Tập 22
Trước cửa phòng cấp cứu, Phương Tiêu Văn cùng Hạ Thiên Tường nóng ruột như đang ngồi trên đống lửa, chỉ cần Phong không sao, dù phải trả bất cứ giá nào họ cũng nguyện ý.
Bác sĩ vừa từ bên trong đi ra, Phương Tiêu Văn đã chạy lại hỏi, vị bác sĩ đáp:
"Chúng tôi đã rất cố gắng..."
"Cái gì? Ông nói cái gì? Bệnh viện lớn thế này mà cứu người cũng không xong, ông là lang băm hả?"
Phương Tiêu Văn túm cổ áo bác sĩ nhấc bổng lên, trợn mắt hét vào mặt ông ta. Hạ Thiên Tường bảo Phương Tiêu Văn bình tĩnh cho ông ta xuống, muốn dỡ bệnh viện thì làm sau cũng được. Bác sĩ xoa xoa cổ, khó khăn nói:
."Thai phu và thai nhi đã qua cơn nguy hiểm"
Lúc này, hai người mới thở ra một hơi, Hạ Thiên Tường mắng:
"Sao ông không nói thẳng vào trọng tâm đi."
Vị bác sĩ đáng kính khóc lóc trong lòng, phải cho người ta kể công một chút chứ. Ca này rất khó nha, đàn ông mang thai rất hiếm, lại còn mang song thai. Bụng đã lớn như vậy rồi lại bị chấn động mạnh, thai nhi bình thường còn khó giữ được, may mà cả thai phu và thai nhi này đều rất khoẻ mạnh, nếu không nghề bác sĩ này ông không làm được nữa.
Khi Phong tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm là sờ lên bụng mình, thấy chiếc bụng vẫn căng tròn, anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nhìn thấy ba người Hạ Thiên Tường, Vương Hạo, Phương Tiêu Văn mà không có Từ Chính Vũ, anh nhớ lại lúc mình ngã xuống, hắn đã làm đệm thịt đỡ mình, chắc đã bị thương rồi.
"Từ Chính Vũ có sao không?" Thanh Phong hỏi.
Sắc mặt ba người kia lập tức trầm xuống, nhìn nhau thở dài, khiến Thanh Phong linh cảm thấy có điều chẳng lành.
"Từ Chính Vũ không sao. Em cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Hạ Thiên Tường dịu dàng nói, nhưng Thanh Phong vẫn cảm thấy ngờ vực. Ba người kia ngoại trừ thay phiên nhau chăm sóc anh, không hé răng một lời về Từ Chính Vũ, khiến anh càng thêm thấp thỏm lo âu.
Thanh Phong cứ nhì nhèo đòi đi xem tình hình Từ Chính Vũ mãi, làm cho Phương Tiêu Văn phát phiền, buột miệng nói ra:
"Em không cần vội đi thăm Vũ. Dù sao cậu ta cũng nằm liệt suốt đời, em muốn thăm lúc nào chẳng được."
"Anh nói sao? Từ Chính Vũ bị liệt?"
Thấy không thể giấu được nữa, Hạ Thiên Tường đành nói cho Thanh Phong biết sự thật:
"Từ Chính Vũ bị chấn thương nặng không thể phục hồi dẫn tới liệt toàn thân, nửa đời sau sẽ phải nằm trên giường bệnh."
Thanh Phong nghe hắn nói mà như sét đánh ngang tai, sắc mặt phút chốc trắng bệch, cổ họng nghẹn lại không nói thành lời. Anh đưa mắt nhìn ba người kia, hi vọng bắt được một tia dối trá, sau đó họ sẽ cười nói tất cả chỉ là đùa thôi. Nhưng cả ba đều rất nghiêm túc, Hạ Thiên Tường còn đỏ hoe mắt quay mặt đi, Phương Tiêu Văn nở nụ cười gượng gạo.
"Cũng may em không mang thai con của Từ Chính Vũ, nếu không đứa trẻ sinh ra sẽ khá thiệt thòi." Vương Hạo nói.
"Sao? Trong bụng em không có con của anh ta ư?" Thanh Phong đặt tay lên chiếc bụng lớn, anh vẫn nghĩ ít nhất một đứa trong này là con của hăn.
"Mặc dù vẫn có thể lấy tinh trùng của Vũ thụ thai cho em, nhưng với tình hình sức khoẻ của em, bác sĩ khuyến nghị nên sinh mổ, sau đó cắt bỏ tử cung"
"Cắt bỏ tử cung."
"Nghĩa là em sẽ không bao giờ mang thai nữa. Như vậy là tốt nhất. Sinh thường rất nguy hiểm, với thể trạng và tuổi tác của em càng không thể tiếp tục mang thai."
Quá nhiều thông tin khiến Thanh Phong sững sờ, tai anh ù đi, trước mắt mờ mịt như đi trong sương mù. Trước đây anh không hề muốn sinh con, đặc biệt là sinh con cho Từ Chính Vũ, nhưng hiện tại nghe Vương Hạo nói, anh lại cảm thấy nặng nề như có tảng đá đè nặng trong tim.
Từ Chính Vũ vì anh mà trở thành tàn phế, giờ đây còn không có con nối dõi, tình cảnh đáng thương như vậy khiến Thanh Phong không thể kìm lòng được. Ba người kia nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Hạ Thiên Tường đỡ Thanh Phong nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho anh, dịu dàng dỗ dành:
"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, một thời gian nữa sẽ đưa em đi gặp Vũ."
Phương Tiêu Văn cũng cười hề hề:
"Em đừng lo, bọn anh đã trang bị cho Vũ phòng bệnh tốt nhất, nệm giường cũng cực kì thoải mái, nằm liệt vài chục năm không vấn đề gì."
Tới khi sức khoẻ của Thanh Phong và thai nhi ổn định, Vương Hạo đưa anh tới phòng bệnh của Từ Chính Vũ. Hắn đi ra ngoài để hai người lại với nhau, trước đó còn dặn dò nếu có gì thì gọi hắn.
Thanh Phong nhìn người yên tĩnh nằm trên giường, dáng vẻ tiều tuỵ khác hẳn so với trước đây, trái tim anh như thắt lại. Anh ngồi xuống bên giường, bần thần một hồi lâu, cổ họng nghẹn đắng không nói ra lời, anh cầm lấy tay Từ Chính Vũ, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay hắn.
"Phòng bệnh VIP mà cũng bị dột nhỉ?"
Tiếng nói trầm khàn vang lên khiến Thanh Phong giật mình. Anh ngơ ngác nhìn Từ Chính Vũ đang mỉm cười, vội vàng thu tay về, nhưng hắn đã vươn tay nắm chặt lấy.
"Anh chỉ chợp mắt một lúc, sao em khóc như thể anh trở thành người thực vật thế?"
"Vương Hạo nói... anh... anh bị liệt."
Từ Chính Vũ đảo mắt, nhớ lại lúc mình vừa phẫu thuật xong. Khi tỉnh dậy, hắn nhìn thấy gương mặt mà hắn không muốn nhìn thấy nhất – Vương Hạo. Vương Hạo nhăn nhở cười:
"Tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
"Phong sao rồi?"
"Cậu muốn nghe tin tốt hay tin xấu?"
"Tin xấu đi" Từ Chính Vũ biết thằng này có tính đùa dai, đành theo nó vậy.
"Chim cậu sẽ không cứng được nữa. Cậu bị tổn thương dây thần kinh, nửa thân dưới bị liệt."
"Thế tin tốt?"
"Chim tôi vẫn rất khoẻ mạnh, tôi sẽ thay cả phần cậu chăm sóc cho Phong"
Từ Chính Vũ lạnh mặt:
"Gọi luật sư cho tôi, tôi muốn tước chứng chỉ hành nghề của cậu vĩnh viễn."
"Đừng nóng thế bạn tôi, cậu chỉ bị gãy một chiếc xương sườn thôi, chim cò vẫn hoạt động bình thường."
Trước khi Từ Chính Vũ vùng dậy bẻ cổ Vương Hạo, tên bác sĩ cà chớn chợt đổi giọng nghiêm túc:
"Có một việc liên quan đến Phong, cậu cần đưa ra quyết định. Em ấy và thai nhi đã qua nguy hiểm, đang được theo dõi đặc biệt. Tuy nhiên, tai nạn này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến việc sinh con của Phong. Với tình hình hiện tại, sinh mổ là biện pháp an toàn nhất cho em ấy, tuy nhiên, tử cung sẽ buộc phải cắt bỏ, sau này em ấy sẽ không mang thai được nữa. Còn sinh thường, tử cung có thể giữ lại, nhưng sức khoẻ của Phong chắc chắn sẽ suy giảm, chưa kể những nguy hiểm trong quá trình sinh con."
"Vậy thì có gì phải quyết định, cứ cho Phong sinh mổ đi."
"Thực ra...tôi đã xét nghiệm ADN cho thai nhi, hai đứa trẻ trong bụng Phong đều không phải con của cậu..."
Từ Chính Vũ lập tức ngắt lời:
"Thì sao? Tôi không cần con, tôi cần Phong"
Vương Hạo gật gù:
"Tôi đánh giá cao sự hy sinh của cậu. Tuy nhiên, lựa chọn của cậu không có giá trị, việc này phải do Phong quyết định."
Nói xong, hắn cười ha ha rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Từ Chính Vũ tức đen mặt, thề nhất định phải tước bằng của thằng bạn khốn này.
"Vậy anh có sao không?" Thanh Phong hỏi cắt đứt dòng hồi tưởng của hắn.
"Anh không bị liệt."
"Vậy là tốt rồi." Thanh Phong nở một nụ cười rạng rỡ, tảng đá trong lòng cũng được gỡ xuống.
Nhìn vẻ mừng rỡ chân thành không một chút giả tạo của người trước mặt, Từ Chính Vũ hạ giọng, yếu ớt nói:
"Nhưng anh nằm đây lâu quá, cả người rất đau, em giúp anh xoa bóp đi."
"Vâng"
Thanh Phong ngoan ngoãn vác chiếc bụng lớn ngồi lên giường, giúp Từ Chính Vũ bóp chân. Anh rất cẩn thận, vừa làm vừa hỏi hắn chỗ này chỗ kia có đau không. Hắn không ngừng chỉ dẫn anh bóp lùi lên phía trên, cho tới khi chạm vào chiếc "chân giữa" nóng rực gồ lên dưới lớp quần bệnh nhân.
"Chân đó của anh là đau nhất, từ lúc nằm đây không ai chăm sóc cả."
Thanh Phong đỏ bừng mặt, tên khốn này lại nói chuyện biến thái rồi, anh định mặc kệ hắn, nhưng hắn lại nói:
"Bác sĩ bảo phải dùng vật lý trị liệu nếu không sẽ bị liệt. Em không làm thì để anh gọi y tá tới giúp."
Thanh Phong trừng mắt bóp lấy thứ căng phồng kia khiến Từ Chính Vũ la lên oai oái:
"Bình thường anh đều nhờ y tá làm?"
"Nhẹ tay chút đi. Hỏng rồi em lấy gì mà dùng? Nơi đó ngoài em và anh ra, không có ai chạm vào cả."
Thanh Phong đỡ lấy bụng lớn, xoay tới xoay lui không biết làm tư thế nào để cúi xuống mút cho Từ Chính Vũ được. Hắn liền vươn tay kéo quần anh, ánh mắt đầy hưng phấn:
"Em cứ cởi quần ra ngồi lên mặt anh"
Thấy Thanh Phong chần chừ, Từ Chính Vũ thúc giục:
"Không sao đâu, anh bảo Vương Hạo tắt camera giám sát rồi."
Nhìn bản mặt hớn ha hớn hở của hắn, Thanh Phong cũng phì cười. Anh cởi quần ra, cẩn thận nằm lên Tư Chính Vũ theo tư thế 69, chống tay chân lên giường để không đè vào người hắn. Một người mang thai lớn bụng, một người gãy xương sườn, làm việc cũng khá chật vật, nhưng đang nứng thì đành bất chấp.
Vừa kéo quần Từ Chính Vũ xuống, con cặc của hắn lập tức bật ra như chim sổ lồng, dựng đứng sừng sững.
"Anh nói không có ai chạm vào, sao cặc anh lại sạch sẽ thế này?"
Đương nhiên Từ Chính Vũ nằm đây hưởng dịch vụ cao cấp nhất, lúc nào cũng có người chăm sóc đến từng cọng lông, tuy không có gì khuất tất nhưng sợ Thanh Phong suy nghĩ linh tinh, hắn vội vàng nói:
"Vương Hạo vệ sinh cho anh đấy."
Vương Hạo ngồi trước màn hình giám sát......
Thanh Phong chỉ hỏi vậy thôi, dĩ nhiên anh biết hết, chẳng qua ở cùng bọn hắn lâu ngày, anh cũng học được cách trêu chọc người khác. Anh lè lưỡi liếm vòng quanh thân cặc, thấm ướt khúc thịt nóng rực bằng nước bọt của mình, nằm viện đã lâu không được ăn cặc, Thanh Phong cũng nhớ mùi vị của thứ thô to nóng bỏng này. Từ Chính Vũ được Thanh Phong bú cặc đến sướng, khoang miệng ướt át mềm mại bao trọn lấy cặc hắn, chiếc lưỡi linh hoạt như rắn vừa quấn vừa liếm lên từng tấc da thịt như vẽ lại từng đường gân, đầu khấc của hắn không ngừng đâm vào sâu trong cổ họng chặt chẽ. Cùng với tiếng nhóp nhép đều đều, Từ Chính Vũ có thể tưởng tượng ra đôi môi bóng nhẫy đỏ tươi đang miết lấy cặc hắn, và Thanh Phong đang nuốt ừng ực chất nhờn cặc hắn tiết ra.
Từ Chính Vũ điều chỉnh cho đầu giường nâng lên, để mặt ngang tầm với mông Thanh Phong. Cặp mông múp thịt căng tròn cùng cặp đùi thon dài săn chắc màu mật ong cực kì ngon lành. Hắn bóp lấy mông thịt, mềm mại còn mát lạnh như thạch, theo động tác vần vò của hắn, mông thịt núng nính bị nhào nặn ra đủ hình dạng. Từ Chính Vũ yêu thích úp cả mặt vào, dùng chiếc cằm lún phún râu cọ vào da mông nhạy cảm. Cảm giác ngưa ngứa, nhột nhột khiến cơ mông hơi siết lại, lúc lắc đung đưa vừa như trốn tránh vừa như mời gọi.
Từ Chính Vũ tách đôi mông ra, để lộ lỗ đít hồng hào mập mạp giữa khe mông. Cái lỗ cũng nứng lắm rồi, không ngừng mấp máy, ri rỉ chảy ra chất lỏng trong suốt. Hắn lập tức vục mặt vào húp lấy nước lồn thơm ngon đã lâu không được thưởng thức. Nhận thấy có dị vật đi vào, lỗ thịt co lại xoắn lấy lưỡi hắn, đường ruột cuồn cuộn phấn khích tưởng chừng sắp được địt. Từ Chính Vũ cũng muốn đè Thanh Phong ra địt nát lồn, nhưng anh vừa bị động thai, hắn cũng đang dưỡng thương, chỉ có thể dùng lưỡi an ủi cái lỗ lồn dâm dật này thôi. Tay hắn cũng không quên giúp Thanh Phong sục cặc. Vừa được thủ dâm vừa được liếm đít, cơn sướng của anh càng tăng lên, nước dâm tuôn ra ngày càng nhiều, tiếng húp nước sùm sụp của Từ Chính Vũ cùng cái lưỡi dài khuấy đảo trong đít khiến Thanh Phong đỏ bừng mặt xấu hổ, nhưng không kìm được khoái cảm, hai chân bủn rủn, mông thịt thiếu chút nữa là ngồi thẳng lên mặt hắn. Một lúc sau, Thanh Phong đạt cực khoái mà bắn tinh, lỗ đít cũng lên đỉnh phụt nước ào ào, nhưng con cặc trong miệng anh vẫn cứng như đá, không có dấu hiệu mềm đi.
Thanh Phong mỏi nhừ người nhưng vẫn cố giữ không đè vào Từ Chính Vũ. Hẳn là cảm thấy anh khá vất vả nên lần này hắn xuất nhanh hơn, tinh trùng bắn hết vào miệng anh, đậm đặc hơn nhiều so với những lần khác. Thanh Phong nuốt hết sạch thứ chất lỏng tanh mặn đó rồi nằm xuống bên cạnh Từ Chính Vũ. Hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt ửng hồng, khoé môi ướt đẫm còn vương tinh dịch, đưa tay lau đi:
"Em uống sữa của anh rồi, giờ đến lượt cho anh uống sữa của em."
Thanh Phong hiểu ý hắn, cởi nốt áo ra, để lộ cặp vú căng mẩy, anh rướn người lên, áp vú vào mặt Từ Chính Vũ. Vừa rồi được sục cặc, liếm đít, vú cũng cương lên ngứa ngáy, anh không ngại ngần vạch ra cho hắn bú.
Từ Chính Vũ sau khi húp nước lồn thơm ngon, lại tiếp tục bú sữa tươi ngọt ngào, hai tay giống như trẻ sơ sinh vần vò hai bầu vú để sữa tuôn ra nhiều hơn làm Thanh Phong bật ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Sau khi bú sữa no nê, Từ Chính Vũ mới nhả núm vú đỏ mọng sưng tấy ra, liếm láp vài cái rồi kéo Thanh Phong nằm xuống bên cạnh, bàn tay không yên phận vẫn vuốt ve thân thể trần trụi mềm mại. Hắn tự nhủ phải nhanh bình phục để còn được địt vợ cho sướng.
"Vũ này, Vương Hạo đã nói với em về việc hai đứa trẻ này không phải con của anh"
"Ừ, anh biết rồi, cậu ta cũng nói với anh." Từ Chính Vũ bình thản đáp "Anh cũng nói anh không cần con, anh chỉ cần em thôi."
Câu nói của hắn khiến Thanh Phong hơi khựng lại, im lặng một hồi, anh nói:
"Nhưng em muốn sinh con cho anh."
Vương Hạo ở phòng quan sát cũng kéo quần lên rồi nở một nụ cười. Thanh Phong từng khẩn khoản nói với hắn:
"Có thể không cắt bỏ tử cung được không? Em có thể sinh thường. Em rất khoẻ mạnh. Em từng sinh Gia Ngôn mà không cần vào bệnh viện. Em... em muốn sinh con cho Từ Chính Vũ."
Hai người rõ ràng đã gỡ xuống được mâu thuẫn lúc trước. Vương Hạo cũng vui vẻ, nhà có năm người mà hai người hục hặc với nhau thì mất vui. Hắn đúng là một người bạn tốt, chẳng qua luôn bị người khác nghĩ xấu.
Về phần gia đình Thanh Phong cùng Trương Đan, Phương Tiêu Văn đã bảo lãnh cho họ để họ không phải vào tù.
"Đội ơn ông chủ, đại ân đại đức này kiếp sau cả nhà tôi sẽ trả đủ." Bố mẹ nuôi của Thanh Phong hèn mọn quỳ xuống, nhân tiện xin luôn Phương Tiêu Văn xoá đi món nợ của bọn họ. Nhưng hắn chỉ lạnh lùng nói:
"Là Phong nhờ tôi đưa các người ra khỏi tù, nợ cũng không cần phải trả. Tuy nhiên, em ấy có thể tha cho các người, nhưng có người không bỏ qua đâu."
"Ai... ai vậy?"
Phương Tiêu Văn quay lưng đi, nở một nụ cười hiểm độc:
"Lẽ ra các người nên ở trong tù."
Trong khi đó, Hạ Thiên Tường đang ngồi cùng một người đàn ông trong một dinh thự xa hoa. Người này tuổi ngoài sáu mươi nhưng vẫn rất phong độ, vóc dáng cao lớn, khí thế hiên ngang lẫm liệt, ánh mắt thâm trầm sắc bén khiến Hạ Thiên Tường vốn cao ngạo cũng cảm thấy áp lực.
"Ngài định xử lý bọn họ thế nào?"
"Ta sẽ sắp xếp thoả đáng, cậu không cần quan tâm."
Nhìn vẻ tàn khốc trong mắt ông ta, Hạ Thiên Tường thấy lũ người kia thật đáng thương. Nếu để bọn hắn xử lý, cùng lắm là què chân cụt tay hoặc bóc lịch cả đời, còn rơi vào tay người đàn ông này, e là sẽ sống không bằng chết.
Sau khi nói thêm vài câu chuyện, Phương Tiêu Văn cũng đưa người tới bàn giao. Hai người chào người đàn ông rồi rời khỏi dinh thự.
Sắp xếp xong mọi việc, người đàn ông đi tới nhà kính, bên trong có người đang trồng hoa.
Vừa nhìn thấy người đó, vẻ tàn khốc trong mắt người đàn ông lập tức tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng trìu mến, cả gương mặt cũng giãn ra, khí chất trở nên ôn hoà như biến thành người khác. Ông ta đi tới bên cạnh người kia, dịu dàng ôm lấy thân hình gầy nhỏ vào lòng.
Người này cũng là một người đàn ông nhưng vóc dáng mảnh mai, hoàn toàn bị một vòng tay của ông ta ôm trọn. Người ấy ngẩng mặt lên, gương mặt đẹp đến động lòng người, tuy khoé mắt có nếp nhăn chứng tỏ tuổi tác không còn trẻ nhưng nhan sắc vẫn cực kì diễm lệ, thời gian chỉ làm cho vẻ đẹp đó thêm phần mặn mà quyến rũ, người ấy nở nụ cười rạng rỡ như nắng xuân.
Nhìn nụ cười của người trong lòng, người đàn ông không nhịn được chua xót, ông ta nghẹn ngào nói:
"Tìm được con trai của chúng ta rồi."
Người kia vẫn mỉm cười ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro