Tập 18
Sau khi được nhóc con Gia Ngôn mách lẻo chuyện Thanh Phong tới nhà Từ Chính Vũ, Phương Tiêu Văn cùng Vương Hạo lập tức kéo đến nhà hắn. Nhóc Gia Ngôn thì bọn hắn không đấu lại được, chứ Từ Chính Vũ thì đừng hòng độc chiếm Thanh Phong.
Gia Ngôn còn giục Hạ Thiên Tường đi đòi mẹ về, chẳng qua nó còn phải đi học, không thì cũng chạy tới giúp cha Tường một tay. Vậy là cục diện trở về năm năm trước, Thanh Phong lại bị bao vây bởi bốn gã đàn ông. Chỉ có điều lần này bọn họ không tàn nhẫn như trước mà ra sức lấy lòng anh, khiến anh nhiều lúc không thích ứng được. Từ Chính Vũ thì không vui, sao nhà hắn lại thành trại tị nạn thế? Ba thằng kia có nhà cao cửa rộng không về, đến ăn chực nhà hắn làm gì? Lại còn vo ve bên cạnh Thanh Phong. Tức hơn nữa là, Thanh Phong đối với ba thằng kia dịu dàng hơn hẳn đối với hắn, có khi đang tươi cười với Phương Tiêu Văn, thấy hắn đi vào sắc mặt liền sầm xuống, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm. Ba thằng bạn nhận ra sự phân biệt đối xử này càng thích chí, vênh vênh váo váo với Từ Chính Vũ, bảo hắn xem lại cách ăn ở thế nào mới bị ghét.
Thanh Phong an phận ở lại nơi đây, dù hiện tại được tự do nhưng anh chẳng muốn chạy trốn nữa, một phần vì còn Gia Ngôn và Lê Yến, một phần là do có chạy cũng không thoát. Anh cũng không kháng cự sự chăm sóc của bốn gã đàn ông, dần dần còn cảm thấy sự chiều chuộng của bọn họ là bình thường. Có điều, lúc nào anh cũng phải đối phó với bốn tên dâm tặc suốt ngày động dục. Bọn hắn không mệt nhưng anh mệt, anh cũng đã hơn 30 tuổi rồi, xương cốt đâu còn dẻo dai như xưa, làm sao ngày nào cũng banh mông ra cho bốn gã đàn ông địt được. Ba người Vương Hạo, Phương Tiêu Văn, Hạ Thiên Tường thì còn biết điều, Thanh Phong gắt lên thì họ cũng không dám quá đáng, chỉ có Từ Chính Vũ rất manh động, may mà hắn bị ba thằng bạn giám sát, không có chuyện hắn ăn được mà ba người kia chịu nhịn. Bốn tên cứ hằm hè nhau như thế nên Thanh Phong cũng dễ thở hơn nhiều. Nhưng sống cùng một nhà, lũ đàn ông kia lại có nhu cầu rất cao, một tuần ba lần đối với bọn họ không đủ, lúc nào cũng nhìn Thanh Phong như chó con đòi ăn.
Hôm nay, Từ Chính Vũ tổ chức một bữa tiệc mời toàn những người có máu mặt, Vương Hạo, Phương Tiêu Văn, Hạ Thiên Tường đương nhiên cũng tham gia. Bọn họ không nói gì với Thanh Phong vì nghĩ anh không thích nơi đông người. Thế nên vừa từ chỗ Gia Ngôn về, Thanh Phong ngạc nhiên khi thấy sân đỗ đầy những chiếc xe hơi sang trọng.
"Cậu Phong, ông chủ đang tổ chức tiệc, mời cậu đi lối này." Người hầu đỡ lấy đồ trên tay Thanh Phong rồi dẫn đường cho anh về khu nhà biệt lập. Thanh Phong hơi ngẩn người. Đột nhiên, có tiếng gọi từ phía sau:
"Phong! Là anh phải không?"
Thanh Phong xoay người lại, trước mặt anh là hai người hoàn toàn xa lạ, người đàn ông to béo tầm hơn sáu mươi, cô gái bên cạnh trang điểm cực kì xinh đẹp, trang phục lộng lẫy, hai người toát ra vẻ cao sang quyền quý.
Cô gái xinh đẹp nói người đàn ông đi vào trước, còn cô ta tiến lại phía Thanh Phong:
"Tôi tưởng anh mất tích, hoá ra anh trốn ở đây.." Cô gái liếc nhìn anh từ đầu đến chân "...làm lao công?"
Giọng nói này, điệu bộ này... Thanh Phong không thể tin được:
"Trương Đan? Sao em lại..."
Sau khi bị đuổi việc, Trương Đan tìm cách cặp kè với những người đàn ông giàu có, nhưng nhan sắc của cô ta chỉ ở mức trung bình, cô ta liền chơi lớn bán căn nhà lấy tiền trùng tu nhan sắc từ đầu đến chân. Tuy tiêu tán hết tài sản nhưng cũng đổi vận, cô ta kiếm được nhiều mối ngon, như lão già vừa rồi cũng là một người có máu mặt trên thương trường, là khách quý của Từ Chính Vũ.
Trương Đan đang rất vui, sau mấy năm gặp lại, cô ta là phượng hoàng dát trên mình toàn hàng hiệu, chồng cô lại chỉ là một tên lao công quèn.
"Chủ tịch Từ Chính Vũ chẳng phải là bạn anh sao? Hoá ra cũng không thân lắm nhỉ? Thế nên bao nhiêu năm qua anh vẫn chỉ là một thằng nhà quê vô dụng thế này thôi, chắc suốt ngày luồn cúi bợ đỡ hắn mới được ở lại nơi này."
Trương Đan muốn làm Thanh Phong bẽ mặt.
"Đi vào đây với tôi."
"Không được, nơi đó... tôi không vào được."
Trương Đan túm lấy tay Thanh Phong lôi đi:
"Nếu anh không vào, tôi sẽ hô hoán lên là anh sàm sỡ tôi đấy."
Nhìn thấy Thanh Phong, bảo vệ hai bên cung kính cúi chào, Trương Đan lại tưởng đang chào đón khách quý là cô ta, lại càng cao ngạo vênh váo. Trương Đan kéo theo Thanh Phong tới bên cạnh lão nhà giàu mình vừa câu được, tới nơi liền bám lấy lão ta, tươi cười chào hỏi khách khứa xung quanh như thể mình là phu nhân chính hiệu.
Thanh Phong đứng giữa những người giàu có xa lạ, cảm thấy lạc lõng, anh bất giác đưa mắt tìm kiếm những bóng hình quen thuộc. Cũng không mất thời gian, cả bốn người đều rất nổi bật, được cả tá người vây xung quanh.
Trương Đan đưa mắt theo hướng Thanh Phong đang nhìn, cô ta nhỏ giọng mỉa mai:
"Chắc anh chỉ biết Từ Chính Vũ, để tôi phổ cập kiến thức cho anh. Hạ Thiên Tường là thiếu gia của một trong những gia tộc lớn nhất nước, bản thân cũng là một CEO. Vương Hạo là bác sĩ nổi tiếng, sở hữu hàng loạt bệnh viện, thẩm mỹ viện tư nhân. Phương Tiêu Văn là ông trùm bất động sản, nắm trong tay các khu vui chơi trải rộng toàn quốc, nghe nói còn có quan hệ với mafia. Bốn người vừa phong độ đẹp trai, lại còn giàu có quyền lực, đi đến đâu cũng được cung phụng. Đồ nhà quê như anh chẳng bao giờ với tới họ đâu. Ngay cả Từ Chính Vũ cũng đâu coi anh ra gì, mở tiệc mà chẳng có một lời mời."
Bốn người quả thực đang toả ra hào quang sáng chói. Vây quanh họ là những chàng trai cô gái trẻ trung xinh đẹp động lòng người, ngây thơ, quyến rũ, thông minh học thức đều có cả, mà bốn tên kia không hề tỏ ra xa lánh, rất vui vẻ tiếp chuyện, uống rượu cùng. Thanh Phong tự cảm thấy tự ti.
Nhìn ánh mắt Thanh Phong cụp xuống, Trương Đan nhếch môi, chỉ vào anh rồi nói với mọi người quanh đấy:
"Đây là người phục vụ riêng của chúng ta. Này anh, lấy cho tôi ly rựou."
Thanh Phong nhíu mày nhìn điệu bộ quá sức khinh thường người khác của cô, anh vẫy gọi phục vụ mang rượu tới.
"Tôi không phải phục vụ, tôi là chồng cũ của cô ấy. Hôm nay có duyên gặp nhau ở đây, mời cô một ly."
Thanh Phong nói rồi uống cạn ly rượu trước ánh mắt sa sầm của Trương Dan.
"Rất vui được gặp ông, vợ cũ của tôi là một người rất biết phấn đấu, xin hãy chăm sóc cho cô ấy."
Thanh Phong cụng ly với lão nhà giàu rồi tiếp tục uống cạn. Trương Đan bên cạnh nhìn anh, mắt như muốn lọt ra khỏi tròng.
"Hai người dự tiệc vui vẻ, tôi có việc xin phép đi trước."
Thanh Phong định xoay người rời đi, Trương Đan liền kéo anh lại, giơ tay cho anh một cái tát.
"Chỉ là một nhân viên phục vụ quèn mà dám vô lễ với khách quý như vậy hả? Ăn nói xằng bậy có tin tôi tống cổ anh không?Quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!"
Bốn người Từ Chính Vũ thấy Thanh Phong xuất hiện liền lon ton chạy tới, không ngờ lại thấy anh bị một ả đàn bà vừa lôi kéo vừa mắng chửi. Trương Đan thấy Từ Chính Vũ thì có hơi rén, cô ta không dám cao giọng nữa mà nhỏ nhẹ trách móc Thanh Phong:
"Gã người hầu này không phục vụ chu đáo lại còn sỉ nhục chúng tôi."
Vương Hạo nhìn vết đỏ trên má Thanh Phong, ánh mắt sắc như dao liếc về phía Trương Đan khiến cô ta không rét mà run.
"Đây không phải người hầu." Hạ Thiên Tường nói "Đây là khách quý của tôi."
Trương Đan tái mặt, lão nhà giàu bên cạnh cũng thấy không ổn, liền ra mặt nói đỡ cho cô ta, nói rằng vì Thanh Phong ăn mặc xuề xoà nên tưởng nhầm là phục vụ.
"Đồ em ấy mặc đều là hàng cao cấp thiết kế riêng, mắt ông để đâu mà bảo đây là đồ của phục vụ." Phương Tiêu Văn tức giận không nể nang chút mặt mũi cho ông ta. Nhưng dù sao ông ta cũng có danh tiếng, là đối tác của Từ Chính Vũ, hắn lên tiếng xoa dịu:
"Chủ tịch Trần, xin lỗi vì khiến ngài gặp rắc rối không đáng có trong bữa tiệc này. Tài xế riêng của tôi sẽ đưa ngài cùng quý bà rời khỏi đây, tôi sẽ gửi quà để tạ lỗi."
Lão nhà giàu nghe Từ Chính Vũ nói liền tái mặt, rõ là đang đuổi khéo. Hắn bắt được biểu cảm trên mặt ông ta, tiếp tục nói:
"Nếu ngài vẫn muốn tham gia bữa tiệc, sau đó bàn thêm về việc hợp tác sắp tới, tôi sẽ sắp xếp một trợ lý riêng phục vụ ngài ngày hôm nay."
Dứt lời, một cô gái cực kì xinh đẹp nóng bỏng xuất hiện đi tới bên lão nhà giàu. Ông ta nhìn Trương Đan, lạnh lùng nói:
"Cô đi về trước đi."
"Anh..."
Bảo vệ lập tức xuất hiện mời cô ta ra khỏi đó. Trương Đan vừa tức giận vừa nhục nhã bị đuổi ra khỏi bữa tiệc. Thanh Phong cũng không thấy hả hê vui vẻ gì, anh nhanh chóng ra khỏi nơi không thuộc về mình.
Về tới nhà, Thanh Phong ngồi thần người hồi tưởng lại những gì xảy ra trong bữa tiệc, cảm giác khó chịu kì lạ nhộn nhạo trong lòng, anh tới quầy bar tự khui một chai rượu đắt tiền ra uống. Ba người Hạ Thiên Tường, Phương Tiêu Văn, Vương Hạo rời tiệc sớm, về tới nơi đã thấy Thanh Phong uống hết nửa chai, Hạ Thiên Tường liền chạy tới giật chai rượu ra khỏi tay anh, Thanh Phong quát lên:
"Cút, đừng có xuất hiện trước mặt tôi."
Phương Tiêu Văn và Vương Hạo hiểu rõ nhất, Thanh Phong say rượu sẽ rất hung hăng.
"Em đừng có uống nữa."
"Sao lại không cho tôi uống? Tôi cứ uống đấy! Các người bảo tôi làm gì tôi phải cun cút nghe theo sao? Tại sao tôi lại phải sống ở nơi hẻo lánh không ai biết này? Các người sợ bộ dáng quê mùa của tôi làm mất mặt phải không?"
"Em nói linh tinh gì vậy?"
"Đúng vậy, tôi đang nói linh tinh đó. Tôi chỉ là một gã nhà quê dù có dát hàng hiệu lên người cũng chẳng sang lên được, làm sao có thể xứng với các anh."
Thanh Phong ngồi thụp xuống, giọng nghẹn lại:
"Tại sao chứ? Tại sao tôi đang sống rất yên ổn, rất bình thường, các anh lại đưa tôi về đây, lại đối xử với tôi tốt như vậy? Muốn tôi ảo tưởng rằng mình được yêu thương sao? Các người không nghĩ tới một ngày chán ghét gã đàn ông lớn tuổi quê mùa này, muốn vứt bỏ tôi, tôi cũng sẽ tổn thương ư? Vậy thì lúc này, khi tôi chưa quá nặng tình với các người, xin hãy buông tha cho tôi, để tôi đi đi"
"Đây là những gì em canh cánh trong lòng sao?" Hạ Thiên Tường đi tới ôm Thanh Phong đang nức nở vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt của anh "Anh thề sẽ không bao giờ bỏ em."
Phương Tiêu Văn cũng đi tới khẳng định chắc nịch:
"Bọn anh hơn em tới mười tuổi, bọn anh mới là mấy lão già, chỉ sợ em bỏ bọn anh thôi."
Vương Hạo nhìn thẳng vào mắt Thanh Phong:
"Nếu em không tin, bọn anh có thể lấy thân thể này ra làm chứng." Hắn nói rồi tự cởi hết quần áo, cầm tay Thanh Phong đặt vào giữa hai chân mình "Con cặc này chỉ cương vì em."
Thanh Phong rụt tay lại, mặt đỏ bừng, Hạ Thiên Tường liền ghì đầu anh xuống, mút lấy môi anh, nụ hôn mang theo vị rượu mạnh khiến cả hai đều say đắm.
Vương Hạo đặt con cặc nóng hổi của mình vào tay Thanh Phong, cầm lấy tay anh cùng tuốt. Phương Tiêu Văn nhanh chóng cởi hết quần áo trên người Thanh Phong rồi rải những nụ hôn lên khắp cơ thể anh. Những mơn trớn của ba gã đàn ông cùng men rượu khiến Thanh Phong nhanh chóng hứng tình, anh đẩy Hạ Thiên Tường xuống đất rồi nằm đè lên người hắn, hai người vẫn chưa dứt khỏi nụ hôn cuồng nhiệt. Mông Thanh Phong nhếch cao, hai bắp đùi săn chắc màu mật ong tách ra kẹp giữa hông Hạ Thiên Tường. Phương Tiêu Văn vạch cánh mông mập mạp ra, úp mặt vào giữa khe mông, liếm láp lỗ đít múp rụp. Vương Hạo nâng đầu Thanh Phong lên, dùng ngón tay tách miệng anh ra, đôi môi vừa bị Hạ Thiên Tường hôn trở nên sưng đỏ ướt át, hắn nhét ngón tay vào kéo lưỡi của anh ra chơi đùa, nước bọt không nuốt vào được nhễu ướt cả ngón tay hắn.
Vương Hạo vừa nghịch lưỡi Thanh Phong vừa lôi cặc ra tuốt, đến khi con cặc cương cứng, đầu khấc đỏ tía chảy đầy nước nhờn, hắn mới bôi đầy lên môi anh, khiến đôi môi lại càng bóng nhẫy. Thanh Phong vươn lưỡi liếm láp đầu khấc, hút lấy dâm dịch trong suốt từ đầu cặc, vị tanh mặn nồng đậm lan toả trong khoang miệng.
"Em chưa ăn tối à? Để anh đút no tinh trùng cho em nhé, tinh trùng rất giàu protein, vitamin và khoáng chất đấy."
"Im đi thằng bệnh hoạn!" Hạ Thiên Tường đang bú vú Thanh Phong cũng phải nhả ra mắng thằng bạn. Lập tức, Thanh Phong ưỡn ngực ra, đầu vú to tròn ấn vào miệng hắn. Là do Vương Hạo và Phương Tiêu Văn cùng lúc thúc cặc vào miệng và lỗ đít anh. Hai con cặc một trước một sau địt lia lịa, mỗi khi Phương Tiêu Văn địt mạnh, Thanh Phong lại bắn về phía trước, con cặc của Vương Hạo thọc sâu vào họng anh. Hạ Thiên Tường nằm bên dưới vừa bú vú vừa sục cặc cho Thanh Phong làm anh sướng đến rên ư ử.
Phương Tiêu Văn bò rạp người xuống, cùng Hạ Thiên Tường kẹp Thanh Phong vào giữa như bánh mì kẹp thịt, hắn hôn cắn lên khắp bả vai săn chắc, mút dọc sống lưng, rồi lại cắn lên gáy người phía dưới, hông vẫn không ngừng nắc, đâm chọc trong cái lỗ nóng rực, lúc này đã ướt nhoét. Dù đã địt không biết bao nhiêu lần, có khi còn nhét cả hai con cặc to tướng, địt đến lỗ đít nát bét không khép lại được, vậy mà lần nào nhét vào cái lỗ này cũng lập tức cắn chặt lấy cặc hắn, Phương Tiêu Văn tự hỏi lỗ đít có thành tinh được không, hút sạch tinh dịch của hắn đến khô héo:
"Đồ hồ ly tinh!" Phương Tiêu Văn tát lên mông thịt, hông như gắn thêm động cơ địt bạch bạch vào lỗ lồn đói khát.
"Phát điên cái gì thế?" Vương Hạo thấy Phương Tiêu Văn tự nhiên hùng hùng hổ hổ như cắn thuốc, địt cho Thanh Phong dúi dụi úp mặt vào háng hắn, suýt thì cắn đứt cặc hắn. Vương Hạo túm lấy gáy anh, địt mạnh vào cổ họng, so với Phương Tiêu Văn không kém chút nào. Hai con cặc lớn quá cỡ so với bình thường nhồi đầy cổ họng và lỗ đít, khoan sâu vào cơ thể anh, khi hai con cặc cùng thúc, anh như bị một cái cọc gỗ xuyên thẳng từ lỗ đít lên cuống họng. Thanh Phong bị địt sướng đến run người, vú cương sữa ở trong miệng Hạ Thiên Tường phun ào ào, hắn bú đến no bụng, còn đói khát nhai cắn luôn cả núm vú lẫn quầng thâm béo mập.
Hai gã ngựa giống địt cho bên trong Thanh Phong nhũn ra thành nước, chất lỏng trong suốt từ miệng và lỗ đít chảy ra ướt nhoét, rồi cùng nhau bắn tinh thẳng vào trong cơ thể anh. Thanh Phong trợn mắt, giật lên một cái rồi bắn tinh đầy bụng Hạ Thiên Tường. Khi hai gã kia rút cặc ra, cả hai lỗ trên dưới đều không khép lại được, tinh dịch trắng đục ào ào ọc ra khỏi miệng và lỗ đít Thanh Phong. Anh nằm trên người Hạ Thiên Tường thở dốc. Hạ Thiên Tường lại thúc hông, cọ sát thân dưới của hai người, ma sát hai con cặc với nhau. Trong khi đó, Phương Tiêu Văn ở phía sau đâm chọc hai ngón tay vào bên trong lỗ đít đỏ tươi đang mấp máy, đào bới tinh dịch mình vừa bắn vào, tiện thể đè ép lên tuyến tiền liệt, khiến Thanh Phong lại nứng.
"Em vẫn còn một cái tử cung nữa nhỉ? Hình như chúng ta chưa từng thử qua nơi đó."
Vương Hạo luôn là kẻ lắm trò. Hắn chạy đi lấy dụng cụ. Hạ Thiên Tường cũng đỡ Thanh Phong lên sô pha, để anh nằm úp sấp, mông nhếch lên, lỗ đít vẫn còn chảy tinh dịch tong tổng.
Rất nhanh Vương Hạo đã quay lại, trên tay hắn là một cái vòng kim loại đường kính khoảng 10cm, ở giữa là những thanh inox dài chụm lại gắn với vòng tròn bởi đinh vít. Thanh Phong thấy hắn định nhét cái vòng đó vào đít mình thì sợ hãi giãy giụa, nhưng Vương Hạo đè chân anh lại:
"Đừng cựa quậy, nó sẽ xé toạc đít em ra đấy."
Hắn cắm những thanh kim loại vào lỗ đít Thanh Phong sau đó vặn đinh vít, những thanh inox kia bắt đầu tách ra, kéo miệng lỗ banh sang tứ phía, lỗ thịt nhỏ xíu dần dần giãn rộng thành một cái hang sâu hoắm. Thanh Phong cắn chặt răng, gồng cứng người, cảm giác thứ kim loại lạnh lẽo kia thực sự đang xé tan anh thành hai nửa.
Đến khi các thanh kim loại đã kéo thành ruột ra hết cỡ, Vương Hạo bật đèn soi vào, Phương Tiêu Văn cùng Hạ Thiên Tường cũng chụm đầu lại ngắm nghía bên trong cái lỗ dâm yêu thích đã được mình địt bao nhiêu lần. Dưới ánh đèn, thành ruột đỏ tươi phập phồng co bóp, như xấu hổ vì ánh nhìn chằm chằm của bọn hắn, đường ruột cuồn cuộn như muốn đóng lại, bên trong đầy nước cùng tinh dịch nhớp nháp, theo chuyển động co bóp mà chảy ra ngoài. Nhìn cảnh tượng dâm dục này, ba gã đàn ông thực sự muốn chui tọt cả người vào bên trong.
Vương Hạo quan sát một hồi rồi dùng ngón tay chọc vào một điểm, Thanh Phong lập tức run lên:
"Đừng... đừng chọc chỗ đó."
Hắn gẩy gẩy mấy cái rồi vạch môi thịt lên, lộ ra một cái lỗ trên thành ruột.
Hạ Thiên Tường nuốt nước bọt:
"Đây là lối vào tử cung hả? Là chỗ Gia Ngôn được sinh ra à?"
Ba gã đàn ông nhìn nơi mới được khám phá, cặc cứng đến sắp nổ tung. Vương Hạo lập tức rút dụng cụ mở rộng hậu môn ra, thay vào đó là cặc mình, hắn dùng đầu khấc thăm dò rồi chọc thẳng vào vách ruột, đâm tới tử cung. Hạ Thiên Tường cũng chưa được bắn lần nào, hắn vạch lỗ đít đã căng đầy, lách con cặc của hắn vào, khiến lỗ đít nong ra hết cỡ.
"Đừng... đau quá..."
Phương Tiêu Văn hôn lên mặt Thanh Phong an ủi:
"Không đau... nơi đó của em sinh ra để ăn cặc mà... sướng ngay thôi."
Vừa nói hắn vừa sục con cặc đã ỉu xìu vì đau của anh. Phía dưới Vương Hạo cùng Hạ Thiên Tường luân phiên đâm chọc, Vương Hạo địt tử cung còn Hạ Thiên Tường địt vào đường ruột, hai con cặc cách nhau một lớp màng mỏng, ma sát mãnh liệt đến bỏng cả vách thịt mỏng manh.
"Đầy quá... hai con cặc đang địt tử cung em... sướng chết mất..."
Khoái cảm mãnh liệt thay thế cho đau đớn, Thanh Phong mở bung chân ra cho hai con cặc tiện bề đụ địt, đĩ thoã lắc hông để hai con cặc cùng mài vào những chỗ sướng của anh. Phương Tiêu Văn lại nhét cặc vào miệng Thanh Phong cho anh bú, cơ thể anh cùng lúc nuốt ba con cặc bự, đến cả con đĩ dâm nhất cũng chỉ đến mức này thôi. Tử cung cùng đường ruột cùng lúc bị cặc địt thô bạo, vách thịt rung lên bần bật, nước nhờn ào ào tuôn ra như suối ướt đẫm cả sô pha. Ba gã đàn ông cũng sướng tê người, cặc càng địt càng cứng, hông eo dẻo dai địt như giã gạo, cơ thể Thanh Phong sau bao nhiêu năm vẫn là cực phẩm. Cả ba thay phiên nhau nhồi đầy các lỗ của Thanh Phong, con cặc này vừa rút ra, ngay lập tức con cặc khác cắm vào, tinh dịch ứ đầy chưa kịp chảy ra ngoài đã bị đẩy tọt vào trong, bị đánh đến sủi bọt, lỗ đít lúc nào cũng bị địt bởi hai con cặc, bị kéo giãn đến biến dạng, chân Thanh Phong không thể khép vào được, chỉ có thể dạng háng ra như con ếch, mông thịt nhầy nhụa bị đập, bị tát đến đỏ như xuất huyết. Bọn hắn có suy nghĩ biến thái là phải chơi cho hỏng lồn con vợ đĩ thoã này, để đến khi già không cương được nữa, lỗ lồn dâm dục này cũng lỏng lẻo không thể tìm đàn ông nào khác, chỉ có cặc ngựa mới vừa. Với tưởng tượng bệnh hoạn đó, cả ba cùng bắn tinh đầy trong tử cung, đường ruột và miệng Thanh Phong.
Tới khi Từ Chính Vũ trở về, Thanh Phong đã ngập ngụa trong tinh dịch cùng nước dâm, hai núm vú cương lên phun sữa, bụng căng phồng lên như mang thai, lỗ đít nở rộng không khép vào được, lộ ra lối vào tử cung bị chơi đến toe toét, hai lỗ cùng lúc ọc ra tinh trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro