Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người Bóng Bay (8)

Trong giây lát, không ai kịp phản ứng. Huyết tương túa ra sau đầu giám đốc Hồng, khẩu súng lục trên tay tên Bruce nhả khói. Viên đạn từ trán xuyên qua sau đầu, máu rồi não tung tóe khắp sàn. Đám người bên cạnh tôi rú lên thảm thiết, có cô còn sợ tới khóc òa.

"Mẹ kiếp, mày làm trò gì thế!". Arnold túm ngay lấy tên Bruce vừa nổ súng, "nó vẫn chưa khai ra mật mã, mày giết nó làm gì!"

Bruce im thin thít, chỉ đứng đó đực mặt thõng tay, lấm lét nhìn xung quanh với vẻ bất an. Tôi không trông thấy vẻ mặt hắn, nhưng thiết nghĩ hắn ta nhất định đang hối hận vì hành động bốc đồng vừa rồi.

"Hai đứa mày đi tới kho an toàn, xem có thể đùng thuốc nổ thổi bay cửa không"

Arnold nổi giận đùng đùng, quát BruceJohnny. Nghe hắn nói vậy, tôi đột nhiên ý thức được bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm. Thi thể giám đốc Hồng hiện ở ngay trước mặt, chỉ cách tôi chưa đầy hai mét.

Tôi từng làm thí nghiệm, hẹn giờ chết cho một con mèo rồi lại dùng dao xử lý nó trước. Dù nó đã thành một cái xác, nhưng đến giờ đã định nó vẫn phình lên tròn lông lốc, năng lực của tôi vẫn phát huy như thường.

Nói cách khác, thi thể giám đốc hồng hiện tại là một quả bom hẹn giờ. Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường đại sảnh, 3 giờ 26 phút. Ba mươi tư phút nữa "bóng bay" sẽ nổ tung.

Nhưng ArnoldStallone vẫn đang lăm lăm vũ khí canh chừng trước mặt tôi. Xem ra, bọn chúng không định vơ tạm đống tiền mặt sau quầy giao dịch rồi đánh bài chuồn. Mục tiêu của chúng là khoảng vốn lưu động trong kho an toàn.

Bọn chúng chọn gây án trước khi ngân hàng đóng cửa chính là nhằm thòng thả xử lý cái kho, chuyển đi lượng lớn tiền cũ. Tôi đoán, chúng không có ý định phóng thích con tin trước 4 giờ chiều.

Bản thân tôi nào phải kiện tướng thể thao, kể cả đám cướp không mang vũ khí thì tôi cũng chẳng giám chắc có thể chế ngự mấy tay lực lưỡng này. Kế sách duy nhất là tìm cơ hội chạm vào bọn chúng, lợi dụng siêu năng lực để bẻ gãy tay chân và cổ lũ cướp.

Nhưng tôi cũng biết, cách này khó ngang xe chỉ luồn kim trong bóng tối. Bọn cướp hết thảy đều mặc đồ lao động liền thân, đeo găng tay da, từ đầu xuống chân đều quấn kín như bưng. Tôi bắt buộc phải chạm vào da mục tiêu mới có thể phát huy dị năng, thế nhưng nơi duy nhất trên người bọn chúng lộ chút da thịt chỉ có cổ và gáy. Cứ cho là tôi có thể nhân lúc chúng không chú ý chạm vào cổ một trong hai tên, diệt gọn mục tiêu trước khi hắn kịp bóp cò súng, nhưng lấy gì để đảm bảo tên còn lại không nã súng về phía tôi.

Đệch, biết trước thì tôi đã mặc áo chống đạn rồi.

'Có cách nào đồng thời chế ngự được hai gã trước mặt đâu nhỉ'

Tôi lén liếc sang đám con tin xung quanh. Nếu giết chết hai tên cướp này trước mặt bọn họ, siêu năng lực của tôi sẽ bị phơi bày. Trong tình huống đó, tôi còn phải "làm cỏ" cả đám dân thường này. Giết hết bọn họ là không thành vấn đề, vấn đề là tôi biết khai báo thế nào với cảnh sát đây? Vì sao chỉ có một mình tôi sống sót?

Mẹ kiếp. Kể cả có tránh được "quả bom" giám đốc Hồng, tôi cũng không cách nào thoát khỏi những phiền phức về sau. Trên thực tế, chưa biết chừng tôi còn phải hứng chịu tác động của vụ nổ trong vòng ba mươi phút nữa, chết tiệt.

Sau khi giám đốc Hồng bị giết, cô nhân viên lễ tân bên cạnh tôi cứ gào khóc sướt mướt, làm tôi điếc tai không nghĩ được gì. Nói không chừng cô nàng đang tằng tịu với tay giám đốc, hoặc cũng có thể chỉ là khiếp hãi vì cấp trên chết thảm ngay trước mắt mình. Dẫu thế nào thì cô ả cũng thực sự làm tôi bực mình.

'Hay là lợi dụng ả trước?'

Ở khoảng cách này, tôi hẳn có thể lén chạm vào cô ta mà không bị ai để ý. Sục khí vào mạch máu cô ta, gây ra tình trạng nhồi máu cơ tim, dụ Arnold Stallone qua đây, sau đó giết một lèo cả hai tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro