Chương 5: Hôm nay là mười lăm.
Bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một tiếng cười.
Thẩm Vu Quy cứng đờ người quay đầu nhìn về phía Phí quản gia không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng cô.
Cuộc đối thoại lúc nãy chắc chắn là nghe thấy rồi.
Thẩm Vu Quy: "..."
Xe của Phí gia không thể hiểu được tự nhiên lại hỏng, như thế nào cũng không biết nó hỏng ở chỗ nào. Nhưng Thẩm Vu Quy xuống xe không lâu xe lại có thể khởi động lại được. Quản gia cho người tài xế đuổi theo Thẩm tiểu thư, không ngờ lần đuổi theo này lại đến Thẩm gia.
Quản gia nhìn về phía Thẩm Vu Quy, lại thấy cô đã cúi đầu, mắt nhùn mũi mũi nhìn tim, tựa hồ những lời lúc nãy không phải do cô nói ra.
Trong lúc nhất thời không gian trở lên im lặng.
Phí quản gia chỉ có thể ho khan một chút, nói: "Thẩm tiểu thư."
Thẩm Vu Quy ngước mắt.
"Đêm nay cùng thời gian, tôi tới đón cô."
Thẩm Vu Quy nhướn mày, tới đón cô làm cái gì?
Quản gia: "Hôm nay là mười lăm."
Thẩm Vu Quy lông mi hơi run rẩy.
Nghe thời điểm là mùng một và mùng năm, cô còn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy một tháng hai ngày còn có thể chịu đựng. Nhưng hôm nay lại là mười lăm. Lại suy nghĩ về việc tối ngày hôm qua, cô cảm giác chân mình lại bắt đầu nhũn ra.
Nhưng cô lại hiểu rất rõ, ngày hôm qua và hôm nay không giống nhau, cô không chỉ không thể cự tuyệt mà còn phải tìm cách làm cho Phí Nam Thành mau chóng đính hôn với cô.
-
Thẩm Thiên Hạo tự mình đưa Phí quản gia rời đi, bộ dáng chân chó, sự thèm ăn.
Chờ xe rời đi, Thẩm Thiên Hạo quay đầu lại, cười ha hả: "Không hổ là đứa con gái của ta."
Bạch Trúc ở bên cạnh nắm chặt tay, ánh mắt lộ ra vẻ âm thanh độc. Bà ta nghĩ tới cái gì đó, vội vàng kéo lấy cánh tay Thẩm Thiên Hạo: "Từ Tâm, Phí tiên sinh như thế nào lại không đề xuất đến chuyện đính hôn vậy?"
Thẩm Vu Quy nheo mắt lại.
Bà ta trực tiếp liền nói ra trọng điểm, quả nhiên không phải là một con người đơn giản.
Thấy cô không nói lời nào, Bạch Trúc lại thở dài: "Nam nhân điều có thói hư tật xấu, chơi chán liền không cần có rất nhiều, Phí tiên sinh hẳn không phải người như vậy đi. Bằng không đối với con chỉ có thể có hại."
Ngoài mặt là quan tâm cô nhưng kỳ thật đang nhắc nhở Thẩm Thiên Hạo, giữa tình phụ và vị hôn thê có chênh lệch rất lớn.
Thẩm Vu Quy cúi đầu: "Phí tiên sinh nói, đính hôn chuyện này phải đề cập đến rất nhiều phương diện, để sau hãng nói."
Thẩm Thiên Hạo ánh mắt lại lại âm trầm thêm vài phần.
Vốn dĩ không vôi, chờ dính hôn, Thẩm gia muôn tài nguôn gì mà không có.
Nhưng hiện tại xem ra, Phí Tiên Sinh khả năng sẽ bởi vì nhất thời mới mẻ mà coi trọng cô, nhưng Phí gia như thế nào sẽ cưới một cô gái xấu xí thế này về nhà? Tự Không chê mất mặt
Thẩm Thiên Hạo hơi nheo mắt lại, ông ta tiến lên một bước, lại lấy một phần văn kiện đưa cho Thẩm Vu Quy: "Đây là hạng mục mới của công ty chúng ta, ta vừa mới nói cho Phí quản gia một câu, thời điểm ngươi đêm nay đi gặp Phí Tiên sinh, bảo hắn kí tên trên hợp đồng."
Trước tiên phải đem lợi ích bắt được mới là quan trọng nhất.
Thẩm Thiên Hạo vỗ vỗ vai cô: "Ngươi là con gái của ta Thâm Thiên Hạo, ngươi làm tốt, người ba này sẽ không bạc đãi ngươi.
Thẩm Vu Quy trong lòng cười lạnh.
Mừa rồi còn muốn đuổi cô ra khỏi nhà, lúc này lại như những người thân thiết mà nói chuyện.
Nếu là chị gái tâm tính lương thiện kia, khả năng đã tin rồi.
Nhưng cô không phải vậy. Cô không phải Thẩm Từ Tâm mà là Thẩm Vu Quy.
Muốn bán con gái đi lấy tiền, cũng phải nhìn đến cô có đồng ý hay không.
Chờ Thẩm Thiên Hạo mang theo Bạch Trúc rời đi, Vu Mạn Du lập tức hỏi: "Vu Quy, Phí tiên sinh thật sự đồng ý đính hôn sao?"
Thẩm Vu Quy nắm chặt nắm tay, ánh mắt kiên định: "Con sẽ làm cho anh ta đồng ý."
Chỉ có khi trở thành vị hôn thê của Phí Nam Thành, cô mới có thể đoạt lại hết mọi thứ vốn nên thuộc về mẹ con cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro