Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5

Cả đêm tôi mất ngủ với vô vàn câu hỏi trong đầu, nhiều đến nỗi tôi chỉ muốn đáp án mà chưa hình dung hết câu hỏi. Ngày mai chậm chạp ghé thăm tôi với quầng thâm mắt. Tôi lê thân xác xuống bếp, mẹ và ba bất ngờ nhìn tôi. Ba hỏi.

"Tối qua con mất ngủ à?"

"Vâng. Con lại nghĩ về Nghi Mạch. Cậu ấy bây giờ đang ở đâu. Sao không ai cho con biết một tí xíu về cậu ấy."

Mẹ tôi đặt bát canh xuống bàn, thở dài nhìn ba tôi.

"Có lẽ đến lúc rồi anh."

"Con chuẩn bị kỹ chưa?"

"Dù chưa kỹ con vẫn muốn!" Tôi cương quyết. Ba mẹ tôi nghỉ làm đưa tôi và Giang Trạch đến chỗ Nghi Mạch. Ban đầu Giang Trạch có vẻ hơi khó chịu nhưng ba tôi nói gì đó làm cậu ta cúi đầu xin lỗi ông ấy. Ba tôi vỗ vai Giang Trạch vài cái, theo khẩu hình miệng tôi đoán ông ấy nói 'cố lên'.

Ba tôi lái xe ra ngoại ô, vùng nhà cửa dần thưa thớt và ông dừng lại tại cổng ... nghĩa trang!

Năm giác quan đông cứng tôi vật vờ theo sau ba mẹ và Giang Trạch. Họ dẫn tôi đến một ngôi mộ mới xây. Giang Trạch quỳ một chân trước ngôi mộ chắp tay. Mắt tôi từ khi nào ngập nước. Trái tim quặn thắt trong lồng ngực. Tôi bấu víu lấy mẹ lắc đầu nguầy nguậy, khó khăn cất tiếng.

"Không ... không phải! Không phải! Không ... thể! Không thể ... nào!!!"

Tôi òa khóc ngồi sụp xuống đất. Cớ gì Nghi Mạch nằm tại đây? Cậu ấy có bệnh tật gì đâu! Cậu ấy đang khỏe mạnh. Dịch vị dạ dày trào ngược lên mang theo toàn bộ bữa sáng của tôi tống khứ ra ngoài một lượt. Cái cảm giác quái quỷ gì đây. Cái cảm giác khi cậu ấy đổ gục lên người tôi trong bệnh viện, khi cơ thể dần lạnh đi. Tôi biết Nghi Mạch đã chết lúc đó. Tại sao tôi không nhớ ra là cậu ấy đã chết. Tại sao?

Tôi ôm lấy đầu dùng hết sức hét lên âm thanh sơ khai nhất của con người, chỉ một từ 'a' lặp đi lặp lại. Ba lại gần gỡ tay tôi ra khỏi đầu. Tôi hất tay ông ấy ra, lồm cồm bò tới nắm lấy cổ áo Giang Trạch đè cậu ta ngã ngửa ra sau. Âm thanh chói tai từ tôi phát ra đứt quãng.

"Tại ... sao! Tại sao! Cho tôi biết tại ... sao!"

Giang Trạch quay mặt đi không đáp. Ba mẹ tôi đồng thời lôi tôi ra. Giang Trạch đứng dậy phủi quần áo lạnh tanh nói.

"Tôi thật sự muốn cho cậu một bạt tai. Bình tĩnh lại rồi tôi cho cậu biết lý do. Người đau lòng không chỉ có mình cậu."

Người tôi mềm nhũn xìu xuống. Thanh âm rấm rứt dây dưa. Ba mẹ tôi rời đi để lại tôi đối mặt với Giang Trạch.

Giang Trạch đưa khăn tay và nước cho tôi, cậu ta xoay tầm nhìn xuống phía đường nhựa. Tôi chỉnh đốn trạng thái xong cánh đồng màu vàng ươm phía dưới dội mạnh vào thị giác, mênh mông cơ hồ vô tận.

"Tôi sẵn sàng rồi. cậu nói đi."

"Cậu có tin chúng ta có một vị thần bảo hộ không. Tâm hồn của cậu khi đủ đau khổ vị thần đó sẽ xuất hiện cho cậu một lối thoát."

"..."

"Tôi không tin. Nghi Mạch cũng vậy."

"Chuyện đó thì liên quan gì?"

"Ngoài Nghi Mạch ra cậu chẳng nhớ gì nhỉ?"

Tôi im lặng, đúng là tôi không nhớ gì cả. Ký ức của tôi bắt đầu từ lúc cậu ấy đến thăm tôi. Giang Trạch bắt đầu câu chuyện giữa chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro