Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Vào khoảnh khắc đặt chân lên đảo, Nhan Cách vẫn còn cảm thấy tức ngực thở dốc, cậu thật sự không thể hiểu nổi, cũng đều là con trai của ba mẹ mà sao số phận lại khác nhau đến vậy. Bạn thân của cậu tham gia huấn luyện đặc biệt chỉ mới một ngày đã bị ong chích, ba cậu ta thương con nên lập tức đón về nhà. Còn cậu, kiên trì suốt một tuần! Cuối cùng đói đến mức không còn sức để đi, nhưng cũng chẳng thể nhai nổi vỏ cây, buộc phải bỏ huấn luyện. Vậy mà ba cậu không những không thương xót mà còn chê cậu mất mặt, nhất quyết ném cậu xuống tầng đáy xã hội để "trải nghiệm cuộc sống".

Giữa vùng núi non Tứ Xuyên hoang vắng, cậu đã ở cái nơi xập xệ này gần nửa tháng. Hôm nay, cậu cùng một đồng nghiệp cũng mới vào làm không lâu bị cấp trên sai đến hòn đảo nhỏ này để điều tra dân số.

Không ai muốn đến hòn đảo nhỏ này cả, đó là sự thật. Dù chỉ đến để làm qua loa, nhưng cũng phải đặt chân lên đảo, mà quá trình lên đảo thì có thể nói là cực kỳ gian nan. Đảo chỉ có một chuyến phà hai ngày một lần nối liền với đất liền. Con phà đó trông còn già hơn cả cậu, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng biển lật nhào. Hai người bị xóc đến mức vừa lên bờ đã lập tức nôn hết ra, không khó hiểu khi công việc này lại rơi vào tay họ.

Hòn đảo rất nhỏ, dân cư cũng không nhiều, khoảng vài chục hộ gia đình. Họ đến nơi lúc chín giờ sáng, còn chuyến phà rời đi là vào bốn giờ chiều. Điều đó có nghĩa là trong khoảng thời gian này, họ phải điều tra hết dân cư trên đảo, nếu không kịp thì sẽ phải ở lại đây tận hai ngày. Tất nhiên, tình huống đó gần như không thể xảy ra, bởi trước khi họ lên đường, cấp trên đã kín đáo nhắc nhở: "Chuyện không nên quản thì đừng quản, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Số liệu dân số cứ áng chừng là được, không cần chính xác đến từng con số."

Ý là làm qua loa thôi, đừng quá chấp nhặt, nơi này xa xôi, dân trí không đồng đều, tốt nhất đừng đôi co với họ.

Nhưng cả cậu và đồng nghiệp đều là những người trẻ tuổi mới vào nghề, hiếm có cơ hội nhận nhiệm vụ nên cũng muốn làm thật chỉn chu. May mắn là đang vào mùa đánh bắt, những người còn ở lại trên đảo đều là phụ nữ và người già, phản ứng của họ cũng bình thản. Ngoài việc giọng địa phương quá khó hiểu khiến hai người chật vật khi ghi chép, thì cũng không ai tỏ thái độ khó chịu hay chống đối.

Đến khi kiểm tra xong gần hết các hộ, đã gần ba giờ chiều, cả hai bắt đầu có chút lo lắng vì phải đến bến phà trước bốn giờ. Ba hộ cuối cùng này không biết có phải do không thích giao du hay không mà sống khá tách biệt, tận rìa phía tây của đảo, trong khi bến phà lại ở phía nam.

Theo danh sách, chỉ còn ba hộ chưa được kiểm tra. Đồng nghiệp yếu ớt đề nghị bỏ qua, cứ điền theo danh sách của lần điều tra trước là được. Nhan Cách nhìn danh sách cũ, cuộc điều tra lần trước đã từ ba năm trước rồi, trong danh sách có ghi mấy cụ già đã ngoài bảy mươi tuổi. Nếu những người đó đã qua đời mà không báo cáo, thì danh sách này cũng không còn chính xác nữa.

Suy nghĩ một lúc, cậu đề nghị: "Chỉ còn ba nhà nữa thôi, nhanh chóng kiểm tra xong rồi đi."

Đồng nghiệp không phản đối nữa, cả hai liền tăng tốc.

Nhà đầu tiên là một phụ nữ trẻ sống một mình với đứa con sơ sinh. Theo danh sách cũ, hộ này có bốn người. Sau khi kiểm tra từng người một, mới biết rằng cụ già bảy mươi mốt tuổi trong gia đình đã qua đời vào năm ngoái nhưng không có ai báo lên. Còn đứa trẻ sơ sinh mà cô đang bế là con cô, sinh đầu năm nay, được đỡ đẻ tại nhà nên không có giấy khai sinh cũng như không được báo cáo lên chính quyền. Ngoài ra, chồng cô và em trai chồng đã ra khơi, không có mặt ở nhà.

Số người vẫn là bốn, nhưng thành viên đã thay đổi.

Nhan Cách và đồng nghiệp nhanh chóng ghi chép chi tiết, cảm thấy chuyến đi này cũng không phải là vô ích.

Nhà thứ hai có cổng đóng chặt, danh sách hiển thị chỉ có hai cha con, đoán chừng cả hai đều đã ra khơi nên không có ai ở nhà. Nhan Cách gõ cửa rất lâu nhưng không thấy ai trả lời, đành phải bỏ qua.

Nhà cuối cùng cũng đóng chặt cửa. Nhan Cách lật danh sách xem, thấy hộ này chỉ có hai người, một bà lão hơn sáu mươi tuổi và con trai ngoài ba mươi. Đồng nghiệp của cậu gõ cửa, một bà cụ mở cửa thò đầu ra. Nhìn thấy hai người họ xa lạ, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lộ vẻ cảnh giác, hỏi họ đến làm gì. Bà nói bằng giọng địa phương, Nhan Cách và đồng nghiệp phải đoán mới hiểu được.

Họ giải thích nhẹ nhàng rằng mình đến làm điều tra dân số, bà lão có vẻ không kiên nhẫn, cau mày giơ hai ngón tay, số lượng đúng với danh sách.

"Vậy con trai bà có ở nhà không?" Nhan Cách mặt không cảm xúc ghi chép.

Bà lão nói một câu bằng tiếng địa phương, Nhan Cách chỉ nghe được hai chữ "ra khơi", đoán sơ sơ là con trai bà đi biển rồi. Lúc trước, những người dân trên đảo biết nói tiếng phổ thông cũng đã giải thích với họ rằng hiện đang là mùa ra khơi, những người khỏe mạnh đều đã đi đánh cá, mỗi chuyến đi phải mất vài tháng mới trở về.

Đúng là không dễ dàng gì. Nhan Cách cất bút, nói một câu xin lỗi đã làm phiền, nhưng đồng nghiệp của cậu bỗng nhiên hỏi: "Bà ơi, có thể cho bọn cháu xin chút nước uống được không ạ?"

Họ chỉ mang theo hai chai nước khoáng lên đảo, từ lâu đã uống hết. Đi điều tra dân số suốt cả buổi, đúng là miệng khô khốc.

Bà lão sầm mặt lại, đứng chắn trước cửa, lẩm bẩm gì đó mà họ nghe không hiểu, có vẻ như không muốn cho.

Nhan Cách và đồng nghiệp nhìn nhau, đồng nghiệp lục túi trái lấy ra mấy tờ tiền lẻ, đổi cách nói: "Bà ơi, bọn cháu có thể mua nước của bà được không?"

Bà lão nhận tiền, sờ sờ mấy tờ giấy, sắc mặt dễ chịu hơn một chút, tránh sang một bên, chỉ về phía sân sau rồi lại chỉ ra sân trước, lầm bầm nói một tràng kèm theo động tác tay. Hai người đoán được ý bà là sau vườn có nước, họ có thể tự lấy, nhưng phải ở lại trước sân chờ.

Nhưng đồng nghiệp của Nhan Cách lại là kiểu người bướng bỉnh, liền hỏi mượn nhà vệ sinh.

Có lẽ nhà vệ sinh ở sân sau, bà lão không vui, lại lẩm bẩm một tràng nữa bằng tiếng địa phương mà họ nghe không hiểu, cho đến khi đồng nghiệp của Nhan Cách lục túi phải, lại lấy ra mấy tờ tiền lẻ...

Cuối cùng, bà lão vẫn dẫn cậu ta ra sân sau, chỉ còn lại Nhan Cách đứng chờ ở sân trước.

Mùa hè trên đảo nóng bức hơn hẳn, trong sân tỏa ra mùi tanh nồng của cá. Nhan Cách bịt mũi, tìm một chỗ râm mát đứng chờ. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy vài tiếng mèo kêu.

Cậu tò mò nghiêng đầu nhìn sang, mới phát hiện bên cạnh căn nhà có một con đường lát đá nhỏ, có lẽ dẫn ra nhà bếp phía sau.

Như bị một lực vô hình dẫn dắt, Nhan Cách men theo tiếng mèo kêu đi về phía trước. Khi rẽ qua một góc sân, cậu nhìn thấy một con mèo vàng béo ục ịch, đang rình rập bên cạnh một tấm lưới đánh cá như thể chờ đợi con mồi.

Ánh mắt của Nhan Cách theo đường lưới cá nhìn sang, chỉ thấy một đứa trẻ dáng người gầy gò, hoặc chí ít là cậu đoán vậy, vì vóc dáng quá nhỏ bé và yếu ớt. Đứa trẻ ấy mặc một chiếc áo phông nam cũ kỹ, rộng thùng thình, để lộ đôi chân và cánh tay khẳng khiu, trông như bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Tóc cậu bé lòa xòa che khuất phần gáy và trán, lúc này đang cúi đầu, tập trung gỡ những con cá nhỏ và tôm mắc trong sợi lưới rối rắm. Cậu bé tách nội tạng của chúng, ném vào một chiếc chậu gỗ sậm màu đặt bên cạnh. Những phần nội tạng không dùng đến thì bị vứt ngay xuống phiến đá xanh dưới chân. Con mèo nằm phục dưới đất lập tức lao tới, cuộn lưỡi liếm lấy, nhai tóp tép đầy ngon lành.

Nhan Cách cảm thấy vô cùng khó hiểu. Theo danh sách điều tra dân số, hộ gia đình này chỉ có hai người. Bà lão khi nãy cũng đã xác nhận điều đó. Vậy đứa trẻ này là ai?

Lý trí mách bảo cậu rằng những chuyện không liên quan thì tốt nhất đừng xen vào. Nhưng sự nhiệt huyết của một nhân viên mới vào nghề lại khiến cậu không kìm được mà muốn hỏi thêm vài câu.

Vừa rồi khi đi đến đây, cậu đã cố tình bước nhẹ, nên đối phương không phát hiện ra. Cậu sợ nếu đột ngột cất tiếng hỏi sẽ làm đứa trẻ giật mình, vì vậy liền khẽ hắng giọng một tiếng để nhắc nhở.

Bàn tay đang gỡ cá của đứa trẻ hơi khựng lại. Cái cổ gầy guộc, cứng nhắc của nó từ từ nâng lên. Đôi mắt nhìn cậu đầy cảnh giác.

Khoảnh khắc ấy, Nhan Cách như bị sét đánh ngang tai, không thể tin nổi mà thốt lên:

"Sa Sa... Sa tỷ?!"

Đây là ngày thứ ba mươi bảy kể từ khi Tôn Dĩnh Sa rơi xuống biển ở vùng biển Linh Đinh Dương và mất tích.

Đây cũng là ngày đầu tiên Vương Sở Khâm trở về từ Na Uy sau quá trình điều trị.

Trong giai đoạn đầu của việc điều trị, anh hoàn toàn chìm trong trạng thái hôn mê, ý chí sinh tồn cực kỳ mong manh.

Ở giai đoạn giữa, anh bắt đầu tỉnh lại nhưng không nhớ được bất cứ điều gì. Mỗi ngày, anh chỉ biết ôm đầu kêu đau , xé toạc tất cả thiết bị gắn trên người, điên cuồng lao ra ngoài. Anh không biết mình mắc bệnh gì mà phải bị nhốt trong căn phòng bệnh chẳng khác nào nhà tù này, cũng giống như anh không hiểu được bản thân muốn chạy trốn vì điều gì.

Lần suýt trốn thoát thành công nhất là khi tay anh đã chạm vào nắm cửa. Qua ô cửa sổ nhỏ ở giữa cánh cửa gỗ, anh đã nhìn thấy mẹ mình.

Mẹ anh ở phía bên kia cánh cửa, nước mắt giàn giụa. Bà không ngừng nói với anh điều gì đó, nhưng anh không thể nghe thấy. Hiệu quả cách âm quá tốt, tất cả những gì anh thấy chỉ là đôi môi bà không ngừng mấp máy.

Anh dùng bàn tay đầy vết bầm tím vì bị kim tiêm chích liên tục, ra sức đập vào cánh cửa, hy vọng người nhà có thể cứu mình ra ngoài. Nhưng cuối cùng, anh lại bị mấy bác sĩ người nước ngoài mặc áo blouse trắng đè chặt lên cánh cửa. Họ đâm một mũi kim lạnh buốt vào cánh tay anh, dòng thuốc trong suốt nhanh chóng chảy vào tĩnh mạch. Cơ thể anh rất nhanh liền mất đi sức lực, mềm nhũn như một vũng bùn, để mặc họ lôi trở lại giường bệnh.

Anh mất đi khát vọng chạy trốn.

Trong đầu anh, hình ảnh về mẹ liên tục lặp lại. Bà rốt cuộc muốn truyền đạt điều gì? Mấy chữ ngắn ngủi đó, dường như bà đã nói rất nhiều lần.

Anh thử bắt chước khẩu hình của mẹ, nhẹ nhàng mấp máy môi, không phát ra âm thanh.

Chữ đầu tiên và chữ thứ hai... dường như là một từ lặp.

Chữ cuối cùng... hình như là "con".

Con.

Đợi con.

Đang đợi con.

Sa Sa đang đợi con.

Tiếng báo động chói tai vang lên từ máy điện tim dán ngay tim anh. Nhịp tim tăng vọt bất thường, các bác sĩ vội vã lao vào, tiêm thuốc an thần cho anh. Đây là lần đầu tiên, khi còn tỉnh táo, anh không phản kháng.

Bộ não trống rỗng của anh, vào buổi chiều ngập tràn mùi thuốc sát trùng này, vào khoảnh khắc thuốc an thần đi vào tĩnh mạch, bắt đầu được lấp đầy từng khung hình một.

Giống như một vở kịch câm đang diễn ra trong tâm trí, còn bản thân anh thì đang chứng kiến cuộc chiến giằng co giữa những phần tính cách của chính mình.

Anh nhìn thấy rất nhiều ký ức xa lạ, không phân biệt được đâu mới là những mảnh ghép thực sự thuộc về mình.

Khung cảnh đầu tiên là bóng tối, là máu. Bạn thân nhất của anh, như một tấm vải rách, nằm sõng soài dưới chân anh, khắp người đẫm máu.

Mắt trái của cậu ta mở trừng trừng, như thể đang nhìn chằm chằm vào anh.

Nhưng con mắt phải đã bị đạn xuyên thủng, chỉ còn lại một hốc máu sâu hoắm.

Trong một thời gian dài, chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng đẫm máu đó lại hiện lên trong đầu anh.

Rồi khung cảnh đó bị bao phủ lại, giống như một thi thể được che đi bằng tấm vải trắng trong nhà xác.

Sau đó, mọi thứ trở nên hỗn loạn và huyên náo, là những ngày tháng thanh xuân ngập tràn mồ hôi nóng rực không nơi trút bỏ.

Anh mang một cảm giác chán ghét thế giới đến vô vọng, cảm thấy tất cả đều giả tạo và vô vị.

Cho đến khi một cô gái có mái tóc ngắn bước vào bức tranh ký ức.

Cô đỏ mặt, đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng của cô nhẹ nhàng đẩy bảng tên về phía anh.

Tôn Dĩnh Sa.

Tôn – Dĩnh – Sa.

Hình ảnh trong ký ức dần trở nên rực rỡ như một dải cầu vồng.

Anh không cho phép ai đặt biệt danh cho cô, nhưng lại thích véo đôi má bầu bĩnh của cô, cười trêu rằng cô là một "Tiểu Đậu Bao".

Anh đổi sữa bò lấy sữa đậu nành của cô, đổi canh sườn lấy canh bí đao của cô, mặc cùng một chiếc quần đồng phục xấu xí, cắt cùng một kiểu tóc quê mùa với cô. Anh thậm chí còn muốn cho cả thế giới biết rằng, có một tiểu đậu bao thuộc về anh.

Và tất nhiên, cũng muốn cho cả thế giới biết rằng, có một tiểu đậu bao đã tỏ tình với anh.

Ngày hôm trước khi cô tỏ tình, ba cô đến trường đón cô tan học trên một chiếc xe cảnh sát cũ kỹ, trông vô cùng tồi tàn.

Thì ra, cô là con gái của một cảnh sát.

Lúc ấy, ở thành phố X, cảnh sát và xã hội đen là hai thế lực đối lập không đội trời chung. Anh và cô giống như hai nhánh rong trôi dạt giữa biển cả, cô không thể giúp anh rửa sạch thân phận, mà anh cũng không thể kéo cô xuống vũng bùn.

"Đừng nghĩ nhiều, Tiểu Đậu Bao , chúng ta còn nhỏ."

Hình ảnh trong ký ức lại dần nhuốm màu xám. Trong suốt hai năm dài đằng đẵng, anh lại một lần nữa bước đi đơn độc. Hai năm rồi lại hai năm nữa, màu xám chuyển thành trắng xám. Cuộc đời anh, cũng giống như vị thế của gia tộc anh ở thành phố X, đang chờ đón một bước ngoặt mới.

Trong căn phòng bao náo nhiệt, anh cùng đám người nâng ly chúc tụng, xã giao giả tạo.

Đúng lúc đó, một nữ cảnh sát tròn mặt, mặc đồng phục chỉnh tề, đẩy cửa bước vào, nghiêm nghị hô lớn: "Kiểm tra giấy phép!"

Trong tiếng cười khinh thường của mọi người, cô đỏ bừng mặt, giống như một quả cà chua chín mọng ngoài đồng.

Thật kỳ lạ, trong trí nhớ của anh không có bất cứ thông tin nào về cô gái này, nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại giống như một người quen cũ vừa trở về.

Anh kẹp tấm thẻ cảnh sát của cô giữa hai ngón tay, nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt trên ảnh thẻ, chậm rãi nhấm nháp cái tên ấy nơi đầu lưỡi.

Tôn Dĩnh Sa.

Tôn – Dĩnh – Sa.

Là đại thiếu gia nhà Tiêu Môn, kẻ một tay thao túng thế giới ngầm ở thành phố X, anh có đủ quyền lực để làm mọi điều mình muốn.

Anh muốn có được cô.

Anh hết lần này đến lần khác chặn cô lại trong những căn phòng bao tối mịt, dụ dỗ cô thử chấp nhận anh một lần.

Thêm một quãng thời gian hai năm trôi qua, hình ảnh trong ký ức lại trở nên mờ ảo, lộng lẫy và đắm chìm.

Họ đưa nhau từ chàng trai cô gái trở thành người đàn ông và người phụ nữ.

Họ vì nhau mà sa ngã.

Họ quấn lấy nhau trong vô số đêm dài, dây dưa không dứt, vùi mình vào đối phương để tận hưởng khoái cảm tột cùng.

Sự rực rỡ có thể phai màu, nhưng lẽ ra nó không nên trở lại thành xám trắng.

Anh hoang mang tột độ. Trong ký ức, rõ ràng ngay khoảnh khắc trước họ vẫn còn quấn quýt bên nhau, thế mà khoảnh khắc sau đã biến thành một cuộc đối đầu căng thẳng trước bàn ăn. Anh nhìn cô với ánh mắt dành cho một người xa lạ.

Anh chế nhạo cô mơ tưởng hão huyền.

Anh dùng cái miệng sắc bén của mình nói ra những lời vô tình, bảo cô tự trọng.

Có làn nước biển lạnh buốt nhấn chìm anh. Ngay trước khi ngạt thở, dường như có một âm thanh từ thiên đường gọi anh trở lại mặt nước, là cô.

Cô mặc áo phao, nghẹn ngào gọi tên anh trong nước mắt.

Cô nhẹ nhàng dùng thảo dược xử lý vết thương trên chân anh.

Cô như một chiến binh, vác lõi cây cọ, xách theo quả dừa, bước tới từ phía ngược sáng.

Cô trong đêm tối rét buốt, dùng cơ thể mình sưởi ấm cho anh.

Hình ảnh thay đổi. Lại là khung cảnh đối đầu ấy, nhưng lần này, người nói tự trọng là cô.

Cô cau mày, đứng bên đường phố đầy biển hiệu neon nhấp nháy, trách anh như hồn ma dai dẳng.

Cô trong căn phòng bao tối mờ, giọng lạnh băng chất vấn anh: Anh là gì của tôi? Dựa vào đâu mà quản tôi?

Cô trong đêm tối, nằm trên giường dưới ánh trăng hiu hắt, vòng tay ôm lấy anh, giọng yếu ớt mà khàn đặc dỗ dành anh: Ngoan, đừng làm loạn.

Cô trong quán ăn sáng lúc rạng đông, bình thản nói với anh rằng ở đó cô không có bạn bè.

Cô trong ghế phụ xe ô tô giữa màn đêm, gào lên đến lạc giọng: Chia tay đi, ngay bây giờ!

Ngay khoảnh khắc này, vượt qua bao năm tháng, anh đột nhiên hiểu ra—vào đêm hôm ấy, vì sao cô lại tuyệt vọng mà thốt lên câu nói kia:

"Anh ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa, rồi anh cũng sẽ rời xa em mà thôi."

Những hình ảnh phía sau như bị ai đó ấn nút tua nhanh—

Họ trong căn phòng chật hẹp, lăn lộn quấn quýt, hòa làm một lần nữa, thân mật không cách biệt.

Họ trước mặt cha mẹ, công khai thể hiện tình yêu mãnh liệt.

Họ dưới tán cây mộc lan, ôm nhau thật chặt, thề nguyện trọn đời.

Họ trước mặt người thân, bạn bè, vui vẻ đính hôn trong lời chúc phúc.

Trong một thời gian dài, anh như đang ngâm mình trong một hũ mật ngọt. Dù đã hai lần cầu hôn thất bại, anh vẫn tràn đầy tự tin chuẩn bị cho lần thứ ba.

Lần thứ ba lẽ ra nên diễn ra khi nào?

Đáng lẽ nó phải là vào sáng hôm ấy— khi anh dỗ cô ngủ sau một cơn sụp đổ tinh thần, sau đó một mình lao ra gió tuyết trở về căn hộ để lấy nhẫn.

Nhưng chiếc nhẫn chưa kịp mang về, bánh xe bị trượt trên mặt đường băng giá, và nhân cách mà anh từng dày công khôi phục đã bị thay thế.

Anh đột ngột bật dậy khỏi giường bệnh, khiến các bác sĩ, y tá bên cạnh hoảng sợ, phải dùng sức ghì anh lại.

Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau trào ra từ khóe mắt.

Anh ôm đầu, cuối cùng cũng bật khóc nức nở.

Sa Sa.

Sa Sa của anh.

Cuối cùng, anh cũng có thể dùng giọng nói của mình để gọi tên cô. Cuối cùng, anh cũng nhớ ra hình ảnh cuối cùng— cô qua cửa kính xe, đôi mắt hoe đỏ, lắc đầu với anh.

Cô nói: "Xin lỗi."

Rồi cô rơi xuống từ nơi cao ấy, chìm vào lòng biển sâu.

Cuối cùng, anh cũng hiểu tại sao mình lại bị giam ở đây.

Bởi vì vào giây phút đó, anh cũng nhảy xuống từ chính vị trí ấy.

Họ cứu được anh.

Họ thậm chí còn vớt lên cả phần còn lại của chiếc xe thể thao của anh.

Nhưng không tìm thấy cô.

Ba ngày liền, họ lùng sục khắp vùng biển ấy.

Họ không thể tìm thấy cô, nhưng lại một lần nữa kéo anh lên từ mặt nước— vì anh đã cố nhảy xuống lần nữa.

Đó là cách duy nhất để anh tìm thấy cô.

Nhưng họ lại tàn nhẫn ghìm chặt anh xuống chiếc giường bệnh lạnh lẽo này.

Cuối cùng, anh cũng hiểu tại sao mình bị nhốt ở đây.

Vì anh không phải một người bình thường.

Anh có bệnh.

Anh hết lần này đến lần khác tự làm mới ký ức của mình.

Hết lần này đến lần khác quên đi người anh yêu thương nhất.

Giữa buổi chiều tràn ngập mùi thuốc sát trùng này, anh ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, để mặc người ta sắp đặt.

Bởi vì, bên ngoài cánh cửa, mẹ anh đang khóc đến lạc giọng mà nói rằng:

"Sa Sa đang đợi con."

Bất cứ ai cũng có thể lừa anh.

Nhưng mẹ anh thì không.

Sa Sa của anh nhất định đang đợi anh.

Dù là trên mặt đất, hay dưới lòng đất.

Anh phải đi gặp cô.

Anh sẽ tìm thấy cô.

Nhưng trước tiên, anh phải trở thành một con người bình thường, để có thể xứng đáng đứng trước cô— dù là trên mặt đất, hay dưới lòng đất.

Vào giai đoạn cuối của quá trình điều trị, anh phối hợp một cách hoàn hảo, cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại người thân của mình.

Trong một thời gian ngắn, ba mẹ anh già đi rất nhiều.

Râu của ba anh đã bắt đầu lốm đốm bạc.

Khi anh cúi đầu nói "Xin lỗi", người ba sắt thép của anh đột nhiên đỏ hoe đôi mắt.

Mẹ anh lập tức bật khóc, nước mắt tuôn trào.

Anh chỉ nhẹ giọng hỏi một câu:

"Vẫn đang tìm chứ ạ?"

Bàn tay mẹ anh nắm lấy anh chợt khựng lại.

Ba anh nghiêm túc gật đầu.

"Vẫn đang tìm. Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Con cũng đừng từ bỏ chính mình."

Anh cũng gật đầu theo.

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bộ đồ bệnh nhân mỏng manh trên đầu gối anh.

Anh tất nhiên sẽ không bỏ cuộc.

Sa Sa của anh tuyệt vời như thế.

Còn anh, với dáng vẻ tàn tạ này, sao có thể xứng đáng với cô?

Tôn Dĩnh Sa trơ mắt nhìn bà lão đuổi người đàn ông lạ mặt kia ra khỏi sân.

Người đàn ông trẻ tuổi ấy vừa rồi lại gọi cô là "Sa Sa". Thật kỳ lạ.

Cô không quen biết anh ta. Nếu anh ta biết cô, thì tại sao lại gọi cô là "chị"? Rõ ràng cô mới chỉ mười sáu tuổi, còn anh ta trông có vẻ lớn hơn cô nhiều.

Bà lão sau khi đuổi người đi, liền quay lại mắng cô một trận. Bà mắng bằng tiếng địa phương, nhưng cô không hiểu được một câu nào.

Tại sao không hiểu được? Vì cô không phải người bản địa.

Dù biến cố đã xảy ra hơn một tháng, cô vẫn không thể nhớ nổi rốt cuộc chuyện gì đã dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Rõ ràng khoảnh khắc trước, cô vẫn còn nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, chật hẹp của mình, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô khóc vì sau giờ tự học buổi tối, cô đã dũng cảm đứng chặn một tên cướp ngay trước cổng trường.

Và trước mặt bao người, mẹ cô đã giáng cho cô một cái tát.

Đó là một sự nhục nhã có thể nghiền nát toàn bộ lòng tự trọng— dù rằng ở ngôi trường không có bạn bè này, cô vốn cũng chẳng có lòng tự trọng để mà giữ gìn.

Nhưng ngay khoảnh khắc bị tát, trong lòng cô ít nhiều cũng đã nảy sinh một chút hận ý.

Hận vì tại sao mình lại sinh ra trên đời này.

Hận vì tại sao mình lại ra đời trong một gia đình phức tạp như vậy.

Một người cha làm cảnh sát chìm, có nhà cũng không thể về.

Một người mẹ vì công việc của chồng mà suốt ngày thấp thỏm, lo sợ, hoài nghi tất cả mọi thứ.

Và một đứa con gái lớn lên trong môi trường như vậy, đến mức mất đi khả năng biểu đạt, ngày càng trầm lặng, tự ti.

Giữa đêm khuya, cô nước mắt giàn giụa.

Cô nghĩ, rốt cuộc mình sống còn có ý nghĩa gì? Hay là chết đi cho rồi?

Khi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên một bãi cát thô ráp.

Đầu óc cô rối loạn như một mớ bòng bong.

Thành phố H không giáp biển.

Cô nghĩ mãi cũng không hiểu được, làm thế nào mà bản thân lại có thể mộng du đến tận biển xa như thế này.

Cô không biết đây là nơi nào.

Đầu cô đau như muốn nổ tung, sau gáy nhức buốt đến mức không thể chạm vào.

Tay chân thì sưng vù, cô lê bước dọc theo bờ biển, cố gắng đi về phía trước.

Người đầu tiên cô gặp được, chính là bà lão hiện đang cưu mang cô.

Cô vốn là một người hướng nội, bởi vì những lời cảnh báo của mẹ, cô đã rất lâu rồi không trò chuyện với người lạ.

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô hoảng loạn đến mức chẳng còn quan tâm đến điều gì khác nữa, chỉ có thể chủ động nhờ giúp đỡ.

Cô nói với bà lão rằng nhà mình ở huyện nào, khu nào thuộc thành phố H.

Cô thậm chí còn đọc vanh vách số điện thoại của mẹ mình.

Năm ấy đã là 2016, thế giới đủ yên bình.

Cô nghĩ, chỉ cần còn ở trong lãnh thổ Trung Quốc, thì việc trở về nhà với cô hẳn là chuyện dễ dàng.

Nhưng trớ trêu thay, bà lão lại không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào.

Cô cũng không chắc liệu bà có thể hiểu được lời cô nói hay không, dù rằng, cô hoàn toàn không hiểu được lời bà.

Nhưng cô hiểu được những động tác ra hiệu của bà.

Bà dắt cô đi về phía bờ biển, đến trước một căn nhà có sân rộng.

Bà mỉm cười hiền lành, mời cô bước vào.

Tôn Dĩnh Sa trong cơn hoảng loạn đã quên mất lời mẹ từng dặn dò, phải luôn cảnh giác với người lạ.

Cô thậm chí còn cảm thấy bà lão này là một người rất tốt bụng, chắc chắn bà chỉ muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi, sau đó mới giúp cô tìm cách quay về.

Mang theo chút hy vọng mong manh, Tôn Dĩnh Sa lê đôi chân nặng trĩu như đổ chì, bước theo bà lão trở về nhà.

Bước qua cánh cổng sân này—hoặc chính xác hơn là bước vào một nhà tù.

Cô bị giam cầm tại đây.

Mỗi ngày, nhiệm vụ của cô là gỡ từng con cá nhỏ và tôm vướng trong những sợi tơ lưới đánh cá, sau đó moi nội tạng của chúng ra.

Chậm thì bị mắng.

Làm không sạch cũng bị mắng.

Dù cô không hiểu bà lão đang chửi gì, nhưng nghe qua cũng đủ biết toàn là những lời khó nghe.

Cô không thể đánh lại bà ta sao?

Cô nghĩ chắc chắn mình làm được.

Dù gì thì cách đây không lâu, cô còn một mình vật ngã một tên cướp cao to ngay trước cổng trường.

Nhưng cô lại nghĩ rằng, phải tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ.

Có lẽ bà ta đã giúp cô, nên cô cần phải trả ơn.

Mà cách trả ơn chính là làm việc cho bà ta.

Cô ngoan ngoãn gỡ cá vài ngày, cho đến khi ngửi thấy mùi tanh cá là buồn nôn, cô mới quyết tâm phản kháng.

Kết quả là, đến lúc đó cô mới phát hiện— mình thực sự không đánh lại bà lão trông có vẻ ngoài lục tuần này.

Cô như thể bị nước biển ngâm nhũn, toàn thân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

Bà lão vừa túm tóc cô, đầu cô đã đau đến mức suýt lăn ra đất mà lăn lộn.

Cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện cầu cứu người khác.

Trong sân nhà, cô lén lút quan sát những gia đình khác trên đảo.

Có một lần, cô rõ ràng trông thấy một người phụ nữ trẻ bế đứa trẻ sơ sinh đi dạo bên ngoài sân, vừa đi vừa hát bài hát bảng chữ cái cho đứa bé nghe.

Cô lập tức tranh thủ cơ hội, lén ra dấu hiệu cầu cứu với người phụ nữ ấy.

Cô biết bà lão có thể hiểu được tiếng phổ thông, nên cố tình nói một câu bằng tiếng Anh—"help me".

Nhưng người phụ nữ trẻ ấy chỉ nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục dỗ dành đứa bé trong lòng.

Đó là một người phụ nữ rất trẻ, chắc chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Nhưng ánh mắt cô ấy lại vô cùng trống rỗng, không hề có chút sức sống.

Cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn.

Tôn Dĩnh Sa mất khoảng một tuần để nhận ra rằng, cứ hai ngày một lần, sẽ có một chuyến phà cập bến đảo, chở một số dân trên đảo đi về phía bờ biển để bán cá khô và mua nhu yếu phẩm.

Cô không biết khu vực bên kia bờ biển là đâu, nhưng chắc chắn sẽ không hẻo lánh như hòn đảo này, nơi ngay cả phương tiện liên lạc công cộng cũng không có.

Nửa đêm, cô lén lút trốn ra khỏi sân nhà.

Nhưng ngay khi trời vừa hửng sáng, cô đã bị những người dân trong làng bắt lại và đưa về căn nhà nhỏ này.

Thậm chí, cô còn chưa kịp tìm ra bến phà nằm ở hướng nào.

Người dân trên hòn đảo này gắn kết như một thể thống nhất, họ bảo vệ lẫn nhau, đồng lòng chống lại người ngoài.

Lần này, bà lão như cố tình muốn dạy cho cô một bài học.

Bà ta dùng cành cây khô dài quất vào gót chân cô, khiến cô đau đến mức đi đứng cũng phải nhón chân.

Sau đó, bà ta nhốt cô vào kho củi, để cô nhịn đói suốt một ngày trời.

Cô chợt nhớ đến bộ phim Blind Mountain (Ngọn Núi Mù) mà giáo viên từng chiếu cho các nữ sinh trong lớp trung học xem.

Bộ phim kể về một nữ sinh bị bán đến một vùng núi nơi pháp luật không thể can thiệp. Cô nhiều lần tìm cách trốn thoát nhưng đều thất bại, mãi nhiều năm sau mới được cứu ra khỏi ngọn núi mù ấy.

Cô cảm thấy câu chuyện đó vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.

Nhưng điều khiến cô kinh hãi hơn— cô không thể nhớ nổi tại sao mình lại tỉnh dậy ở nơi quái quỷ này.

Đây không phải Ngọn Núi Mù.

Đây là một hòn đảo mù.

Cô không có cánh để bay khỏi nơi này.

Cô thậm chí không dám tưởng tượng mẹ mình sẽ lo lắng đến mức nào khi cô đã mất tích ngần ấy thời gian.

Cô không định khoanh tay chờ chết.

Ba cô là một cảnh sát rất giỏi.

Ông ấy đã làm cảnh sát chìm nhiều năm, và một cảnh sát chìm thì luôn phải nhẫn nhịn và chờ đợi cơ hội.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, cô cần phải học theo tinh thần của ba mình.

Bởi vì, hiện tại—

Cô không đánh lại bà lão.

Cô không thể trốn thoát.

Thứ duy nhất cô có thể làm chính là dưỡng sức, âm thầm quan sát, để cơ thể mạnh mẽ hơn, hiểu rõ địa hình hơn, chờ đợi sự lơ là của đối phương.

Đến lúc đó, cô sẽ có thể tận dụng cơ hội mà ra tay bất ngờ.

May mắn là, hiện tại bà lão chỉ bắt cô gỡ cá khỏi lưới, chưa giao cho cô những công việc nặng nhọc khác.

Chỉ là ngày nào cũng phải ăn cơm với cá khô, đến mức cô chẳng còn chút hứng thú với thức ăn nữa.

Nhưng mọi thứ khác vẫn còn có thể chịu đựng được.

Trong suốt hơn một tháng qua, chưa có đêm nào cô cảm thấy tim đập nhanh như đêm nay.

Cô trằn trọc mãi không ngủ được, bởi vì cô không ngừng nghĩ về người đàn ông lạ mặt mà mình đã gặp vào buổi chiều hôm nay.

Trước khi bà lão xuất hiện, cô đã kịp nhanh chóng nói cho anh ta biết địa chỉ nhà mình và cầu xin anh ta cứu mình.

Người đàn ông ấy mặc cảnh phục.

Ánh mắt anh ta nhìn cô đầy kinh ngạc, dường như cũng khó tin rằng đến năm 2016 rồi mà vẫn còn chuyện giam giữ người trái phép thế này xảy ra.

Cô cũng muốn trở thành một cảnh sát trong tương lai.

Cô thầm hứa với bản thân—sau này nhất định sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để xóa bỏ những tội ác như thế này.

Mặc dù mẹ cô chắc chắn sẽ phản đối, nhưng nếu người cảnh sát đó có thể cứu cô ra ngoài, có lẽ mẹ cô cũng sẽ thay đổi cách nhìn về nghề cảnh sát.

Chỉ cần nghĩ đến việc có thể ngày mai sẽ có cảnh sát đến đảo giải cứu mình, cô đã hồi hộp đến mức không tài nào chợp mắt.

Dù phà hai ngày mới cập bến một lần, chậm nhất thì hai ngày sau cảnh sát cũng sẽ đến cứu cô chứ?

Cô đã xác nhận rằng mình nói địa chỉ đủ rõ ràng—

Thành phố H, huyện nào, đường nào, khu dân cư nào, thậm chí còn báo luôn tên trường trung học mà mình theo học.

Nhưng trong lúc căng thẳng, cô lại quên báo tên của mình!

Hơn nữa, bà lão xuất hiện quá nhanh, khiến cô không kịp nói số điện thoại của mẹ.

Vừa nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy bực bội.

Lúc đó, cô đã cân nhắc đến tình huống viên cảnh sát trẻ kia chỉ có một mình, khó mà đấu lại cả hòn đảo. Nếu cô trực tiếp cầu cứu ngay trước mặt bà lão, rất có thể anh ta cũng sẽ bị bắt giữ.

Cô không biết anh ta có nhớ hết thông tin mà mình đã nói hay không.

Nhưng chỉ cần anh ta nhớ được dù chỉ một trong số đó—địa chỉ nhà cô hoặc tên trường học, thì cô chắc chắn sẽ được cứu.

Nhan Cách dĩ nhiên là nhớ.

Thậm chí, vì sợ quên mất, ngay khi rời khỏi sân nhà, cậu đã lập tức mở điện thoại, lưu lại từng chữ vào ghi chú.

Bàn tay cậu run rẩy, lòng bàn tay rịn ra từng lớp mồ hôi lạnh.

Tên đồng nghiệp suốt ngày lười nhác, nhưng đi vệ sinh thì lâu của cậu từ phía sau bước tới, tò mò hỏi:

"Cậu bị sao vậy?"

Lúc cậu ta từ sân sau đi ra, bà lão đã đuổi Nhan Cách ra khỏi sân, nên không hề biết chuyện gì vừa xảy ra.

Nhan Cách liếc nhìn những người dân lác đác trên con phà trở về đất liền, lắc đầu:

"Không có gì."

Đã là năm 2028, vậy mà vẫn còn tồn tại chuyện giam giữ người trái phép.

Mà trên phà còn có dân địa phương, nên cậu không cho rằng đây là lúc thích hợp để nói thật.

Vừa đặt chân lên bờ, cậu lập tức liên hệ với đội để báo cáo tình huống khẩn cấp.

Ban đầu, cậu không nhắc đến chuyện người cầu cứu có thể là đồng đội trong khóa huấn luyện mật của mình.

Bởi vì ánh mắt cô nhìn cậu rất xa lạ, không giống như từng quen biết.

Quan trọng nhất là, cô nói mình đang học cấp ba, thậm chí còn rõ ràng báo tên trường hiện tại.

Mà Sa Sa tỷ trong khóa huấn luyện của cậu chắc chắn không phải học sinh cấp ba—chị ấy thậm chí đã có hôn phu rồi.

Cậu cho rằng khả năng cao mình nhận nhầm người, nhưng tín hiệu cầu cứu kia chắc chắn là thật.

Điều cậu không ngờ nhất chính là—

Phản hồi từ cấp trên lại là:

"Vùng quê nghèo sinh ra dân lì lợm, chuyện không liên quan thì đừng nhúng tay vào, lo chuyện bao đồng chỉ rước phiền phức."

Cậu chỉ là một cảnh sát cấp thấp, không có quyền tự ý dẫn đội ra hiện trường.

Cậu giận đến phát điên, gọi thẳng cho ông bố đã ném cậu đến đây "rèn luyện cuộc sống".

Nhưng ông ấy chỉ trầm ngâm trong chốc lát, rồi đáp lại bằng một câu:

"Những gì con nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.

Phong tục địa phương khác nhau, đôi khi ngay cả luật pháp cũng phải nhượng bộ.

Người khác không lo chuyện đó, thì con cũng đừng lo.

Ở đó đủ ba tháng, ba sẽ sắp xếp người điều con trở về."

Đây là bài học đầu tiên mà Nhan Cách nhận được sau khi khoác lên mình bộ cảnh phục.

Không phải về chính nghĩa.

Mà là học cách bịt tai làm ngơ.

Một cú đánh mạnh vào tinh thần đầy nhiệt huyết của cậu.

6 giờ tối, cậu đặt chân lên bờ.

8 giờ tối, cậu trở lại sở cảnh sát.

Một đồng nghiệp đang trực thấy cậu bật máy tính, cười trêu:

"Làm thêm giờ mà không có lương hả?"

Cậu gắng gượng cười, nói rằng có tài liệu chưa xử lý xong.

Dựa vào chức vụ, cậu đăng nhập vào hệ thống cảnh sát, bắt đầu tra cứu nhanh những thông tin mà người cầu cứu đã cung cấp.

Cậu kiểm tra huyện, thị trấn, đường phố mà cô nhắc đến—đều có thật.

Nhưng khu dân cư mà cô đề cập—đã bị giải tỏa toàn bộ từ ba năm trước, hiện đang trong quá trình tái thiết, không còn ai sinh sống ở đó.

Rất kỳ lạ.

Cậu lo mình đã nghe nhầm, thử nhập các từ đồng âm khác, nhưng đều không có kết quả.

Không cam tâm, cậu tiếp tục tìm kiếm tên trường học.

May mắn thay—trường mà người cầu cứu đề cập thực sự tồn tại.

Thậm chí, hệ thống còn hiển thị cả số điện thoại liên lạc chính thức của nhà trường.

Nhan Cách kích động bấm gọi điện thoại, dùng danh nghĩa cảnh sát liên hệ với giáo viên trực ban của trường để xác nhận thông tin.

Đối phương cũng khá hợp tác, nhưng trả lời rất rõ ràng rằng gần đây không có học sinh nào của trường bị mất tích.

Nhan Cách lại gọi đến đồn cảnh sát khu vực, nhưng đáp án nhận được vẫn giống hệt—không có bất kỳ vụ báo án nào liên quan đến người thân mất tích.

Nếu những gì người cầu cứu nói là thật, thì gia đình cô không thể nào lại không trình báo với cảnh sát sau khi cô mất tích.

Sau khi cúp máy, Nhan Cách hoang mang tột độ.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời ba cậu nói—sự thật không hẳn là những gì cậu nhìn thấy?

Nếu cô gái ấy thực sự bị giam cầm, thì tại sao lại cung cấp địa chỉ nhà và trường học không tồn tại?

Khi bà lão đẩy cậu ra khỏi cổng, bà ta có lẩm bẩm mấy câu bằng tiếng địa phương, cậu nghe không hiểu, nhưng bà chỉ vào cô gái đó, rồi lại chỉ vào đầu mình.

Có khi nào bà ta muốn nói rằng cô bé ấy là người trong nhà, nhưng có vấn đề về thần kinh, nên những gì cô ấy nói không thể tin được?

Nhan Cách thở dài, tắt máy tính, lặng lẽ rời khỏi sở cảnh sát.

Cậu nhìn đồng hồ—9 giờ tối.

Trời đêm thưa thớt ánh sao, ánh trăng nhợt nhạt.

Không hiểu sao, cậu lại nhớ đến cô gái đã từng cùng cậu lập nhóm trong khóa huấn luyện mật.

Nhớ lại thật kỹ—ngoại trừ ấn tượng đầu tiên là rất giống nhau, thì thật ra không quá giống.

Ánh mắt không giống.

Sa Sa tỷ trong khóa huấn luyện có một ánh mắt vô cùng điềm tĩnh, như thể không có khó khăn nào có thể làm khó cô.

Nhưng cô gái mà cậu gặp hôm nay—trong mắt cô có cảnh giác, có hoảng loạn, nhưng không có sự bình tĩnh.

Ngoại hình cũng không giống lắm.

Sa Sa tỉ trong khóa huấn luyện tóc ngắn gọn gàng.

Cô gái hôm nay tóc rối bù, mái tóc phía trước che mắt, phía sau che gáy.

Thể trạng cũng khác.

Lúc ở khóa huấn luyện, dù mọi người đều mặc áo bông dày, nhưng có thể nhìn ra Sa Sa tỷ có thân hình cân đối, khỏe mạnh.

Còn cô gái hôm nay, tay chân gầy guộc, trông như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.

Nhan Cách tự thuyết phục chính mình:

Thứ nhất, chắc chắn cậu đã nhận nhầm người.

Thứ hai, có lẽ cô gái ấy thực sự là người nhà của bà lão, vì có vấn đề về thần kinh nên không có hộ khẩu?

Hôm nay khi điều tra dân số, cậu cũng phát hiện ra rất nhiều hộ gia đình trên đảo không chủ động đăng ký hộ khẩu.

Có những nhà cưới vợ, sinh con, nhưng chờ đến khi nhân viên điều tra đến thì mới báo thêm vào.

Suốt cả buổi tối, Nhan Cách không ngừng tự thuyết phục bản thân.

Nhưng đến khi nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, hình ảnh đôi mắt đen láy kia lại không ngừng xuất hiện trong đầu cậu .

Trong trí nhớ của cậu , ánh mắt đó dần dần chồng khớp với ánh mắt của người đồng đội trong khóa huấn luyện mật.

Cậu đột ngột ngồi bật dậy, nhận ra rằng—cả hai thực sự có nét giống nhau.

Bồn chồn không yên, cậu lại gọi điện cho ba mình, hy vọng ông có thể cho cậu một lời khuyên.

Đã 11 giờ đêm, ba cậu vừa bắt máy đã chửi xối xả, hỏi cậu có bị chập mạch không.

"Chuyện người khác không lo, sao con cứ nhất quyết phải lo?"

Nhan Cách bị mắng đến nửa ngày trời không phản bác nổi.

Mãi đến khi ba cậu sắp dập máy, cậu mới yếu ớt lên tiếng:

"Nhưng ba à... Cô ấy thật sự rất giống đồng đội của con trong khóa huấn luyện mật."

"Con có thể ích kỷ, có thể vô lương tâm mà không lo chuyện của một người xa lạ.

Nhưng ba có thể giúp con xác nhận một chút không—rằng cô ấy không phải đồng đội của con?

Cô ấy đã từng giúp con rất nhiều.

Con chỉ cần chắc chắn rằng người đó không phải cô ấy, thì con sẽ không nhúng tay vào nữa... Được không?"

Đầu dây bên kia, ba cậu thở dài:

"Dùng cái đầu heo của con mà nghĩ đi.

Tất cả những ai tham gia huấn luyện mật đều đã ký thỏa thuận bảo mật.

Ba đào đâu ra danh sách mà tìm cho con?"

"Con biết tên cô ấy mà! Lúc đó con đã hỏi tên cô ấy!"

"Con biết có bao nhiêu người tham gia huấn luyện không?

Chỉ với một cái tên thì tra được gì?

Con tưởng ai cũng giống con, có gia thế nên được nhét vào rèn luyện chắc?

Phần lớn bọn họ đều là cảnh sát tuyến đầu đấy!

Kết thúc huấn luyện, hồ sơ của họ đã bị xóa hết rồi, tra làm sao?"

Nhan Cách im lặng một lúc, nhỏ giọng nói:

"Nhưng khả năng cao... cô ấy còn có gia thế hơn cả nhà mình."

"Con bị loại thì ba lái xe đến đón.

Còn cô ấy bị loại thì nhà người ta cho trực thăng đến đón luôn..."

"Cái gì?! Trực thăng á?"

Ba cậu rõ ràng bị sốc.

"Con có bịa chuyện không đấy?"

"Tên gì? Gửi qua đây.

Để ba nhờ người tìm ở căn cứ xem có ai có thể tra giúp được không."

"Tôn Dĩnh Sa."

Giọng Nhan Cách mang theo một tia hy vọng.

"Cô ấy tên là Tôn Dĩnh Sa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro