Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Cô không phải là không muốn giữ anh lại, cũng không phải là dễ dàng buông tay, nhưng xét trên góc độ lý trí, việc anh ở lại đây thực sự có rất nhiều bất tiện. Dù sao từ trước đến giờ, họ luôn không can thiệp vào sự nghiệp của nhau, hơn nữa gia đình anh cũng đã phái người tới đón, cô càng không muốn nhìn thấy anh vì mình mà lỡ dở công việc.

Nhưng rõ ràng, đối với một chàng trai vừa rơi vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, thì thử thách của yêu xa không có giới hạn lớn nhất, chỉ có lớn hơn.

Sau khi trở về thành phố X, khó khăn lắm anh mới vượt qua được bốn ngày đầu tiên, cứ ngỡ rằng sắp sửa đợi được đến ngày mây tan trăng sáng, sắp được gặp lại người yêu, thì đột nhiên ông cụ nhà anh lại viện cớ công việc, muốn điều anh ra nước ngoài xử lý công việc trong ba tuần.

Vương Sở Khâm nhẩm tính một hồi, điều này có nghĩa là nếu bây giờ anh xuất ngoại, thì sẽ lỡ mất cơ hội gặp Tôn Dĩnh Sa gần một tháng trời. Điều này khác nào trời sập xuống đâu chứ?

Nhiệm vụ mà ông cụ Tiêu giao yêu cầu phải xuất phát ngay lập tức, nhưng đến ngày thứ năm, Vương Sở Khâm viện đại một lý do để chưa khởi hành, nghĩ rằng kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Anh chủ động thú nhận với Tôn Dĩnh Sa chuyện mình sắp phải đi công tác, trong lời nói không giấu được hy vọng cô có thể về sớm.

"Anh biết mà, lần này em đi công tác, phải đủ ngày trên lệnh điều động mới được trở về." Tôn Dĩnh Sa không thể không tạt gáo nước lạnh vào anh.

Anh cắn răng bảo không sao, dặn cô phải chú ý an toàn khi ở thành phố H, nhớ đến anh các kiểu. Vừa cúp điện thoại, anh lập tức gọi ngay cho ông cụ nhà mình, hỏi có thể hoãn lại ba ngày rồi mới xuất ngoại không.

Mục đích của anh rất đơn giản: Muốn đợi cô về trước khi đi, gặp cô một lần, hôn cô một cái, sạc đầy năng lượng. Nếu không thể hôn được thì chỉ cần gặp cô thôi cũng được.

Đáng tiếc, lần này ông cụ Tiêu hiếm khi cứng rắn, khăng khăng nói rằng lịch trình nước ngoài đã được sắp xếp từ lâu, thực ra anh phải xuất phát từ hôm nay, không ngờ anh lại tự tiện trì hoãn mà không nói lời nào, nếu ngày mai mà không đi thì sẽ biết tay ông.

Về việc "biết tay" như thế nào, ông cũng không nói rõ, vì thế Vương Sở Khâm quyết định kéo dài thêm chút nữa.

Ở đầu bên kia, Tôn Dĩnh Sa vừa cúp máy, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Dù trước đây hai người thực sự đã hẹn hò hai năm, nhưng thời gian ở bên nhau thực sự đếm trên đầu ngón tay. Lần này vừa mới làm lành, quay lại với nhau, lập tức lại phải đối mặt với khoảng thời gian xa cách dài đằng đẵng, những ẩn ý và mong đợi trong lời nói của anh, cô đâu phải không hiểu.

Khi tạm biệt đồng nghiệp ở thành phố H, vội vã trở về thành phố X thì đã là 9 giờ tối. Tôn Dĩnh Sa về ký túc xá, nhanh chóng tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, trước khi ra khỏi cửa còn quay lại trước gương, vụng về thoa một chút son bóng, mím mím môi, hài lòng rồi rón rén ra ngoài trong bóng tối.

Từ ký túc xá đến cổng lớn mà không gặp phải người quen nào, xe đặt qua ứng dụng cũng chỉ để cô đợi chưa đến nửa phút. Tôn Dĩnh Sa mở cửa, ngồi vào ghế sau, đúng lúc đó điện thoại vang lên. Khuya thế này, lại đang trong thời gian cô đi công tác, người duy nhất có thể gọi cô chỉ có thể là Vương Sở Khâm.

"Em ngủ chưa?" Anh hỏi ở đầu dây bên kia, nền âm thanh rất yên tĩnh.

"Em sắp ngủ rồi, có chuyện gì sao?" Tôn Dĩnh Sa thản nhiên nói dối, ánh mắt vô tình chạm vào ánh nhìn của tài xế qua gương chiếu hậu, cô ngại ngùng quay đi.

"Em nói xem là chuyện gì." Anh thở dài bên kia, "Nhớ em chứ còn gì nữa, đồ vô tâm. Sáng mai anh phải đi rồi."

Tôn Dĩnh Sa đang định trêu chọc anh vài câu thì bên kia đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, sau đó là giọng nói thô lỗ của một người đàn ông: "Anh Khâm, uống rượu thôi!"

Có vẻ như anh đã che micro lại rồi nói gì đó với đối phương. Đợi khi âm thanh truyền đến lần nữa thì nền âm thanh lại yên tĩnh như lúc đầu.

"Anh chưa về à?" Cô giả vờ hỏi một cách hờ hững, nhưng không thể phủ nhận trong lòng đang rất để ý.

"Ừ, vẫn còn ở chỗ này, ngày mai phải đi rồi nên tụ tập với vài người bạn cũ." Anh thẳng thắn đáp rồi bổ sung: "Bọn họ dẫn người theo, còn anh thì không, không tin thì anh gửi camera giám sát cho em xem."

Tôn Dĩnh Sa bật cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm vụt qua, giọng nói nhẹ nhàng trách yêu: "Ai thèm xem camera của anh chứ, anh muốn dẫn ai thì dẫn."

Anh có nhiều tụ điểm lắm, cô lại hỏi thêm: "Ở chỗ 【Liêu Nhân】 à?"

"Ừ, đúng rồi đó ~ Tôn cảnh quan." Anh thở dài, giọng đầy uể oải: "Ước gì tối nay em có thể đến kiểm tra hành chính thì tốt quá."

"Em không có lệnh khám xét, không thể kiểm tra phòng anh đâu." Tôn Dĩnh Sa cố nín cười, giả vờ nghiêm túc trả lời.

Bên kia cuối cùng cũng bật cười, nói cô là người thù dai nhất trên đời. Tôn Dĩnh Sa phối hợp nói thêm vài câu linh tinh, cuối cùng lấy cớ phải đi ngủ sớm để sáng mai dậy sớm, thành công cúp điện thoại. Cô vừa xin lỗi tài xế vừa giải thích rằng mình cần đổi địa điểm đến, vừa chỉnh lại điểm đến trên ứng dụng thành 【Liêu Nhân】.

May mà căn hộ của anh và tụ điểm này không ngược đường nhau, xem như thuận đường nên tài xế không phàn nàn gì, thậm chí còn cười đùa hỏi cô có phải đi kiểm tra bạn trai không. Rõ ràng là vừa rồi tài xế đã nghe được một phần cuộc trò chuyện. Tôn Dĩnh Sa chỉ cười ngại ngùng, không trả lời.

Khi đến nơi, theo thói quen cô nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 20 phút tối, đúng lúc tụ điểm của anh nhộn nhịp nhất. Tôn Dĩnh Sa bất chợt thấy hối hận, cảm thấy lẽ ra cô nên đợi ở trước cửa căn hộ của anh thì hơn.

Hiện tại anh đang trên kia tụ tập cùng bạn bè, dù lát nữa kết thúc sớm, khi cùng bạn bè đi xuống, với mối quan hệ yêu đương giấu kín này của hai người, thật khó để chào hỏi nhau. Dù sao thì bây giờ cô đang mặc đồ bình thường, cũng không có lý do gì để kiểm tra hành chính mà đường đường chính chính nói chuyện với anh.

Tôn Dĩnh Sa hơi do dự, lấy điện thoại ra định đặt xe quay về căn hộ của anh. Nhưng vừa nhập địa chỉ xong, cửa lớn của 【Liêu Nhân】 bỗng bị đẩy ra, âm thanh ồn ào bên trong tràn ra ngoài.

Cô theo phản xạ quay đầu lại, liền chạm mặt với... trợ lý Tiêu Thành của anh.

Chậc, sao lại không đi theo kịch bản chứ, chẳng phải trong phim truyền hình, vào những khoảnh khắc then chốt như thế này, ánh mắt của nam nữ chính phải tự động tìm thấy nhau sao?

Rõ ràng là anh đã uống chút rượu, dưới ánh đèn vàng vọt trước cửa, vùng dưới mắt anh hơi đỏ. Ánh mắt anh đang nhìn vào người bạn nam bên cạnh đang nói liên tục.

Vốn là cảnh sát nên Tôn Dĩnh Sa theo bản năng nhanh chóng quan sát qua bạn của anh. Mấy người đàn ông lạ mặt bên cạnh đều có các cô gái trẻ trung, duyên dáng bám sát, chỉ có mình anh là không có ai đi cùng, chỉ có mỗi trợ lý Tiêu Thành ở bên.

Anh không nói dối, quả thực không dẫn người theo.

Tôn Dĩnh Sa cầm điện thoại, làm như không có chuyện gì bước sang bên cạnh vài bước, vốn định đợi anh tiếp khách xong tiễn bạn bè rồi mới xuất hiện. Kết quả là khóe mắt cô thoáng thấy Tiêu Thành, người không có mắt nhìn, dường như lo lắng vỗ nhẹ vào cánh tay anh, thì thầm gì đó bên tai anh. Đôi mắt của chàng trai trẻ lập tức nhìn về phía cô, động tác vô cùng tự nhiên, kéo theo cả ánh mắt dò xét của mấy người bạn xung quanh.

Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng gãi gãi sau đầu, đang phân vân không biết nên giả vờ làm người qua đường hay vẫn cứ giả vờ làm người qua đường thì anh đã sải bước dài đi về phía cô.

Tôn Dĩnh Sa muốn chạy trốn, nhưng ánh mắt vui sướng của anh quá rực rỡ, chói lóa đến mức cô không thể nhấc chân lên nổi. Cô chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, tay cầm điện thoại nhìn anh với ánh mắt lấp lánh đầy sinh khí, môi anh nở nụ cười tươi rói, sải bước nhanh chóng tiến lại gần.

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã thản nhiên trước mặt mọi người, không chút ngại ngùng đưa đôi tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn mạnh lên trán cô. Tiếng hôn vang rõ mồn một, nếu không phải anh giữ chặt mặt cô, thì cú hôn đó có khi đã khiến cô loạng choạng rồi.

"Anh làm gì vậy chứ~" Tôn Dĩnh Sa bị dọa đến mức hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ anh lại có hành động táo bạo như vậy. Trong suy nghĩ của cô, anh lẽ ra phải giả vờ xa lạ trước mặt người ngoài, hoặc nếu có chào hỏi thì cũng chỉ thản nhiên gọi một tiếng "Tôn cảnh quan", sau đó hờ hững buông một câu "Trùng hợp thật".

Không ngờ lá gan của anh lại lớn đến vậy. May mà hôm nay cô mặc đồ bình thường, chắc cũng không bị ai nhận ra. Phản ứng lại, mặt Tôn Dĩnh Sa đỏ bừng, vừa đẩy anh vừa lùi lại phía sau, nhưng anh lại kéo cô vào lòng, một tay giữ chặt eo, một tay vò rối mái tóc cô, ôm cô cười híp cả mắt.

"Anh đang mơ à, trời ơi, đây là ai thế này, để anh ôm xem có phải người thật không." Nói rồi anh vòng tay ôm chặt eo cô, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Phía sau vang lên tiếng cười trêu ghẹo, Tôn Dĩnh Sa xấu hổ vùi mặt vào lòng ngực anh, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực anh vọng lại.

Anh còn dám cười! Tôn Dĩnh Sa tức tối, lập tức véo mạnh vào eo anh, khiến anh hít một hơi thật sâu:

"Ái~ Nhẹ thôi, tổ tông của anh ơi!" Dù đau nhưng anh vẫn không buông cô ra, càng siết chặt hơn.

"Khụ khụ, Anh Khâm, tụi em đi trước, không làm phiền anh nữa, đợi anh về rồi tụi mình gặp lại sau nhé!"

Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy qua khe tay anh, mấy người bạn của anh cười đầy ẩn ý, vẫy tay chào tạm biệt. Anh vẫn không buông cô ra, chỉ hơi nghiêng người, dùng tay còn lại vẫy nhẹ một cái, thản nhiên buông một chữ "Ừm".

Đám bạn ôm bạn gái rời đi, anh lại hướng về Tiêu Thành gật đầu, Tiêu Thành hiểu ý liền rời khỏi. Trong sân giờ chỉ còn lại đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau.

"Buông ra." Tôn Dĩnh Sa đẩy anh nhưng không nhúc nhích được.

"Không buông." Không những không buông, anh còn siết chặt hơn, cúi xuống hôn mạnh lên má cô một cái, rồi vùi mặt vào cổ cô hít một hơi thật sâu, giọng đầy vui mừng: "Thơm quá đi, em làm anh ngây ngất rồi."

"Anh ngây ngất là do uống nhiều quá đấy!" Tôn Dĩnh Sa phì cười, lại nhẹ đẩy anh ra, càu nhàu: "Buông ra nào, dính đầy mùi rượu rồi. Ở ngoài đường mà ôm ôm ấp ấp, người ta thấy lại cười cho đấy."

"Người ta chỉ ghen tị thôi." Anh ngẩng đầu lên, chạm trán với cô, hơi thở nồng mùi rượu phả lên mặt cô, giọng anh cũng trở nên mềm mại hơn: "Đặc biệt trở về sớm vì anh à? Sa Sa."

"Không có." Tôn Dĩnh Sa cố nhịn cười, nghiêm túc nói dối: "Lần trước anh bảo mời em ăn khuya, sợ anh đi công tác rồi quên mất nên em mới về đòi đó."

Anh bật cười, gò má cũng cười đến mức hồng lên, gật đầu cũng rất nghiêm túc: "Được, mời em ăn khuya."

Tiêu Thành dẫn tài xế lái xe đậu ở ven đường gần đó, anh nắm tay cô kéo về phía xe.

"Đi đâu vậy?" Cô không hề do dự bước theo anh, miệng vẫn không quên hỏi thêm một câu.

"Dẫn em đi ăn khuya." Anh miệng thì nói vậy, nhưng vừa lên xe liền tùy ý bảo tài xế lái về căn hộ của mình.

"Không phải nói là mời em ăn khuya sao?" Tôn Dĩnh Sa nhướng mày.

"Anh sẽ bảo Tiêu Thành đi mua đồ mang về căn hộ, mời em ăn tại nhà anh, môi trường không kém ngoài tiệm đâu." Anh tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Tôn Dĩnh Sa đáp: "... Gì cũng được." Anh diễn tròn vai thế này, cô nhất thời không biết đối phó ra sao.

Anh báo một loạt món ăn về phía trước, còn thêm hai chén chè ngọt, dặn trợ lý của mình lát nữa nhớ mua, trông có vẻ đúng là muốn mời cô ăn khuya thật.

Xe lặng lẽ chạy trên con đường nhựa phủ đầy ánh đèn màu neon rực rỡ hai bên vào đêm khuya, từng chùm sáng đan xen chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, khiến biểu cảm trên khuôn mặt anh càng trở nên mờ ảo.

Lên xe rồi, người này bỗng trở nên trầm tĩnh hơn hẳn, ngoài việc nắm chặt tay cô thì cũng không có thêm hành động nào quá đáng.

Chiếc xe thương mại giới hạn mà Tôn Dĩnh Sa ngồi lần thứ hai dừng lại dưới ngọn đèn đường trước căn hộ của anh. Vương Sở Khâm bỏ lại một câu "Một tiếng nữa mang đồ ăn khuya tới" rồi nắm tay cô xuống xe.

Tài xế chở Tiêu Thành rời đi, vừa lúc xe khuất bóng, anh liền biến thành bộ dạng không xương, cả người từ sau đè lên người cô, vừa đẩy vừa dựa vào cô bước đi, hai người đi lảo đảo xiêu vẹo vài bước mới đến trước cửa căn hộ.

"Anh làm gì vậy, đứng đắn chút đi, đừng có đè lên người em, mệt chết đi được." Tôn Dĩnh Sa dùng khuỷu tay thúc vào bụng anh, anh né qua một bên, buông cô ra, đổi thành khoác vai cô đi về phía trước.

Tôn Dĩnh Sa đẩy mãi cũng không đẩy nổi, giằng ra cũng không thoát được, tức muốn chết, chỉ biết bấu mạnh vào eo anh. Anh vừa cười vừa né tránh, hai người vừa đùa vừa bước xiêu vẹo đến trước cửa căn hộ.

Cô hất cằm về phía cửa, ra hiệu cho anh mở khóa. Anh liếc nhìn cô, vừa thong thả nhập mật mã vừa chậm rãi nói: "Anh nhớ lần trước em cũng đứng trước cửa chờ, anh không tin là em không biết mật mã nhà anh."

Anh đang nói đến lần đầu họ gặp nhau sau khi anh mất trí nhớ, khi cô chặn anh trước cửa căn hộ và bị anh mắng là oan hồn không tan. Nghĩ đến đây, Tôn Dĩnh Sa không nhịn được thu lại nụ cười, giọng mỉa mai:

"Mật mã em tất nhiên biết, nhưng là cảnh sát, em hiểu rõ nguyên tắc không được tự tiện vào nhà người khác khi chưa có sự đồng ý của chủ nhà. Nếu đã nhắc đến lần trước, thì em phải nói rằng mình thực sự rất có tầm nhìn xa. Nếu lúc đó em vào nhà đợi, thay vì đứng ngoài cửa, chắc hẳn đại thiếu gia họ Vương sẽ cho gọi luật sư giỏi nhất thành phố X kiện em tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp rồi tống oan hồn không tan này vào ngục mất."

Có lúc gây họa chỉ trong nháy mắt, Vương Sở Khâm bây giờ hối hận muốn tự vả vào mặt mình, đúng là đụng đâu đau đó.

Nhấn nút xác nhận xong, cửa mở ra, anh dùng mũi chân đẩy cửa, tay phải chìa ra muốn nắm tay cô, cô liền tránh né. Anh đã đoán trước được, nhanh chóng đổi sang tay trái chụp lấy tay cô, hơi dùng lực kéo cô vào lòng, miệng cũng không rảnh rỗi, liên tục xin lỗi:

"Anh sai rồi, anh có tội, em kết án anh chung thân bên vợ có được không?"

Tôn Dĩnh Sa không hiểu câu chơi chữ của anh, phồng má tức giận đáp: "Hừ, em không phải quan tòa, không có quyền kết án anh."

"Em có quyền đấy chứ, việc anh có vợ hay không còn phải xem ý em mà." Anh vừa nói vừa nắm tay cô đặt lên bảng cảm ứng của khóa cửa, tay còn lại ôm cô từ phía sau, bấm mấy nút gì đó trên khóa.

Tôn Dĩnh Sa không kịp nhìn kỹ, định rút tay về nhưng anh nhất quyết giữ chặt, đợi khi đèn báo hiệu sáng lên mới chịu buông.

"Anh làm gì vậy?" Tôn Dĩnh Sa vừa vẫy tay vừa lườm anh.

Anh vừa khoác vai vừa dẫn cô vào nhà, giọng nghiêm túc đáp: "Lưu dấu vân tay của bà chủ nhà, lần sau muốn ra vào lúc nào tùy ý. Tâm trạng không vui cũng có thể đuổi anh ra khỏi nhà."

Tôn Dĩnh Sa nghe vậy bật cười: "Vậy bây giờ em đang không vui đây, có thể đuổi anh ra ngoài không?"

Anh dùng chân đá nhẹ cửa, đèn cảm ứng ở cửa ra vào vừa sáng lên thì cô đã bị anh ép chặt vào cánh cửa nặng nề phía sau.

"Bây giờ thì không được rồi, bảo bối à, thời gian gấp lắm." Chữ cuối cùng còn chưa dứt trên môi cô, anh đã nhanh chóng giữ chặt hai tay cô đưa lên khỏi đầu, ấn vào cửa. Đôi chân muốn phản kháng của cô cũng bị anh đẩy lại, cả người Tôn Dĩnh Sa bị ép chặt lên cửa như lớp nhân kem hạnh nhân trong chiếc bánh quy, còn anh thì háo hức thưởng thức lớp nhân ngọt ngào ấy bằng vẻ đói khát không chút e dè.

Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng bị anh hôn đến mềm nhũn cả người. Anh vừa ngậm lấy môi dưới của cô vừa thử nới lỏng lực tay, cảm giác được cô sắp trượt xuống theo cánh cửa, môi vẫn dính lấy môi cô không nỡ rời, tay đã nhanh chóng vòng qua ôm lấy cô vào lòng.

Anh không định lãng phí quá nhiều thời gian ở cửa ra vào. Đêm nay "chiến trường chính" chắc chắn không thể bắt đầu từ đây, dù sao lát nữa Tiêu Thành còn phải mang đồ ăn khuya tới, anh không muốn bất kỳ ai nhìn thấy chút riêng tư nào của cô, dù chỉ là mảnh áo rơi trên sàn gây liên tưởng cũng không được.

Cuối cùng, Vương Sở Khâm lưu luyến buông đôi môi của cô ra, vừa tách ra một khoảng đã lại nhanh chóng cúi xuống hôn thêm một cái nữa. Anh liếm nhẹ khóe môi như đang hồi tưởng dư vị ngọt ngào, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh như nho chín của cô, giọng khàn khàn hỏi:

"Em thoa cái gì trên môi vậy? Vừa sáng vừa ngọt, hôn vào thấy vị đào mật đấy."

Chắc anh đang hỏi về son dưỡng mà cô thoa, nhưng Tôn Dĩnh Sa bị anh hôn đến mức đầu óc quay cuồng nên bỏ qua vấn đề đó, thay vào đó bắt đầu bới móc câu nói trước của anh:

"Mở miệng ra là gọi bảo bối, xem ra thiếu gia Vương thường ngày ở 【Liêu Nhân】 không ít lần dùng chiêu này để tán gái nhỉ?"

Nghe giọng điệu thì rõ ràng là cô vẫn còn đang hờn dỗi vì chuyện lúc nãy. Vương Sở Khâm đành phải tiếp tục xin lỗi:

"Anh sai rồi, Sa Sa à. Anh chỉ gọi mình em là bảo bối, chỉ tán tỉnh mỗi mình em thôi."

"Hừ, em tin chắc nhỉ? Lúc đó ai đứng trước mặt em mà còn liếc mắt đưa tình với cô gái khác? Miệng thì nói cô ta không có xương, vậy mà vẫn để cô ta dựa vào mình thoải mái nhỉ?"

Thôi rồi, tối nay tổ tông này không phải về ăn khuya mà là về để tính sổ. Vương Sở Khâm thừa biết giờ mà thở thôi cũng sai, liền bế ngang cô lên đi thẳng lên lầu.

"Anh làm gì đấy?!" Cô la lên, phản kháng, đấm đá, nhưng vô ích, bị anh bế thẳng vào phòng ngủ chính trên lầu.

Cô đã lâu không đến đây rồi, lần cuối cùng cũng là khi cô vừa kết thúc chuyến công tác, còn anh thì chuẩn bị đi xa, cả hai đã quấn quýt trên chiếc giường này như không thể tách rời trước lúc chia tay.

Đang mải nghĩ vẩn vơ, cô đã bị anh đè lên cửa phòng ngủ, vừa hôn vừa cắn, thậm chí còn định cởi bỏ quần áo của cô.

"Anh làm gì đấy? Không phải mời em ăn khuya sao? Mời về phòng ngủ ăn à? Lát nữa định ăn trên giường luôn hả?"

Anh bật cười: "Sa Sa, đồ ăn khuya của em thì anh đã bảo người ta đi mua rồi, còn đồ ăn khuya của anh là tự em gói ghém mang tới đấy. Anh mà không ăn thì chẳng phải làm mất mặt em sao?"

"Anh có biết xấu hổ không hả? Rõ ràng là anh thèm muốn em mà!"

"Đúng thế." Anh cười không chút ngượng ngùng, ánh mắt đầy dục vọng càng trở nên mãnh liệt, không hề che giấu mà thẳng thắn thừa nhận: "Anh thèm em đến phát điên rồi. Giúp anh giải cơn thèm này đi."

Anh lại cúi xuống hôn cô, tay đã luồn vào dưới vạt áo, chạm vào làn da mịn màng của cô rồi di chuyển lên chỗ cài áo lót.

Tôn Dĩnh Sa dồn hết sức bình sinh đẩy mạnh anh ra, mặt đỏ bừng hét lên:

"Anh làm gì vậy! Người còn chưa tắm nữa, trên người toàn mùi rượu và khói thuốc!"

Anh ngoan ngoãn lại, gãi gãi đầu, ngập ngừng nói:

"Anh đi tắm ngay đây, nhanh lắm. Em ở đây đợi anh, đừng đi có được không?"

Tôn Dĩnh Sa khoanh tay trước ngực, nhìn anh cười như không cười, không nói một lời. Anh không đoán được ý cô, lại lo rằng vừa vào phòng tắm thì cô sẽ biến mất. Cảm giác về cô lúc này giống như cánh bướm khẽ đậu trên chóp mũi của sư tử, bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay đi.

Anh không thể hiểu nổi cô. Có lúc cảm thấy cô vẫn yêu mình như trong những dòng tin nhắn cũ, nhưng có lúc lại thấy cô như đang đùa giỡn, đợi đến khi anh mắc câu thì sẽ nhẫn tâm vứt bỏ, để trả thù việc anh đã quên cô khi mất trí nhớ.

Ý nghĩ này thật nực cười, nhưng sự tự tin của anh trước mặt cô lại dần dần sụp đổ.

Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, rồi chậm rãi bước tới, lần này vòng tay ôm cô thật nhẹ nhàng, như đang ôm một con bướm mà chỉ cần hơi mạnh tay là sẽ làm gãy đôi cánh mỏng manh.

"Sa Sa, anh xin lỗi." Anh nhẹ nhàng cọ mặt vào má cô, giọng thấp trầm đầy chân thành:

"Anh chỉ là quá kích động khi gặp em nên không kiểm soát được bản thân, chứ không phải trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện như vậy. Anh thật lòng xin lỗi. Anh quên mất có thể em vẫn đang trong kỳ sinh lý mà lại nói những lời đó. Anh xin lỗi, hy vọng em có thể tha thứ cho anh."

Tôn Dĩnh Sa đang nằm gọn trong vòng tay anh, đôi mắt khẽ chớp. Cô thật sự không ngờ đến điều này. Cô chưa nói gì mà anh lại có thể nhìn thấu cảm xúc thoáng qua của cô. Hiển nhiên, Vương Sở Khâm của nhân cách này thông minh như thường lệ đã đành, lại còn tinh tế và nhạy cảm.

Tôn Dĩnh Sa khẽ thở dài, chủ động đưa tay ôm lấy eo anh, vỗ nhẹ vài cái như đang an ủi, giọng nhỏ nhẹ đáp:

"Kỳ sinh lý của em hết rồi. Anh đi tắm đi, em sẽ đợi ở đây, không đi đâu cả."

Dường như anh thở phào nhẹ nhõm, biết cô không giận nữa liền bắt đầu nũng nịu:

"Vậy... em tắm cùng anh được không?"

Cô không trả lời, anh càng ôm chặt eo cô hơn, khuôn mặt vùi vào cổ cô cọ nhẹ, giọng nài nỉ:

"Cùng tắm đi mà, Sa Sa, làm ơn đấy. Anh hứa sẽ ngoan ngoãn."

Trái tim Tôn Dĩnh Sa vốn định cứng rắn nhưng cuối cùng cũng không thể từ chối, bị anh vừa ôm vừa nịnh kéo vào phòng tắm.

Lúc đầu, anh còn đàng hoàng mở vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ nước, nhưng chưa được bao lâu thì bản chất thật đã lộ ra. Anh ép cô vào tường, hôn cuồng nhiệt, tay vừa cởi áo cô vừa cởi đồ của mình.

Tôn Dĩnh Sa không thích ở trong phòng tắm. Sàn gạch men rất lạnh, cô không thích cảm giác bị ép vào tường như thế này, nên cũng không định để anh toại nguyện.

Cho đến khi anh kéo áo mình lên, lộ ra hình xăm trên ngực.

Trước chữ "S" cô đơn ban đầu, bây giờ có thêm hai chữ cái: "SY". Ghép lại thành "SYS".

Động tác vùng vẫy của cô khựng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hình xăm trên ngực anh, khẽ thì thầm:

"Anh... làm gì vậy..."

Anh cười đắc ý, nhân lúc cô đang ngẩn người liền kéo cô vào lòng, cọ cọ lên má mềm mại của cô, giọng đầy tự hào:

"Em nói em sẽ yêu anh cho đến khi anh quên em lần nữa. Giờ anh xăm cả tên em lên người rồi, em yên tâm đi, có chết anh cũng không quên được."

Khoảnh khắc đó, mắt Tôn Dĩnh Sa đỏ hoe. Dù biết anh thực ra chẳng hiểu gì cả, nhưng anh đang dùng cách mà anh hiểu để giải quyết nỗi lo lắng của cô.

Tay anh một lần nữa luồn vào vạt áo của cô, lần này cô không còn kháng cự.

Tiêu Thành là người hiểu ý nhất dưới trướng của Vương Sở Khâm. Đúng một tiếng sau mang đồ ăn khuya đến phòng khách rồi nhanh chóng chuồn đi, tuyệt nhiên không dám lên lầu.

Cả căn hộ yên tĩnh đến mức không một tiếng động, nhưng điều đó chỉ chứng tỏ rằng căn hộ cách âm tốt, chứ không có nghĩa là lên lầu sẽ không thấy điều không nên thấy.

Sự thật chứng minh rằng lời của đàn ông không thể tin được. Anh nói rằng sẽ tắm rất nhanh, nhưng lần tắm này kéo dài đến mức suýt chút nữa làm Tôn Dĩnh Sa ngạt thở trong phòng tắm. Anh hứa sẽ ngoan ngoãn, kết quả là Tôn Dĩnh Sa được anh bọc trong khăn tắm rồi bế ra khỏi phòng tắm.

Vừa nằm xuống giường, Tôn Dĩnh Sa đã kiệt sức, khi anh ngồi bên giường sấy tóc cho cô, mí mắt cô nặng trĩu, mệt mỏi và buồn ngủ đến mức không thể mở mắt lên nổi.

"Đồ ăn khuya ở dưới lầu, anh bế em xuống ăn chút nhé?" Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Vương Sở Khâm cẩn thận ấn nhẹ cổ tay cô khi đề nghị ăn khuya, sợ rằng cô sẽ lại giơ móng vuốt cào thẳng vào mặt mình.

Tôn Dĩnh Sa vùi mặt vào gối mềm mại, uể oải đáp:

"Không muốn nhúc nhích, muốn ngủ thôi."

Anh leo lên giường, nhẹ nhàng đè lên người cô, giọng dỗ dành:

"Hay để anh mang lên đây cùng ăn nhé? Uống chút chè ngọt cũng được, nếu không anh sợ em không đủ sức đấy."

Tôn Dĩnh Sa trở mình nằm sấp trên gối, không thèm mở mắt, bực dọc đáp:

"Ngủ thì cần gì sức chứ? Anh xuống mà ăn, đừng mang lên đây, cả phòng sẽ đầy mùi thức ăn mất."

Anh dứt khoát đè lên lưng cô, cằm cọ nhẹ lên làn da trơn mịn phía sau, ghé sát tai cô thì thầm:

"Sa Sa, không ăn khuya cũng được... nhưng ngủ sớm vậy thì không ổn đâu..."

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến Tôn Dĩnh Sa khẽ rùng mình, cô phản xạ đưa tay đẩy anh ra. Anh thuận thế nhấc người lên, tay nhanh chóng kéo khăn tắm của cô xuống vứt xuống giường, trước khi cô kịp nổi giận thì anh đã nhanh tay kéo chăn mỏng quấn cả hai vào bên trong.

"Anh làm gì... Ưm—"

Vừa lúc đó, anh dùng khăn tắm buộc tay cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô, chặn mọi lời trách mắng.

Đến lần thứ hai thì Tôn Dĩnh Sa thực sự đói rồi, muốn xuống dưới ăn chút gì đó, nhưng nghĩ lại quần áo của mình đã bị anh làm ướt nhẹp từ lần đầu tiên trong phòng tắm, cô đành nằm trên giường, vừa mệt vừa tức.

Dù hiện tại anh đang tận tâm dùng khăn nóng lau sạch cho cô, nhưng cô vẫn không hết giận. Khi anh lau xong còn âu yếm cọ cọ lên người cô, cô lập tức giơ tay cào mạnh lên cổ anh, để lại ba vệt đỏ rõ rệt trên làn da trắng.

Anh rít lên một tiếng, nắm lấy tay cô hôn nhẹ rồi lẩm bẩm không phục:

"Mới mấy ngày mà móng tay dài ra ghê vậy, lát nữa anh cắt cho em."

Tôn Dĩnh Sa cào xong cũng thấy hơi chột dạ, cô đảo mắt tứ phía rồi cố đổi chủ đề:

"Em đói rồi."

"Được, anh bế em xuống ăn nhé."

"Em không có quần áo. Anh đi lấy đồ của anh cho em mặc đi." Cô chỉ tay về phía tủ quần áo.

"Đâu thể để em trần như nhộng được. Đi nào, tự em chọn." Anh nhảy xuống giường, đứng bên cạnh, vỗ tay ra hiệu rồi dang rộng hai tay chờ cô.

Tôn Dĩnh Sa chậm rãi ngồi dậy, như con gấu koala bám lấy anh, để anh bế vào phòng thay đồ.

Cô cứ nghĩ anh sẽ đưa cô vào chọn đồ của anh, nhưng khi cửa phòng thay đồ mở ra, hàng loạt bộ trang phục nữ xinh đẹp treo ngăn nắp trước mắt khiến cô sững sờ.

Trước đây không phải cô chưa từng ngủ lại đây, nhưng mỗi lần đều về ký túc xá tắm rửa thay đồ trước rồi mới tới, sáng hôm sau cũng trở về nhà trong trang phục của mình. Cô chưa từng để lại bất kỳ món đồ cá nhân nào ở đây, vậy nên đống quần áo này chắc chắn không phải của cô.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ. Người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông lập tức giơ tay thề thốt:

"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt xét hỏi như vậy chứ, bảo bối. Anh thề đấy, tất cả đều là tuần này anh bảo người ta mua cho em đấy. Ngoài em ra, chưa có sinh vật giống cái nào bước vào căn hộ này cả. Cửa căn hộ có camera lưu trữ video suốt hai tháng, nếu em không tin thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho em xem."

Tôn Dĩnh Sa thuận tay rút một chiếc áo thun màu xám mặc vào, vừa kéo quần lên vừa liếc mắt lườm anh:

"Làm gì mà căng thẳng thế? Em có nói gì đâu."

"Em đúng là chưa nói gì, nhưng nếu anh mà chứng minh chậm một chút thì đã bị em kết án tử hình rồi." Anh kéo cánh cửa tủ khác ra, chỉ tay vào bên trong:

"Nội y và đồ lót đều ở trong đây, đích thân thiếu gia này đã giặt qua nước rồi, yên tâm mặc đi."

Tôn Dĩnh Sa vừa mặc xong quần áo, nghe vậy thì sững lại, trừng mắt nhìn anh một cái, có quá nhiều điều muốn mắng nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Anh không cho cô cơ hội cằn nhằn, khom người xuống định bế cô lên, nhưng cô nhảy tránh sang một bên, tỏ ý rằng chân cô vẫn khỏe, có thể tự đi.

Vương Sở Khâm nhướng mày:

"Đi được nghĩa là thể lực vẫn còn tốt, lát nữa lại có sức tiếp tục?"

Tôn Dĩnh Sa đứng yên tại chỗ, mặt không biểu cảm, lập tức dang rộng hai tay:

"Được rồi, bế đi, em hết sức rồi."

Anh bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng bế cô lên như không hề tốn sức, vừa đi vừa trêu:

"Em yên tâm, bây giờ không có sức, ăn khuya xong sẽ có sức ngay thôi."

"Em không ăn nữa!!" Cô làm bộ muốn nhảy xuống khỏi người anh, nhưng anh siết chặt vòng tay, nhanh chóng bế cô ra ngoài.

"Muộn rồi."

Thực tế, cô chẳng ăn được bao nhiêu. Hôm nay vội vàng trở về, mệt mỏi vì quãng đường dài, cô chỉ uống nửa bát chè hạt trân châu và ăn hai xiên thịt ba chỉ nướng rồi bắt đầu díu mắt lại vì buồn ngủ.

Tiêu Thành làm việc rất chu đáo, mỗi món ăn đều được gói trong túi giữ nhiệt, hơn mười món lớn nhỏ đều ấm nóng khi mở ra, nhưng dù vậy cũng không thể sánh bằng đồ ăn vừa nấu xong.

Thấy cô ăn uống hờ hững, anh hỏi có muốn gọi món mới nóng hổi mang tới không.

Tôn Dĩnh Sa đẩy nửa bát chè không thể uống hết vào tay anh, ngả người dựa lên sofa, vừa ngáp vừa nói không cần, vẻ mặt mệt mỏi ngái ngủ.

"Buồn ngủ rồi à?" Anh nhìn đồng hồ trên tường, đã 2 giờ sáng.

Tôn Dĩnh Sa gật đầu, lại ngáp thêm một cái, giọng mơ màng đáp:

"Buồn ngủ quá rồi, em lên trước nhé?"

"Cùng đi." Anh uống cạn bát chè mà cô nhét vào tay mình, rút hai tờ khăn giấy ướt lau khóe miệng cho cô rồi mới lau miệng và tay mình, sau đó bế cô lên khỏi sofa.

"Em tự đi được mà." Cô khách sáo một chút, nhưng anh không đáp lại, vừa bế cô vừa đi về phía cầu thang, vừa nói:

"Tự đi được nghĩa là chưa buồn ngủ, chưa buồn ngủ nghĩa là vẫn còn sức chơi thêm một chút."

Ý "chơi" trong miệng anh nghĩa là gì thì khỏi cần nói cũng biết. Tôn Dĩnh Sa díu cả mắt lại, uể oải lẩm bẩm:

"Đừng có đùa nữa... em buồn ngủ thật mà..."

"Ừ, nhìn ra rồi."

Thấy cô quả thực mệt mỏi, sắc mặt lộ vẻ rã rời, anh không trêu cô nữa, bế cô vào phòng tắm rửa mặt sơ qua rồi mang cô trở lại giường.

Vừa chạm giường, cô đã lăn một vòng về phía bên thường nằm, ôm lấy cái gối rồi ngay lập tức chìm vào trạng thái buồn ngủ.

Anh đứng bên giường ngắm cô một lúc.

Tôn Dĩnh Sa nằm mãi không thấy phía bên kia giường có người, cảm giác không yên tâm, cố gắng mở mắt ra nhìn, thấy anh vẫn đứng bên giường thì liền vỗ vỗ xuống khoảng trống bên cạnh, giọng nói ngái ngủ đã pha chút mơ màng:

"Ngủ đi chứ, đứng đó làm thần canh giường đấy à?"

Anh quỳ một gối lên giường, ngồi xuống rồi kéo cái gối mà cô đang ôm ra, sau đó vòng tay ôm chặt cô vào lòng, khóe môi cong lên thành nụ cười:

"Ồ, hóa ra Tôn cảnh quan của chúng ta cũng phải có người ôm mới ngủ được à? Anh cứ tưởng ôm cái gối là đủ rồi chứ."

Mí mắt đã không mở nổi, Tôn Dĩnh Sa vẫn không quên lườm anh một cái, rồi đưa chân đá anh. Anh thuận tay giữ lấy chân cô, thấp giọng hỏi:

"Có cần anh cởi đồ cho không? Ngủ khỏa thân thoải mái hơn đấy."

Cô không trả lời, nhưng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lại phối hợp với động tác của anh. Vương Sở Khâm nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người cô, ôm cô lăn vào trong chăn lụa mát lạnh. Cuối cùng, anh không dám làm gì thêm, hai người hiếm hoi có một đêm yên bình ôm nhau ngủ ngon lành. Nếu không phải tiếng rung của điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh thì có lẽ Tôn Dĩnh Sa đã có thể ngủ thêm một lúc nữa.

Tiếng rung của điện thoại trên mặt tủ đầu giường gỗ khiến đầu óc Tôn Dĩnh Sa ong ong khó chịu. Cô mơ màng quờ quạng một lúc mới nhận ra đó là điện thoại của anh, đặt ở đầu giường bên phía anh.

Rèm cửa sổ sát đất kéo kín mít, ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ chiếc đèn ngủ ánh vàng ấm áp. Cô với lấy điện thoại của mình nhìn giờ, đã 9 giờ sáng rồi.

Điện thoại của anh vẫn kiên trì rung không ngừng, còn khổ chủ thì đang ngủ say ở phía sau cô, tứ chi quấn chặt lấy người cô. May mà điều hòa để nhiệt độ thấp, nếu không với thân nhiệt của anh, chắc chắn cô sẽ đổ mồ hôi ướt đẫm mất.

Tôn Dĩnh Sa vươn tay ra phía sau vỗ vỗ anh, giọng khàn đặc vì mới tỉnh dậy:

"Nghe điện thoại đi."

Anh hình như có nghe thấy nhưng không thèm nghe máy, thậm chí còn vùi đầu vào ngực cô như muốn tránh né âm thanh phiền phức kia.

Tôn Dĩnh Sa bị anh đè đến mức khó thở, lập tức đẩy mạnh anh ra. Cô vùng vằng đá anh một cú, bực bội ra lệnh:

"Nghe điện thoại mau, ồn chết đi được!"

Chàng trai trẻ bị đẩy xuống giường khẽ thở dài, nhắm mắt mò mẫm lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Anh vừa vuốt màn hình nghe máy vừa trở mình kéo cô vào lòng, bàn tay lướt nhẹ trên bờ vai trần của cô, giọng khàn khàn:

"Nói đi."

Đầu bên kia, Tiêu Thành cẩn thận lên tiếng:

"Thiếu gia... Đến giờ phải ra sân bay rồi ạ."

Anh im lặng một lúc, trong khoảnh khắc đó, Tôn Dĩnh Sa cũng theo bản năng nín thở. Rồi cô nghe thấy giọng lạnh lùng của anh:

"Ừ, biết rồi."

Một giây sau, anh bổ sung thêm:

"Đổi vé đi."

Tôn Dĩnh Sa: ???

Tiêu Thành ở đầu dây bên kia: ???

Anh dứt khoát cúp máy, tiện tay vứt điện thoại sang một bên, nhân lúc cô còn đang bất ngờ, anh lại lật người đè lên cô.

"Anh làm gì vậy~" Giọng nói của Tôn Dĩnh Tôn Dĩnh Sau khi tỉnh táo hẳn trở nên trong trẻo hơn nhiều.

Anh không trả lời, chỉ vùi mặt vào cổ cô hít hà và hôn nhẹ. Bàn tay anh điêu luyện vuốt ve trên người cô, chỉ một lát sau, cơ thể Tôn Dĩnh Sa đã mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Điện thoại trên tủ đầu giường lại rung lên lần nữa, kéo Tôn Dĩnh Sa đang mơ màng trở lại hiện thực. Cô đưa tay đẩy anh ra. Anh không chịu rời khỏi người cô, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể "bốc cháy".

"Nghe điện thoại đi!" Tôn Dĩnh Sa ra lệnh lần nữa.

Vương Sở Khâm thở dài nặng nề, một tay siết chặt lấy cô không để cô động đậy, tay còn lại với lấy điện thoại.

Lông mày anh nhíu chặt lại, giọng nói cũng không còn chút kiên nhẫn nào:

"Đổi vé khó lắm sao?" Anh gằn giọng chất vấn.

Đầu bên kia, Tiêu Thành nói giọng run rẩy:

"Thiếu... thiếu gia, lão gia bảo nếu ngài không chịu ra sân bay thì ngài ấy sẽ đích thân đến đưa ngài đi..."

"... Đợi dưới lầu đi." Anh ném điện thoại sang một bên, quay lại phủ môi lên cô, nụ hôn cuồng nhiệt và gấp gáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro