Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ra riêng

"Thôi không giỡn với cô nữa đi xuống ăn cơm" - anh cười

Gì ? Là anh cười đẹp thật . Vô cùng đẹp , nó có thể nhìn ngắm nụ cười của anh sao? Nó thật sự bị mê đến chết rồi . Đợi rất lâu nó mới bình thường lại rồi chạy theo anh đi xuống nhà . Nó như một con mèo cứ lẽo đẽo theo sau anh. Đi xuống đến nhà bếp đã thấy hai ông bà Vương đợi sẵn . Anh ngồi xuống , nó vẫn đứng bà quản gia bưng cơm ra . Anh nhìn nó , nó lại lãng đi . Mọi người đều ăn cơm hết rồi anh vẫn nhìn nó . Bà  Cẩm Hồ thấy anh không ăn nên cười hiền nhắc nhỡ "Tiểu Khải ! Sao con không ăn?" . Anh lại phớt lờ lời của bà mà dùng ánh mắt tức giận nhìn nó

"Sao cô không ngồi xuống ăn?" - nghe anh hỏi nó nhìn anh

"Không .... không được.... anh cứ ăn... tôi... tôi vẫn chưa thấy đói" - nó ấp úng

"Ngồi xuống" - anh nghiêm giọng

"Tôi.....tôi..." - nó ấp úng

"Tôi nhắc lại ngồi xuống" - giọng nói của anh mang phần nghiêm nghị

"Đủ rồi. Con có cần tốt với người hầu như vậy không? Cô ta là người hầu , đã là người hầu có nhất thiết ngồi xuống ăn cơm cùng bàn với chủ không?" - Ông Vương nói

"Dạ.......dạ....." - nó gật đầu.

"Tôi đã bảo cô ngồi xuống" - anh bỏ qua tất cả lời của ba mình

Nó nhìn anh rồi lại nhìn ông Vương . Sắc mặt hai người không được tốt , nếu nó nghe lời anh mà ngồi xuống ăn cơm không phải đã nghịch ý ba anh sao? Mà nếu nghe lời ông Vương thì không phải anh sẽ nỗi giận sao? Trong đầu nó giờ còn rối hơn mấy sợ chỉ nữa . Anh nhìn nó đối long mày đã nhăn lại . Ông Vương lại nhìn anh mặt có vẻ không hài lòng

"Ngồi xuống" - lần này anh như la lên

"Tuấn Khải! Con có còn xem ta là cha con không?" - ông đập bàn lớn tiếng

"Từ lâu đã không còn" - anh giọng lạnh lùng vô cùng

"Mày...." - ông Vương tức giận

"Ông.... ông.... bình tĩnh" - bà Cẩm Hồ lấy tay vuốt vuốt sau lưng ông

"Biến... tao... tao... không muốn gặp mặt hằn con bất hiếu như mày" - ông Vương thở dốc

"Được" - gật đầu anh vòng tay kéo nó đi lên lầu . Nó bị anh nắm chặt tay có chút đau nhưng vẫn không giám nói

"Cô vào dọn đồ" - anh lạnh lùng

"Tại sao?" - nó thắc mắt

"Tôi kêu thì cô đi đi" - anh trợn mắt . Nghe vậy nó cũng gấp gáp mà đi dọn đồ

5' sau anh qua gõ cửa phòng nó . Nó ra mở cửa thì thấy anh ăn bận chỉnh tề . Tay còn mang theo vali

"Soạn đồ xong chưa?"- anh hỏi

Nó không trong phòng mở cửa ra . Đã thấy anh ăn mặc chỉnh tề , tay cầm vali, vai lại đeo balô

"Anh.....anh... định đi đâu?" - nó trợn mắt

"Ra chỗ khác ở "- anh nói

Nó đơ luôn, anh tay phải nắm vali tay trái lại nắm tay nó kéo đi . Xuống nhà tất cả người hầu nhìn nhưng không dám nói gì cả . Anh và nó ngồi trên xe 30' . Chiếc xe dừng trước một căn biệt thư không to lắm hẵn 20 người vẫn còn dư rất nhiều (Ken:ukm! Là không to ý) . Nó còn đang đứng ngay người đó anh đã mở được cánh cổng

"Có vào hay không?" - anh hỏi

"Nhà ai ?" - nó nhìn anh

"Tôi!"- anh trả lời

"Anh?"- nó đơ mặt ra . Lại bị anh nắm tay kéo vào nhà , nội thức rất giản dị . Có tất cả 4 phòng , 2 phòng ngủ , 2 phòng khách . Bên ngoài chính giữa đường đi lại có một đài phun nước rất đẹp . Ngoài sân sau lại có trồng hoa hồng , mùa hoa hồng cứ thoang thoảng vào nhà .
Anh dắt nó lên một cái phòng có màu trắng , bên trong 1 cái ban công,1 cái bàn học,1 kệ sách,1 cái tivi,1 cái giường , 1 cái máy lạnh,...

"Vào đi! Đây là phòng của cô" - anh nói

"Ờ"- nó gật đầu

Bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa phòng bên cạnh . Nó vẫn đứng đó nhìn , căn phòng rất đẹp . Nó lấy đại một bộ đồ thay để đi ngủ . Ngày mai là thứ bảy không cần đi học nên nó có quyền được ngủ . Đến nữa đêm biệt thự bị cúp điện chiềm vào thế giới im lặng . Nó có chứng sợ bóng tối, ngối bật dậy đi tìm người đèn nhưng mới đến đây nó không biết phải tìm đèn ở đâu . Đứng trước cửa phòng anh nó cứ thấp thổm đưa tay lên lại hạ xuống . Nhưng thà gõ cữa chứ không thể ở trong bóng tối được . Nó hít một hơi thật sâu rồi đưa tay lên gõ cửa

Cốc...cốc...cốc

Vừa đủ 3 tiếng anh đã mở cửa phòng ra . Anh nhìn nó. Nó cứ cuối đầu xuống đất không dám nhìn anh

"Có chuyện gì?" - anh mở lời trước

"Tôi....tôi.....có....thể....ngủ...ngủ....chung....với.....anh....anh...không?" - nó ấp úng

"Sợ bóng tối?"- anh đoán một cái là trúng

--------------------
CÓ LẼ CHAP NÀY HƠI NHÀM.... NHƯNG CHAP SAU NHẤT ĐỊNH SẼ HƯỜNG.... À! CHAP SAU CÓ CẢNH 15+ NÊN BN NÀO KHÔNG THÍCH ĐỌC ĐỪNG ĐỌC NHA... MK K MIỄN CƯỠNG☺😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro