lời kết.
Tớ hoàn thành "người" cũng khá lâu rồi. Cũng chẳng rõ nữa, nhưng rất là lâu luôn, tầm 2 - 3 tháng gì đấy. Nhưng khi hoàn thành, tớ chẳng viết gì cả, một lời kết, một lời tạm biệt, đều không. Không gì cả.
Nhưng hôm nay, tớ quyết định sẽ đọc lại toàn bộ tác phẩm, và viết một vài dòng, coi như là để ghi danh vào bảng vàng một tác phẩm "kỉ lục" dài tới 12 chương (quá đỗi kì diệu đối với một tên lười chảy thây như tớ).
Tớ viết "người" khi đang trong kì thi. Một kì thi có thể coi là quan trọng với tớ, một thời kì mà tớ cảm thấy khá là áp lực: bài vở, học hành và nhiều chuyện khác nữa. Thú thực với các cậu là: ở lần đầu tiên, "người" hoàn toàn không phải là một câu chuyện kinh dị. "người" chỉ đơn thuần là một nơi lưu trữ, để tớ có thể dễ dàng góp nhặt những ý tưởng của mình và có tên là Một Thoáng. Tớ ghi chép, lẩm nhẩm, ghi nhớ, thậm chí còn đăng cả thơ - một bài thơ siêu sến sẩm tớ viết cho crush. Với cả, câu chuyện đầu tiên - cái tổ - cũng chỉ đơn giản là một đoạn trích trong một câu chuyện kể về loài ma cà rồng.
Nhưng mà sau đó, tớ thấy nó cũng khá là hay, khá là bí ẩn. Vậy tại sao ta không khai thác nó sâu thêm nhỉ? Thế là "bùm", câu chuyện thứ hai - búp bê được chào đời.
Để viết "người", cũng không hẳn là quá kì công. Ý tưởng giành cho "người" thì tớ nghĩ ra ở mọi nơi, mọi lúc: lúc ăn trưa, lúc đạp xe đi học, lúc coi tivi, lúc đọc sách, lúc uống nước, hay thậm chí là cả lúc đi ấy. Tớ chỉ việc nghĩ, gõ, và đăng. Không hề qua chút chỉnh sửa nào cả. Và các cậu cũng có thể yên tâm rằng là nó chẳng bao giờ được chỉnh sửa nữa đâu. Tớ lười lắm.
Ban đầu, tớ không nghĩ "người" được đón nhận nhiệt tình đến như vậy, bởi đầu tiên chỉ lèo tèo vài ba comment, nhưng dần dà, comment nhiều hơn, comment cũng dài hơn. Tất cả đều khiến tớ rất vui. Vậy thôi, có chừng ấy, đây là tất cả những gì lộn xộn và lủng củng nhất mà tớ viết nên, các cậu đọc cũng được, không đọc cũng chẳng sao. Tớ được nói lên cảm xúc của mình, vậy là hài lòng rồi.
Còn lý do tới tận bây giờ tớ mới viết ấy hả? Là do tớ lười đó, mãi mãi đều là do tớ lười thôi.
Ahihi, yêu các cậu, yêu tất cả các cậu.
Thân, albert.
11.5.2017.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro