Chap 1: Câu chuyện nhai đi nhai lại hoài!!
"Nàng tiên cá nhỏ sống trong một vương quốc dưới nước cùng với cha của nàng – vua biển cả, bà nội nàng và năm người chị, mỗi người chỉ hơn kém nhau có một tuổi. Khi mỗi một nàng tiên cá được 15 tuồi, nàng được phép bơi lên mặt nước để nhìn ngắm thế giới phía trên. Khi các chị nàng đủ tuổi, mỗi người họ bơi lên mặt nước và khi trở về, nàng tiên cá lắng nghe một cách thèm muốn những miêu tả của các chị nàng về mặt đất và loài người.
Khi đến lượt nàng tiên cá nhỏ, nàng bơi lên mặt nước và thấy một con tàu với một chàng hoàng tử đẹp trai và đem lòng yêu chàng từ ngoài xa. Một cơn bão lớn kéo đến và nàng tiên cá cứu được chàng hoàng tử trước khi chàng chết đuối. Nàng mang hoàng tử còn đang mê man vào bờ gần một ngôi đền. Nàng đợi ở đó đến khi một cô gái từ ngôi đền đi đến và tìm thấy chàng. Chàng hoàng tử chưa bao giờ nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ.
Nàng tiên cá nhỏ hỏi bà nội nàng nếu con người không chết đuối thì họ có bất tử không. Bà nội nàng giải thích rằng tuổi thọ của con người ngắn hơn của loài tiên cá 300 năm, nhưng khi tiên cá chết, họ sẽ biến thành bọt biển, trong khi con người có một linh hồn bất diệt sống trên Thiên đàng. Nàng tiên cá nhỏ, ao ước có được chàng hoàng tử và một linh hồn bất diệt, cuối cùng tìm đến Phù thủy Biển. Phù thủy Biển trao cho nàng một lọ thuốc để nàng có được đôi chân, đổi lại nàng phải đưa lưỡi của nàng cho mụ, vì nàng có một giọng hát mê hồn, hay nhất trần gian. Tuy nhiên, Phù thủy Biển cảnh báo nàng, một khi trở thành con người, nàng sẽ không bao giờ trở lại biển được nữa. Chất thuốc đó uống vào sẽ khiến nàng cảm thấy như có một lưỡi kiếm xuyên qua người, khi hồi phục, nàng sẽ có một đôi chân tuyệt đẹp và có thể nhảy múa đẹp hơn bất cứ con người nào. Tuy nhiên, mỗi bước đi sẽ khiến nàng cảm thấy như đi trên những lưỡi dao sắc, khiến chân nàng chảy máu. Thêm vào đó, nàng sẽ chỉ có thể có được một linh hồn nếu nàng có được nụ hôn của tình yêu chân thật và nếu chàng hoàng tử yêu và cưới nàng, thì một phần linh hồn của chàng sẽ chảy sang người nàng. Nếu không, khi chàng hoàng tử cưới một người con gái khác, thì bình minh ngay ngày hôm sau, trái tim nàng tiên cá nhỏ sẽ tan vỡ, nàng sẽ chết và tan biến thành bọt biển.
Nàng tiên cá nhỏ uống thuốc và gặp được hoàng tử. Chàng say đắm vẻ đẹp và sự duyên dáng của nàng mặc dù nàng bị câm. Trên hết, chàng yêu thích điệu nhảy của nàng. Nàng tiên cá nhảy múa vì chàng dù mỗi lần chân chạm đất, nàng như dẫm lên dao sắc. Khi cha hoàng tử yêu cầu chàng cưới công chúa của vương quốc láng giềng, chàng hoàng tử nói với nàng tiên cá nhỏ là chàng sẽ không đồng ý, bởi chàng không yêu công chúa. Chàng còn nói chàng yêu người con gái của ngôi đền bên bờ biển mà chàng nghĩ là người đã cứu chàng. Nhưng hóa ra nàng công chúa lại là người con gái của ngôi đền, được gửi đến đó để học hành. Chàng hoàng tử yêu nàng công chúa nước láng giềng và đám cưới được cử hành ngay sau đó.
Hoàng tử và công chúa kết hôn, trái tim của nàng tiên cá nhỏ tan vỡ. Nàng nghĩ đến tất cả những thứ nàng đã từ bỏ, những nỗi đau mà nàng đã phải chịu đựng. Nàng tuyệt vọng, nghĩ rằng cái chết đang chờ đợi nàng, nhưng trước khi bình minh đến, các chị nàng mang cho nàng một con dao mà Phù thủy Biển cho họ, đổi bằng bộ tóc dài của các chị nàng. Nếu nàng tiên cá nhỏ đâm hoàng tử với con dao ấy mà để máu chàng chảy xuống chân nàng, nàng sẽ trở lại là tiên cá, tất cả những nỗi đau nàng chịu đựng sẽ chấm dứt và nàng sẽ sống cho hết tuổi thọ của mình.
Nàng tiên cá không thể giết chàng hoàng tử đang ở bên cô dâu của chàng vì chàng không hề biết sự thật. Khi bình minh đến, nàng gieo mình xuống biển. Cơ thể nàng tan thành bọt biển, nhưng thay vì thôi tồn tại, nàng cảm thấy được ánh mặt trời ấm áp; nàng đã trở thành một linh hồn, một người con gái của không trung. Những người con gái khác nói với nàng rằng nàng trở thành người giống họ vì nàng đã cố gắng bằng tất cả tấm lòng vì một linh hồn bất diệt."
Bà lão với nếp nhăn lâu năm xô lại với nhau vừa kết thúc câu chuyện thì cũng là lúc mười cô gái ngủ say giấc bất chợt tỉnh dậy.
" Ôi, vậy là kết thúc rồi sao, may quá. Em đã ngủ được một giấc rất dài và ngon. Bà ơi, còn câu chuyện khác không?! Bà đã kể đi kể lại hàng nghìn lần rồi!!"
Bà lão nhăn mặt chuẩn bị cất tiếng thì ngay lập tức mười cô gái cùng đồng thanh vang lên:
'' Tụi cháu biết bà sẽ lại nói: " Ta kể đi kể lại hàng nghìn lần để các con biết rằng con người là một thứ đáng khinh và chúng chỉ luôn luôn phá hoại cuộc sống của chúng ta, chúng ta sống ẩn dật cũng vì lũ sinh vật đáng khinh đó. Chúng ta không bao giờ được phép bước qua cánh cổng Sinh Tử vì bên ấy là thế giới của chúng! Bla...Bla...Bla..."
Bà lão lật nhẹ chiếc đuôi hàng nghìn năm tuổi cốc đầu yêu mười nàng tiên cá đang lao nhao. Các nàng cười xáo động cả một hang động rồi thi nhau bơi qua lại đùa giỡn ra ngoài. Khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ và tráng lệ hiện ra trước mắt khiến ai cũng mở to đôi mắt.
Những khóm rêu xanh uốn éo theo nước biển trong xanh và tươi mát, từng đàn cá bơi lượn đang múa trên cát vàng mịn. Những con sao biển như những đoá hoa và cụm san hô đủ màu sắc như làm nên chốn bồng lai tiên cảnh. Mực nước ở đây quá cao nên trông ra như cả một thế giới mở rộng ra trước mắt. Bây giờ mà viết ra thì không tả nổi sao cho hết.
Các nàng tiên cá lại cười đùa hoà nhập cùng người nhân ngư đang bơi dồn về cung điện to lớn và nguy nga đã trông thấy từ phía xa xa.
Đoàn người đang ồn ào bỗng im bặt bởi giọng nói to và khoẻ vang lên:
- HỠI CÁC THẦN DÂN!!!
Sự im lặng chỉ kéo dài 3 giây sau đó và đám đông lại hô vang ầm lên như vỡ chợ:
- QUỐC VƯƠNG MUÔN NĂM!!! KÍNH NGÀI MUÔN NĂM!!!
Tiếng cười sảng khoái vang ra và một người đàn ông tuy đã quá tuổi nhưng vẫn khôi ngô tuấn tú, từng cơ bắp nổi lên cuồn cuộn như sóng biển của người cá. Ông sẽ là hoàn hảo nếu trên mặt ông không lộ ra vết sẹo rõ xấu xí trên mặt. Bỗng từ xa xa vang lên tiếng hát cao và trong vút.
Tiếng hát ngày càng gần và mọi người đều im lặng lắng nghe. Một bé nhân ngư nhỏ con níu áo mẹ:
- Ai hát thế mẹ?
Người mẹ vội bịt miệng đứa con lại và tiếp tục thưởng thức tiếng hát đó.
Một chiếc đuôi cá lớn và đẹp một cách trong suốt bơi lại.
Một giọng người vang lên:
- Á... Đó là...
Rồi như tất cả đều nhận ra, họ hô lên ầm trời với một cái tên......
.
.
.
.
(Còn Nữa....)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro