Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

- Tiêu Tiêu ! Có thể làm bạn gái mình không ?
Câu nói của Ân Hy khiến Tiêu Tiêu sững lại , cô ngờ vực nhìn con người vừa nói ra câu nói kia .
- Cậu nói đùa sao ?
Tiêu Tiêu cười gượng né tránh ánh mắt chân thành của ai kia .
- Không có ! Mình đang rất nghiêm túc!
Ân Hy bặm môi tỏ vẻ rất kiên quyết với điều mình vừa nói .
Tiêu Tiêu nhìn Ân Hy một hồi mới chậm rãi mở miệng .
- Cậu không thấy chúng ta rất khác biệt sao ?
Điều này là thật , Ân Hy xuất sắc về mọi mặt kể cả xuất thân , còn cô đơn giản chỉ là sinh viên , bản thân còn lo chưa xong nói chi là yêu đương .
- Mình cũng như cậu ! Chẳng có gì khác biệt cả !
Ân Hy có chút không hiểu lời Tiêu Tiêu .
- Tôn Ân Hy ! Cả ngôi trường này ai cũng biết cậu sinh ra trong nhà tài phiệt , cậu có tiền , có địa vị , có thiên phú ! Người phù hợp với cậu không phải tôi !
Tiêu Tiêu tự giễu cợt chính mình vì chút nữa đã đặt tâm tư lên người cô ấy .
- Trình Tiêu Tiêu ! Cậu cũng suy nghĩ giống họ sao ?
Ân Hy hụt hẫng cười nhẹ , thì ra là thế , trong mắt người khác cậu chỉ có thế , mang danh con nhà giàu , ngoài ra chẳng có gì nữa .
- Địa vị hay tiền bạc mình đều không cần ! Thứ mình muốn chỉ là cuộc sống bình thường như bao người , muốn được họ công nhận tài năng chứ không phải chứ chăm chăm nhìn vào gia thế của mình ! Mình những tưởng cậu với họ khác nhau nhưng có lẽ mình nhầm rồi !
Tiêu Tiêu cảm thấy dường như cậu đang thất vọng .
- Xin lỗi vì đã làm phiền !
Ân Hy mím nhẹ môi rồi quay lưng rời đi để lại Tiêu Tiêu một mình đứng đó nhìn theo bóng lưng của cậu .

______________________


Kể từ hôm đó Tiêu Tiêu không còn nhìn thấy Ân Hy ở trường nữa , cậu ấy lại như trước , thần thần bí bí rất ít khi xuất hiện .
Cuộc sống của Tiêu Tiêu lại bình yên như trước nhưng lòng cô lại không được như vậy , nó đang nổi sóng , thật khó để thừa nhận điều này nhưng cô nhớ cậu , thật nhớ .
- Này ! Cậu lại thất thần rồi !
Mỹ Kì đụng nhẹ tay Tiêu Tiêu kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ . Họ đang cùng nhau hoàn thành bài tập được giao thế nhưng 1 tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà Tiêu Tiêu vẫn chưa vẽ được gì cả .
- Cậu nhớ Đại thần sao ?
Mỹ Kì nhướn nhẹ mày trêu chọc ai kia .
-Đừng nói bậy !
Tiêu Tiêu phất tay nhanh chóng chối bay .
- Thôi đi ! Nhìn là biết !
Mỹ Kì cừoi khẩy trước khả năng đóng kịch của bạn mình .
- Gần đây Đại thần không đến trường thường xuyên nữa có phải vì cậu không ?
Mỹ Kì vừa tô màu vừa trò chuyện cùng Tiêu Tiêu .
- Không liên quan đến mình !
Tiêu Tiêu hơi sầm mặt .
- Haizzz ! Hai người thật khó hiểu !
Mỹ Kì thở dài không hỏi nữa .
Tiêu Tiêu cầm bút chì lên , bàn tay nguệch ngoạc vẽ , không hiểu sao khi nhìn lại trên giấy lại là gương mặt tươi cười của Ân Hy , cô có phải điên rồi không ? Sao lại đi nhớ con người đó .

______________________

- Bạn học Trình ! Nếu em cảm thấy không khoẻ có thể ra ngoài ! Còn nếu không xin em chú ý đến bài giảng của tôi một chút !
Giảng viên có chút khó chịu với trạng thái ngẩn ngơ của Tiêu Tiêu .
- Em xin lỗi ạ !
Cô đỏ mặt đứng lên cuối đầu xin lỗi .
- Chúng ta tiếp tục !
Giảng viên gật đầu một cái rồi tiếp tục giảng bài .
Mỹ Kì nhíu mày nhìn bạn mình , Tiêu Tiêu trước giờ chưa từng lơ đãng như vậy , có vẻ Ân Hy ảnh hưởng khá nhiều đến cô ấy rồi .
Kết thúc tiết học Tiêu Tiêu để Mỹ Kì một mình trở về kí túc xá còn bản thân thì lang thang đâu đó cho tâm trí dễ chịu hơn .
Tầng thượng luôn là nơi tốt nhất để thả lỏng tâm tình .
Tiêu Tiêu một mình đứng ở đó nhắm mắt hưởng thụ từng đợt gió dịu dàng lướt qua .
Gặp được Tôn Ân Hy khiến cả thế giới của cô đảo lộn , bình thường không có bất cứ chuyện gì tác động đến việc học của được chỉ duy nhất có cậu ấy .
Nhập học ở khu vực chính chưa bao lâu đã xảy ra nhiều việc như vậy , liệu cô còn có thể chống đỡ nữa không .
Tiêu Tiêu ngồi lên đống thùng gỗ gần đó , cô đưa mắt nhìn toàn bộ ngôi trường , đây là nơi cô mơ ước nhất , nhưng bây giờ lại muốn trốn khỏi nơi này .
Bức tường sau lưng cô làm bằng chất liệt chống thấm , có thể dùng phấn vẽ lên , Tiêu Tiêu lục trong cặp vài mẫu phấn màu phục vụ cho việc vẽ của mình .
Cô buông cặp xuống đứng lên những thùng gỗ , bàn tay thoăn thoắt vẽ vào bức tường , những đường nét cơ bản hiện ra , bàn tay của Tiêu Tiêu liên tục đổi phấn màu , hành động này rất thành thục , ngày bé cô rất có đam mê với phấn màu nên những việc thế này đã hình thành như một thói quen mất rồi .
Lúc Tiêu Tiêu rời đầu phấn khỏi bức tường thì bức tranh cũng đã hoàn thành . Cô vẽ chính là hình ảnh có thể thấy được từ cửa sổ phòng mình khi còn ở nhà , vì là ở ngoại ô thành phố nên phong cảnh thiên nhiên rất đẹp . Nơi này luôn mang đến cho sự bình yên trong tâm trí .
Tiêu Tiêu thở dài một cái , cô đem tất cả tâm sự bỏ vào bức tranh này , lòng cũng thoải mái hơn rồi . Cô cầm cặp lên rời đi .

_________________________


Hôm nay là ngày Câu lạc bộ mỹ thuật đi làm tình nguyện . Địa điểm là trại trẻ mồ côi bên ngoài Bắc Kinh . Mọi người đều tập trung từ rất sớm , Ân Hy cũng đã xuất hiện , cậu vẫn như ngày trước , toàn thân tiêu soái , áo sơ mi trắng tinh khiết đi kèm với quần bò đậm màu luôn là item khiến bao người phát điên .
Tiêu Tiêu từ lúc nhìn thấy cậu đều không rời ánh mắt , tròn 1 tuần Ân Hy không xuất hiện ở trường . Bây giờ nhìn thấy cậu tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn .
- Lên xe thôi nào !
Tuyên Nghi sau khi kiểm tra xong số lượng các thành viên trong câu lạc bộ liền phất nhẹ tay ra hiệu .
Vì là người bé nhất trong nhóm nên Tiêu Tiêu và Mỹ Kì đợi các tiền bối lên trước rồi bản thân mới lên theo .
Mỹ Kì nhanh chân chạy đến ghế trống bên cạnh Tú Bân , không phải vì muốn ngồi với học tỷ này đâu mà là đây là ghế phía trước chỗ của Lữ Dã ngồi .
Hiện tại trên xe chỉ còn hai chỗ trống , đương nhiên là dành cho Tiêu Tiêu và Ân Hy .
Tiêu Tiêu đứng đó tần ngần không biết phải làm sao thì Ân Hy đã ngồi vào vị trí bên cạnh cửa sổ .
- Cậu muốn đứng đó đến bao giờ ?
Giọng Ân Hy đều đều nhắc nhở Tiêu Tiêu khi xe chuẩn bị xuất phát .
Tiêu Tiêu thở dài một cái ngồi vào chỗ , kệ đi , dù gì cũng chưa chắc cả hai sẽ nói chuyện với nhau , kể từ ngày cô từ chối Ân Hy thì họ chưa gặp nhau thêm lần nào cả .
Cô tựa đầu vào ghế nhắm chặt mắt lại , bên tai là tai phone đang vang lên điệu nhạc êm ái , cứ thế nó dắt cô vào giấc mộng của mình .

Ân Hy thả tầm mắt ra bên ngoài xe , cô im lặng không nói gì cả cho đến khi đầu nhỏ của Tiêu Tiêu dựa vào vai mình , cô ấy bị mất trọng tâm nên ngã về phía bên cô .
Cô đưa tay chỉnh đầu cô ấy lại , sự tiếp xúc mềm mại giữa làn da Tiêu Tiêu và đầu ngón tay khiến cô lưu luyến.
- Tiêu Tiêu ! Làm cách nào để cậu chấp nhận mình ?
Cô thật sự rất muốn được ở cạnh cô gái này , muốn bảo vệ cô ấy , yêu cô ấy .

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #eunxiao