Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Hôm sau họ bắt đầu đến giảng đường , tiết đầu tiên là về cảm nhận màu sắc . Đây chính là phần Tiêu Tiêu ưa thích nhất , màu sắc cũng giống như tâm trạng con người , lúc vui sẽ rực rỡ sắc màu , còn khi buồn sẽ mang sắ thái âm u , ủ rũ .
Vẽ tranh chính là nghệ thuật chân chính , nét vẽ hay màu sắc đều có thể khéo léo mang tâm tư và cảm xúc của người hoạ sĩ truyền đạt đến tấ cả mọi người .
Tiêu Tiêu rất chú tâm đến lời giáo sư đang nói còn Mỹ Kì thì ngược lại , cô đang cố ngăn cơn buồn ngủ ập đến , tiết học này thật chán ngắt mà .
- Kì Kì ! Thầy gọi cậu kìa!
Tiêu Tiêu huých nhẹ khuỷ tay vào người cô bạn khi ai kia đang sắp tiến vào mộng đẹp .
-Phiền bạn học này cho thầy biết sự hoà quyện màu sắc là gì ?
Giọng vị giáo sư vẫn ôn hoà như thường lệ.
Mỹ Kì ngơ ngác đứng lên, rất nhiều bạn học khác đang nhìn về phía họ , cô giương ánh mắt cầu cứu về phía Tiêu Tiêu .
Chán nản vì cái tật ngủ ngày của Mỹ Kì, Tiêu Tiêu đành lui người ra sau nhắc khẽ .
- "Là sự phối hợp hoài hoà giữa hai gam màu nóng và lạnh , mang đến đầy đủ ý nghĩa mà hoạ sĩ muốn truyền đạt"
Mỹ Kì lắng tai nghe rồi đọc lại y đúc những gì mà Tiêu Tiêu nói , giáo sư gật nhẹ đầu hài lòng rồi tiếp tục bài giảng của mình .
- Tiểu Tiêu ! Cảm ơn cậu !
Mỹ Kì vỗ nhẹ vào ngực rồi lay nhẹ tay cô một cái.

____________________

Tiết học nhanh chóng kết thúc , Tiêu Tiêu cùng Mỹ Kì đến nhà ăn một chuyến , cả hai vẫn chưa có gì vào bụng , tiết học bắt đầu quá sớm khiến họ chưa kịp ăn sáng .
- Tiểu Tiêu ! Mình mới dò hỏi được thông tin của Đại thần !
Mỹ Kì vừa ngậm một miệng thức ăn vừa nói .
Tiêu Tiêu thở dài một cái rồi nhướn nhẹ mày hưởng ứng cô bạn .
- Cậu ấy là du học sinh đến từ Hàn Quốc ! Tên thật là Son Juyeon ! Là người từng đứng nhất toàn khu vực trong cuộc thi vẽ tranh !
Mỹ Kì như bắt được sóng bắt đầu đem hết những thứ mình biết nói ra .
"Du học sinh sao?"
Tiêu Tiêu ngẫm nhẹ trong đầu một cái rồi tiếp tục chú tâm vào đồ ăn của mình .
- Trình Tiêu Tiêu ! Cậu như thế có phải là ganh tỵ rồi không ?
Cảm thấy cô bạn không có chút hứng thú gì với chuyện kể của mình Mỹ Kì bắt đầu trêu ghẹo cô .
- Ganh tỵ ? Chuyện gì ?
Cô nhíu nhẹ mày một cái , có gì để phải ganh tỵ kia chứ ?
- Uầy ! Lúc trước ở khu vực cũ cậu là "đệ nhất mỹ nhân" còn gì !
Mỹ Kì còn nhớ rõ nét mặt rạng rỡ của lũ con trai trong khoa khi nhìn thấy Tiêu Tiêu , mắt sáng còn hơn sao trời nữa kia mà .
- Cái danh hiệu đó không liên quan đến mình nha !
Cô cười cười phẩy nhẹ tay , họ tự gọi thế thôi chứ cô đã bao giờ thừa nhận chuyện này đâu .

Mỹ Kì bĩu môi nhìn cô bạn nhạt nhẽo của mình rồi bắt đầu chuyển tầm nhìn ra bên ngoài .
Thu hút ánh mắt của cô đầu tiên chính là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn , mái tóc được nhuộm màu hồng đất dịu dàng , trên lưng là ống giấy vẽ , có lẽ là người trong khoa . Cô gái rất xinh , rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác .
Khoảnh khắc cô gái ấy quay mặt lại tim Mỹ Kì như rơi mất một nhịp . Thật sự rất xinh .
- Này ! Nhìn gì thế ?
Tiêu Tiêu khều nhẹ tay cô khi thấy ai kia đang thất thần .
- Tiểu Tiêu ! Nhìn xem ! Rất xinh phải không ?
Mỹ Kì chỉ tay về phía cô gái nhỏ mà cô nhìn thấy .
Tiêu Tiêu nhìn theo hướng chỉ của Mỹ Kì , cô gái đó rất xinh , Hướng Nghệ không hề thiếu nam thanh nữ tú , khắp mọi nơi đều là cực phẩm yêu nghiệt .
Bỗng nhiên mày liễu của Mỹ Kì nhíu chặt lại , tầm mắt dính lấy cô gái nhỏ kia không buông , không biết từ khi nào bên cạnh cô gái ấy là một nữ nhân tóc đen , rất cao , có lẽ là ngang với Tôn Ân Hy . Nhìn hai người thân thiết như vậy có lẽ là người yêu chăng ?
- Kì Kì ! Đừng nói là cậu...
Câu nói chưa dứt Mỹ Kì đã bật dậy đi ra ngoài . Tiêu Tiêu tròn mắt nhìn theo rồi cũng hối hả chạy theo sau .

- Đâu rồi ?
Mỹ Kì vừa đi đến địa phương cô gái tóc hồng vừa đứng đã không thấy bóng dáng cô ấy nữa .
- Kì Kì ! Cậu muốn tìm cô gái đó sao ? Nhìn ống giấy và túi xách có lẽ là khoa chúng ta !
Tiêu Tiêu vừa thở vừa kéo tay ai kia lại .
- Hừ ! Mình sẽ tìm được cho xem !
Mỹ Kì thở hắt một cái rồi cùng Tiêu Tiêu trở lại kí túc , hôm nay họ chỉ có một tiết học buổi sáng , buổi chiều là giờ thực hành .

_______________________

Trước cổng kí túc xá bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn , bản thông tin được vây kín bởi tầng tầng lớp lớp sinh viên .
- Tiểu Tiêu xem một chút !
Mỹ Kì luôn thích những chỗ đông người nên bỏ mặt Tiêu Tiêu mà chen vào bên trong .
Vì lợi thế chiều cao nên không khó để Tiêu Tiêu có thể đọc được dòng chữ trên bảng thông báo .

" CÂU LẠC BỘ MĨ THUẬT HƯỚNG NGHỆ TUYỂN THÀNH VIÊN"
- Này ! Này ! Hội trưởng siêu xinh luôn đấy !

- Thế sao ? Vậy tôi đi đăng kí đây !

- Hội trưởng là tiền bối Tuyên Nghi !

- Tuyên Nghi ? Thủ khoa toàn trường ấy hả ?

Tiêu Tiêu đứng bên ngoài nghe được hết đoạn hội thoại của các học sinh khác . Tuyên Nghi?cái tên này quen quen , hình như cô đã từng nghe qua .
Mỹ Kì sau khi hóng hớt chuyện vui liền chạy đến chỗ Tiêu Tiêu .
- Tiểu Tiêu ! Nhanh nhanh ! Chúng ta đi đăng kí đi ! "Câu lạc bộ mĩ thuật" chính là câu lạc bộ lớn nhất của trường đấy , chắc chắn sẽ có rất nhiều mĩ nam mĩ nữ nha !
Nhắc đến những chuyện như thế mắt Mỹ Kì còn sáng hơn khi nhìn thấy tiền .
- Kì Kì ! Mình đến đây để học !
Tiêu Tiêu nhíu nhẹ mày lại từ chối .
- Tiểu Tiêu ! Xin cậu đấy ! Đến xem một chút ! Nếu cậu không thích thì không cần tham gia ! Đi với mình nhé ! Đi mà !
Thấy cô bạn có vẻ bất hợp tác Mỹ Kì liền chưng ra bộ mặt siêu cấp đáng thương của mình .
- Thôi được rồi !
Tiêu Tiêu cuối cùng cũng chịu đầu hàng .

______________________

- Đông thật !
Bên ngoài cửa phòng câu lạc bộ chật ních người , số người xếp hàng kéo dài như đoàn tàu , cả nam lẫn nữ đều có mặt .
- Nghe nói chưa ? Người trực tiếp xét tuyển là Ân Hy đấy !
Sau khi hóng hớt được một vài mẫu tin quan trọng Mỹ Kì mới trở về chỗ Tiêu Tiêu đang đứng .
- Tôn Ân Hy ! Chẳng phải cậu ta cũng chỉ là tân sinh viên thôi sao ?
Không biết có phải do lần đầu đến đã gặp hay không nhưng Tiêu Tiêu vẫn có điểm ấn tượng về cô bạn nổi tiếng này .
- Cậu ấy là thủ khoa đầu vào ! Đương nhiên khác chúng ta rồi !
Mỹ Kì vừa ngó nghiêng vừa đáp trả câu hỏi của Tiêu Tiêu .

Họ đợi rất lâu mới có thể vào bên trong , căn phòng khá rộng , rất sạch sẽ , những vật dụng dùng cho vẽ đều được đặt rất ngay ngắn trong ngán đường , cửa sổ luôn mở rộng đón ánh nắng , màu tường nhẹ nhành với tông vàng nhạt khiến người khác không chói mắt . Những giải thưởng danh giá được treo đầy bốn phía . Quả nhiên khoa mĩ thuật là niềm tự hào của Hướng Nghệ .
Tiêu Tiêu mãi mê ngắm nhìn xung quanh mà không biết bản thân đã bị đẩy đến trước mặt Ân Hy .
- Xin chào ! Lại gặp nhau rồi !
Từ xa Ân Hy đã nhận ra được Tiêu Tiêu , cô bạn này có vẻ ngoài rất nổi bật dễ dàng để người khác ghi nhớ .
- A......xin chào cậu !
Tiêu Tiêu bị giật mình mà lúng túng , cô đâu có muốn đăng kí , giờ phải làm sao đây ?
- Cậu muốn đăng kí vào câu lạc bộ phải không ?
Giọng Ân Hy rất ấm , nghe như rót mật vào tai .
- Cái đó ...mình...
- Cậu ấy là Trình Tiêu Tiêu , sinh viên khoa mĩ thuật - ngành hoạt hoạ !
Mỹ Kì thấy Tiêu Tiêu có ý muốn trốn liền thay cô khai báo rõ thân phận .
- À ! Cậu là người có số điểm đứng đầu vùng ngoại ô Bắc Kinh có đúng không ?
Ân Hy nhướn nhẹ mi một cái , cô đã từng thấy cái tên này trong bảng danh sách tuyên dương tân sinh viên của trường nhưng lại không nghĩ cô bạn này xinh đẹp như thế .
- Phải là cậu ấy đấy ! Như thế đủ được câu lạc bộ chấp nhận rồi đúng không ?
Mỹ Kì nói giúp Tiêu Tiêu nhưng dường như rất phấn khích .
- Được chứ ! Thành tích rất tốt kia mà ! Đây là thẻ thành viên của cậu ! Giữ nó cẩn thận nhé !
Ân Hy gật nhẹ đầu rồi lấy ra trong ngăn bàn một tấm thẻ màu vàng kim đưa cho Tiêu Tiêu .
- Từ đã ...mình ...
Tiêu Tiêu từ đầu đến cuối đều trong thế bị động không nói được câu nào .
-Cậu xong rồi đấy ! Qua kia đợi mình đi !
Mỹ Kì hớn hở đẩy Tiêu Tiêu qua một bên .

"Aizz! Mạnh Mỹ Kì đáng ghét ! Mình có muốn vào đâu . Giờ làm sao đây ?"
Tiêu Tiêu nhìn tấm thẻ màu vàng trong tay mà rối rắm .

-Này ! Cậu ấy có được tấm thẻ vàng rồi !

- Thật sao ? Chẳng phải nãy giờ vẫn chưa có ai được vào mà ?

- Cậu biết cậu ta không ?

- Mình có nghe nói ! Hình như là mới chuyển từ khu phụ đến ! Tên Tiêu Tiêu thì phải .

- Trình Tiêu Tiêu ? Người đạt điểm số cao nhất khu phụ ấy hả ?

- Nghe nói còn là "khoa khôi ngành hoạt hoạ" đấy!

Tiếng xì xào bắt đầu vang lên khi mọi người nhìn thấy tấm thẻ vàng trên tay cô , Tiêu Tiêu có hơi bỡ ngỡ , họ xếp hàng đợi cũng phải hơn trăm người thế mà không ai được chọn sao ?
- Tiểu Tiêu ! Nhìn này !
Mỹ Kì sau khi đăng kí liền chạy đến chỗ Tiêu Tiêu khoa ra tấm thẻ màu vàng của mình .
- Mình được chuyển từ khu phụ lên trong thời gian ngắn nên mới được xem trong đấy !
Mỹ Kì vừa nói vừa suýt xoa ngắm nhìn cái thẻ trong tay , quả nhiên là của hội mĩ thuật , mỗi hình vẽ hay hoa văn trên tấm thẻ ngay cả chữ viết cũng đặc biệt hoàn hảo .
- Kì ! Mình không muốn vào mà !
Sắc mặt Tiêu Tiêu trầm xuống , cô chỉ muốn yên bình mà học thôi sao lại lôi cô vào mấy chuyện này .
- Tiểu Tiêu ! Cậu biết bao nhiêu người mong ước tấm thẻ này không ? Cậu làm ơn đi mà ! Câu lạc bộ quy hội rất nhiều nhân tài , họ sẽ giúp đỡ cậu ! Cậu đừng bỏ qua cơ hội tối như thế chứ ?
Mỹ Kì vì câu nói của Tiêu Tiêu mà suýt nghẹn .
Tiêu Tiêu nhìn tấm thẻ rồi thở dài một cái , cô không muốn va chạm nhiều với mấy người nổi tiếng đó đâu .

_______________________

Kết thúc tiết học buổi chiều Tiêu Tiêu một mình đến phòng vẽ tranh vì Mỹ Kì mệt nên đã về kia túc xá trước .
Phòng vẽ tranh của Hướng Nghệ không lớn nhưng chia thành nhiều phòng phân bố ở khắp khuôn viên rất tiện lợi , Tiêu Tiêu chọn phòng ở gần kí túc xá một chút cho thuận tiện .
Bên trong có đầy đủ dụng cụ hiện đại dành cho vẽ , giá đỡ , màu vẽ , giấy , cọ và nước rửa đều đặc biệt chuẩn bị đầy đủ .
Tiêu Tiêu đưa tay cầm lấy một tuýp màu , cô khẽ ngửi mùi hương của nó , rất thơm , là loại màu tốt . Chất liệu giấy cũng đạt chuẩn .
Cô đặt nhẹ ống giấy của mình xuống , dù gì cô vẫn quen dùng đồ của bản thân hơn . Tiêu Tiêu chọn cho mình một góc nhỏ rồi cẩn thận đem giấy đặt lên giá vẽ bắt đầu khoảng thời gian riêng tư của mình .
Tiếng bút chì xoèn xoẹt lướt trên mặt giấy , từng đường nét bắt đầu hiện ra . Ánh mắt Tiêu Tiêu chăm chú vào việc của mình , từng chuyển động của tay đều rất nhịp nhàng . Mọi thứ đều hoàn hảo đến kì lạ .


- Cạch !
Cánh cửa phòng được đẩy nhẹ ra , Ân Hy hơi sững người lại khi nhìn thấy Tiêu Tiêu . Bình thường phòng vẽ này rất ít người sử dụng , gần như chỉ có Ân Hy vì vậy khi nhìn thấy cô ấy cô có hơi ngạc nhiên .
Ân Hy chậm rãi đặt nhẹ ông giấy và túi màu xuống bàn , đi nhẹ nhất có thể đến sau lưng Tiêu Tiêu .
Nét vẽ của cô ấy rất đẹp , rất thanh thoát và mềm mỏng , từng đường đưa chì đều đạt đến hoàn hảo , đậm nhạt phân biệt rõ ràng . Quả thật là ngừoi rất có năng lực .
Đột nhiên Tiêu Tiêu dừng bút , mày liễu hơi nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó .
Ân Hy nhìn kĩ bức tranh sau đó mỉm cừoi nhẹ một cái .
- Chỗ này ! Cậu tăng thêm độ bóng là được !
Ân Hy đưa tay chỉ vào bức tranh chỉ hướng cho Tiêu Tiêu .
Bị bất ngờ nên Tiêu Tiêu giật nảy cả mình , bất ngờ quay lại , khoảng cách giữa cả hai gần lại trong tíc tắc , có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả lên mặt mình .
Ân Hy vì Tiêu Tiêu mà ngẩn cả người ra , đôi mắt dính chặt vào gương mặt xinh đẹp trước mặt .
- Cậu ...cậu ...gần quá !
Mặt Tiêu Tiêu đỏ ửng lên ngượng ngùng dịch người ra xa .
- À......mình chỉ muốn giúp cậu !
Ân Hy cũng bối rối mà gãi nhẹ lên cánh mũi của mình .
Bầu không khí bỗng nhiên ngập tràn ngượng ngịu .


- Cậu không phải chuyên ngành hoạt hoạ sao ? Mình không nghĩ cậu lại vẽ tranh đẹp thế.
Để giảm sự ngượng ngùng Ân Hy chuyển chủ đề sang bức tranh của Tiêu Tiêu .
- Mình cũng có thể vẽ tranh được !
Tiêu Tiêu vén nhẹ mái tóc màu trà ra sau tai chậm rãi cầm bút chì lên tiếp tục vẽ .
- Mình không có ý gì đâu !
Ân Hy nghĩ có lẽ Tiêu Tiêu đã hiểu lầm nên lập tức thanh minh .
- Mình không suy nghĩ nhiều đến thế !
Tiêu Tiêu gật nhẹ đầu đáp lại .

Ân Hy im lặng nhìn Tiêu Tiêu tập trung vẽ , cô ấy rất đẹp , rất hút mắt , mũi rất cao , mắt đen tuyền tinh anh , mái tóc màu trà như cánh hoa rẻ quạt phủ trên bờ vai nhỏ . Thật khiến người ta muốn bảo vệ .
- Cậu đến không phải để vẽ sao ?
Tiêu Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Ân Hy nhìn mình nên có phần khó chịu .
Ân Hy vì câu nói của Tiêu Tiêu mới sực nhớ ra liền cầm lấy ống giấy và túi màu đến góc còn lại để vẽ .
Không gian trở nên yên ắng chỉ nghe được tiếng bút vẽ liên tục trên giấy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #eunxiao