Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngược nắng để yêu em (2)

     Tháng sáu. Thành phố vào hè với sắc đỏ rợp trời của hoa phượng, sắc tím đẹp đẽ đến ngỡ ngàng của bằng lăng. Đã tròn năm tháng rồi tôi hầu như không tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài giờ làm việc. Thi thoảng thằng Dương có tới tận nhà, vào tận phòng kéo tôi ra ngoài hóng gió nhưng cũng chẳng ăn thua. Tôi vẫn như một thằng ngốc khép mình với thế giới...

       Ai bảo con trai không yếu đuối?
       Tôi xấu hổ nhận ra rằng tôi yếu đuối vô cùng, ít nhất là lúc này.
       Chúng tôi đã chia tay.
       Tôi và Thùy Mai.
       Nực cười đúng không? Năm năm cho một mối tình dài đằng đẵng. Đâu phải chúng tôi không yêu nhau. Chúng tôi đã rất yêu nhau. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy nói lời chia tay, khi mà chúng tôi đã xác định sẽ ở bên nhau mãi mãi.

         Bạn thân của cô ấy nói với tôi rằng có sự xuất hiện của người thứ ba. Khi tôi cần một lý do, cô ấy không trả lời rõ ràng, chỉ nói chung chung rằng chúng tôi không hợp nhau. Không hợp nhau ư? Không hợp nhau mà có thể yêu nhau đến tận năm năm ư? Tôi đau. Nhưng tôi đồng ý buông tay. Bởi khi tình yêu đã hết, có muốn níu giữ cũng vô ích.

        Kết thúc buồn cho một mối tình đã từng rất đẹp.

                                        *             *             *

         Một ngày tháng sáu nóng bức, bốn giờ sáng, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Mắt mở hé xem ai lại gọi vào giờ này. Tôi ngạc nhiên, giật mình với tên hiển thị trên màn hình...
          Là Thiên Thần.
         Cô ấy gọi cho tôi vào giờ nàu làm gì?
         Lâu lắm rồi Linh Chi mới liên lạc với tôi. Tôi tính ngủ cả ngày, lưỡng lự, nghĩ xem có nên nghe máy hay không. Cô ấy cần người tâm sự ư? Không, Linh Chi sẽ chẳng làm việc vô bổ thế này vào giờ này đâu. Hay là nhà có việc gì? Hoảng hốt, tôi bấm nhận cuộc gọi khi chông đã reo gần hết.

        - Alô?

        - Anh!

        - Ừ. Có chuyện gì không em?

        - Anh đang ngủ à?

        - Không, anh tỉnh rồi. Sao vậy em?

        - Ba mươi phút nữa anh có mặt trước cổng nhà em được không? Mình đi ngắm sen Hồ Tây, anh nhé?

         Tôi im lặng hồi lâu. Bên khung a, Linh Chi cũng không gặng hỏi thêm. Cô ấy cứ chờ máy như vậy, và chờ câu trả lời của tôi. Tôi vẫn không biết nên trả lời thế nào.

        - Không được sao anh?

        - Sao bỗng dưng em lại có ý tưởng này vậy?

        - Cuối năm nay đi rồi, em muốn có những kỉ niệm thật ý nghĩa gắn với Hà Nội. Giúp em nhé!

        Ừ nhỉ! Cũng sắp rồi còn gì. Những lần gặp thằng Dương, tôi nghe nó có nhắc đến việc này, nhưng lúc đó hầu như tôi không quan tâm lắm. Tôi đúng là ông anh trai tồi, không hơn. Em gái sắp đi du học, sắp chia tay mọi người để đến một nơi hoàn toàn xa lạ, vậy mà cũng chẳng thèm quan tâm. Tự nhiên tôi thấy có lỗi với Linh Chi quá.

        - Được rồi. Em chờ anh một lát. Anh sang ngay. Bao giờ tới anh sẽ gọi, đừng ra ngoài đứng chờ, sẽ bị cảm đấy. Nghe lời anh nhé!

         - Vâng._ Cô ấy ngoan ngoãn trả lời.

         Chúng tôi hình như là những vị khách đầu tiên tới đây. Không khí buổi sáng tinh mơ thật trong lành, mát mẻ và tinh khôi. Hương sen đầu hè ngọt mát, dìu dịu, thanh khiết đến lạ lùng.

          Chúng tôi cứ đứng cạnh nhau, im lặng ngắm nhìn hồ sen sáng sớm. Màu xanh của đầm lầy, màu xanh tươi của lá, màu hồng của hoa sen. Tất cả hoà quyện vào nhau, nhẹ nhàng và ngát hương. Không hiểu sao, tôi thấy lòng thanh thản vô cùng. Lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy, kể từ ngày chúng tôi chia tay.
   
           - Em có làm phiền anh không?_ Linh Chi hỏi, không nhìn vào mắt tôi.

           - Không, anh còn phải cảm ơn em ý chứ.

           - Anh không sao chứ? Trông anh gầy quá đấy.

           - Sao là sao? Anh vẫn bình thường mà._ Tôi cười ha hả.

           - Anh cười giả bộ, em biết hết mà.

         Tôi im bặt. Không có gì có thể qua nổi mắt Thiên Thần. Cô ấy rất giỏi phán đoán tình cảm của người khác. Tôi đưa ánh mắt nhìn ra xa, buông một tiếng thở dài.

          - Em nghe anh Dương nói rồi. Em rất tiếc. Anh buồn lắm phải không?

          - ...

          - Em đã nghĩ, liệu có phải vì em độc mồm độc miệng, vì em trù ẻo chuyện tình cảm của anh không nữa. Em xin lỗi, em không cố ý đâu.

          Tôi mỉm cười trấn an Linh Chi:

          - Không phải do em đâu. Bọn anh đơn giản là đã hết tình cảm. À không, cô ấy đã hết tình cảm với anh.

          - Anh có biết vì sao không.

          - ....

          - Không chỉ vì sự xuất hiện của người thứ ba đâu. Bởi vì, anh quá yêu chị ấy, anh đã giữ chị ấy quá chặt. Giữ tình yêu, cũng giống như bàn tay ta cầm nắm cát. Nắm quá chặt sẽ khiến cát theo kẽ tay mà rơi xuống hết.

           - Anh...

           - Anh không có thói quen làm mới mọi thứ, đúng không? Đã bao giờ anh đưa chị ấy đi ngắm sen vào sáng sớm  như thế này hay ngâm hoàng hôn mỗi chiều tà chưa?

           Tôi sững sờ trong vài phút. Cô ấy nói đúng. Tôi yêu Thùy Mai , nhưng hình như vậy vẫn là chưa đủ. Rõ ràng, tôi đã mặc định Thuỳ Mai là bạn gái của mình. Tôi khô khan, trong khi cô ấy lãng mạn. Thùy Mai cần điều gì đó mới mẻ hơn cho tình yêu của chúng tôi, nhưng tôi lại không nhận ra điều đó. Giờ thì quá muộn rồi. Tôi chua chát:

             - Anh ngốc lắm đúng không? Để vuột mất tình yêu một cách đáng tiếc như vậy.

            - Chưa muộn đâu anh._ Linh Chi quay sang tôi. - Anh gặp chị ấy một lần đi, nói rằng anh sẽ thay đổi.

           - Liệu.... cô ấy có chấp nhận lời xin lỗi của anh không?

           - Nếu còn yêu anh, chị ấy sẽ nghĩ lại. Đừng bỏ cuộc khi còn cơ hội.
   
         Tôi nhìn Linh Chi đầy cảm kích. Phải rồi, không thể để năm năm bên nhau có một kết thúc buồn như vậy được. Tôi cần thay đổi. Thay đổi bản thân để thay đổi tình yêu của cô ấy. Như vỡ lẽ được nhiều điều, tôi quay sang cười với Linh Chi.
   
       - Thấy chưa, anh phải cười thế này này. Trông cái mặt bí xị của anh lúc nãy mà nẫu cả ruột. Hì. Mình về thôi anh.

       Chúng tôi bước đi trên lối nhỏ đầy cỏ xanh mượt, giữa rừng hoa sen ngát hương thật thanh khiết. Tôi bỗng thấy Linh Chi dừng lại.

         - Hay anh chụp cho em một kiểu ảnh nhé.
         - Sao em không bảo để ảnh đưa máy ảnh đi. Giờ chỉ có điện thoại thôi.

        - Không sao ạ.
 
        - Vậy chờ anh chút nhé.

         Tôi chạy đi mua một bó sen, loại sen Bách Diệp to và đẹp, rồi đưa cho Linh Chi. Cô ấy mỉm cười nhận lấy rồi đứng chờ tôi chụp. Hình ảnh của Thiên Thần vào sáng sớm, giữa rừng sen thơm ngát, trong trẻo và tình khôi cùng bó sen hồng lọt ngay ngắn giữa màn hình điện thoại của tôi.

           Vẫn là nụ cười ấy..

           Lần thứ hai, tôi thấy tim mình loạn nhịp, vì Thiên Thần.

           .....

           Không thể nào, tôi vẫn còn yêu Thùy Mai cơ mà....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: