Ngược nắng để yêu em (1)
Tôi nhìn theo Linh Chi quá tấm cửa kính trong suốt của quán cafe. Bất chợt, hình như tôi thoáng thấy nụ cười trên môi cô bé - nụ cười nhẹ nhàng mang ánh nắng. . .
- Em yêu anh.
Cô gái ấy vẫn luôn đơn giản như vậy. Trong sáng, ngây thơ và tâm hồn không gợn chút bụi trần. Vẻ đẹp thánh thiện có chút trẻ con và câu tỏ tình thẳng tưng của cô ấy làm tôi không thể không ngạc nhiên nhưng cũng phải bật cười.
Tôi biết cô không nói đùa. Khuôn mặt cô không thể hiện vẻ gì là đùa cả. Đôi mắt đen tròn như búp bê mở to nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời.
- Nhưng em cũng biết là anh có bạn gái cơ mà. - Tôi trả lời, thay cho một lời từ chối.
- Tất nhiên là em biết. Ai cũng bảo anh chị là một đôi trời sinh, em cũng nghĩ vậy. Nhưng em cũng chỉ còn cơ hội này để nói ra thôi. Cuối năm học này em sẽ đi du học. Em không muốn phải hối tiếc.
- Linh Chi, anh xin lỗi. Quan hệ của bọn anh vẫn rất tốt. Em cũng biết đấy, năm năm là quãng thời gian đủ dài để bọn anh tin tưởng có thể đi cùng nhau đến cuối con đường.
- Em đã rất ngưỡng mộ mối tình đó của hai người, và bây giờ vẫn vậy. Nhưng cuộc đời chẳng nói trước được điều gì. Hôm nay sống, mai chết. Hôm nay yêu, mai giận, ai mà biết được. Cậu bạn thân em thích một cô gái cũng năm năm như anh chị, từ cấp hai đến giờ nhé, vậy mà cũng chia tay rồi đấy thôi.
Sự ngây thơ của cô làm tôi không thể nhịn cười. Cô ấy - Phan Linh Chi, mới chít mười tám tuổi, đang là học sinh cuối cấp của một ngôi trường danh tiếng bậc nhất Hà Nội. Học hành luôn đứng hàng top, ngay từ lớp mười một đã xin được học bổng đi du học. Thông minh, xinh xắn, đáng yêu và suy nghĩ thì đơn giản như một đứa trẻ.
Cô bé ấy tuy chưa từng trải sự đời, sống trong một gia đình khá giả và nề nếp, được bao bọc kỹ như một tiểu thư khuê các, nhưng kiến thức xã hội của Linh Chi rất nhiều, từ kinh tế đến văn hoá, chính trị, quân sự hay kể cả... game. Duy chỉ có chuyện tình cảm là Linh Chi lại suy nghĩ đơn giản đến mức lạ kỳ. Hiếm có người nào lại thẳng tính như Linh Chi, yêu thì bảo yêu, ghét thì nói ghét, ngay trước mặt người ta, không quan tâm họ có thích hay không, phản ứng như thế nào. Có thể là từ bé đã vậy, cũng có thể sau đợt trầm cảm kéo dài năm ngoái.
Ký ức chợt ùa về trong tôi. Sau đợt thi để giành suất học bổng toàn phần đi Anh, chỉ ngồi ở nhà và cắm cúi học, Linh Chi hầu như kiệt sức hoàn toàn. Không chỉ vậy, cô ấy bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm. Ngồi một mình trong nhà suốt ngày, đến bữa chỉ ăn vài thìa cơm cho lấy lệ, khuôn mặt cứ thẫn thờ, vô cảm.
Bố mẹ và anh trai cô ấy - cũng là thằng bạn thân nhất của tôi, mất ăn mất ngủ vì chuyện đó, mời cả bác sĩ tâm lý về nhà nhưng sự hồi phục của Linh Chi có vẻ rất chậm. Họ hàng tới nhà, mặc kệ. Bạn bè đến chơi, mặc kệ. Thứ duy nhất mà cô ấy quan tâm là chiếc Mp3 màu hồng nhạt - món quà tôi tặng cô ấy vào sinh nhật lần thứ mười sáu. Cả ba chúng tôi chơi rất thân với nhau. Mặc dù tôi và Dương - anh trai cô ấy hơn Linh Chi đến tận năm tuổi, nhưng hình như mỗi lần ở cạnh nhau là khoảng cánh về tuổi tác như trở thành con số không tròn trĩnh. Đơn giản thôi, thực sự tôi chưa thấy cô gái nào đam mê bóng đá như Linh Chi.
Cô ấy có thể ngồi nói chuyện với chúng tôi suốt cả ngày trời về bóng đá, từ Premier League, Champions League, La Liga, SeriA hay kể cả V-League. Rồi đến chính trị, quân sự, chiến trận từng ngày ở Trung Đông. Ngay cả mấy trò game hầu như chỉ dành riêng cho lũ con trai mà cô ấy cũng am hiểu tường tận. Nói tóm lại, trong mắt tôi, Linh Chi là cô em gái thú vị, còn tôi cũng biến thành ông anh trai "bonus" của cô ấy. Tôi có thể thay thằng Dương đưa đón Linh Chi đi học mỗi khi nó bận, đưa cô ấy đi dạo phố sau những giờ học căng thẳng khi thằng Dương bận... hẹn hò, rồi xem phim hay cùng nhau đi đập gián trên Vincom nữa. Dĩ nhiên rồi, cô ấy, là em gái của tôi cơ mà
* * *
- Linh Chi, anh Duy tới thăm con đấy. - Mẹ cô ấy mở cửa, nói vọng vào phòng.
Cô ấy quay ra, nhìn thẳng vào tôi, và sau gần ba tuần trầm cảm, cô ấy mỉm cười. Tôi bỗng chốc trở thành bác sĩ tâm lý thứ hai của cô ấy, sau ông bác sĩ thật. Mà theo mọi người nhận định thì có vẻ như chính tôi mới là người làm cho Linh Chi ngày càng vui vẻ trở lại như trước kia. Hễ rảnh rỗi là tôi lại tới chơi với cô ấy.
Linh Chi nghịch ngợm hệt như một đứa trẻ, hết bắt tôi chơi cờ vua lại quay sang cờ cá ngựa, không thích lại đói thi đua xe trên máy chơi game. Nhưng dù có chơi trò gì thì trên tay hoặc trong túi cô ấy vẫn là chiếc MP3 của tôi, tai vẫn đeo dây phone màu trắng. Tôi không dám hỏi vì sao, chỉ cảm thấy hình như cô ấy coi tôi là một người đặc biệt hơn những người khác, một chút. Cũng có thể vì tôi là anh trai cô ấy - anh trai " bonus".
Hết hè, Linh Chi hầu như đã bình thường trở lại. Nhưng thay vì đi du học ngày khi kết thúc lớp mười một thì bố mẹ cô ấy lùi thời gian du học lại một năm, vì lo cho sức khỏe của Linh Chi. Cô ấy vẫn vậy, tinh nghịch, ngây thơ và trẻ con như trước. Ngay như lúc này đây, cô ấy ngồi trước mặt tôi, tỏ tình, và đưa ra một ví dụ không thể trẻ con hơn để làm dẫn chứng. Cô ấy so sánh tình yêu năm năm của tôi - một tên con trai hai mươi ba tuổi, không dám tự hào nhưng cũng đã có năm năm lăn lộn bon chen ngoài cuộc sống từ thời còn là sinh viên - với một mối tình thời cấp hai của cậu bạn thân cô ấy. Khập khiễng quá mức.
Tôi và Thùy Mai học cùng lớp cấp ba, cũng có cảm tình với nhau từ ngày đầu vào lớp, nhưng phải đến khi cả hai đứa thi đỗ đại học, chúng tôi mới chính thức nói lời yêu. Đến nay là năm năm. Tình yêu của chúng tôi được nuôi dưỡng cả một thời gian dài như thế, và quyết định đến với nhau cũng không phải bồng bột trẻ con nữa. Lúc đấy cả hai chúng tôi đều đã mười tám tuổi và có thể quyết định tương lai của mình. Còn cậu bạn nào đó của Linh Chi? Ôi trời, tôi sẽ phải giải thích thế nào với cô bé này đây? Cũng là năm năm, nhưng sao cô ấy lại so sánh vậy được chứ?
- Nghe này cô bé, em không thể nghĩ đơn giản thế được. Giữa người lớn và trẻ con...
- Giống nhau cả thôi. Vẫn là như thế, chỉ có điều người lớn toàn hiểu theo cách thật phức tạp, cứ làm rối tung mọi chuyện lên. Người lớn lúc nào cũng cho rằng những việc họ làm luôn to tát và quan trọng. Nhưng rồi anh xem, riêng với chuyện tình cảm, ai cũng giống nhau hết.
- ....
- Xin lỗi. Em không có ý trù ẻo chuyện tình của anh chị. Nhưng nếu giả sử... - Linh Chi ngập ngừng. - Vì một lý do nào đó mà anh chị chia tay nhau. - Nói đến đây, cô gái ấy bắt đầu đỏ mặt. - Em có cơ hội chứ.
Giờ thì đến lượt tôi bị ... cấm khẩu. Không ngờ Linh Chi lại mạnh dạn nói ra câu này. Thực sự mẫu con gái như Linh Chi rất hiếm gặp. Làm gì có mấy ai mà tự tỏ tình, rồi tự thú nhận là sẽ chờ đợi như cô ấy, như thế chẳng khác gì tự hạ thấp giá trị của mình. Nhưng tôi đã nói cô ấy là một cô gái kỳ lạ mà. Sự trẻ con của Linh Chi làm tôi không giận cô ấy được, chỉ mỉm cười.
- Em không ngại làm người đến sau, khi anh và Thùy Mai đã có năm năm bên nhau sao.
- Tất nhiên là có, nhưng nếu chỉ vì sĩ diện mà để tuột mất tình yêu thì thật là ngốc. Anh đồng ý chứ?
- Linh Chi, thực ra chuyện này rất khó nói, em biết mà.
- Anh chỉ cần đồng ý thôi mà... - Linh Chi mắt rưng rưng.
- Ừm, thôi nào cô bé. Anh đồng ý, được chứ. Nhưng em phải nhớ rằng em sẽ không có nhiều cơ hội đâu. Anh thật sự rất yêu Thùy Mai.
Tôi nói thẳng với Linh Chi. Thà mất lòng trước , được lòng sau chứ tôi không thể nào gieo vào lòng cô bé những hy vọng để rồi bắt cô ấy phải chờ đợi. Tôi luôn coi cô bé ấy như em gái của mình, và dĩ nhiên rồi, luôn mong Linh Chi có thể tìm được người yêu thương cô thực sự. Tôi nói đồng ý chỉ để trấn an tinh thần cô bé lúc này, vì thực sự tôi rất sợ nhìn thấy cô khóc.
- Em hiểu. Nhưng khi đã chờ đợi thì em sẵn sàng chấp nhận. Cảm ơn anh.
Linh Chi đứng dậy ra về trong sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi nhìn cô ấy qua cửa kính trong suốt của quán cafe. Ra khỏi quán, Linh Chi dừng lại, rút chiếc MP3 màu hồng nhạt ra, cắm dây phone rồi gắn vào tai rồi bước đi.
Hình như tôi nhìn thấy nụ cười trên đôi môi cô ấy.
Vội vàng đấy.
Nụ cười nhẹ nhàng mang ánh nắng, len lỏi chợt làm ấm trái tim tôi.
Tôi chợt giật mình. Trong một thoáng lơ là, hình ảnh Linh Chi đã vô tình chiếm lấy đầu óc tôi thay vì Thùy Mai. Tôi cảm thấy có lỗi với Thùy Mai quá. Nhấp vội một ngụm cafe trước khi nhận tin cho Thùy Mai, tôi thầm nói với chính mình: " Linh Chi là một thiên thần. Nhưng Thùy Mai mới là người mình yêu".
Điện thoại réo bản Forever quen thuộc. "Honey is calling". Tôi mỉm cười. Chúng tôi đang hạnh phúc. ❤❤❤❤
❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro