Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2


Nào ngờ không đến hai ngày sau, cô lại gặp Taehyung

Tối hôm đó đúng vào dịp công ty cô tổ chức tiệc kỷ niệm ngày thành lập, một số nhân viên được chỉ định tham dự. Hyeon vào công ty chưa lâu, có rất nhiều mối quan hệ cô vẫn chưa nắm rõ, nhưng cấp trên đã yêu cầu, cô đương nhiên không thể khước từ, đành hủy cuộc hẹn đã lên lịch từ trước, vội vàng xuống phố sắm đồ.

Lúc thanh toán bằng thẻ, cô ít nhiều cảm thấy xót tiền và hối hận vì lúc đầu không mang nhiều hành lý đến thành phố X. Ở nhà rõ ràng có rất nhiều giày và váy dạ hội, tất cả đều là đồ mới mặc một lần. Taehyung rất thích nhìn cô diện đồ mới để tham gia hầu hết những buổi tiệc lớn nhỏ của anh, vì thế cô không được diện lại bộ đã mặc. Vậy nên, quần áo trong nhà ngày một nhiều, đến mức mỗi người đều có một phòng riêng để chứa trang phục.

Cô phải công nhận trí nhớ của anh cực tốt. Có lần cô nghĩ ra một mẹo nhỏ, kết hợp đồ cũ và mới, chẳng hạn, hoán đổi trang sức đi kèm hoặc phối hợp bộ này với bộ khác, điều đó cũng mang lại cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Nhưng anh vừa nhìn đã phát hiện ra, rốt cuộc cô vẫn phải quay về thay bộ khác.

Một lần, khi được nghe kể chuyện này, Yi đã nói : " Hai người hợp nhau quá còn gì, đều là người ' có mới nới cũ ' cả". Lúc đó, Hyeon đang mải lùng món ăn mới trong thực đơn, nghe thấy thế, cô chợt ngẩn người, chẳng những không phản bác gì mà trái lại, trong lòng còn thầm tán đồng.

Quả thật, giữa nam và nữ phải có vài điểm tương đồng thì mới có thể sống cùng nhau được. Và vì thế, dĩ nhiên ' có mới nới cũ ' cũng được xem là điểm giống nhau giữa hai người.

  Bữa tiệc do công ty nước ngoài tổ chức thật chuyên nghiệp và vô cùng náo nhiệt, nhưng không hiểu sao Hyeon lại cảm thấy uể oải và không có một chút hứng thú nào.

Đâu đâu cũng thấy vest, sức nức mùi nước hoa đắt tiền, tay cầm ly rượu, miệng cười giả lả, trông ai cũng như ai. Hyeon vốn nhận diện người không giỏi, càng lúc càng thấy đầu óc quay cuồng. Đang định tìm người đồng nghiệp quen thuộc để trò chuyện, nào ngờ, vừa đi vài bước cô đã nghe thấy tiếng gọi sau lưng.

- Lại đây đi, Victoria! - Hoá ra là chủ tịch công ty cô • Một thương nhân Hoa Kiều • đang vẫy tay gọi.

Cô quay người lại thì bắt gặp ánh mắt quen thuộc ấy.

Sao anh cũng ở đây? Cô ngay người nhưng vẫn tiến về phía trước.

- Tổng giám đốc Kim đặc biệt từ thành phố Z đến đây tham gia buổi tiệc từ công ty chúng ta. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây hình như cô cũng ở thành phố Z phải không ? - Chủ tịch nói.

Hồ sơ nhân sự đã viết rõ ràng như thế, cô đành gật đầu.

- Vậy thì tốt quá, cô và Tổng giám đốc Kim khiêu vũ với nhau nhé! Hai người là đồng hương mà!

- Nguyên quán của tôi vốn ở thành phố khác, về sau mới chuyển đi, vì thế tôi chỉ ở thành phố Z vài năm thôi.

Taehyung cầm cốc rượu đứng bên cạnh , mắt hơi nheo khi nghe cô nói, ánh đèn pha lê chiếu vào đôi mắt ấy càng sâu thẳm khôn lường. Cô ấy có thể phủi sạch mối quan hệ với anh nhanh thế ư? Anh mỉm cười, nói chém vào:

- Nếu không phải đồng hương thì có thể xem như chúng ta có duyên với nhau rồi. Em có thể khiêu vũ cùng anh chứ?

Hyeon nhìn sang, thấy vẻ mặt tươi cười của chủ tịch, suy nghĩ một lát rồi khẽ nhếch mép, gật đầu:

- Rất hân hạnh!

Nói là làm, khi tiếng nhạc vừa cất lên, Hyeon ngay lập tức bị người đàn ông kéo vào trung tâm sàn nhảy, bắt đầu điệu Valse.

Tối nay vốn chưa ăn gì, lại uống chút rượu, nên cô có cảm giác lành lạnh, lúc bàn tay Taehyung vòng qua eo, cảm giác ấm áp từ bàn tay truyền qua lớp vải mỏng thấm vào da thịt khiến Hyeon cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô ngả người ra sau. Giọng nói nhẹ nhàng của anh bỗng vang lên tai cô:

- Sao anh không biết tên Tiếng Anh của em là Victoria nhỉ?

Có chút bông đùa trong câu nói ấy khiến cô cảm thấy như bị châm biến. Hyeon im lặng.

Anh lại nói:

- Victoria, con người tự do! Thật đáng tiếc, so với em bây giờ thì không được phù hợp cho lắm!

Cô mím chặt môi, cắn chặt răng, vùng ra. Nhưng tay anh càng giữ chặt cô hơn.

- Ngoan nào, đừng động đậy, tập trung khiêu vũ đi!

Rõ ràng là dùng sức nhưng giọng nói của anh lại nhẹ nhàng đến mê hoặc.

- Anh muốn gì?! - Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt đen xinh đẹp ánh lên vẻ giận dữ. - Anh từ xa xôi ngàn dặm đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì hả?

- Anh muốn làm gì ư? - Anh khẽ nhướng mày, gương mặt điển trai biểu lộ nét cười mà lại như không cười - Nếu anh nói là anh nhớ em, em có tin không?

Cô lạnh lùng không nói. Dường như anh chẳng bị ảnh hưởng với vẻ mặt ấy, liền nói tiếp:

- Nếu một chút tin tưởng cũng chẳng có thì hỏi nhiều như thế để làm gì? - Nụ cười trên đôi môi anh rạng rỡ hơn, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đen láy ấy lại không hề ẩn chứa nét cười.

Đại sảnh khách sạn được trang hoàng rực rỡ, giai điệu trầm bổng du dương, trang phục lộng lẫy, hương thơm ngập tràn, bầu không khí này quả thật không thích hợp cho việc cãi nhau chút nào.

Hyeon có lẽ cũng nhận thức được điều đó, lại thêm mùi cồn và nước hoa quyện vào nhau khiến người ta mệt mỏi chẳng nghĩ được gì, cô đành im lặng. Ở trong vòng tay anh, bị hơi thở quen thuộc ấy vây quanh, từng dây thần kinh trên người dần được nới lỏng, cô để mặc cho Taehyung dẫn trong suốt điệu Valse.

Khi điệu nhạc kết thúc, mọi người đều dừng lại, Hyeon tựa lưng vào tường thở gấp, lúc này trông cô thật mong manh, yếu đuối. Taehyung đứng cạnh thờ ơ quan sát, bàn tay đang buông thõng từ từ đưa ra nhưng cuối cùng lặng lẽ cho vào túi quần, anh lãnh đạm nói:

- Thể lực yếu quá.

---------

Au đã kiểm tra rất kỹ lỗi chính tả, nếu sai ở đâu thì cmt cho Au nha.
Au cảm ơn vì đã đọc chuyện của Au
<<<<3333
Au sẽ ra chuyện sớm thôi nhớ đợi nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro