Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Sống chung (1)

Giúp Tạ Đình an ổn lại trên giường Tô Ly mới có thể bình ổn bản thân, cô theo chỉ dẫn của Tạ Đình đi lấy một số thuốc hắn cần, tầm ba mươi phút sau có lẽ thuốc đã dần có tác dụng, sắc mặt của hắn đã không khó coi như trước, lại qua một hồi Tạ Đình đã bắt đầu hít thở đều đều đi vào giấc ngủ.

Tô Ly ngồi bên cạnh giường, cô muốn đợi một chút xem tình hình thế nào, cô sợ bản thân không để ý một chút lỡ đâu Tạ Đình ngủ luôn không tỉnh thì phải làm thế nào.

Chỉ là chờ rồi lại chờ Tô Ly đã ngồi cạnh giường ngủ lúc nào không hay.

Đợi đến khi Tô Ly ngủ say, người nằm trên giường đáng lẽ phải ngủ trước cô lại mở mắt nhìn chăm chú vào cô gái ngủ gục bên giường, ánh mắt lạnh lùng không một chút cảm tình, tràn đầy tìm tòi xem kỹ.

Có lẽ hôm nay đã trải qua nhiều hồi cảm xúc lẫn lộn nên Tô Ly ngủ cũng không an ổn, cô luôn nhíu mày, hai bên thái dương cũng bị mồi hôi thấm ướt.

Tạ Đình thấy tất cả nhưng hắn cũng không đánh thức Tô Ly, hắn cũng không ngủ, cứ thế nhìn Tô Ly đến rạng sáng.

Đến khi Tô Ly thức giấc trời đã sáng bừng, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào mắt làm Tô Ly có hơi không thích ứng nhưng Tô Ly cũng không chán ghét cảm giác này, ngược lại cô còn rất thích thú.

Nghĩ đến có thể bắt đầu một ngày mới tốt đẹp cô không khỏi mỉm cười, chỉ là tâm tình tốt đẹp đón ngày mới không duy trì được lâu lắm, cô cảm thấy cả người có hơi châm chích không được tự nhiên,   cảm giác này đến nhanh đi cũng nhanh nhưng cũng đủ làm Tô Ly hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lúc này Tô Ly mới nhận thức được bản thân mình đang ở phòng của Tạ Đình, hơn nữa cô đã ngủ quên ở đây cả đêm.

Sau khi ý thức được điều này Tô Ly không khống chế được mà khẽ rùng mình, cô có hơi không dám nhìn thẳng mặt Tạ Đình, cũng không dám suy đoán Tạ Đình đang nghĩ gì.

"Khụ, chào buổi sáng, anh thức lâu chưa? Vết thương của anh sao rồi?" Tô Ly căng da đầu nhìn Tạ Đình nói.

"Đã tốt hơn rất nhiều. Tối hôm qua.. cảm ơn cô." Mặc kệ trong lòng Tạ Đình nghĩ thế nào nhưng ít nhất thái độ bên ngoài của hắn đã hòa hoãn được đôi chút.

Lúc này đến phiên Tô Ly kinh ngạc, cô không nghĩ đến Tạ Đình sẽ bình thản mà nói lời cảm ơn với cô, dù sao trong trí nhớ của cô Tạ Đình sẽ luôn không kiên nhẫn hoặc phiền chán nói chuyện với cô, thậm chí là lạnh lùng cảnh cáo cô không cần chiêu trò.

"Không, không có gì đâu. Anh vẫn ổn là được rồi. Chỉ là..." Tô Ly luống cuống vẩy tay rồi lại nhìn hắn ngập ngừng nói.

"Chỉ là anh nên đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương một chút. Nếu, nếu anh sợ đến bệnh viện, tôi, tôi có thể đi cùng anh..." Sau khi nhận thức được bản thân nói cái gì Tô Ly hận không thể cắn chính mình một cái, cô đang nói cái gì vậy Tạ Đình sao có thể sợ đến bệnh viện, hắn cũng sẽ không cần cô đi cùng hắn.

"... Tôi sẽ nhờ bác sĩ kiểm tra lại." Hắn bình thản nhìn Tô Ly nói.

Dường như Tạ Đình cùng không đoán được Tô Ly sẽ nói thế, hắn có chút kinh ngạc hơn nữa nhìn bộ dáng luống cuống của cô làm hắn không khỏi muốn cười nhưng hắn lại khống chế lại.

Bình thường Tô Ly điêu ngoa hùng hùng hổ hổ quát nạt người khác, bị hắn cảnh cáo đe dọa cũng không thấy cô luống luống thành như vậy.

Hơn nữa ánh mắt Tô Ly khi nhìn về phía hắn chỉ còn lại thanh minh trong sáng, không còn một chút si mê và ý muốn sở hữu làm của riêng. Một Tô Ly như vậy làm Tạ Đình cảm thấy xa lạ nhưng cũng không chán ghét.

Nếu Tô Ly có thể vẫn luôn "hiểu chuyện" như vậy hắn không ngại cùng cô diễn hết vở kịch gia đình này.

Thái độ bình thản của Tạ Đình làm Tô Ly thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ mình nói sai cái gì làm hắn khó chịu, hắn sẽ tiễn cô đi sớm.

"Ân, vậy tôi cũng không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về phòng đây." Tô Ly nói xong cũng không chờ Tạ Đình trả lời đã nhanh chóng ra khỏi phòng.
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro