07. Đàm phán
Ba ngày sau khi Madara hồi phục hoàn toàn sau chấn thương, một bức thư được gửi từ thủ phủ của gia tộc Senju. Dù Madara đã nỗ lực xoa dịu cơn thịnh nộ từ các thành viên Hội đồng cũng như những Uchiha khác, không khí trong phủ Uchiha vẫn rất nặng nề. Những ánh mắt nghi ngờ và căm phẫn lặng lẽ đọng lại, như thể từng viên đá, từng bức tường trong khu nhà đều chứa đựng sự cảnh giác với mọi động thái của kẻ thù truyền kiếp.
Sakura, ngược lại, giữ bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc. Khi nhận được thông báo yêu cầu phải có mặt trong cuộc gặp giữa các tộc trưởng, cô không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Rõ ràng ý tưởng này rõ ràng xuất phát từ Hashirama nhiều hơn bất kỳ ai khác, và điều đó khiến cô nôn nao. Sakura biết mình chưa sẵn sàng để đối mặt với họ. Thậm chí, trong suốt thời gian làm việc tại phủ Uchiha, cô vẫn cố gắng né tránh họ nhiều nhất có thể, như thể sự đối mặt sẽ khơi dậy những ký ức và cảm xúc mà cô chưa đủ can đảm để đối diện.
Đó cũng chính là lý do cô phớt lờ bàn tay mà Madara chìa ra khi anh có ý muốn cùng cô đến phòng họp.
Từ sau khi cô chữa lành vết thương cho anh, sự gần gũi bất ngờ này làm cô thêm bối rối, nhưng Sakura giữ vẻ mặt lạnh lùng như thể không nhận ra cử chỉ của anh. Cô bước đi trước, giữ khoảng cách, cảm giác tay anh lạnh toát siết chặt cổ cô vẫn còn như in sâu trên da thịt, ám ảnh cô từng bước đi.
"Cảm ơn vì đã cho phép tôi có mặt trong cuộc họp này," Sakura hơi cúi đầu khi bước vào phòng. Senju, người mà cô ngay lập tức nhận ra là Shodaime, mỉm cười thân thiện và đáp lại cô.
"Ta rất vinh dự được đón tiếp cô tại đây, tiểu thư. Suy cho cùng, ta tin rằng chính cô là lý do khiến cả hai gia tộc mở lòng hơn trong việc thảo luận về hòa bình vào thời điểm này."
Sakura gật đầu nhẹ nhàng, giữ vẻ bình thản.
"Để chính thức giới thiệu, ta là Senju Hashirama," anh nói, chỉ tay về phía người đàn ông tóc trắng đứng bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt đầy toan tính, "và đây là em trai ta, Senju Tobirama."
Sakura bắt lấy đôi tay đưa ra của anh "Sakura, tôi hiện đang là bác sĩ làm việc cho phủ Uchiha."
"Không có họ?" Tobirama hỏi
"Họ của tôi là gì không cần thiết lắm. Tôi xuất thân là thường dân"
"Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu thảo luận về hiệp ước." Madara ngắt lời khi không khí trở nên lúng túng. Mọi người ngồi xuống thành vòng tròn, Sakura rút giấy da và bút lông từ trong túi.
"Ta muốn chính thức đề xuất hòa bình giữa gia tộc Senju và Uchiha. Nếu được chấp nhận, cả hai gia tộc sẽ định cư tại khu vực đã thỏa thuận và cùng nhau lập nên ngôi làng. Ngôi làng sẽ mở cửa cho bất kỳ ai có chung chí hướng tiến đến hòa bình." Hashirama bắt đầu
"Ta đồng ý, tuy nhiên ta có một câu hỏi." Một bên lông mày của Hashirama nhướn lên và anh nghiêng đầu, ra hiệu cho Madara tiếp tục.
"Ngôi làng này sẽ tự nuôi sống mình bằng cách nào?"
Hashirama ngừng lại một chút, suy nghĩ rồi trả lời, "Chúng ta là những ninja, có thể tiếp tục nhận các nhiệm vụ và lấy phí từ đó. Điều này sẽ giúp duy trì cuộc sống của ngôi làng."
Tuy nhiên, Sakura nhanh chóng nhận ra rằng cách này có thể không đủ để duy trì lâu dài. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, "Chỉ dựa vào các nhiệm vụ thôi thì không đủ để nuôi sống một ngôi làng. Nếu có dân thường, họ có thể mang theo thương mại và giúp thúc đẩy nền kinh tế. Tuy vấn đề lớn hơn là làm sao có thể nhận được sự ủng hộ tài chính từ daimyo hoặc những nhà tài trợ khác, đặc biệt là trong giai đoạn đầu thành lập."
Cả phòng im lặng, tất cả đều nhìn cô. Tobirama có vẻ hơi bất ngờ, còn Hashirama thì nở một nụ cười.
"Ồ, ta không nghĩ đến điều đó. Cảm ơn cô, tiểu thư Sakura. Ý tưởng của cô thật tuyệt vời!" Hashirama nói, nhìn cô với ánh mắt trân trọng.
"Làm ơn chỉ Sakura thôi, tiểu thư có vẻ trang trọng quá."
"Được rồi. Có nhiều vấn đề cần phải thảo luận, từ bộ máy quản lý, phân chia giai cấp, cách thức phân bổ nhiệm vụ, cho đến việc duy trì sự độc lập của chúng ta, cùng với toàn bộ cơ cấu vận hành. Tuy nhiên, những điều này không cần phải giải quyết ngay lúc này. Điều quan trọng hơn là chúng ta phải xác định được vị trí của ngôi làng, cấu trúc của nó sẽ ra sao, và cách thức các gia tộc hòa hợp và hoạt động chung như thế nào."
Sakura từ tốn nói "Chúng ta có thể chọn một khu vực chiến lược, dễ phòng thủ, nhưng cũng phải tính đến khả năng phát triển và kết nối với các vùng khác."
"Ta nghĩ đây là cuộc đàm phán giữa tộc Senju và Uchiha, kunoichi." Giọng nói lạnh lùng của Tobirama chen vào. Mắt cô lạnh lại nhìn anh. Tuy nhiên, trước khi cô kịp đáp trả người đàn ông mắt đỏ một cách hỗn láo, Izuna đã xen vào.
"Sakura làm việc dưới trướng Uchiha, đừng quên chính anh trai ngươi đã mời cô ấy tới, tốt nhất ngươi nên im lặng nếu muốn cuộc đàm phán diễn ra trong yên bình vì bọn ta muốn nghe ý tưởng của cô ấy." Madara và Hashirama gật đầu, còn Tobirama chỉ nhìn cô đằng đằng sát khí.
"Ta đồng ý," Madara nói, chỉ vào vùng đất bên dưới ngọn núi. "Khu vực này có thể phòng thủ tự nhiên nhờ vào ngọn núi, nằm sâu trong rừng, và có một số nguồn nước gần đó. Một ngôi làng ẩn trong những tán lá sẽ hoàn hảo."
Sakura cảm thấy ấm lòng khi lắng nghe, có lẽ chỉ mình cô hiểu được tầm quan trọng của cuộc đàm phán này. Nhìn Hashirama, cô thấy anh mỉm cười, ánh mắt hướng xuống vùng đất mà họ đang thảo luận.
"Ta nghĩ là cậu đúng, bạn à. Điều này thật hoàn hảo!"
"Được rồi, bây giờ địa điểm đã ổn định, mọi người đã hình dung ngôi làng sẽ hoạt động như thế nào và các gia tộc sẽ hợp tác như thế nào chưa?" Sakura hỏi, ba trong bốn người im lặng suy nghĩ, chỉ có Tobirama là nhanh chóng đáp lại.
"Như bọn ta đã làm từ trước, phân chia đặc quyền, gia tộc tự gánh trách nhiệm và tự làm việc đó"
Mắt Sakura nheo lại "Với tất cả sự tôn trọng, Tobirama, nhưng tôi không nghĩ đó là ý tưởng hay nhất. Làm ơn để tôi nói hết!" Sakura nói khi anh chuẩn bị ngắt lời cô. Thở dài, Tobirama cau có ra hiệu cho cô tiếp tục.
Sakura thề rằng cô đang rất bực mình, chậc, Tobirama lúc trẻ vẫn cáu kỉnh như anh ta lúc hồi sinh bằng Uế thổ.
"Bước đầu tiên rất quan trọng, hãy thúc đẩy sự ăn nhập trong cách làm việc và giảm thiểu sự canh tranh hận thù nhất có thể. Senju và Uchiha rõ ràng và có mối thù truyền kiếp, không thể ngày một nói làm việc được với nhau là liền có thể. Cần phải có nhiều nỗ lực hơn để xã hội hóa giữa các gia tộc, tạo ra mức độ tin tưởng cần thiết cho một ngôi làng shinobi"
"Nói lại cho ta biết, cô đến từ đâu Sakura? Cô không đơn giản chỉ là một dân thường nếu cô biết rõ cách hoạt động của một ngôi làng như thế? Ta có hàng ngàn câu hỏi. Tại sao cô lại mang chakra của ta và Hashirama?"
Tobirama rõ ràng đang sắp nổ tung và Izuna phải đứng dậy, phòng thủ trước khi Senju trước mắt có bất kì hành động bạo lực nào, Madara kéo tay anh ra hiệu.
Sakura cố kìm nén cơn giận. Cô đã hy sinh quá nhiều cho Konohagakure, và giờ cô ngồi đây vì chính anh đã gửi cô trở về quá khứ, cố gắng giúp đưa ngôi làng thân yêu của mình đi đúng hướng và cũng chính anh la ó, nghi ngờ cô. Cô biết Konohagakure là ngôi làng ninja đầu tiên. Hít thở sâu, Sakura kiểm soát suy nghĩ của mình, nhưng một lần nữa, trước khi cô kịp trả lời người đàn ông lạnh lùng kia, có người đã lên tiếng thay cô.
"Em trai. Đủ rồi. Sakura đang giúp chúng ta." Hashirama nói, ánh mắt lấp lánh một chút ngượng ngùng, tay anh gãi sau đầu như thể tự trách mình. "Thật thô lỗ khi đối xử với một tiểu thư như vậy. Xin lỗi cô vì cậu ấy nhé."
Tobirama im lặng gật đầu một cách miễn cưỡng, sắc mặt có chút đỏ vì bị khiển trách. Izuna không thể nhịn được, cười khẩy chế giễu, thích thú với khoảnh khắc anh ta bị bẽ mặt.
Sakura ngược lại không bận tâm đến những phản ứng của những người khác, bình tĩnh lên tiếng. "Tôi hiểu sự nghi ngờ của anh ta, Hashirama-san. Hãy giải quyết vấn đề này dứt điểm một lần để chúng ta có thể làm việc với nhau hiệu quả. Tôi sẽ trả lời những câu hỏi của anh," cô ngừng lại, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, "ở một mức độ nào đó có thể. Đó cũng là lí do anh muốn tôi ở đây hôm nay, đúng chứ?"
Hashirama có vẻ do dự.
"Cô là ai, khả năng y thuật của cô là từ đâu?"
"Sakura, kunoichi và là một y nhẫn tự do, tôi chu du một vài năm trước và học y thuật từ một shinobi đào ngũ trong suốt hành trình"
Tobirama nheo mắt, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời mơ hồ. "Đó có phải là huyết kế giới hạn của cô không? Ta chưa từng gặp ai có khả năng chữa lành chuyên nghiệp như vậy."
Sakura hơi nghiêng đầu, "Không, đây không phải là huyết kế giới hạn. Chủ yếu là do tôi điều khiển chakra khá tốt. Sư phụ đã chỉ dạy tôi những kỹ thuật đặc biệt, và phần còn lại là nỗ lực của chính tôi."
Hashirama xen vào, giọng điệu hòa nhã để xoa dịu không khí: "Tài năng của thật sự đáng kinh ngạc. Dù là huyết kế giới hạn hay không, ta hi vọng cô có thể hỗ trợ trong lĩnh vực y tế"
"Tôi rất sẵn lòng" cô gật đầu
Tuy nhiên, không để không khí nhẹ nhàng kéo dài, Tobirama lại nhanh chóng tiếp lời, ánh mắt sắc bén: "Vậy tại sao cô lại mang chakra của ta, và cả những tên Uchiha kia?"
Câu hỏi của anh khiến căn phòng rơi vào im lặng. Sakura thoáng sững lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. "Có những điều tôi không thể nói hết được. Nhưng đại khái khả năng chữa lành của tôi không chỉ dựa vào chakra của bản thân. Tôi đã học cách khai thác và điều hòa chakra từ những người xung quanh khi cần thiết, nhằm tối ưu hóa hiệu quả của y thuật. Tuy nhiên, tôi chỉ làm điều đó khi sự sống của bệnh nhân đang bị đe dọa. Nếu việc này khiến anh lo ngại, tôi xin lỗi."
"Cô-"
Madara nhướn mày, ánh mắt sắc như dao lia qua Tobirama. "Cô ấy đã cứu mạng ta và Izuna. Nếu ngươi có vấn đề với điều đó, có lẽ nên đặt câu hỏi về lòng biết ơn thay vì nghi ngờ. Nếu Izuna chết hôm đó thì bây giờ ngươi chẳng còn thở để ở đây lên mặt với người của Uchiha"
Tobirama không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ quan sát Sakura, như thể đang cố tìm kiếm dấu hiệu của sự lừa dối. Hashirama, như thường lệ, mỉm cười thân thiện để giảm bớt căng thẳng. "Đó là một kỹ thuật rất thú vị và không hề dễ dàng. Ta tin rằng cô không có ý xấu, Sakura-san. Cảm ơn vì những gì cô đã làm."
"Anh quá vội vàng, Hashirama, lúc nào cũng ngu ngốc như vậy," Tobirama lẩm bẩm. Anh nhìn Sakura. "Lời nói đẹp đẽ và nụ cười chẳng có ý nghĩa gì cả,"
Cô rùng mình
"Cô chẳng chứng minh được điều gì, cũng chẳng đưa ra hiểu biết gì, ta không có lý do gì để tin cô."
Sakura nheo mắt nhìn người đàn ông. "Tôi sẽ cống hiến hết mình cho ngôi làng này, cho K-, không tôi sẽ chết vì nó, và tôi đã chết vì đó. Đó là lí do tôi ở đây, tôi muốn những gì anh muốn: ngôi làng này phát triển, vì hòa bình và bảo vệ những người tôi giữ trong tim. Ngôi làng tuyệt vời này sẽ thay đổi thế giới" bụng cô bỏng rát.
Cho Naruto, cho Konoha.
"Nếu lời nói hoa mỹ và lời lăng mạ không có tác dụng gì thì giải quyết bằng hành động đi", cô thách thức.
"Sakura, ta thực sự không nghĩ rằng - "
Hashirama bị ngắt lời khi Sakura hét vào mặt anh bảo anh im lặng - chỉ đến giây cuối cùng cô mới kiềm chế được không hét lên 'Naruto' với anh - và anh ngay lập tức sững sờ nhìn góc bằng đã bị cô tay không bóp gãy.
"Anh có thể mạnh, Tobirama Senju, nhưng anh không nên đánh giá thấp tôi," cô nói qua kẽ răng nghiến chặt.
"Ta không bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình, thật ngu ngốc khi cho rằng mình mạnh hơn," anh lạnh lùng đáp, khiến cô tức giận hơn nữa. "Ta sẽ chiến đấu với cô, Sakura. Đừng nghi ngờ điều đó."
"Tôi sợ quá, Tobi ạ," cô cười khẩy.
Đến một lúc nào đó, cả Sakura và Tobirama đều đứng dậy. Sakura, thấp hơn nhiều, đang nhìn lên anh. Cô cảm thấy nực cười khi nhận ra sự chênh lệch chiều cao của họ. Nhưng trong trận chiến, chiều cao không quan trọng. Hầu như là thế.
"Nếu đây là cách duy nhất để chứng minh tôi có quyền đứng ở đây, vậy thì chúng ta hãy thử xem. Nhưng nhớ lấy, Tobirama Senju, tôi không chiến đấu để thỏa mãn lòng tự tôn của anh. Tôi chiến đấu cho ngôi làng này."
Khi không khí trong căn phòng chùn xuống và cả hai có thể lao vào choảng nhau bất cứ lúc nào, Sharingan của Izuna kích hoạt và Madara rời khỏi ghế, đứng chắn trước Sakura và đối diện thanh kunai đang kề trên cổ của Tobirama.
"Ngươi không dám, Senju"
"TOBIRAMA. HẠ VŨ KHÍ XUỐNG" Hashirama gầm lên, giọng nói như tiếng sấm vang vọng khắp căn phòng.
Tobirama khựng lại trong giây lát. Ánh mắt Hashirama thường ngày hiền hòa, giờ đây sáng rực sự phẫn nộ và thất vọng. Dưới áp lực của anh trai, anh miễn cưỡng hạ thanh kunai xuống, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Sakura và Madara.
"Điều đó có nghĩa là cô sẽ nói cho bọn ta biết trong tương lai phải không?"
"T-tôi hy vọng là vậy,"
Cô nói, đôi mắt trống rỗng vẫn nhìn chằm chằm thanh kunai.
Kunai.
Máu.
Xác chết.
Như thể nó đang rút kiệt hơi thở của cô.
Sakura,
cô có bỏ cuộc không?
"Sakura?" Madara quay đầu lại khi nhận ra nhịp thở của người con gái phía sau trở nên chập chờn, hoảng loạn. Đôi mắt của anh lần theo đến vết bầm vẫn còn mới trên cổ cô. Hàng lông mày của Madara nhíu lại, một biểu hiện hiếm hoi của sự lo lắng. Anh vươn tay, như một phản xạ tự nhiên, định chạm vào vết thương, nhưng động tác của anh dừng lại giữa chừng khi đôi mắt cô mở to, tràn đầy nỗi sợ.
Máu Sakura đông đặc trong huyết quản.
Cô lập tức tái mặt khi hàng ngàn ký ức ùa về trong tâm trí, và cô thấy cái nhìn thách thức của Tobirama chuyển sang vẻ bối rối và thậm chí là lo lắng.
Madara, chém xuyên qua hàng ngũ shinobi dễ dàng như thể hắn chỉ đang cắt cỏ. Madara, ngăn chặn Neji và Shikamaru. Madara, đâm Sasuke. Madara, đối đầu với Might Guy. Madara, biến thành jinchuuriki của Thập vĩ. Madara, những lời lẽ giày vò, điên loạn của hắn vang lên trong đầu cô. Sức mạnh của hắn, sức mạnh điên rồ, điên rồ của hắn.
Sakura không còn nghe được những gì đang được nói xung quanh nữa. Cô cảm thấy ánh mắt của Tobirama đang nhìn mình, nhưng hơi thở của cô trở nên quá nhanh khiến cô cảm thấy như ngực mình đang trống rỗng, và trái tim cô sẽ loạng choạng. Một cơn hoảng loạn , một phần yếu ớt trong não cô nói với cô. Cơ thể cô bắt đầu run rẩy.
Rồi cô nhìn thấy thứ gì đó thực sự khiến cô kinh hoàng, mặc dù đó chỉ là một phần ký ức nhão nhoẹt: Madara và bàn tay của hắn đâm xuyên qua ngực Kakashi, máu nhỏ giọt xuống nắm đấm của hắn. Máu của Kakashi. Kakashi đã chết. Sakura hét lên, hét lên, hét lên cho đến khi thế giới chuyển sang màu đen.
"Không, dừng lại - đừng - dừng lại... Madara... dừng lại, KHÔNG, KHÔNG... NARUTO!"
"Sakura!"
Cơ thể cô mềm nhũn và Madara đỡ lấy trước khi cô ngã, giữ cô vào vòng tay anh. Mạch anh đập nhanh vì bất ngờ và lo lắng. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Cô hét lên một cách mơ hồ, nhưng anh nghe thấy tên của chính mình, và của một người khác nữa. Sau đó cô ngất đi.
Izuna đến ngay bên cạnh và Madara gằn giọng Tobirama với vẻ cáo buộc.
"Ngươi làm gì thế?"
"Không có gì," anh trả lời, rõ ràng là bối rối. "Cô ấy chỉ tái mặt, và... bắt đầu la hét."
"Hãy suy nghĩ về hành động của ngươi hôm nay" Madara nói, đứng dậy. "Sẽ không có hiệp ước hòa bình nào nếu ngươi không tôn trọng Uchiha. Nếu Senju không đưa ra lời xin lỗi thỏa đáng, lần tới chúng ta gặp nhau sẽ ở trên chiến trường"
Khuôn mặt anh lạnh lùng, nhìn xuống cô, điều chỉnh lại tư thế để cô không còn ngả đầu ra sau nữa mà cuộn tròn vào ngực anh.
"Hãy lựa chọn khôn ngoan Hashirama", anh tiếp tục "Sakura đã ngất nên cuộc đàm phán này cũng không cần tiếp tục nữa."
-
Tobirama trông căng thẳng khi Madara bế Sakura rời khỏi căn phòng, Izuna vẫn nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt Sharingan sắc lạnh cho đến khi cả ba khuất dạng sau cánh cửa.
Hashirama cúi xuống nhìn chiếc bàn, ký ức về khoảnh khắc Sakura đập vỡ nó lại hiện lên rõ mồn một. Cô đã nổi trận lôi đình khi Tobirama kiên quyết không tin tưởng mình và tỏ thái độ như thể đang nói: "Phụ nữ thì đừng chen chân vào chuyện này!"
"Em cứng đầu quá, Tobi à."
"Nhưng rõ ràng nàng ta đang nói dối. Anh cũng cảm nhận được điều đó, đúng không, anija?"
"Ừ, ta biết cô ấy chắc chắn có những bí mật chưa nói. Nhưng ta tin Sakura."
Tobirama đảo mắt.
"Anh chỉ thích nàng ta vì nàng ta nói anh sẽ 'tạo ra một tương lai hòa bình' hay đại loại thế. Anh thật hời hợt."
Hashirama thở dài, vai anh chùng xuống.
"Nhưng đó không phải lý do duy nhất. Ta đã nói với em rồi mà—"
"Anh thích nàng ta vì nàng ta xinh đẹp."
"Đừng xúc phạm Sakura." Hashirama nghiêm mặt. "Ta thích cô ấy vì cô ấy là người nhân hậu, thông minh, một bác sĩ tài năng và luôn nói chuyện rất chân thành."
Tobirama khịt mũi.
"Được thôi. Ít nhất thì em đồng ý rằng nàng ta có ý tốt về ngôi làng."
"Và em cũng nên nghĩ một cái tên đi. Chúng ta không thể cứ gọi nơi này là 'Làng' mãi được."
"Ta không làm điều này một mình. Madara và ta có chung chí hướng, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng nơi này, bao gồm cả việc đặt tên cho nó."
"Tùy anh vậy."
"Ta sẽ viết thư xin lỗi về sự việc ngày hôm nay. Em cũng phải viết!"
Tobirama tặc lưỡi, không buồn đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro