Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06. Dệt tầm gai

Sakura thức dậy với đôi mắt nặng trĩu, cảm giác mơ hồ giữa thực và mộng. Cô khẽ kéo lại dây obi quanh eo, chiếc áo haori lụa mềm rũ xuống vai, vừa vặn như một lớp màn che nhẹ nhàng.

Bàn tay cô lướt qua mặt bàn gỗ, nhấc lên cây bút lông cũ kỹ và đầu bút khẽ chạm lên mực, để lại một vệt đen nhòe nơi đầu ngón tay.

Đã bốn tuần kể từ khi cô trở về quá khứ nhưng cảm giác xa lạ vẫn bám lấy cô như cái bóng đen kịt.


-


Bảy ngày không ăn không ngủ, lăn lóc trên chiến trường và Madara ghét và ghét việc anh cảm thấy mình kiệt sức đến mức gần như loạng choạng dưới sức nặng của bộ giáp khi tìm đường trở về phủ. Anh bị thương, bị bầm tím, đang chảy máu, có khoảng mười một vết cắt do katana chém qua và anh khá chắc chắn rằng xương anh bị gãy - ngay bên dưới lồng ngực nhưng đủ để khiến hơi thở chập chờn - và anh khó chịu vì tất cả những vết thương đó. Một trận chiến khác ở rìa biên giới, không đủ đông để anh phải đích thân ra trận - nhưng Madara lại không chắc mình nên làm .

Hòa bình.

Một từ thật tùy ý, dễ dàng bị nhào nặn bởi những kẻ mơ mộng.

Liệu hòa bình có thể tồn tại giữa hai gia tộc đã nhuộm máu lẫn nhau qua từng thế hệ? Hai dòng họ mang trong mình sự thù hận được truyền lại như một di sản độc hại?

Madara nhếch mép, khinh bỉ cái ý tưởng mong manh ấy. Hòa bình là một khái niệm hão huyền, được bọc trong những lời hứa dối trá về đạo đức và lòng nhân ái.

Đạo đức? Đúng, nó có tồn tại, nhưng chỉ như một cái cớ để che đậy tham vọng ích kỷ. Sự khiêm nhường? Một huyền thoại lạc lõng giữa thế giới đầy kiêu hãnh và tự cao. Còn trung thực? Một trò hề đẹp đẽ để vẽ nên những điều không thật.

Vậy còn lòng tốt?

Trời, anh chưa từng thấy nó.

Từ khi mở mắt chào đời, thế giới mà anh biết chỉ có hai màu: đỏ của máu và đen của bóng tối. Những hình ảnh khắc nghiệt ấy không chỉ đến từ đôi mắt Sharingan mang theo kiêu hãnh của anh, mà còn từ sự tàn sát, từ những cuộc chiến không hồi kết.

Cái chết đến như một người bạn cũ, không cần lời mời.

Madara, qua bao năm tháng, đã mệt mỏi vì phải cúi đầu trước cái gọi là số phận. Anh không còn tin vào hòa bình, không còn kiên nhẫn để chờ đợi điều gì tốt đẹp.

Nếu thế giới không thể thay đổi, thì anh sẽ thay đổi nó. Bằng sức mạnh, bằng ý chí, và bằng cách bất chấp mọi thứ ngáng đường

"Anh trông... hơi tàn tạ đấy Aniki," Izuna nhìn Madara với ánh mắt kỳ lạ khi anh ta bước vào khu nhà. Quần áo của anh trai anh bị rách, có nhiều lỗ thủng trên áo giáp, băng vết thương quấn cẩu thả trên đầu và tộc trưởng Uchiha trông như phải chống gậy để đi thẳng.

"Hn?"

Uchiha trẻ tuổi nhướng mày, "Có chuyện gì vậy?"

"Căng thẳng lắm,"

Izuna đứng thẳng dậy và hỏi lại: "Chính xác là chuyện gì?"

"Một cuộc chiến," Madara trả lời nửa vời, "Lãnh thổ, luật pháp, chính trị—những thứ thường thấy."

Rõ ràng là anh trai anh có vấn đề. Anh dừng lại và liếc nhìn băng gạc, "Aniki, kẻ địch lần này- "

Madara đổ người về phía trước khi con ngươi loè dần.

Không quá một giây để Izuna lao đến đỡ lấy và rồi nhăn mặt khi máu chảy trên đầu ngón tay anh. Vết rạch sâu, và chakra của trưởng tộc Uchiha đang yếu dần thì có thể là do Madara bị dính độc – và chân anh bị gãy nên mới đi loạng choạng như thế.

Trời ơi đáng lẽ anh không nên bình thường hóa việc về nhà với nhiều vết thương như vậy. Bởi vì Madara không nói nhiều những khi mình bị thương và rất ít khi đồng ý cho bác sĩ ở phủ chữa lành không có nghĩa là anh ta ổn.

"Aniki!" Giọng nói của Izuna như tiếng sấm đầu tiên, như tiếng cành cây gãy, chakra nặng nề và sức mạnh lớn đến nỗi nó cuộn tròn như khói ở phía sau cổ họng anh ta. Hai bàn tay anh như sắt siết chặt lấy vai Madara, "Ai—ai đã làm điều này với anh?"

"Izuna," Madara khạc ra một ít máu khi anh lật ngửa người ra sau và miệng anh ngậm chặt khi nhìn thấy vẻ đau buồn—vẻ mặt đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt anh trai mình.

"Anh đừng nói gì hết," Izuna ra lệnh, một sự mâu thuẫn được gói gọn trong lời cầu xin và vòng tay qua lưng anh một cách do dự. Anh không biết nên chạm vào anh ở đâu, nên ôm anh ở đâu, nhưng anh vẫn làm vậy vì không có nỗi đau nào lớn hơn việc mất đi người anh trai duy nhất; gia đình duy nhất còn lại trên thế giới này.

"Sakura! Sakura tôi cần cô giúp!"

"Làm ơn," Izuna không cầu xin, không nài nỉ, nhưng anh tuyệt vọng trong hành động của mình khi bước qua các cánh cửa shouji với anh trai trên vai và tìm Sakura, "Làm ơn."

Đôi mắt ngọc lục bảo mở rộng, thả dụng cụ điều chế thảo dược xuống và chạy đến chỗ cả hai. Cô đặt hai ngón tay lên cổ họng Madara để tìm mạch đập, và khi nhịp đập yếu ớt đập vào đầu ngón tay cô, cô thở ra. Cô nói ngắn gọn, nhẹ nhàng, "Nhanh lên. Đặt hắn xuống đi."

Izuna làm theo chỉ dẫn mà không cần nói trước.

Cô thắt chặt dải ruy băng lụa ở đỉnh tóc đuôi ngựa và hít vào một hơi thật sâu.

Phía bên phải của căn phòng là một phòng khám tạm thời. Với một tủ lớn chất đầy sách, ly, thìa, ống nhỏ giọt, mùi hoa oải hương dại - khô - phảng phất trên cửa sổ và dâu tằm trắng treo lủng lẳng trên dây leo ở mép một ngăn kéo gỗ.

"Giữ chặt hắn lại," Sakura ra lệnh cho Izuna sau khi cô xé toạc áo anh trai hắn, "Madara bị đầu độc rồi."

Khuôn mặt Izuna nhăn lại trông rất khó coi, nhưng vẫn giữ chặt vai mình.

Y nhẫn lấy một túi thảo mộc từ bàn một hỗn hợp gồm một số loại thảo mộc – các sắc thái và hình dạng khác nhau của màu xanh lá cây – một ít dầu và thứ gì đó khác nữa.

Cô trộn, nghiền nát các loại thảo mộc vào bát của mình, một loại thuốc đắp, và quỳ xuống bên cạnh Uchiha đang khò khè thở, lấy một cái xô từ bên cạnh giường và thở ra,

"Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Ngay cả khi hắn hét lên, đừng để hắn vùng vẫy. Nếu chúng ta không lấy chất độc ra trước, Madara sẽ chết trước khi hắn kịp hồi phục những vết thương nhỏ."

Izuna gật đầu hiểu ý.

"Tôi sẽ giữ chặt xương để hắn không bị tổn thương thêm, đồng thời rút chất độc ra," Sakura giải thích, ấn tay lên xương sườn của Madara. "Đừng cố giết tôi đấy."

Một tiếng rắc ghê rợn vang vọng trong căn phòng trống rỗng.

Sakura nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương hở đang có dấu hiệu nhiễm trùng, đôi tay thành thạo nhưng không kém phần nhẹ nhàng. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không lay chuyển. "Cho dù hắn có hét lên, anh cũng không được buông tay."

Izuna nuốt khan. Việc nắn xương hẳn là rất đau đớn. Từ tiếng rên khàn và những cơn gầm gừ đứt quãng, anh có thể hình dung nỗi đau mà Madara đang chịu đựng.

"Có đau quá không? Aniki chưa bao giờ nhăn nhó như thế này."

"Có lẽ vậy," Sakura đáp, không che giấu sự thật. "Nhưng một khi chất độc được loại bỏ và vết thương được đóng lại, hắn sẽ ổn thôi."

... Chắc thế.

Chakra bừng sáng trên tay Sakura. Ngay khi nó chạm vào vết thương, Madara gầm lên, đôi mắt nhắm chặt đầy đau đớn.

Bàn tay anh quờ quạng, suýt siết chặt lấy cổ cô nếu Izuna không kịp thời giữ lại.

Izuna nhăn mặt, vừa lo lắng vừa bất lực trước nỗi đau của anh trai. Nhưng anh vẫn kiên quyết giữ Madara ép xuống giường, giúp Sakura có đủ thời gian rút chất độc ra như thể nó là dòng nước đen kịt, nhỏ giọt xuống chiếc xô đặt sẵn.

Y nhẫn thở ra một cách nặng nề, bàn tay vẫn run nhẹ. Cô bôi thêm thuốc lên vết thương của Madara và lặng lẽ nói: "Lần nữa."

Những cơn đau lặp đi lặp lại sau gần hai tiếng căng thẳng trôi qua và bàn tay ướt đẫm mồ hôi và chakra đã hao tổn không ít. Madara vẫn nằm im nhưng hơi thở đã đều đặn hơn trước. Cô kiểm tra lại những vết thương ngoài da khác và ngay khi vừa định thở phào nhẹ nhỏm thì một cảm giác ớn lạnh dựng lên sau gáy.

Một luồng chakra nhỏ dù đã được che dấu rất kĩ. Mắt Sakura ánh lên vẻ dè chừng và Izuna nhìn về phía cửa sổ, Sharingan xoáy đỏ trong không khí yên tĩnh. Họ đang không có vũ khí trong tay.

Sakura buông mớ thảo dược trong khi Izuna đứng yên giữ hai tay anh trai mình, và mắt anh mở to hết cỡ nhìn cô đánh bật hai thanh kunai đang lao đến bằng tay không, nhắm thẳng vào vị trí hai người đang đứng.

Hai thanh kunai găm mạnh vào tường, chỉ cách vài centimet từ đầu Sakura. Cô đứng yên, bàn tay còn hơi run sau cú cản phá, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng và tập trung.

Izuna trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt không tin nổi. "Cô vừa... dùng tay không?"

"Không phải lúc để ngạc nhiên đâu," Sakura đáp, giọng cô thấp nhưng cứng rắn. Cô quay lại nhìn Izuna. "Giữ chặt anh trai cậu. Đừng để hắn bị thương thêm."

Luồng chakra ẩn nấp kia đang tiến gần hơn. Một ninja mặc đồ đen, gương mặt giấu sau chiếc mặt nạ trắng, đột nhiên xuất hiện ngay khung cửa sổ.

"Ta không muốn phí thời gian," hắn nói, giọng trầm khàn. "Giao Madara ra đây, và ta sẽ để các ngươi sống."

Izuna cười khẩy.

Sakura bước tới một bước, chắn giữa ninja lạ mặt và giường của Madara. "Ngươi đột nhập lãnh thổ Uchiha và muốn giết tộc trưởng tộc Uchiha? Thật ấu trĩ" cô nói, giọng bình thản đến lạnh lẽo.

Tên ninja lắc đầu, bật cười. "Và một ả đàn bà như cô sẽ làm gì? Cô nghĩ mình có thể cản được ta sao?"

Nhưng hắn không cười lâu. Sakura đột nhiên lao tới, tốc độ nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng.

Bốp!

Một cú đá xoáy mạnh mẽ trúng ngay ngực, khiến hắn bật ngược ra ngoài cửa sổ, rơi vào hồ cá với một tiếng va chạm lớn, có lẽ đã tạo thành một vết lõm ở dưới nếu Sakura không giữ chakra lại.

Izuna nhìn cảnh đó mà như không tin nổi vào mắt mình. Anh lắp bắp, "Cô vừa... đá bay hắn?"

Sakura không trả lời. Cô vẫn giữ tư thế cảnh giác, ánh mắt quét nhanh ra ngoài cửa sổ để kiểm tra xem còn kẻ nào khác không.

Bất chợt, một tiếng huýt sáo vang lên. Một nhóm bốn ninja khác nhảy vào từ cửa chính, bao vây cả hai người.

"Cẩn thận!" Izuna hét lên, Sharingan đã kích hoạt nhưng anh hoảng sợ nhận ra rằng những tên đó không bị ảnh hưởng bởi ảo thuật của anh.

Sakura hít một hơi sâu, gương mặt không chút sợ hãi. Cô thì thầm với Izuna: "Cậu lo bảo vệ Madara. Để đám này cho tôi."

"Đừng ngớ ngẩn—"

Nhưng Izuna chưa kịp ngăn, Sakura đã lao vào giữa nhóm ninja.

Bằng một cú xoay người uyển chuyển, cô tung một cú đấm khiến kẻ đầu tiên gục ngay tại chỗ, tiếp theo là một đòn quét chân nhanh gọn hạ tên thứ hai, vạt áo yukata của cô tốc lên vướng víu và cô thề sẽ quay trở lại với đồng phục jounin của mình ngay lập tức. Hai tên còn lại chọn không dừng lại. Một kẻ vung kunai, nhưng Sakura né được dễ dàng, rồi bẻ ngược tay hắn khiến hắn gào lên trong đau đớn.

Tên cuối cùng, không khôn ngoan hơn là mấy khi lao thẳng vào cô, và kết quả là hắn lãnh hẳn một cú đấm ngay vào mặt, dù không có chakra nhưng vẫn đủ khiến hắn bay qua cửa cuốn shoji, đâm thẳng vào cái cây nơi góc nhà

Không khí trở lại yên tĩnh.

Sakura quay lại, phủi tay như thể vừa hoàn thành một công việc vặt vãnh. "Xong rồi."

Izuna đứng đó, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, miệng mấp máy. "Cô thực sự chỉ là y nhẫn sao?"

Sakura nhún vai, tiến lại gần giường của Madara. "Y nhẫn cũng phải biết chiến đấu. Nếu không tôi đã không sống sót được đến giờ."

Izuna nhìn cô chăm chăm một lúc lâu, rồi thở dài. "Nhắc tôi lần sau đừng khiến cô phật lòng."

Sakura nhếch môi, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt mệt mỏi, lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, anh thấy cô nở nụ cười.

Trời, Izuna nghĩ rằng anh đang yêu.

Sakura thì không để ý lắm, cô cúi xuống kiểm tra vết thương của Madara lần nữa, bàn tay thành thạo thu dọn mớ thảo dược và máu đã bám dính trên giường.

"Anh nên ra ngoài," cô nói, giọng nghiêm túc trở lại. "Nếu không có vệ binh nào đến nghĩa là bọn ninja này đã hạ gục hoặc vô hiệu hóa những Uchiha đang canh gác. Nếu bọn chúng miễn nhiễm với ảo thuật, anh sẽ cần một kế hoạch khác."

Izuna gật đầu, nhanh chóng trở về trạng thái tập trung. "Tôi hiểu. Nhưng cô sẽ ổn chứ? Ở đây một mình với Madara trong tình trạng này..."

Sakura ngẩng lên, ánh mắt kiên định. "Tôi ổn. Kunai của bọn chúng có độc, và tôi cần thời gian để phân tích. Nếu thứ độc này giống loại đã ảnh hưởng đến Madara tôi phải tìm cách giải quyết nó nhanh nhất có thể nếu có thêm ai dính phải. Anh chỉ cần đảm bảo không để thêm tên nào đột nhập."

Izuna khẽ nhíu mày, nhưng rồi cũng xoay người về phía cửa. "Tôi sẽ quay lại sớm. Đừng để ai vào, kể cả tôi, nếu không chắc chắn đó là tôi."

Cô khẽ gật đầu. "Hiểu rồi."





-





Madara mở mắt, cảm giác nặng nề từ cơ thể dần nhường chỗ cho ý thức tỉnh táo. Trần nhà quen thuộc cùng ánh sáng dịu nhẹ lọt qua khung cửa sổ chào đón anh. Một cơn đau âm ỉ ở ngực khiến anh khẽ nhăn mặt, và ngay lập tức, giọng nói của Izuna vang lên bên cạnh.

"Cuối cùng anh cũng tỉnh."

Madara quay đầu, nhìn thấy Izuna đang ngồi trên chiếc ghế gần giường, đôi mắt Sharingan của cậu vẫn ánh lên sự cảnh giác quen thuộc.

"Izuna," Madara nói khàn giọng, "chuyện gì đã xảy ra?"

Izuna dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm. "Anh trúng độc. Suýt nữa thì... Nhưng may mắn là Sakura đã xử lý kịp thời."

Madara ậm ự không nói gì, anh mắt lơ đễnh nhìn đôi tay được băng bó cẩn thận.

"Không phải Senju đúng không?" Izuna ngửa cổ "Sakura đã nói một vài điều về nguồn gốc thuốc độc, mà dù sao Senju cũng không chuyện về độc thuật lắm."

"Là Kumo-nin."

Uchiha trẻ tuổi quay phắt lại "Uchiha đâu có gây hấn gì với Kumo? Và rõ ràng bọn chúng cũng không đứng về phe Senju. Tại sao lại tấn công chúng ta?"

Madara thở dài, chống tay ngồi dậy và bước một chân xuống giường bệnh "Bọn chúng muốn huyết kế giới hạn của chúng ta, rất không khôn ngoan."

"Anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng cố quá," Izuna nói, giọng đầy lo lắng. "Nhưng nếu muốn huyết kế giới hạn, chúng có thể nhắm vào Hyuga hoặc những gia tộc nhỏ hơn? Tấn công Uchiha chẳng khác gì tự sát."

Tộc trưởnh Uchiha nhìn Izuna đầy suy tư. "Ta ngủ bao nhiêu ngày rồi?"

"Ba ngày"

Madara bực bội vuốt tóc

"Izuna... Ta nghĩ, đã đến lúc ta nên xem xét hiệp ước hòa bình của Senju."

Izuna sững người, đôi mắt Sharingan xoáy lên mạnh mẽ. Anh nhìn chằm chằm vào Madara như thể vừa nghe nhầm.

"Anh vừa nói gì?" Izuna hỏi, giọng thấp hơn nhưng rõ ràng là đang nén lại sự ngạc nhiên và phản đối. "Anh đùa em đấy"

Madara hạ tay khỏi tóc, "Ta nói, đã đến lúc cân nhắc việc xem xét hiệp ước hòa bình với Senju."

Izuna bật cười khan, một nụ cười không có chút vui vẻ nào. "Anh đang đùa đúng không? Uchiha không cần phải cúi đầu trước Senju! Chúng ta mạnh hơn họ, và anh biết điều đó!"

Anh im lặng, ánh mắt không rời khỏi Izuna. Trong giây phút đó, căn phòng dường như trở nên nhỏ bé và ngột ngạt hơn bởi sự căng thẳng giữa hai anh em.

"Nghe này, Izuna," Madara nói, giọng trầm và kiên định. "Ta không nói rằng chúng ta yếu hơn Senju. Nhưng nếu các gia tộc, làng khác, như Kumo, đang bắt đầu nhắm đến chúng ta, thì việc chiến tranh kéo dài với Senju chỉ làm chúng ta tổn hao thêm lực lượng. Ta không muốn thấy những người như ngươi hay các thành viên khác của gia tộc chết vì sự ngoan cố của ta. Trận chiến nhỏ hôm trước đã lấy đi ba mạng người"

Izuna cắn môi, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. "Anh luôn bảo rằng Uchiha sẽ không bao giờ khuất phục. Vậy tại sao giờ lại thay đổi? Chỉ vì Kumo tấn công một lần? Họ sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai nếu chúng ta chiến đấu hết sức."

"Và cái giá phải trả là gì?" Madara ngắt lời, ánh mắt lóe lên sự nghiêm khắc. "Izuna, em nghĩ rằng một chiến thắng sẽ không mang theo mất mát? Chúng ta đã mất bao nhiêu người trong các cuộc chiến trước đây? Hôm nay ta trọng thương, nay mai sẽ là em ư? Bọn chúng có những kẻ miễn nhiễm Sharingan rất khó chịu"

Izuna cứng họng, không thể tìm ra lời phản bác.

Madara thở dài, đôi vai thả lỏng nhưng ánh mắt vẫn kiên định. "Ta không nói rằng chúng ta sẽ ký ngay hiệp ước. Nhưng việc xem xét nó là điều cần thiết. Nếu Senju cũng đang chịu áp lực từ các gia tộc khác, họ sẽ hiểu rằng hòa bình là cách duy nhất để cả hai tồn tại."

Izuna ngồi xuống, ánh mắt dán chặt xuống sàn nhà. Anh không thể phủ nhận rằng Madara có lý, nhưng trái tim anh vẫn đầy sự ngờ vực và phẫn nộ.

"Anh thực sự tin rằng Hashirama sẽ giữ lời?"

Madara im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Hashirama và ta có những khác biệt sâu sắc, nhưng hắn không phải kẻ bội tín. Ta sẽ nói chuyện với hắn, và nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn không thành thật, ta sẽ không do dự."

Izuna ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh trai mình. "Được. Nhưng nếu đây là một cái bẫy, anh biết tôi sẽ không tha thứ."

Madara nhếch môi cười nhạt. "Em không cần phải nhắc ta, Izuna."

"Được rồi giờ thì nằm lại đi" Izuna ấn anh trở lại giường "Anh không muốn chọc giận Sakura đâu"

"Sakura?"

"Ờ, thật tiếc khi anh bất tỉnh lúc đó quá đi" Izuna cười ranh mãnh "Một trận đột kích, cô ấy đã dùng tay không gạt bay hai thanh kunai lao tới, sau đó đấm bốn tay bay qua cửa. Anh cứ ra vườn tìm mấy cái thân cây bị gãy là hiểu"

Madara nhướn mày, ánh mắt ánh lên chút tò mò xen lẫn nghi hoặc. "Cô ấy làm điều đó ư?"

Izuna gật đầu, nụ cười không giấu nổi sự thích thú. "Đúng thế. Em còn nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng khi nhìn thấy mấy gã đó nằm quằn quại dưới đất thì em biết cô ấy không phải là người tầm thường. Mà anh có biết điều thú vị nhất là gì không?"

"?"

Izuna cúi người, giọng nói hạ thấp như để tăng thêm phần kịch tính. "Cô ấy chỉ dùng tay không. Tin em đi, cô ấy khá nóng nảy, em không muốn phải tự chữa mấy vết bầm đâu, nên anh lo đi xin lỗi cô ấy đi. Anh suýt bóp chết cô ấy khi Sakura chữa thương cho anh"

"Suýt bóp chết cô ấy?"

Izuna nhún vai trước cái nhìn chăm chăm của Madara và trở lại ghế.

"Được rồi, trước hết hãy tăng cường phòng vệ và bố trí an toàn cho Sakura. Nếu đám Kumo-nin đủ can đảm để đột kích phủ Uchiha thì không ai chắn chắn chúng không dám làm lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro