
Bên em trọn kiếp
Couple: Akaashi Keiji x Hinata Shouyou.
.
.
.
Ngày tôi gặp em lần đầu tiên, tôi 17 tuổi, em 16 tuổi.
Tôi vẫn nhớ rõ ràng, đó không phải là một buổi chiều lộng gió dưới tán anh đào rơi, cũng chẳng phải khoảnh khắc tình cờ chạm mắt nhau giữa phố đông người lãng mạn gì. Đôi ta gặp nhau trên sân bóng, giữa tiếng bóng nảy trên sàn, giữa những bước chân vội vã, giữa tiếng gọi đồng đội quá đỗi thân quen.
Lần đầu tiên, tôi thấy em bật nhảy, đôi mắt trong vắt như gom cả bầu trời vào trong đó. Giây phút ấy, thế giới xung quanh dường như nhòe đi, chỉ còn lại một hình bóng em trong đáy mắt kẻ si tình. Tim tôi khẽ lỡ một nhịp khi em cười, ngỡ như cả mùa hạ đã hóa thành một buổi sớm bình minh dịu ngọt.
Tôi không biết đó có phải là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên hay không, chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi chẳng thể rời khỏi em nữa.
Tôi 18 tuổi, em 17 tuổi.
Tôi không rõ từ khi nào, mỗi lần ở gần em, tâm trí tôi lại xao động đến lạ. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, một tiếng cười vô tư giữa những ngày tháng trẻ dại, nhưng tim tôi cứ lặng lẽ rung lên từng nhịp.
Có lẽ tôi đã quen với việc dõi theo em. Từ những lúc em lặng lẽ suy tư, đến khi em rạng rỡ giữa nắng chiều. Tôi thích nhìn em cười, nhìn em kiên định với đam mê của mình, nhìn em vụng về, ngốc nghếch nhưng luôn chân thành. Cả thế giới của em rực rỡ đến mức tôi chẳng thể quay đi.
Và rồi, tôi nhận ra bản thân đã khác. Tôi không còn chỉ đơn thuần là một người đứng ngoài quan sát nữa. Tôi muốn ở bên em nhiều hơn, muốn là người đầu tiên em tìm đến, là người cuối cùng em nghĩ đến, là người mà em đặt nặng cả trái tim, là người duy nhất mà em mỉm cười chân thành như thế.
Có lẽ đây là rung động đầu đời, thứ cảm xúc ngọt ngào nhưng cũng thật mong manh. Tôi không biết liệu trong em có tôi không, nhưng giữa thế gian rộng lớn này, em chính là người duy nhất mà tôi trao đi những ngây thơ thuở dại như thế.
Những tháng năm thanh xuân ở cao trung, em là bản nhạc ngọt ngào nhất tôi từng nghe, dù chỉ vang lên một lần.
Tôi 19 tuổi, em 18 tuổi.
Tôi tỏ tình, em khẽ cười, rồi gật đầu. Không do dự, không ngập ngừng, như thể em đã luôn đợi tôi nói ra lời ấy. Như thể tôi và em, sau bao năm tháng lặng lẽ đi bên nhau, cuối cùng cũng tìm thấy một điểm dừng chân nơi trái tim đối phương.
Chúng tôi yêu nhau, không còn là thứ tình cảm bồng bột của những ngày thiếu niên, không còn những ngộ nhận ngây ngô hay những mơ mộng viển vông. Mà là một tình yêu, đủ sâu lắng để hiểu nhau, đủ trưởng thành để trân trọng nhau hơn.
Tôi yêu em, yêu những lúc em mệt mỏi tựa vào vai tôi, yêu những lần em rạng rỡ chờ đợi một lời "Làm tốt lắm!" của tôi. Tôi yêu em, không chỉ bởi nụ cười rực rỡ năm ấy, mà bởi vì em là em, là người mà dù tháng năm có trôi qua bao nhiêu, tôi vẫn muốn nắm tay đi đến cuối con đường.
Tình yêu ấy không còn là cơn gió thoáng qua thời niên thiếu, mà là vết khắc sâu vào tim. Không còn là những rung động chớm nở giữa thảm cỏ xanh hay ánh mắt lỡ làng trong buổi chiều vàng ngập nắng. Mà là sự thủy chung đến dại khờ, là tình yêu tôi dành trọn cả đời thương nhớ một bóng hình.
Tôi 26 tuổi, em 25.
Tôi cầu hôn em vào một ngày trời xanh, lòng tôi ngập tràn chờ đợi. Tôi đã nghĩ về khoảnh khắc em mỉm cười, gật đầu, và chúng tôi sẽ cùng nhau bước sang một thế giới khác, một thế giới có em, có tôi, có tình yêu mà chúng ta đã vun đắp suốt bao năm qua.
Nhưng em lặng người. Rồi em lắc đầu.
Tôi không hiểu, tôi không thể hiểu. Chúng ta đã đi cùng nhau xa đến thế, vì sao đến cuối cùng, em lại chọn rời đi?
Tôi níu lấy tay em, giọng tôi run rẩy như một kẻ tuyệt vọng. "Xin em... đừng đi."
Nhưng em lại mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà đau đớn đến lạ. "Buông tay em đi." Em nói, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ lại như nhát dao khắc sâu vào tim tôi.
Tôi hoảng loạn, tôi cầu xin em, tôi thậm chí chẳng còn quan tâm đến lòng tự trọng hay bất cứ điều gì khác. Tôi chỉ cần em. Tôi không thể không có em. Nhưng em chỉ nhìn tôi thật lâu, đôi mắt em chứa đựng điều gì đó mà tôi không thể hiểu, rồi cuối cùng quay lưng rời đi.
Không một lời từ biệt. Không một lần ngoảnh lại.
Tôi đứng đó, nhìn bóng em khuất xa, bàn tay vẫn giữ chặt chiếc nhẫn chưa kịp trao. Một thứ gì đó trong tôi vỡ vụn. Hóa ra, đôi bàn tay đã dốc lòng ôm chặt lấy tình cảm này suốt bao năm qua, cuối cùng cũng chẳng thể giữ nổi bước chân em.
Tôi 32 tuổi.
Có nhà, có xe, có công việc mà người ta mơ ước. Nhưng mỗi ngày trôi qua, lòng tôi vẫn trống rỗng. Tôi có mọi thứ, chỉ là... không có em.
Tôi cố gắng tìm em giữa biển người qua lại, níu giữ chút hy vọng le lói trong mình, để rồi cuối cùng chỉ còn là sự cô đơn, trống rỗng. Tôi nhận ra em không còn đó nữa. Nhưng tôi không tin. Tôi không chấp nhận. Tôi không từ bỏ.
Tôi mỏi mòn chờ em. Đôi khi chỉ là một giấc mơ, một lần nghe thấy giọng em gọi tên tôi. Nhưng rồi lại chỉ có im lặng. Cái im lặng dài đến nghẹt thở.
Và giờ đây, tôi đang dần phát điên.
Tôi nhớ em. Nhớ đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi là tim tôi đau thắt lại. Có lẽ em đã quên tôi rồi, hoặc em cố tình biến mất khỏi cuộc đời tôi rồi. Nhưng tôi vẫn ở đây. Vẫn đợi em. Dù năm tháng có trôi đi bao nhiêu đi nữa, dù người ta bảo tôi phải quên, phải sống tiếp... tôi vẫn chẳng làm thế.
Tôi yêu em.
Vẫn luôn là em. Và chỉ là em thôi.
Tôi 37 tuổi.
Tôi tìm thấy em rồi. Em vẫn cười với tôi như chưa từng rời đi. Em vẫn đẹp và dịu dàng khiến tôi mê đắm. Tôi thở phào, như thể mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Shouyou quay trở về với tôi rồi, dù chỉ là một tấm di ảnh.
Em dừng lại cuộc đời mình, bỏ lại tôi, bỏ lại tất cả, ngay cả tro cốt em cũng chẳng để lại cho tôi. Em đã đi xa, đã rời bỏ tôi để đến một nơi khác. Em đang hành hạ tôi đấy.
Dẫu vậy, tôi tìm thấy em rồi. Em của năm 16 tuổi. Em mà tôi đã yêu, yêu từ những ngày tháng ấy, yêu từ những điều giản dị, ngọt ngào nhất.
Tôi yêu em, Shouyou.
Dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Dù mười năm sau, tôi vẫn 37 và em vẫn 25. Chúng ta sẽ cùng nhau dừng lại, ở một nơi mà chỉ có chúng ta, chỉ có tôi và em, vĩnh viễn không rời xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro