Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Trương Phong Dương hung hăng đè Tôn Ngữ lại, Tôn Ngữ cảm thấy hai chân của mình bị mở thật to .

Tôn Ngữ mở to hai mắt, tuyệt vọng lắc đầu, "A..." Tôn Ngữ hét thảm một tiếng, cảm thấy dưới thân bị vật thể khủng bố tới cực điểm vô tình vọt tiến vào, tựa như đêm qua vô tình thi ngược , hạ thân lớn đau, sau đó thì không kiêng nể gì điên cuồng va chạm, cắn xé...(bạch thố thố:nhiều khi ta nghĩ không biết tpd có phải là người không nữa....quá dã man..)

Trương Phong Dương ở trên người mình thở hổn hển thật mạnh, Tôn Ngữ toàn thân không có khí lực, ngay cả phản kháng cũng không thể phản kháng, bị người như thế giày xéo chính là cảm thấy toàn thân đau quá, sống không bằng chết, không biết ác ma biến thái này khi nào thì mới có thể chấm dứt xâm phạm đối với mình...

"A... Ân... Ân..." Tôn Ngữ nước mắt dừng không được chảy ra, lại bị Trương Phong Dương thật mạnh va chạm.

Tôn Ngữ gắt gao cắn môi đau đến trắng bệch, muốn giảm bớt một chút thống khổ không thể chịu đựng được này, bởi vì đau đớn môi đều bị chính hắn cắn đến đổ máu , huyết chậm rãi nhỏ ra, màu đỏ vừa chảy ra có vẻ cực kỳ đẹp đẽ cùng tràn ngập mị thái mê người, hấp dẫn.

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ tràn ngập hấp dẫn như vậy, đã hoàn toàn không khống chế được , tâm không dừng lại được, kinh hoàng , phấn khởi , hắn cảm thấy mình điên rồi, không thể khống chế nổi mình nữa , không biết mình đang làm những gì... Trương Phong Dương cũng không biết mình làm sao vậy, chính là không ngừng gặm cắn, chà đạp , người dưới thân đau đến phát run...

Trương Phong Dương cứng rắn công chiếm thân thể Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cũng nghe Tôn Ngữ thống khổ kêu thảm thiết, cũng cảm nhận được người dưới thân không ngừng đổ máu, nhưng hắn thật sự không thể khống chế mình được, không quan tâm , hắn cảm thấy mình điên cuồng tới cực điểm, không ngừng sát phạt , dùng phương thức nguyên thủy nhất trừng phạt nam nhân muốn chạy trốn này.

Trương Phong Dương cảm thấy thật sự kích động quá mức, mất hồn , không chỉ có thân thể tiếp xúc dây dưa sung sướng, còn thể hiện mình đối với Tôn Ngữ tuyệt đối chúa tể, cùng với toàn bộ khoái cảm chinh phục một người nam nhân, cảm giác thỏa mãn như người nam nhân này hoàn toàn thuộc về mình.

Trương Phong Dương đột nhiên nhớ tới không biết là ai từng nói 'Làm tình đúng là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới, nó mê người mà xinh đẹp, có thể cho nhân(=người) có thể tới thiên đường khoái cảm...' Trương Phong Dương hoàn toàn thể nghiệm tới phần cảm giác này, đối với Trương Phong Dương chính là thiên đường tốt đẹp, nhưng mà đối với Tôn Ngữ chính là ở trong địa ngục chịu cực hình thống khổ...

"Ta là gì của ngươi, nói! Ngươi thuộc về ai?" Trương Phong Dương không ngừng va chạm Tôn Ngữ hung ác nói.

"Ân... Ngươi... Chỉ là của ta chủ nợ, ta ai cũng không thuộc về... Ta chỉ thuộc về chính mình" Tôn Ngữ nhắm mắt lại chịu đựng Trương Phong Dương tàn bạo, quật cường nói. Trong lòng cảm thấy mình chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù hèn mọn tựa như trong hạt bụi không khí, nhưng vẫn phải có linh hồn của mình, thân thể có thể bị xâm chiếm, nhưng linh hồn không thể bị cướp đoạt, bị chà đạp...

"Hảo! Tốt lắm" Trương Phong Dương sau khi nghe Tôn Ngữ cự tuyệt, tựa như khiển trách một chút, điên cuồng va chạm thêm một chút , Tôn Ngữ đã muốn sắp sụp đổ.

"Mặc kệ ngươi trước kia trong lòng có ai, từ nay về sau ngươi trong lòng chỉ có thể có ta, ngươi chỉ thuộc về ta! Ngươi đồ thấp hèn này! Nhớ kỹ ,ta mới đúng là nam nhân của ngươi!" Trương Phong Dương hung ác rít gào .

"Oa... Ân... Ân" Tôn Ngữ bị động chịu đựng Trương Phong Dương tàn bạo.

"Ngươi phải gọi ta là chủ nhân, ngươi nói, gọi chủ nhân mau" Trương Phong Dương áp sát tại bên tai Tôn Ngữ nguy hiểm nói.

"Ân... Ta không gọi!" Tôn Ngữ sợ hãi quay đầu.

"Hảo! Tốt lắm!"

"Ba! Ba! Ba!" Trương Phong Dương không nhẹ không nặng nảy hung tợn đánh Tôn Ngữ...

Tôn Ngữ bị đánh đến mơ màng, cả người đau đớn, cảm giác trong miệng hiện ra huyết tinh, vết thương trên mặt vết thương trên cổ đều nứt ra, không ngừng chảy máu ra ngoài...

"Tôn Ngữ! Ngươi nói ngươi là của ai?"

"Ta... Chỉ thuộc về chính mình!" Tôn Ngữ cắn răng nói.

"Hảo... Phi thường tốt, ngươi còn không nhận thức sao?" Trương Phong Dương trong lòng không ngừng rít gào , trong lòng chỉ có một ý tưởng chính là muốn làm cho nam nhân này hảo hảo nhận thức thế nào là đau đớn, thân thể của nam nhân này cùng toàn bộ nội tâm chỉ có mình, hoàn toàn thần phục mình, làm cho hắn chặt chẽ nhớ kỹ, nhìn hắn còn dám phản kháng không, còn dám chạy trốn nữa không!

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi nói ngươi là của ai!"

"Ngô... Ta ai cũng không thuộc về... Ta là chính mình... Van cầu ngươi buông tha ta, ta không thích nam nhân, có rất nhiều người tốt hơn ta, ngươi buông ta ra!" Tôn Ngữ phun một bãi nước bọt đầy huyết quay đầu lại vô lực đáp, hắn cảm giác mình sắp hôn mê .

"Hảo... Con mẹ nó ngươi đúng là cố chấp (bạch thố thố:ta không biết ai cố chấp nữa...nhưng anh công này bạo lực quá...bị yêu thế này...khổ quá..), dám không thừa nhận ta đúng là nam nhân của ngươi, ta con mẹ nó nói cho ngươi biết ta đã sớm nghĩ muốn giữ lấy ngươi, nhưng lúc ấy ta còn có điều kiêng nể sợ hãi thương tổn ngươi, muốn cho ngươi chậm rãi thích ứng, ta không muốn thương tổn ngươi!"Trương Phong Dương khó được nhu tình nhìn Tôn Ngữ bị mình chà đạp, hấp hối. Hắn dừng một chút, lập tức ánh mắt trở nên hung ác.

" Nhưng mà ngươi lại chạy ra đi tìm Tiêu Mặc, các ngươi còn ở trên một cái giường... Thì ra ngươi thấp hèn như vậy, ta cho ngươi chạy! Ta cho ngươi đi khỏi ta... Ngươi vừa rồi chạy đi, có phải hay không ra bên ngoài nhớ Tiêu Mặc giúp đỡ ngươi? Ta muốn giết ngươi, tiện nhân này, cho ngươi cả đời đều trốn không thoát khỏi ta..." Trương Phong Dương điên cuồng va chạm bi thảm Tôn Ngữ.

"Tôn Ngữ ngươi cầm tiền của ta, người của ngươi, lòng của ngươi, tự do của ngươi, hết thảy của ngươi do ta chi phối. Muốn chạy trốn, kiếp sau đi! Ngươi chính là chết cũng phải chết ở trên tay của ta, ta lại cảnh cáo ngươi, ngươi đời này đều trốn không thoát đâu, càng không được suy nghĩ đến cái tên Tiêu Mặc kia, biết không?" Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ đã chết khiếp, bá đạo cố chấp nói.

"Ân..." Tôn Ngữ rốt cuộc nói không ra lời , chính là cảm thấy thật sự sợ, sợ hãi nhìn Trương Phong Dương đã thành ma.

Trương Phong Dương cảm thấy vô cùng hưng phấn, từ trên người Tôn Ngữ lui ra ngoài, Tôn Ngữ đau cuộn thành một đoàn, Tôn Ngữ nghĩ đến Trương Phong Dương rốt cục buông tha mình , ác mộng của mình rốt cục đã xong.

Nhưng mà giây tiếp theo, lại lại cảm thấy bị Trương Phong Dương hung hăng từ trên giường lớn kéo tới ghế sa lon thật to... Tôn Ngữ nửa hôn mê nửa mơ màng, bị Trương Phong Dương đặt tại trên ghế sa lon, bày ra tựa như cẩu quỳ úp sấp phía trên, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể của mình chính là bị dùng tư thế khuất nhục này mở ra , không hề che đậy mà hoàn toàn bại lộ tại tầm mắt của cái ác ma kia, bị ác ma chúa tể và làm thịt, xâm phạm ,Tôn Ngữ mơ mơ màng màng chịu đựng từ phía sau giống như mãnh thú hung ác va chạm...

"Ta muốn ngươi dùng thân thể của ngươi hảo hảo nhớ kỹ ta là ai! Ta đúng là nam nhân của ngươi, chủ nhân của ngươi" Trương Phong Dương không quan tâm va chạm , mỗi một lần va chạm đều giống như ma vương hung hăng cảnh cáo Tôn Ngữ, tuyên bố chính mình đối với Tôn Ngữ chính là chúa tể,

" A... A..." Tôn Ngữ trên đầu toàn mồ hôi lạnh, hắn hiện tại ngay cả nói đều cũng không nói ra, chính là chỉ có thể lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn, theo Trương Phong Dương vĩnh viễn không dừng lại nghỉ ngơi tra tấn tàn bạo, hắn bị bắt đung đưa theo, không chịu nổi , không chịu đựng được , rên , Tôn Ngữ ánh mắt mông lung nhìn xa xa ngoài cửa sổ, thấy Tiểu Bạch vẫn ở ngoài cửa sổ lo lắng bất an, Tôn Ngữ cười khổ một chút, khổ sở nghĩ đến bây giờ cũng chỉ có Tiểu Bạch lo lắng cho mình , hắn phất phất tay đuổi Tiểu Bạch đi, nhưng mà lại phát hiện đến tay cũng nâng không nổi, cảm thấy hiện tại thân thể đã không thuộc về mình ...

"Ba... Ba..."Trương Phong Dương lấy tay đánh mạnh về phía cái mông trắng noản của Tôn Ngữ, lưu lại chưởng ấn đỏ đỏ...

Cảm thụ được ác ma hung tàn chúa tể! Tôn Ngữ thống khổ thở dốc, Trương Phong Dương một trận tình cảm mãnh liệt điên cuồng hét lên, Tôn Ngữ tuyệt vọng cảm thấy đại lượng nhiệt lưu thật sâu xâm nhập tới thân thể của mình! Toàn thân không tự chủ được run rẩy lên...

Tôn Ngữ khuất nhục nghĩ; nếu biết có một ngày như vậy, mình cũng như cái lọ để người ta phát tiết dục vọng và hung hăng chà đạp, mình thà rằng không tới vay tiền, tình nguyện mất mạng mà làm công kiếm tiền, mình thậm chí có thể đi quỳ gối trên đường làm ăn xin... Tuy rằng kiếm không được bao nhiêu, hắn cũng không phải bị người ta cưỡng ép, mặc dù mình giúp tiểu Phỉ Nhi kiếm tiền thuốc men, có lẽ mất thời gian rất lâu... Hắn thật sự thật hối hận... , Tôn Ngữ dần dần bị lạc mất ý thức của mình...

Trương Phong Dương không ngừng chà đạp Tôn Ngữ đã hôn mê, chính là liều mạng va chạm , muốn vĩnh viễn lưu lại trong thân thể của người này, muốn đem người dưới thân nhào nặn đến trong thân thể, cũng không biết ở trong thân thể Tôn Ngữ đã hôn mê phát tiết bao nhiêu lần...

Trương Phong Dương sau khi tận tình phát tiết, theo Tôn Ngữ trên người đi khỏi, lúc này mặt Tôn Ngữ đã xám như tro tàn, chết ngất trôi qua, hai chân còn duy trì mở ra ghé vào trên ghế sa lon nằm, run rẩy sợ run.

Tôn Ngữ hô hấp mỏng manh, toàn thân cao thấp tất cả đều là dấu cắn của Trương Phong Dương, thật sâu vào trong da thịt, mới có cũ có, nhìn Tôn Ngữ đã đau đến bất tỉnh, Trương Phong Dương đẩy Tôn Ngữ, không có một chút phản ứng, trái tim nhất thời chợt lạnh, thanh tỉnh .

Trương Phong Dương hoảng sợ nhìn toàn bộ trước mắt, Tôn Ngữ thân dưới bừa bãi trọc vật, thân thể toàn thân cao thấp đều phủ kín dấu vết đáng sợ, thanh (xanh) một khối tử (tím)một khối.

Vết thương trên Gương mặt vỡ ra , máu tươi chảy ròng, dưới thân nơi tế nhị thật sự đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, màu trắng tinh dịch hỗn loạn tơ máu không ngừng tràn ra, thật sự vô cùng thê thảm...

Trên khăn trải giường chói mắt màu đỏ kích động tới Trương Phong Dương, làm cho Trương Phong Dương cảm sợ hãi mà từ trước đến nay chưa hề có.

Cái loại cảm giác đáng sợ này tựa như ca ca rời khỏi mình, Trương Phong Dương cảm thấy đau lòng, hắn hối hận , tại sao mình lại có thể điên cuồng như vậy, đầu óc giống như không khống chế được , vì cái gì có thể như vậy? Ta điên rồi sao? Ta vì sao lại đối xử với hắn như vậy, ta đang làm gì thế? Nhìn đến như vậy Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cảm thấy cõi lòng tan nát ,đau lòng, đau đến ngay cả hô hấp đều không thể thông thuận .

Ông trời! Ta lại thương tổn hắn sao? Ta như thế nào lại có thể thương tổn hắn thành thế này, hắn sẽ chết sao! Không được... Trương Phong Dương ôm thật chặt Tôn Ngữ hôn mê, mặt áp sát tại ngực Tôn Ngữ, cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt của Tôn Ngữ, yên lòng, trong lòng không ngừng nghĩ 'Ta nhất định là điên rồi... Ta vì người nam nhân này điên cuồng ! ! !'

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~~~~(>_<)~~~~ đại thúc của ta, những cục cưng yên tâm, tiểu công người ta là yêu đại thúc, nhưng mà hắn có chút yêu điên cuồng rồi! ~~~~(>_<)~~~~ cho ái nhân gia ý kiến đi ! ! ! Oa ca ca!

Bạch thố thố: ta là thấy yêu hơi bị thái quá, tác giả biến thái thật (nói nhỏ câu này vì ta sợ tác giả cho ta ăn gạch ) hành hạ thụ quá...huhu..khổ thân đại thúc....

Trương Phong Dương buổi sáng hôm đó thức dậy phát hiện không thấy Tôn Ngữ, hắn phát cuồng tìm khắp nơi trong nhà, luôn luôn miên man suy nghĩ ; Tôn Ngữ không có mang tiền, hắn có thể chạy đi nơi nào, hắn khẩn cấp rời khỏi nơi này như vậy là bởi vì sao, đi khỏi mình, mình đối với hắn không tốt như vậy sao?

Đúng là mình có chút thô bạo, nhưng mình không muốn đối xử với Tôn Ngữ như vậy, mình chính không biết như thế nào biểu đạt, như thế nào phát tiết, tựa như người điên...

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ cảm thấy thật hối hận, Trương Phong Dương đời này đối xử với người khác cho tới bây giờ chính là lòng dạ độc ác, không lưu tình chút nào, đếu không có hối hận qua chuyện gì, hắn đối đãi bất luận kẻ nào đều không hề có tình cảm, cho dù có người chết ở trước mặt của mình, cho dù mình tự tay giết một người, mình ngay cả ánh mắt cũng sẽ không chớp mắt một cái, không có cảm giác nào, nhưng mà nhìn đến Tôn Ngữ bị chính mình làm cho hôn mê cảm thấy ngực đau quá, muốn...muốn khóc quá, thật hối hận, mình không được cưỡng ép hắn như vậy...

Trương Phong Dương chính mình cũng không rõ ràng lắm vì cái gì, chỉ cần vừa thấy được Tôn Ngữ muốn bỏ trốn khỏi mình, chạy đi tìm Tiêu Mặc, sẽ khống chế không được bản thân mình, hận không thể đem hắn ăn vào bụng, làm cho hắn dung nhập huyết cốt bên trong mình.

Tôn Ngữ vì sao luôn đi tìm Tiêu Mặc ! Vừa nghĩ tới bộ dáng Tôn Ngữ cùng Tiêu Mặc ở trên giường đã cảm thấy sắp giận điên lên! Có thể chúa tể hắn chỉ có một mình mình, hắn chỉ có thể lưu lại bên cạnh mình, nơi nào có mình là có hắn! Làm sao có thể cùng người khác có cái gì đó không minh bạch, thời điểm mình lái xe đuổi theo hắn, thông qua cửa kính xe nhìn đến hắn tựa vào đại thụ , hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Ngữ biểu tình thoải mái như vậy, thả lỏng như vậy, chẳng lẽ hắn ở bên cạnh mình không sung sướng sao! Chẳng lẽ hắn đi khỏi mình mới vui vẻ như vậy?

Nhưng mà, tại sao mình buồn bực như vậy, vì cái gì muốn đem hắn giữ ở bên cạnh, vì cái gì? Chính mình trong mắt chỉ có hắn, nghĩ muốn từ trong ra ngoài, giữ lấy người nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này...

Kể từ khi nào, mình cho rằng Tôn Ngữ nhất định phải ở bên cạnh mình, mình điên cuồng cố chấp xem hắn là thế thân của ca ca, vì cái gì có thể như vậy? Hắn có là vật thay thế ca ca thay hay không điều này cũng không quan trọng nữa, tóm lại, mình thật sự cảm giác được ở trong trái tim vì người nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này mà điên cuồng đập ...

Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ đã chết ngất, dịu dàng hôn môi hôn lên gương mặt trắng bệch của Tôn Ngữ, hắn không có đối với người nào như vậy, chưa từng si mê mãnh liệt thích qua ai, có thể làm cho hắn tim đập gia tốc cũng chỉ có Tôn Ngữ .

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ hấp hối nội tâm không ngừng hối hận, kỳ thật Tôn Ngữ chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, nghe lời của mình, đừng chạy đi ra ngoài tìm Tiêu Mặc, mình sẽ hảo hảo đối xử với hắn, hắn muốn cái gì đều có thể cho hắn, cho dù là trăng sao trên bầu trời mình cũng sẽ vì hắn hái xuống, nhưng mà vì cái gì? Người kia chính là cố chấp quật cường như vậy, luôn làm cho mình tức giận, hắn là đứa ngốc cái gì cũng không nói, mình tính tình nóng nảy, cả đời cáu gắt , hắn không quan tâm sao? Sẽ không ngoan ngoãn nghe lời sao?

Trương Phong Dương biết Tôn Ngữ không thích mình, Tôn Ngữ đối với mình chính là sợ hãi, mình ở trong tim hắn chỉ là chủ nợ, không thể như vậy! Mình không cần làm chủ nợ của hắn, phải làm tình nhân của hắn, làm người trong lòng hắn yêu nhất...

Mỗi khi mình vừa nhìn thấy Tôn Ngữ thì không dừng lại được muốn gắt gao ôm hắn, đến gần hắn, để cho thân thể ấm áp của hắn đến an ủi linh hồn cô tịch của mình!

Chính mình nhìn đến Tôn Ngữ vui vẻ mình sẽ vui vẻ, nhìn đến hắn khổ sở mình cũng sẽ đau lòng, hắn mỗi một cái tư thái, mỗi một hành động đều chặt chẽ hấp dẫn mình, lòng của mình luôn vì cái người kêu Tôn Ngữ mà nhảy lên...

Mình kỳ thật phi thường không muốn đối xử với Tôn Ngữ như vậy! Nhưng mà không biết tại sao khi mình nhìn đến hắn cùng Tiêu Mặc thật không minh bạch, còn muốn chạy trốn, mình sẽ cáu gắt đến phát cuồng, quên tất cả, hết thảy, liều mạng muốn độc chiếm hắn, chúa tể hắn, làm cho hắn trở thành tất cả của mình, làm cho hắn chỉ có thể để ý tới mình mà thôi , chỉ yêu mình.

Yêu? Trương Phong Dương có chút không rõ ràng , mình cũng có ngày yêu một người, người mình yêu chính là Tôn Ngữ, hay là yêu thương vì Tôn Ngữ làm cho mình cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi có ca ca lúc nhỏ ?

Mình yêu Tôn Ngữ, hay là hắn vì hắn là thế thân của ca ca, mình thích thân thể hắn hay là linh hồn? Hắn là thế thân của ca ca hay là người mình yêu? Không biết, nhưng mỉnh thích nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này, trái tim của mình chỉ vì hắn mà nhảy loạn, cái gì gọi là tình yêu mình thật sự không biết, nhưng mà hiện tại mình biết , thì ra tình yêu đúng là loại cảm giác này làm cho người ta biến thành một người điên, một kẻ vì yêu mà trở nên điên cuồng...

"Mặc kệ Tôn Ngữ ngươi là cái gì! Ngươi thế nào, ngươi đều phải cả đời bồi ở bên người ta, yêu ta, ngươi là của ta" Trương Phong Dương ở bên tai Tôn Ngữ nói, rồi sau đó hôn môi của hắn, cảm thụ được thân thể Tôn Ngữ trở nên càng ngày càng lạnh...

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ, ôm Tôn Ngữ toàn thân vết thương ỉu xìu ra phòng ngủ, ôm đến bên trong phòng tắm, đặt trong bồn tắm lớn có nước ấm, cầm cái khăn tắm, đến giúp Tôn Ngữ tẩy trừ.(=tắm rửa)

Trương Phong Dương dùng khăn tắm mềm mại nhẹ nhàng lau mặt Tôn Ngữ, lực đạo rất nhẹ, như đối đãi với một đồ vật dễ vỡ, cho dù là khăn tắm vẫn mềm mại nhất vẫn là không cẩn thận đụng chạm tới vết thương trên mặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ trong hôn mê cũng cảm giác miệng vết thương đau đớn đến nhíu mày. Trương Phong Dương vội cầm khăn vải lên, cúi thân xuống, nhẹ nhàng ở phía trên vết thương kia thổi thổi, sau đó lại thật cẩn thận mà lau nơi khác.

Trương Phong Dương tẩy trừ huyết nhục mơ hồ dưới thân của Tôn Ngữ, từng chút đào hết thảy chất lỏng màu trắng ra, Tôn Ngữ cho dù trong hôn mê hai chân vẫn đau run lên, đầu vô ý thức lay động.

Trương Phong Dương tắm sạch sẽ cho Tôn Ngữ, ngay cả bên trong cũng tẩy trừ sạch sẽ, sau đó ôm Tôn Ngữ thực sự thê thảm, đi đến phòng ngủ, đặt ở trên giường.

Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ hôn mê, đau lòng ôm thân thể lạnh như băng phát run, cúi đầu ở Tôn Ngữ bên tai nói "Thực xin lỗi! Thực xin lỗi..."

"Nước... Nước... Ta muốn uống nước" Tôn Ngữ môi phát ra lời nói mơ mơ màng màng, Trương Phong Dương lập tức đứng dậy cầm lấy chén nước uống một hớp lớn sau đó, cúi xuống thân dùng miệng chậm rãi đem thủy trong miệng một chút đi vào Tôn Ngữ trong miệng.

"Bình Nhi, ta rất sợ hãi, ngươi ở đâu?" Tôn Ngữ phiếm mồ hôi lạnh phát ra run rẩy đau đớn , ở trong tiềm thức của Tôn Ngữ, mỗi lần bị bạo lực, bị khi dễ, bản năng chịu đựng không được sẽ nhớ tới thê tử của mình, ở trong trí nhớ Tôn Ngữ Bình Nhi luôn bảo vệ mình, thời điểm ở cô nhi viện, Bình Nhi chính là tiểu cô nương khá cường hãn, tuy rằng chính là con gái, nhưng rất thích giúp đỡ người nhỏ yếu, là một nữ nhân có chút nam tính,

Lý Bình lớn hơn 1 tuổi so với Tôn Ngữ mà thôi, nhưng thật sự rất lợi hại, thực sự dũng cảm, thích trợ giúp Tôn Ngữ gầy yếu đơn bạc hay bị người khi dễ.

Tôn Ngữ gầy teo nho nhỏ, thành thành thật thật thường xuyên bị những đứa nhỏ mặt cao mày lớn cường tráng trong cô nhi viện khi dễ, cướp đoạt bánh ga-tô đồ ăn ngon miệng, cùng quần áo trân quý mà cô nhi viện chia cho Tôn Ngữ,

Đồ ăn cùng quần áo này tuy rằng không là cái gì nhưng đối với đứa nhỏ cô nhi viện quả thật là trân bảo, Tôn Ngữ không muốn, những người đó sẽ kéo Tôn Ngữ tới góc hẻo lánh ở cô nhi viện, sau đó cướp đoạt.

Khi đó Tôn Ngữ liều mạng bảo hộ đồ ăn, nhưng có một đại nam hài cao lớn hung hăng đánh hắn, đem quần áo cướp đi, bánh ga-tô cùng đồ ăn cướp được trong tay thì lập tức chia ăn luôn...

Mỗi lần như thế đều là Lý Bình so với Tôn Ngữ cao hơn một chút nhưng cũng thực sự gầy gọi y tá trong cô nhi viện đến, cùng nhau đuổi những người đó đi, sau đó ôm Tôn Ngữ bị đánh thực sự thảm, lấy ra bánh ga-tô của mình cho Tôn Ngữ, lau khô sạch sẽ nước mắt trên mặt Tôn Ngữ nói, không phải sợ của ta cho ngươi ăn, cho nên Tôn Ngữ mỗi lần ăn bánh ga-tô sẽ cảm thấy ấm áp,

Lần nào Bình Nhi so với mình còn giống nam hài hơn bảo vệ mình, nhưng mà lại thật không ngờ nữ nhân lợi hại như vậy lại có bệnh tim bẩm sinh, vĩnh viễn rời khỏi mình...

Trương Phong Dương tan nát cõi lòng nhìn Tôn Ngữ hỗn loạn, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói "Ngươi vì sao đến bây giờ còn nhớ thê tử kia của ngươi, còn muốn cùng Tiêu Mặc chạy đi, vì cái gì trong lòng của ngươi không có một chút vị trí nào dành cho ta" sau đó nằm bên người Tôn Ngữ, cầm lấy chăn bông đắp lên mình và Tôn Ngữ đang hôn mê, vươn hai cánh tay dịu dàng ôm Tôn Ngữ hôn mê bất tỉnh, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình mang đến ấm áp cho thân thể lạnh như băng của Tôn Ngữ.

"Bình Nhi là ngươi phải không! Bình Nhi ngươi thật là ấm áp... Ta nhớ ngươi!" Cảm nhận được ấm áp hắn theo bản năng ôm thật chặt Trương Phong Dương, trên khuôn mặt sưng phù nghiêm trọng lại lộ ra vẻ mỉm cười nói.

Trương Phong Dương nghe thấy lời nói vô ý thức kia của Tôn Ngữ, nội tâm phiếm từng trận không vui muốn đẩy hắn ra .

"Không... Không được! Bình Nhi không được rời khỏi ta !" Tôn Ngữ nhắm mắt lại ôm cổ Trương Phong Dương, không ngừng ở trên người Trương Phong Dương cọ , hình như là đang tìm ấm áp, nhìn Tôn Ngữ hai tay run rẩy ôm mình vẻ mặt bất lực tựa như tiểu động vật.

Nghĩ thầm chỉ sợ lần này là lần đầu tiên người kia chủ động ôm mình, nhưng mà lại nghĩ mình là người khác,

"Bình Nhi ta rất sợ hãi... ." "Ngoan không phải sợ... Ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi" Trương Phong Dương cười khổ một chút, bất đắc dĩ vươn tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Tôn Ngữ tựa như trấn an trẻ con, mềm nhẹ dịu dàng nói.

Trương Phong Dương nhìn thấy Tôn Ngữ hô hấp càng ngày càng yếu, toàn thân toàn đổ mồ hôi lạnh cảm thấy càng ngày càng nghiêm trọng, nhìn Tôn Ngữ như vậy, Trương Phong Dương chân tay luống cuống , vội vàng lấy điện thoại di động ra.

" Uy! Là Phương Thần sao? Ngươi nhanh lên tới nhà của ta một chuyến! Nhanh lên!" Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ càng ngày càng nghiêm trọng, cảm nhận được Tôn Ngữ thống khổ, nội tâm sợ hãi run rẩy nói.

Giờ phút này Phương Thần đang ôm Vương Kha, ở trong biệt thự của hắn dưới ánh nến lãng mạn bữa tối, Vương Kha cũng đang ôm Phương Thần, tay không an phận để tới trên đùi Vương Kha, vươn đầu lưỡi liếm liếm lỗ tai Vương Kha có chút không thể khống chế nói;" bảo bối ngươi hôm nay cũng thật mỹ, thật muốn vĩnh viễn ôm ngươi như vậy, ở bên trong thân thể của ngươi "

"Nếu ta muốn ngươi buông tha cho ta, để cho ta rời đi, có thể chứ..." Vương Kha cảm thấy chán ghét nghĩ muốn đẩy hắn ra, lại bị Phương Thần lập tức ôm chặt lấy, hung hăng hôn miệng, hôn một hồi lâu, mới buông ra ách cổ họng nói: "Không có khả năng, ngươi không cần nằm mơ, ta sẽ không tha cho ngươi! ! !"

"Phương Thần ta có lời muốn nói với ngươi..."Vương Kha nhìn Phương Thần cảm thấy thật sự phải kết thúc, hắn cùng với Tiểu Miêu muốn tìm hạnh phúc thuộc về mình, muốn vĩnh viễn thoát khỏi tên ghê tởm chỉ biết dùng tiền, dùng học vị của hắn để không ngừng áp chế mình, làm cho mình chán ghét tới cực điểm.

Chính là sau đó Phương Thần nhận được điện thoại của Trương Phong Dương, liền vội vàng cầm cái hòm thuốc chuẩn bị rời đi đến nhà của Trương Phong Dương.

"Bảo bối nói cái gì, để sau hãy nói, ta phải đi ra ngoài một chút! Ngoan ngoãn chờ ta trở lại, chúng ta hảo hảo cùng nhau có một đêm đẹp "Phương Thần bóp bóp mông của Vương Kha, cảm thấy cả người khô nóng, nhưng cảm thấy đồng học cũ Trương Phong Dương vội như vậy, tại thời điểm mấu chốt lại gọi điện thoại tìm mình, thật sự chán ghét, nếu không xem trọng mặt mũi bằng hữu xưa tuyệt đối sẽ không đi, bất quá nghe thanh âm của hắn lo lắng như vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vương Kha nhìn Phương Thần sau khi rời đi, lấy bút viết lên giấy một câu -- ta muốn kết hôn cùng người ta yêu nhất, tái kiến, đừng tới tìm ta, mấy ngày này ta thật sự căm ghét ngươi, chúng ta cứ như vậy coi như hết, thả ta đi đi...

Sau khi hảo viết xong liền bỏ trên bàn cơm, lại từ trong túi lấy ra chìa khóa nhà của Phương Thần đặt ở trên giấy, sau đó ly khai đầu cũng không quay lại.

Vương Kha rất nhanh về đến nhà, cùng Tiểu Miêu nhanh chóng đóng gói thu thập hành lý, vội vàng lôi kéo tay Tiểu Miêu hướng ngoài cửa đi, hắn chuẩn bị mang theo Tiểu Miêu đến nông thôn lẩn trốn...

"Vương Kha làm sao vậy, đã có chuyện gì xảy ra? Ta không muốn rời khỏi C thành, mẹ của ta, mẹ còn trong bệnh viện, mặt khác chúng ta còn phải đính hôn, ta thật sự muốn buổi lễ đính hôn chỉ dành cho hai ta nha" Tiểu Miêu dùng sức bỏ ra tay Vương Kha ra, Tiểu Miêu khó hiểu nhìn thần tình lo lắng của Vương Kha, Tiểu Miêu không biết Vương Kha làm sao vậy, hắn không muốn rời khỏi thành thị này.

"Tiểu Miêu ngươi nghe ta, bá mẫu ta đã an bài hộ công (người chăm sóc) ở bệnh viện hảo hảo chiếu cố, ngươi không cần lo lắng, về ngày đính hôn đó chúng ta sẽ quay về C thành, đến khách sạn kia đính hôn, nhanh lên theo ta đi!"Vương Kha dùng sức kéo tay Tiểu Miêu vội vàng đi ra ngoài.

"Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì muốn rời đi vội vàng như vậy nha?" Tiểu Miêu nhìn Vương Kha nôn nóng có chút lo lắng

"Tiểu Miêu ngươi không cần lo, chúng ta đi nhanh lên đi, Tiểu Miêu ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thì giờ tốt đẹp ở bên nhau, mấy năm nay ta từ đầu đến cuối trong lòng toàn bộ đều là ta và ngươi, ta yêu ngươi, sẽ không để cho ngươi bị tổn thương! Theo ta đi!"

"Ân... Vương Kha ca ca ta tin tưởng ngươi, chúng ta đi thôi, về sau ngươi đi chỗ nào ta sẽ đi theo chỗ đó, ta cũng yêu ngươi" Tiểu Miêu nhìn Vương Kha, cảm thấy phải làm tin tưởng hắn, liền cầm thật nắm chặt tay trái của Vương Kha.

"Hảo..."Vương Kha nắm tay Tiểu Miêu, lấy tốc độ nhanh nhất ngồi trên xe buýt C thành, biến mất ở trong màu đen của màn đêm...

Phương Thần lái xe đi tới nhà Trương Phong Dương, vừa đến cửa nhà, liền nhìn thấy Trương Phong Dương chân tay luống cuống, cau mày, Trương Phong Dương nhìn thấy Phương Thần đã đến tựa như thấy được hy vọng.

"Phương Thần, nhanh lên đi theo ta" Trương Phong Dương thần tình khuôn mặt u sầu vội vàng lôi kéo tay Phương Thần đi vào trước cửa phòng ngủ.

"Xảy ra chuyện gì thế Phong Dương?" Phương Thần cảm thấy có chút kinh ngạc bởi vì hắn cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Trương Phong Dương thất kinh giống như lúc này.

Trương Phong Dương mặc kệ biểu tình kinh ngạc của Phương Thần đẩy cửa phòng ngủ ra, tiến vào phòng ngủ một cỗ mùi hương tanh nồng tựa như vừa trôi qua giao hoan kịch liệt phả vào mặt.

"Chính là hắn, Phương Thần ngươi nhanh lên đến xem hắn, hắn sẽ không sao chứ?" Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ ý thức càng ngày càng mơ hồ, bối rồi nói.

Phương Thần thấy một vị nam tử thanh tú gầy yếu, sắc mặt trắng bệch hôn mê, gần như không hề thở nằm ở trên giường lớn, cái chăn thật dày, nam tử trên mặt cùng trên cổ có dấu cắn làm cho người ta khiếp sợ, dấu cắn rất sâu kia đều xuất huyết, tuy rằng cái chăn thật dày nhưng nam tử gầy yếu kia lại đang đổ ra mồ hôi lạnh, sốt, mơ mơ màng màng, bộ dáng bi thảm đến nỗi khiến Phương Thần cũng có chút giật mình, nhưng trong lòng đại khái cũng biết, người nam nhân này chính là tiểu tình nhân mà Trương Phong Dương nói lần trước!

"Đây là như thế nào làm cho..."

"Phương Thần ngươi cứu hắn nhanh lên, ta không tin cái gì bệnh viện, bác sĩ chỉ tin tưởng ngươi, ngươi cứu hắn nhanh lên"

Trương Phong Dương nói xong, nhìn đến Tôn Ngữ mê man vẻ mặt cau mày thống khổ, đau lòng ngồi xuống bên cạnh giường lớn, ôm lấy Tôn Ngữ. Sờ sờ khuôn mặt Tôn Ngữ bị đánh sưng lên, còn có vết thương giáp mặt mũi cùng trên cổ mặt giảo phá không ngừng đổ máu, mồ hôi lạnh của Tôn Ngữ nhẹ nhàng mơn trớn dính liền tóc tán loạn ở trên mặt, hy vọng có thể làm cho Tôn Ngữ giảm bớt một chút đau đớn.

Phương Thần cũng đi tới bên giường, cúi thân xuống cẩn thận quan sát đến trên mặt Tôn Ngữ, vết thương trên cổ, sau đó lấy chăn ra, lại lắp bắp kinh hãi, Tôn Ngữ cả người phủ kín vết cào cùng dấu răng, không đành lòng nhìn đến hạ thân, toàn bộ nơi tế nhị đều bị Phương Thần nhìn thấy, Phương Thần cảm giác người nam nhân này tựa như búp bê bị chơi đến hư hỏng... Sờ sờ cái trán của Tôn Ngữ, tới vùng da trên mắt, sờ sờ mạch đập của hắn.

"Phương Thần hắn thế nào?" Trương Phong Dương nhìn Phương Thần lo âu hỏi.

"Phong Dương nha! Ngươi thật đúng là nghiệp chướng nha, phía sau của người nam nhân này đều bị hoàn toàn xé rách, nếu người này chưa trải qua nê-phríp lớn khơi thông chăm sóc lúc trước ta đưa cho ngươi, hắn thật sự sẽ bị ngươi làm đến chết, người nam nhân này thân thể vốn suy yếu, toàn thân đều bị cắn, bị ấu đả tổn thương, hắn phía dưới đều bị ngươi xé rách, ngươi có biết một khi nhiễm biến chứng bệnh uốn ván thì hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?" Phương Thần nhìn vết thương của Tôn Ngữ bị xé rách cũng cảm thấy trái tim lạnh cóng, Phương Thần hắn tuy rằng không là người tốt, nhưng nhìn nam nhân đáng thương bị làm nhục đến như thế, còn có chút không đành lòng, hắn vẫn là thương hương tiếc ngọc.

" Ta nói ngươi thật sự hạ thủ!" Phương Thần có chút tội nghiệp cho người nam nhân này.

"Phương Thần ta thực xin lỗi hắn, ta lúc ấy điên rồi, Phương Thần mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì cũng phải chữa khỏi cho hắn!" Trương Phong Dương ôm chặt lấy Tôn Ngữ hôn mê cảm thấy tâm hảo đau.

"Phong dương ngươi yên tâm, bất quá ngươi về sau phải thật sự chú ý nha! Không thể không quan tâm làm người ta gần chết như vậy! Thật sự sẽ chết người đó!" Phương Thần nói xong liền đứng dậy từ trong cái hòm thuốc xuất ra một ít dược "Những thứ này là dược dùng ở bên ngoài, còn những thứ này là dược giảm nhiệt thoa ngoài miệng..." Phương Thần lấy ra tờ giấy tỉ mỉ viết lên lời dặn của bác sĩ.

"Hiện tại ta muốn giúp hắn bôi thuốc "

"Không được ngươi không thể chạm vào!" Trương Phong Dương không vui ôm Tôn Ngữ nói tựa như đứa nhỏ bảo vệ đồ vật của mình.

"Ngươi tay chân vụng về như vậy khiến người ta tổn thương thì làm sao bây giờ!" Phương Thần có chút buồn cười nói, cái tính cách xấu xa muốn độc chiếm của đồng học xưa (bạn học cũ) của hắn lại tái phát.

"Ta... Ta sẽ cẩn thận ngươi ở bên cạnh dạy ta "

"Được rồi ngươi phải cẩn thận một chút!"

Phương Thần nhìn Trương Phong Dương từ nhỏ cùng nhau lớn lên cảm thấy có điểm xa lạ, cảm thấy hắn thay đổi, từ một ma vương ý chí sắt đá lạnh lùng cái gì cũng không quan tâm, biến thành người biết thống khổ cùng thương tiếc.

" Như vậy ngươi chuẩn bị chậu nước ấm đi!"Phương Thần đối Trương Phong Dương nói.

Phương Thần dùng nước ấm chà lau thân thể Tôn Ngữ, dùng khăn ấm đắp trên trán của Tôn Ngữ, xuất ra thuốc mỡ giảm nhiệt nhẹ nhàng xoa xoa ở trên mặt, trên người, trên da có dấu vết nhợt nhạt bị rách thật sâu của Tôn Ngữ, " ân!" Ngón tay cảm nhận được cơ thể Tôn Ngữ đau đớn mà không ngừng run rẩy, sau khi lau chùi xong vết thương, Trương Phong Dương ngồi xuống nhẹ nhàng tách hai chân Tôn Ngữ ra, chuẩn bị bôi thuốc mỡ lên vết thương ứ máu của Tôn Ngữ.

"Chỗ đó ngươi cần phải nhẹ nhàng nha! Không được làm hắn đau đớn!" Phương Thần dặn dò

"Hảo... Ta đã biết "

Trương Phong Dương nói xong ngồi bên giường, một bên cúi đầu nhìn hạ thân Tôn Ngữ, như vậy vừa thấy càng thêm rõ ràng, phía sau huyệt khẩu chỉ có thể dùng từ 'huyết nhục mơ hồ' để hình dung, nơi tư mật sưng phù, bởi vì cuồng phong quá độ mà hơi hơi rách ra, bên trong thịt non đỏ tươi, vô lực run rẩy ...

Trương Phong Dương cảm thấy chính mình lúc ấy như thế nào lại hạ thủ, làm Tôn Ngữ thành như vậy, vươn tay chấm nhúng thuốc mỡ, nhẹ nhàng hướng vào dò xét, tinh tế xoa xoa...

"A..." Tôn Ngữ bất an kêu rên, cho dù trong hôn mê cũng cảm nhận được vô cùng đau đớn, tứ chi vùng vẫy hỗn loạn, giãy dụa, Phương Thần vội vàng đỡ lấy Tôn Ngữ lộn xộn.

Chờ Tôn Ngữ sau khi hoàn hoàn toàn toàn thoa xong dược, Phương Thần lại thoa lên từng tí vết thương của Tôn Ngữ

" Vết thương ta đều thay hắn thoa dược tốt nhất, đau lòng không? Vậy lúc ấy tại sao lại thương tổn người ta thành như vậy chứ" Phương Thần nhìn thần tình áy náy của Trương Phong Dương chậm rãi mở miệng.

" Phương Thần ngươi không biết lúc ấy ta muốn điên rồi, ta vừa nhìn thấy hắn muốn chạy trốn khỏi ta, phản kháng ta, ta sẽ mất đi lý trí... Sẽ không kiềm chế được muốn đánh hắn, nghĩ muốn giữ lấy hắn, làm cho hắn phục tòng ta, Phương Thần có lẽ ta thật sự điên rồi!"

"Hắn không có gì đáng lo phải không!" Trương Phong Dương sờ sờ vết thương trên hai má Tôn Ngữ hỏi.

" Khụ! Phong Dương ngươi yên tâm không có chuyện gì nghiêm trọng, qua chốc lát, hắn sẽ tỉnh, trước khi vết thương phía dưới lành, cũng không thể làm chuyện phòng the, mấy ngày tới làm cho hắn chút cháo, bất quá, ngươi phải khắc chế chính mình một chút, nếu thích người ta thì phải đối đãi tốt với người ta." Phương Thần nói.

Trương Phong Dương thở dài, cảm thấy tảng đá lớn trong ngực rốt cục rơi xuống đất.

"Cám ơn ngươi Phương Thần "

"Cảm tạ cái gì ai bảo ngươi là bằng hữu của ta nha!" Phương Thần vỗ vỗ vai Trương Phong Dương, "Không có chuyện gì thì ta đi trước đây", Phương Thần còn lo lắng mỹ nhân ở nhà,

"Chờ một chút "Trương Phong Dương từ tủ sắt trong phòng ngủ lấy ra một khuyên bạch kim màu bạc phi thường tinh xảo,

"Phương Thần ngươi giúp ta một việc! Giúp ta cho hắn xỏ cho hắn cái khuyên này đi!"

"A" Phương Thần nhìn đến cái khuyên bạch kim trong tay Trương Phong Dương có chút giật mình, vừa rồi Trương Phong Dương không phải thương tiếc nam nhân đáng thương trước mắt như vậy sao, mới một chút đã có thể lại ra tay độc ác.

"Ngươi điên rồi sao? Phong Dương? hắn hiện giờ bộ dáng yếu ớt, như thế nào có thể ở trên thân thể xỏ khuyên nha!"

" Ta mặc kệ Phương Thần ngươi giúp ta đi!"Trương Phong Dương cố chấp nói, gia tộc Trương Phong Dương có thói quen chính là thành viên trong gia tộc đều được kế thừa một cái khuyên bạch kim quý báu, nếu gặp được người kiếp này mình yêu nhất, muốn nắm tay cùng đi cả đời, sẽ đem khuyên này xỏ vào vị trí mà mình thích nhất, mà cái khuyên bạch kim này có một đặc điểm chính là một khi mang vào rồi thì đời này cũng không thể tháo ra.

Trương Phong Dương từng trong lúc vô tình nhìn thấy phụ thân thay quần áo bên trên hồng nhuận trước ngực, mang một cái khuyên bạch kim trên đó còn khắc tên của thúc thúc mình, mà hiện tại tự mình biết tình cảm đối với Tôn Ngữ, biết mình thích hắn, thương hắn, cũng đem khuyên bạch kim này mang lên người của hắn, tuyên bố quyền chiếm giữ của mình đối với Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đời này đều là người của mình, cái khuyên bạch kim này chính là mãi cho đến khi Tôn Ngữ xuống mồ cũng tháo không ra, tựa như linh hồn tự do cùng thân thể của Tôn Ngữ hoàn hoàn toàn toàn đều bị cái khuyên này khóa lại.

"Ngươi thật chắc chắn muốn làm như vậy sao, ta nghĩ, thân thể của hắn thật sự suy yếu nha!"Phương Thần có chút lo lắng.

"Ta muốn làm như vậy" con ngươi của Trương Phong Dương đỏ lên , hắn cũng biết thân thể Tôn Ngữ suy yếu như vậy không thể mang khuyên, nhưng hắn sợ hãi Tôn Ngữ tỉnh lại, không muốn nhìn thấy đôi mắt thống khổ của Tôn Ngữ, không muốn nhìn thấy Tôn Ngữ thương tâm, chính là muốn lưu lại ký hiệu trên người hắn để cho hắn nhớ kỹ Trương Phong Dương ta là ai!

Muốn trong lúc hôn mê xỏ cái khuyên này lên thân thể của Tôn Ngữ , nghĩ đến đây Trương Phong Dương cảm thấy phi thường xúc động, Tôn Ngữ thật sự chạy không thoát, hắn có ký hiệu của mình, vĩnh vĩnh viễn viễn thuộc về mình...

" Phong Dương ngươi đi lấy thuốc trong hộp đi! Thật sự! Đây là xã hội hiện đại chứ không phải thời nguyên thủy lại còn biến thái như vậy, ta cảm thấy ngươi có điểm không bình thường!"Tuy rằng Phương Thần không phải người tốt, nhưng cũng không nhẫn tâm ở nhìn người đang suy yếu như thế còn bị xỏ khuyên.

"Phương Thần ngươi là bằng hữu từ nhỏ đến lớn của ta, Trương Phong Dương ta từ nhỏ đến lớn thật chưa từng cầu xin ngươi chuyện gì, chẳng lẽ ngươi sẽ không thể giúp ta một chút!"

" Được rồi..."Phương Thần cảm thấy cũng đã làm bạn cùng Trương Phong Dương nhiều năm như thế, mà đã là bằng hữu thì khi hắn cầu phải giúp hắn, tuy rằng cảm thấy có chút biến thái cũng chỉ có thể đáp ứng.

" Như vậy ngươi muốn xỏ khuyên ở nơi nào trên thân thể hắn?"

" Nơi này "Trương Phong Dương chỉ chỉ vật thể phấn nộn yếu đuối mượt mà xinh đẹp dưới thân Tôn Ngữ, còn đem cái khuyên bạch kim kia với vật thể so đo, cảm thấy phi thường xứng đôi, nơi này hắn sẽ không bao giờ cho nữ nhân được nữa, nghĩ xỏ ở nơi này Tôn Ngữ mới thật sự chặt chẽ nhớ kỹ hắn thuộc về ta, Trương Phong Dương cũng sợ dục vọng độc chiếm lại một lần nữa phát tác.

" Phong Dương ta cảm thấy ngươi điên rồi "

" Đúng! Ta vì nam nhân này mà điên cuồng "Trương Phong Dương vui vẻ nở nụ cười.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: oa ca ca! Tiểu công hảo biến thái! Oa ca ca (*^__^*) hì hì...

[Lệ Nhi]: thằng cha này mà "tiểu" công sao *thở dài* , "bự" công thì có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: