Chương 96-100: Nụ cười ưu sầu
"Cầu xin anh rồi, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng tìm Dick tiên sinh!" Cô biết vô luận đi đến chỗ nào, vĩnh viễn đều không được coi trọng, nhưng mà cô vẫn ôm một chút hi vọng, dù sao thì lần cuối cô thấy Mai Linh là ở 'thịnh thế quốc tế '.
Ngay cả thím Hắc cũng không biết tung tích của Mai Linh, thì cô chỉ có thể tìm Dick.
"Thật xin lỗi, tôi không giúp được, mời cô đi cho."
"Tôi cầu xin anh mà, làm ơn!"
Tường Vi đang cùng bảo vệ giằng co thì một chiếc xe Cadillac dài dừng trước cửa ' thịnh thế quốc tế'.
Xe mở cửa, một nam một nữ đi xuống, nam cao lớn đẹp trai, nữ xinh đẹp động lòng người, đều lộ ra khí chất cao quý, cô gái thân mật kéo tay nam tử, còn có Triển Diệc Tường, Nhạc Tín Dương cùng với Dick.
Dick dẫn đôi nam nữ đi trước, Triển Diệc Tường cố ý lôi kéo nhạc Tín Dương đi ở phía sau, cau mày thấp giọng nói:
"Nhạc tiên sinh, anh cũng thấy đấy, Thái Tử Gia của 'ny Thường' tới đây, hôm nay anh phải cho tôi một lời công bằng, tôi muốn 'ny Thường' cùng 'thịnh thế' hợp tác nhưng sợ là phải kết thúc rồi!"
Nhạc Tín Dương vừa nghe, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi đầy trán, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi nam nữ trước mặt, Thái Tử Gia của 'ny Thường' tới đây, chỉ vì muốn thấy gương mặt của Mạn Đà La, nhưng mấy ngày gần đây không tìm thấy bóng dáng của Mạn Đà La, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn đi tìm người?
"Triển tiên sinh, Dick nói rằng anh ta đã liên lạc được với Mạn Đà La, cô ấy đang ở quê nhà, tôi tin Mạn Đà La sẽ tới đây rất nhanh." Nhạc Tín Dương ở thương trường lăn lộn nhiều năm, lời nói qua loa làm cho đối phương yên lòng dĩ nhiên là hạ bút thành văn, chỉ cần không mất đi khách hàng lớn là 'ny Thường', tiền lời năm nay của 'thịnh thế ' sẽ cao lên một bậc.
Nhưng mà, quyền quyết định đều do Mạn Đà La, kể từ ngày cô ấy bị Hắc Diêm Tước ôm đi, đến hôm nay tung tích vẫn không rõ, Triển Diệc Tường cũng không moi được tin tức gì từ Hắc Diêm Tước, lần này phải làm sao mới được?
"Được, tôi tạm thời tin anh! Chỉ là, Thái Tử Gia của 'ny Thường', tôi không dám cam đoan!" Triển Diệc Tường nhìn chằm chằm Nhạc Tín Dương, nếu không phải buổi họp báo đêm đó của 'thịnh thế ' thành công, anh mới không nhìn tới tên Nhạc Tín Dương này!
Dick đi trước đôi nam nữ kia, một mực cung kính. Lần trước ở buổi trình diễn thời trang, mặc dù Mễ Tư Kỳ bị gièm pha, hôm nay hai chị em họ bị bắt đi cai nghiện, sợ rằng tiền đồ sau này của Mễ Tư Kỳ sẽ ảm đạm. Nhưng bởi vì có sự thành công của Mạn Đà La hút máu, nên 'ny Thường' không bị sự gièm pha của Mễ Tư kỳ ảnh hưởng, ngược lại làm cho buổi biểu diễn thành công vang dội ở thị trường trong nước!
Ngay cả tổng bộ 'ny Thường' của Nhật Bản cũng phái Thái Tử Gia tới dò xét, nói là vô luận như thế nào cũng muốn tận mắt gặp công thần của ' ny Thường ' một lần là Mạn Đà La!
Vấn đề này đã gây khó khăn cho Dick, đêm đó Tường Vi bị Hắc Diêm Tước ôm đi, thậm chí anh còn chưa kịp nói lời cám ơn, cô liền biến mất, liên tiếp mấy ngày, 'ny Thường' bên này thúc giục, Nhạc tổng luôn tạo làm áp lực cho anh, trời ơi, ban đầu anh chỉ muốn tìm người thay thế, cũng không lường trước sự thành công này.
"Đằng tiên sinh, mời đi bên này...."
Dick khom người, lễ phép vươn tay, làm tư thế mời đôi nam nữ cao quý vào 'thịnh thế quốc tế '.
Lúc Dick đang nghĩ cách ứng phó thì đuôi mắt quét qua cửa, thấy một cô gái đang cùng bảo vệ tranh chấp.
"Thẩm tiểu thư....."
Dick hít một ngụm lãnh khí! Cố gắng kiềm chế tâm tình đang kích động, vì không dám ở trước mặt Thái Tử Gia của 'ny Thường' để lộ bí mật, không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng quay đầu lại nháy mắt cùng Nhạc Tín Dương!
Nhạc Tín Dương nhận được ánh mắt của Dick, biết rõ là có chuyện, vì vậy anh nói với Triển Diệc Tường: "Triển tiên sinh, Đằng tiên sinh sắp vào thang máy rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Triển Diệc Tường gật đầu một cái, bước nhanh hơn, rất nhanh đã vào thang máy cùng bọn họ.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Dick đột nhiên làm bộ kinh ngạc nói: "Oh! Thật xin lỗi, điện thoại của tôi còn để trên xe, bây giờ tôi phải đi lấy, Đằng tiên sinh, tôi đi một chút sẽ quay lại!"
Đằng tiên sinh đồng ý, Dick gật đầu một cái với Nhạc Tín Dương, lễ phép chào đôi nam nữ, rồi chạy ra ngoài thật nhanh.
Triển Diệc Tường nhìn bóng lưng của Dick, thì thấy bóng lưng một cô gái, dường như đang cùng bảo vệ tranh chấp cái gì đó. Lúc đầu anh không chú ý, nhưng mà cô gái kia cho anh cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua, nhưng anh chần chừ không bước ra.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Dick ngay cả kêu to cũng không dám, sợ dọa đến Tường Vi .
Tường Vi đang bất đắc dĩ, chuẩn bị rời đi, anh liều mạng chạy theo cản lại.
"Thẩm tiểu thư, đừng đi!"
Theo phản xạ, Tường Vi quay đầu lại, nhìn thấy Dick đang chạy tới bên cô, thở hổn hển, gương mặt dưới mái tóc đen nhánh, khẽ mỉm cười, tâm tình có chút vui sướng, tìm ra anh thật không dễ dàng a!
"Dick tiên sinh!"
Bảo vệ có chút tức cười, Dick tiên sinh dường như biết cô gái trước mặt anh!
"Thẩm tiểu thư, cô tới tìm tôi sao?" Dick bình tĩnh đứng ở trước mặt Tường Vi, ngay cả thở cũng không dám thở, tim đập thình thịch, anh đang kích động, rất muốn hét lên!
Tường Vi khẽ gật đầu, ánh mắt lúng túng nhìn bảo vệ, sau đó nói với Dick:" Tôi rất vui mừng khi gặp anh, tôi đang lo lắng không biết làm sao để gặp anh đây."
"Ách, Dick tiên sinh, bởi vì cô ấy không có hẹn trước, cho nên tôi không biết...." Bảo vệ chận lại nói xin lỗi.
Dick không nhìn bảo vệ, trực tiếp kéo tay Tường Vi đi, trong lời nói có chút run: "Xin lỗi, đã để cho cô chờ lâu. Đi tới phòng làm việc của tôi nói chuyện được không? Tôi đã tìm cô mấy ngày rồi"
"Tìm tôi?" Tường Vi sửng sốt.
"Đúng, lần trước không có cơ hội nói lời cảm ơn với cô, tôi thật sự cảm ơn sự hỗ trợ của cô, cô là công thần của 'ny Thường' và 'thịnh thế', tôi nghĩ ông chủ của chúng tôi rất muốn tặng quà cảm ơn!"
Dick nghĩ, lần này không thể để Tường Vi đi mất, vô luận thế nào anh cũng phải thuyết phục cô kí hợp đồng làm model!
"Ách, Dick tiên sinh, lần trước chỉ là tôi tiện tay giúp đỡ, nhưng mà lần này tới đây là muốn tìm anh, tôi cần anh giúp đỡ." Tường Vi có chút lo lắng, cô vẫn không quen sự nhiệt tình của người xa lạ, mặc dù đã gặp Dick hai ba lần, nhưng mà cô vẫn cảm thấy xa lạ.
"Thẩm tiểu thư, chúng ta vừa đi vừa nói. Có chuyện gì mà cô cần tôi giúp?" Dick dẫn Tường Vi vào thang máy.
Tường Vi vội vàng nói:" Dick tiên sinh, anh có nhớ lần đầu tiên tôi tới đây, là cô gái khác dẫn tới, nhưng bây giờ cô gái kia mất tích, đêm đó, anh kéo tôi đi tham gia show diễn, tôi đã gặp lại cô ấy, nhưng là lần cuối, ngay cả dì của cô ấy cũng không biết tung tích cô ấy ở đâu, Dick tiên sinh, tôi...."
"Đợi chút." Dick nghe Tường Vi nói thế, đầu có chút rối loạn," Thẩm tiêu thư, cái cô gái đó, chính là người đã tát cô sao?"
Tường Vi hốt hoảng gật đầu một cái, ánh mắt tha thiết xuyên thấu qua mái tóc, nhìn chăm chú vào Dick, hy vọng có thể từ trong miệng anh biết được tung tích của Mai Linh.
"Nguyên nhân hôm nay cô tới là vì cô gái kia? Muốn hỏi tôi có thấy cô ta không à?" Dựa vào lời nói của Tường Vi mà Dick lục lọi trí nhớ của mình, nhưng mà, cô gái kia đối với anh,không hề có ấn tượng.
"Ừm! Cầu xin anh, Dick tiên sinh, bởi vì lần cuối tôi thấy cô ấy là ở 'thịnh thế'."
"Cô cứ bình tĩnh, đừng nóng vội, đến phòng làm việc của tôi rồi từ từ nói chuyện."
Dick dẫn Tường Vi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, pha cho cô một ly cà phê, gương mặt ôn hòa lộ ra nụ cười thân thiện, chỉ vào ghế sa lon: "Thẩm tiểu thư, mời ngồi."
Tường Vi ngồi xuống, từ trước đến giờ đều khéo léo, dịu ngoan (dịu dàng+ ngoan ngoãn), vô luận ở trước mặt người nào, cô đều bày ra bộ dáng hiểu chuyện." Cám ơn anh, Dick tiên sinh."
"Ha ha, đừng coi tôi là người ngoài, gọi tôi là Dick, được không?"
Lúc này, điện thoại của Dick vang lên, lông mi khẽ chau, đi tới rèm cửa sổ......
"Nhạc tổng."
"Dick, anh đang làm gì? Đằng tiên sinh vội vã muốn gặp Mạn Đà La! Anh nói chuyện này nên làm sao? Tìm người ở đâu cho bọn họ gặp?" Nhạc Tín Dương thấp giọng nói, anh sắp bị chuyện này làm cho điên rồi.
"Nhạc tổng, năm phút đồng hồ, năm phút nữa thôi, xin anh yên tâm, ngày hôm nay ông trời ban cho tôi một chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn!" Dick quay đầu lại, đuôi mắt liếc qua Tường Vi đang ngồi ghế sa lon uống cà phê, khóe miệng nhịn không được cong lên, rốt cuộc lộ ra nụ cười,"Mặc dù tôi còn chưa nắm chắc, nhưng mà tôi vừa mới tìm được Mạn Đà!"
"Thật?" Nhạc Tín Dương cơ hồ vui đến phát khóc,"Dick, anh không có lừa gạt tôi chứ? Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
"Ha ha, Nhạc tổng, đúng là trùng hợp! Tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục cô ấy, trước tiên anh hãy làm yên lòng Đằng tiên sinh, sau đó cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định mang Mạn Đà La đi gặp bọn họ!"
"Được, Dick, có câu này của anh, tôi rất yên tâm!"
Cúp điện thoại, Dick âm thầm thở ra một hơi, nở một nụ cười ôn hòa, ngồi xuống bên cạnh Tường Vi, trong đầu nghĩ ngợi nên nói với cô như thế nào.
"Thẩm tiểu thư, thật ra thì lần trước, nhờ có cô giúp một tay, buổi họp báo của 'ny Thường' tương đối thành công. Nhưng bởi vì cô đột nhiên biến mất, vì thế ông chủ của tôi rất giận dữ!" Dick nói là sự thật: "Cô biết không, cô có thể không tưởng tượng được bộ "Mạn Đà La hút máu" mặc trên người cô rất hoàn mỹ và rung động! Tôi dám cam đoan, chỉ cần cô đồng ý ký hợp đồng với công ty chúng tôi, nhất định có thể thay thế vị trí của Mễ Tư Kỳ, nhanh chóng trở thành người mẫu nổi tiếng!"
Lời nói của Dick khiến cho Tường Vi kinh ngạc, cô căn bản không nghĩ tới những chuyện này, huống chi cũng chưa từng nghĩ sẽ giống Mai Linh, tiến vào giới model, nguyện vọng của cô rất đơn giản, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc bình thường, sau đó rời khỏi nhà họ Hắc, rời khỏi người đàn ông ma quỷ kia.
Nghĩ tới đây, lòng của cô nhịn không được co rút, đau đớn một hồi, tiên sinh lập thệ ước tàn nhẫn với cô, hủy đi ảo tưởng đơn thuần của cô, hiện tại, cô còn dám hy vọng xa vời gì nữa?
"Dick, tôi chưa từng nghĩ đến những thứ này, hôm nay tôi tới tìm anh, là vì muốn tìm Mai Linh, chỉ cần cô ấy bình an, tôi sẽ đi."
Tường Vi lắc đầu một cái, trong thời gian ngắn, cảm giác đau xót dang lên trong lòng.
"Ha ha, Thẩm tiểu thư, nếu không thì như vầy đi, tôi giúp cô tìm cô gái đó, thì cô cũng nên giúp tôi lại, phải không?" Dick đề nghị, mặc dù anh biết rõ, lợi dụng người ta đang gặp khó khăn là không phải, nhưng Thái Tử Gia của 'ny Thường' là Đằng tiên sinh đã tới đây, anh không còn biện pháp nào khác, đành phải lợi dụng cô, nếu không anh thật không dám tưởng tượng đến hậu quả!
"Này" Tường Vi do dự nói,"Anh thật sự muốn tôi kí hợp đồng với công ty các anh? Bản lãnh tôi không có chứ đừng nói là kinh nghiệm"
Cô nói không sai, bàn về chiều cao, hay là kinh nghiệm, đều không thể đem so sánh với những model cao gầy kia, huống chi, cô có thói quen núp ở trong góc, cô không dám tin mình sẽ làm được như lời Dick nói, dù sao thì cuộc đời của cô cũng xong rồi
Chỉ phục vụ một người, đó là tiên sinh, vĩnh viễn.
Tâm khẽ nhói, làm tôi tớ của tiên sinh, như vậy cô có thể giống như Mễ Tư Kỳ, phơi bày thân thể, ánh sáng bắn ra bốn phía sao? Cô thật không dám tưởng tượng!
"Thẩm tiểu thư, đừng nghi ngờ chính mình, cô là viên ngọc chưa được mài dũa! Đêm đó, lần đầu tiên tôi thấy cô, tôi liền biết, cô có năng lực này cùng với tư cách, tin tưởng tôi, ánh mắt của tôi chưa bao giờ sai! Huống chi, cô ký hợp đồng với công ty chúng tôi, 'ny Thường' có ý muốn mời là làm người đại diện, thù lao cũng không ít, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, tôi thay cô thấy tiếc hận (hối tiếc+ân hận) a."
Dick đem hết khả năng nói chuyện để thuyết phục Tường Vi, anh tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Tường Vi, rất muốn hiểu rõ cô gái trước mặt này, muốn tìm hiểu xem mong ước của cô là gì, như vậy, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Nhớ tới gương mặt lạnh lùng của tiên sinh, Tường Vi lúng ta lúng túng mà lắc lắc đầu, chui vào vỏ bọc tự mình tạo ra: "Dick, cám ơn sự khích lệ của anh, nhưng những thứ anh nói, không phải là thứ tôi muốn."
"Nếu vậy, Thẩm tiểu thư, mạo muội hỏi một câu, mong muốn của cô là gì? Nếu như có thể giúp được, tôi sẽ giúp. Nhưng mà hiện tại" Dick giơ tay lên nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa, nếu cứ như vậy mãi, không biết khi nào mới xong, anh rất lo lắng, nếu như còn chậm trễ nữa, chỉ sợ Nhạc Tín Dương nhịn không được, tới đây đòi giết anh,"Hiện tại tôi thật sự có chuyện vô cùng quan trọng, muốn mời cô giúp, được không?"
"C.....Chuyện gì?"
Tường Vi ngẩn người, không hiểu người đàn ông ôn hòa này, vì sao lại nhiều lần tìm cô giúp đỡ, không phải là cô không muốn, mà là cô không hiểu mình có bản lãnh gì để giúp anh.
Dick thành khẩn gật đầu một cái với cô:"Là như vầy, bởi vì lần trước nhờ có cô mà buổi họp báo show diễn rất thành công, cho nên lần này Thái Tử Gia của 'ny Thường' ở Nhật Bản là Đằng tiên sinh đặc biệt tới đây, có ý muốn gặp cô, bây giờ đang ở trong 'thịnh thế' chờ cô, Thẩm tiểu thư, cô có thể đi gặp Đằng tiên sinh một lần được không?"
"Này" Tường Vi do dự, nhưng thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Dick, cô đành thuận theo, không đành lòng cự tuyệt,"Nhưng tôi sợ làm không tốt sẽ liên lụy anh"
"Không, Thẩm tiểu thư, đừng nói như vậy, tôi mới là người nên cảm kích cô mới đúng!"
"Chỉ gặp Tả Đằng tiên sinh kia một lần thôi sao?" Tường Vi có chút nghi ngờ.
"Đúng, chỉ gặp một lần!" Dick an ủi nàng, chuyện kế tiếp có thể từ từ nói chuyện, quan trọng là thuyết phục Tường Vi đi gặp Đằng tiên sinh.
"Nhưng tôi sợ...." Cô cúi đầu, lúng túng nhìn cách ăn mặc của mình, biết rõ bộ dạng không thích hợp, chỉ sợ là càng mất mặt xấu hổ thôi.
"Cảm ơn cô, Thẩm tiểu thư, lần đầu tiên tôi gặp cô thì biết cô là người đem may mắn đến cho tôi! Mà dung mạo của cô, làm tôi rất kinh ngạc, tôi nhớ cô là cô gái nhiều mặt. Như vậy, từ bây giờ trở đi, trở về làm Mạn Đà La, được không?"
Dick thành khẩn nhìn cô, như một luồng ánh mặt trời bắn vào trong tim của Tường Vi, lạnh và khô ráo, cô có chút giật mình, trong lòng xuất hiện thương cảm, tiên sinh từng cuồng bạo đoạt lấy 'Mạn Đà La', vì sao trong lòng 'Mạn Đà La' cũng tràn đầy bóng dáng của hắn?
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Bên trong phòng khách sang trọng, Nhạc Tín Dương đứng ngồi không yên, nhìn tả Đằng tiên sinh cùng với bạn gái của anh, trong lòng âm thầm thở dài, đây chính là kim đồng ngọc nữ, trên người tản mát ra khí chất cao ngạo, lộ ra thân phận tôn quý của bọn họ.
Tả Đằng Triết Dã là thái tử của 'Ny Thường', là con trai trưởng của nhà họ Tả Đằng, người này bề ngoài tuất dật, từ trước đến giờ là đối tượng của hàng ngàn cô gái, tiếng tăm lừng lẫy ở Nhật Bản.
Hôm nay, vì muốn thấy dung mạo của Mạn Đà La, ngàn dặm xa xôi tới đây, người có địa vị cao lại coi trọng người có địa vị thấp, có thể thấy được lần này 'ny Thường' ở trong nước phát triển nặng bao nhiêu!
"Nhạc tổng, đã mất bao nhiêu thời gian chờ đợi rồi, đây chính là hiệu suất làm việc của 'Thịnh Thế'?"
Triển Triệc Tường không kiềm chế, khiến cho Tả Đằng tiên sinh đợi lâu như vậy, Nhạc Tín Dương này điên rồi ư? Đắc tội với Thái Tử Gia, không chỉ là thịnh thế bị tai họa, cũng sợ Triển Diệc Tường anh cũng bị vạ lây!
"Ha ha, thực xin lỗi, tôi đi xem một chút, bọn họ sẽ tới nhanh thôi!"
Nhạc Tín Dương không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy chuẩn bị đi xem cái tên Dick rốt cuộc đang làm cái gì?
Lúc này, cạch cạch một tiếng, cửa bị mở ra.
"Xin lỗi, Tả Đằng tiên sinh, Triển tiên sinh, Nhạc tổng, chúng ta tới chậm."
Dick vừa lên tiếng, Nhạc Tín Dương âm thầm thở dài một hơi, nhưng vẫn không dám lười biếng, nhìn về sau lưng Dick: "Dick, Mạn Đà La đâu?"
Dick gật đầu, thoải mái đi tới phòng khách, đem Tường Vi đang ở sau lưng anh ngượng ngùng kéo ra
"A!"
Tường Vi hô một tiếng nhỏ, lá gan nhắc tới ngực, ánh mắt có chút ngượng ngùng, trong lúc lơ đãng thì thấy Đằng tiên sinh cao quý đang ngồi!
Rất quen thuộc! Tường Vi âm thầm cả kinh, người đàn ông trẻ tuổi, ưu nhã ngồi ở trên ghế sofa, có một đôi mắt làm cho cô thấy giống như đã từng quen nhau, ánh mắt như ngôi sao chói lọi, lúc cô lén lút quan sát Đằng tiên sinh, thì ánh mắt người kia cũng xuất hiện một tia sáng !
"Người này, chính là model trình diễn bộ 'Mạn Đà La khóc ra máu'- Thẩm tiểu thư!" Dick cực kỳ hài lòng khi bọn họ lộ ra ánh mắt kinh ngạc khi thấy Tường Vi.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt bén nhọn của Tả Đằng Triết Dã cùng Tường Vi chạm vào nhau, âm thầm nghĩ ngợi, thật sự là một mỹ nhân! Này đôi mắt trong suốt, mắt đen vừa sáng chói vừa thâm u, khóe mắt khẽ giơ lên, con ngươi lưu chuyển nhìn quanh phòng, không cần một cái nhăn mày hay một nụ cười, chỉ bằng con ngươi như nước động lòng người, đã hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, thật sâu cảm phục.
Dick đem trang phục đến, hơn nữa anh hiểu như thế nào đem tóc đẹp của Tường Vi vung đến mức tận cùng.
Những sợi tóc xõa trước trán, bị kẹp tóc cố định ở sau ót, nhìn có chút đáng yêu, lại không mất Điển Nhã. Một bộ ngân hôi trăm điệp, lộ ra cổ ngọc mảnh, trang phục đoan trang, lại không mất đi sự lãng mạn và dí dỏm.
Cô là cô gái, không cần trang phục lộng lẫy, xa hoa, lại làm cho người ta mất hồn, cam nguyện thần phục.
Triển Diệc Tường trố mắt thật lâu, lúc này mới hắng giọng một cái: "Mạn Đà La? Đêm đó đã thấy được, nhưng không ngờ hôm nay lại có may mắn gặp lại cô, vô cùng vinh hạnh, tôi là Triển Diệc Tường, cô có thể gọi tôi là Diệc Tường." Từ trước đến giờ, sức miễn dịch của đối với mỹ nữ là con số không, lúc nhìn thấy Tường Vi, nhịn không được mà âm thầm chắc lưỡi hít hà, thật là trách không được, lão Hắc đem người phụ nữ này ôm đi vào đêm đó, mỹ nhân như thế , sợ là trong thiên hạ không có người nào sánh bằng!
Khi Tường Vi thấy Triển Diệc Tường, hơi ngẩn ra, không phải là người đàn ông tìm tiên sinh hôm đó sao? Con ngươi thật nhanh buông xuống, cô rất sợ Triển Diệc Tường nhận ra cô.
Lúc Tường Vi xuất hiện, vốn đang ngồi trên ghế sa lon, Tả Đằng Triết Dã bỗng dưng đứng dậy, thân thể cao lớn đứng trước mặt Tường Vi, xoa xoa mu bàn tay của cô, cúi đầu, hôn nhẹ.
"A....." Tường Vi giật mình, bàn tay theo phản xạ muốn rút về, cô không có thói quen bị người khác đụng chạm, huống chi đối phương là một người đàn ông xa lạ!
"Ha ha, Mạn Đà La, tôi giới thiệu với cô, đây chính là người sắp thừa kế 'ny Thường'- Tả Đằng Triết Dã!" Triển Diệc Tường nhìn một cái liền nhìn ra ý đồ của Tả Đằng Triết Dã, thầm nghĩ, nếu có thể lợi dụng Mạn Đà La làm lung lạc lòng của Thái Tử Gia, chưa chắc không phải là chuyện tốt!
Tả Đằng Triết Dã khẽ gật đầu, khóe miệng nâng tạo thành nụ cười nhạt, dùng tiếng Trung chuẩn nói: "Cô rất đẹp, Mạn Đà La!"
Dick, Triển Diệc Tường, Nhạc Tín Dương, thậm chí là Tường Vi, cũng bị người đàn ông này làm cho kinh ngạc!(3T: Vì anh dùng tiếng Trung chuẩn để nói chuyện)
"Tiếng Trung của Tả Đằng tiên sinh thật tốt, tôi cần phải học tập ngài rồi."Giọng của Dick vẫn chứa khẩu âm của Hàn Quốc, mà Tả Đằng Triết Dã lại nói tiếng Trung như tiếng mẹ đẻ! Điều này thật sự là khiến người ta khâm phục.
Gương mặt tuấn tú của Đằng Triết, vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, trong tròng mắt đều là Tường Vi:"Mạn Đà La, tôi đại diện cho 'ny Thường' rất cảm ơn cô, hôm nay gặp mặt, quả nhiên làm cho tôi cảm phục! Tôi còn chưa biết tên của cô."
Dick phát hiện Tường Vi đang khẩn trương, muốn giải vây cho cô, đang chuẩn bị mở miệng nói ra tên Tường Vi......
"Thẩm Mạn Vi!"
Cô bật thốt lên, không dám nói ra hai chữ Tường Vi, dù sao tiên sinh đã giới thiệu tên cô với Triển Diệc Tường.
"Thật là một cái tên dễ nghe, tôi có thể kêu cô là Mạn Vi không?" Tả Đằng Triết Dã dịu dàng kêu, trước giờ, anh đều không tin trên đời này có tiếng sét ái tình, hay là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng là giờ phút này, anh ti, tin một cách không nghi ngờ!
"Anh!" Lúc này, cô gái thứ hai ở trong phòng ngoài Tường Vi lên tiếng. Cô chính là bạn gái đi cùng Tả Đằng Triết Dã, nhưng thân phận thật sự của cô không phải là người phụ nữ của Đằng Triết, mà là em gái của anh, Tả Đằng Tây Tử!
Không cam lòng vì sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Tường Vi, Tả Đằng Tây Tử không vui chu miệng lên, lại gần Tả Đằng Triết Dã, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tường Vi, trong con ngươi sáng ngời tràn đầy địch ý: "Cô chính là Mạn Đà La? Hừ, chỉ có vậy thôi ư?"
Tiếng Trung của hai anh em này rất chuẩn, bọn họ thật sự là tò mò, rốt cuộc nhà họ Đằng là một gia tộc như thế nào?
"Tây Tử, không được vô lễ!" Tả Đằng Triết Dã giận dữ, thấp giọng mắng một câu, sau đó nói với Nhạc Tín Dương:"Nhạc tiên sinh, vì ăn mừng sự thành công của 'ny Thường', tôi định tổ chức một bữa tiệc vào cuối tuần, đến lúc đó sẽ tuyên bố Mạn Vi là người đại diện cho 'ny Thường' ở Châu Á, anh thấy có được không?"
Nhạc Tín Dương vừa nghe, lập tức cười tươi rạng rỡ,"Ha ha, đương nhiên là không có vấn đề! Chi tiết cụ thể, chúng ta sẽ bàn tiếp."
"Như vậy, tiểu thư Mạn Vi, ý cô thế nào?" Ánh mắt của Tả Đằng Triết Dã nhìn về phía Tường Vi, tỉ mỉ hỏi thăm ý kiến của cô.
"Tôi......." Tường Vi muốn cự tuyệt, nhưng có nhiều ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm cô, lời nói định nói ra không hiểu sao nghẹn lại trong họng, chẳng lẽ họ muốn cô lấy thân phận Mạn Đà La—Thẩm Man Vi mà xuất hiện sao?
Lắc đầu, Tường Vi khổ sở mỉm cười.
Thượng Đế, cô không thể tin được, đây không phải là ý của cô, cô chỉ là thuận tiện giúp Dick tiên sinh mà thôi!
"Đương nhiên là không có vấn đề! Như vậy, Nhạc tổng, chuyện hợp tác với 'ny Thường", các anh từ từ nói chuyện, bàn bạc, tôi đưa Man Vi về." Dick kéo có chút không biết theo ai, Tường Vi lễ phép khom người, đi theo mang cô đi ra khỏi phòng tiếp khách.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
"Dick! Tôi.....Chuyện này......tôi không thể đồng ý với anh!"
Vừa ra khỏi phòng khách, Tường Vi lập tức nói, cô vẫn chưa hoàn hồn, cảm giác như mình nói nhăng nói cuội với người khác! Cô rõ ràng là Thẩm Tường Vi, sợ Triển Diệc Tường biết thân phận của mình và cô đã lỡ giới thiệu tên khác với Dick ( là Thẩm Mạn Vi đó), bất đắc dĩ cô mới dùng tên là Thẩm Mạn Vi. Rõ ràng cô là một cô gái hèn mọn, sao lại có thể làm người đại diện cho 'ny Thường' ở khu vực Châu Á, xuất hiện trong ánh đèn flash?
"Ngàn vạn lại đừng cự tuyệt tôi, được không?" Ánh mắt chân thành, Dick cố gắng thuyết phục Tường Vi, mặc dù trong ký ức của anh, tên của cô hình như là Tường Vi, hoặc là anh nhớ lộn, thôi thì cứ coi cô là Thẩm Mạn Vi đi,"Tôi chân thành hi vọng cô có thể nắm chắc cơ hội này, tin tưởng tôi, trở thành người đại diện của 'ny Thường' ở khu vực Châu Á, sẽ thay đổi vận chuyển của cô!"
Dick đã đụng tới nơi yếu ớt của Tường Vi! " Sẽ thay đổi vận mệnh", cổ họng của cô cơ hồ bị tắc nhẹn, ánh mắt sáng rỡ, trong khoảnh khắc tụ tập một tầng sương mù thật mỏng.
"Thế nào?" Dick thấy cô như là muốn khóc, thiếu chút nữa đã bị cô hù dọa,"Man Vi, tôi nói sai cái gì sao? Ngàn vạn đừng khóc a!"
Dick nhỏ giọng rên rỉ, bộ dáng điềm đạm dáng yêu của cô ấy, sợ là mỗi người đàn ông thấy được, đều không nỡ lòng!
Chỉ cần đôi mắt đẹp này nhìn một cái, là cam tâm vì cô trầm luân!
"Anh nói là sẽ thay đổi vận mệnh của tôi sao?" Đôi mắt đen ngập nước của Tường Vi phát ra tia sáng ưu buồn, vận mệnh không phải đã sớm định rồi sao?
Đời này, tiên sinh không cưới cô không lấy, không bao giờ phản bội hắn, không bao giờ thoát khỏi hắn, vĩnh viễn chỉ hầu hạ một mình hắn, nếu hắn không chê, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn theo đuổi
Đau lòng nhắm lại hai mắt, sắc mặt tái nhợt của Tường Vi lộ ra sự yếu ớt, thân thể cô vẫn không hoàn toàn hồi phục như cũ, bởi vì đoạn thề ước mà càng trở nên suy nhược, giống như một loại thần chú, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ nhắc nhở trong đầu cô, giống như chính vận mệnh trong tương lai của cô, cô chỉ có thể nghe theo!
"Mạn Vi, cô ở đây lo lắng, buồn bã cái gì đây? Tôi cam kết với cô...tôi nhất định sẽ giúp hết sức đi tìm bạn của cô, cho dù cô không ký hợp đồng cùng Thịnh Thế, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng yêu cầu duy nhất chính là hy vọng cô có thể dành chút thời gian, phối hợp cùng Thịnh Thế tuyên truyền cho 'Ny Thường', đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ trả công hậu hĩnh cho cô, có tiền bạc, tin rằng rất nhanh sẽ có thể thay đổi vận mệnh của cô."
Dick nói xong ưa thích nhếch lông mày, ở giới người mẫu, ai không khát vọng sớm được sủng ái, sự nghiệp được lên cao? Cái loại vinh dự lấp lánh ánh sao đó, đủ để thay đổi số mệnh của mỗi người mẫu không phải sao?
"Dick, theo anh , chính là tiền có thể thay đổi số mạng, thật sao?" Tường Vi cười đến có chút bi thương.
"Mặc dù tiền bạc không phải vạn năng, nhưng có thể đưa cô đi rất nhiều nơi, giúp cô hoàn thành nhiều nguyện vọng, hơn nữa, một khi cô nổi tiếng, cô có thể tiếp xúc với những người hoàn toàn khác, cô vừa gặp Thái Tử Gia của 'Ny Thường' Tả Đằng Triết dã tiên sinh rồi, tôi thấy, hắn rất có hảo cảm với cô! Điều hạnh phúc nhất của người con gái, không phải là tìm được người chồng như ý sao? Đằng Triết tiên sinh cho dù là phương diện nào mà nói, cũng tuyệt đối là thí sinh tốt nhất nha."
Dick nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của Tả Đằng Triết Dã, thì biết rõ anh coi trọng Mạn Vi, chuyện này đối với cô mà nói, có lẽ là chuyện tốt.
"Người chồng như ý?"
Bốn chữ này, thật sâu đập vào tận sâu tâm hồn của Tường Vi.
Điều thứ nhất thề ước —— hắn không cưới, cô không lấy.
Nhớ tới gương mặt bá đạo điên cuồng kia, tim của Tường Vi khẽ co rút đau đớn, 'người chồng như ý' đối với cô mà nói, sợ là mơ ước xa vời.
"Dick, có lẽ số mạng, cho dù là ai cũng không cách nào thay đổi, có đôi khi, có lẽ là nhất định "
"Không! Mạn Vi, vì sao tôi nhận thấy trong mắt cô là than thở, còn trẻ như vậy, dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, không nên buồn bã! Ngàn vạn lần đừng dễ dàng buông tha, nhớ Mạn Đà La khóc ra máu không? Nhớ ý nghĩa sâu sắc nhất của nó không?"
Dick dưới tình thế cấp bách, cầm hai vai gầy vủa cô, thành khẩn mà thiết tha tiếp tục nói: "Truyền thuyết Mạn Đà La khóc ra máu, cô còn nhớ rõ không? Những đám người kia muốn cầu cạnh tinh linh, phải không sợ hãi, mặc dù là tình yêu nhất định đi về phía diệt vong, cũng làm việc nghĩa không được chùn bước, dâng lên máu tươi, cho dù là tan thành mây khói, cũng muốn cho các tinh linh còn một kỳ tích yêu! Cô còn nhớ rõ không?"
Tường Vi khẽ gật đầu, trong con ngươi hiện tia nước, truyền thuyết này, từng để cho cô đau lòng đến muốn chết đi, nhớ tới khuôn mặt tiên sinh, cô lại cảm thấy mình lúc nào cũng có thể tan thành mây khói!
"Mạn Vi, mặc dù tôi không biết cô từng trải qua cái gì, nhưng dịu dàng của cô khiến cho tôi đau lòng. Trong ánh mắt của cô lơ đãng tiết lộ u buồn cùng đau thương, không lừa được tôi, trong đôi mắt đẹp dịu dàng này nói cho tôi biết, cô không vui, thật sao?"
Dick là người đàn ông chu đáo, Tường Vi yếu ớt kia căn bản không cách nào thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Thiếu chút nữa bị hắn dịu dàng ép cho đến khóc, Tường Vi hít mũi một cái, yên lặng gật đầu: "Có lẽ tôi cũng không dám hy vọng vui vẻ xa vời, Dick, anh nói cho tôi biết, như thế nào mới có thể không đau lòng?"
Hít vào một ngụm khí lạnh, Dick không khỏi bất ngờ nhìn cô "Thật xin lỗi, tôi không biết thì ra là cô không vui!"
"A, lại luống cuống ở trước mặt anh!" Tường Vi nhẹ giọng thở dài, chưa từng có một người có thể nghĩ như Dick vậy, để cho cô nói ra lời nói khát vọng trong lòng, vậy mà, như thế nào mới có thể không đau lòng? Đây phải chăng cũng là một loại hy vọng xa vời?
"Tôi rất vui mừng vì cô bắt đầu buông xuống lòng phòng bị đối với tôi, phương pháp xử lí khiến cho chính mình không đau lòng, cô biết là cái gì không?"
Tường Vi lắc đầu một cái, có chút mê hoặc.
"Là mỉm cười!"
Nhìn ra sự khó hiểu trong con ngươi của cô, Dick mỉm cười hướng cô gật đầu một cái ——
"Đúng, là nụ cười của cô! Vô luận gặp phải hoàn cảnh khó khăn như thế nào, cho dù là tổn thương đau đớn nhất, cũng phải nỗ lực tự nói với mình, không thể khóc, phải mỉm cười, hiểu không?"
"Cho dù là người khác làm cho anh bị tổn thương rất đau đớn, đau đến mức anh khó có thể hô hấp, cũng phải mỉm cười sao?" Tường Vi nhớ tới điên cuồng của tiên sinh, tim vẫn có chút đập nhanh, nỗi đau cùng một loại giống như hôm qua, rõ mồn một trước mắt.
"Đúng, mỉm cười, dùng nụ cười đẹp nhất của cô nói cho người kia, cô không sợ hãi những đau đớn đó, hơn nữa cô cũng không sợ hãi người kia gây ra nỗi đau cho cô"
Lời của Dick như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào trong lòng Tường Vi, tạo nên tầng tầng rung động.
"Nhưng nếu, người kia thậm chí bá đạo đến mức không cho phép anh mỉm cười thì sao đây?" Cô đoán, tiên sinh chính là người như vậy, điên cuồng đến mức không cho phép cô mỉm cười.
Dick thật chắm chú nhìn vào Tường Vi xinh đẹp đến mức để cho người khác phải đau lòng, âm thầm thở dài, rốt cuộc là đau đớn như thế nào, lại làm cho cô kinh hoảng như vậy? Rốt cuộc người gây ra nỗi đau đớn đó, là nam hay là nữ?
"Như vậy, cô càng phải mỉm cười!" Dick nhẹ nhàng nắm bàn tay xinh xắn của cô, cố gắng tạo sức mạnh cho cô, "Mỉm cười không khuất phục, chính là cách tốt nhất giúp cô quên đi đau đớn, bởi vì chỉ có người kiên cường, mới có thể nhớ rõ để mỉm cười đối mặt. Cô có thể làm được, Mạn Vi! Tin tưởng tôi, 'Ny Thường ' sẽ bởi vì cô mà tiến vào một khu vực mới!"
"Mỉn cười kiên cường?" Tường Vi thì thầm nói.
"Đúng! Cười một cái!" Dick vui vẻ nói.
Hồi lâu, mới đợi thấy dung nhan khuynh thành cô khẽ nở rộ nụ cười, mặc dù, giữa hai lông mày vẫn có chút nỗi u buồn, mặc dù, ánh mắt vẫn không có xóa sạch đi buồn phiền, nhưng nụ cười của cô, là sáng rỡ như vậy, mê say như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro