Chương 6: Bản án tử thần
Ánh chiều tà đỏ rực dần buông xuống, như một dấu hiệu bất thường của định mệnh đang đến gần.
Scorpio bị dồn đến bên bờ sông, dòng nước dưới chân gào thét dữ dội, như muốn nuốt chửng lấy mọi thứ rơi vào đó. Trên người cậu đầy thương tích, từng vết cắt sâu đang rỉ máu, thấm ướt cả tấm áo choàng bị rách nát. Lúc này, Scorpio hoàn toàn kiệt sức. Cậu đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với đám sát thủ đang vây kín trước mặt.
Với tài năng kiếm thuật thiên bẩm, Scorpio vốn được xem là một trong những tay kiếm sĩ đáng gờm nhất đế quốc, nhưng kẻ địch lần này quá đông và dường như được huấn luyện bài bản, chuyên nghiệp. Một mình cậu không thể chống lại tất cả. Từng đoàn hộ tống của cậu đã ngã xuống, không ai sống sót. Scorpio tự nhủ rằng đây hẳn là một cái bẫy được lên kế hoạch tỉ mỉ, nhằm vào chính cậu.
Đôi chân run rẩy khụy xuống, cậu cảm nhận rõ hơi thở nặng nề và nhịp tim đang yếu dần. Đôi mắt sắc bén của cậu vẫn không rời khỏi những kẻ địch, tay nắm chặt thanh kiếm dù máu từ bàn tay đã ướt đẫm chuôi kiếm.
Và rồi, cậu nhìn thấy nó.
Một cỗ xe ngựa với gia huy quen thuộc từ phía xa chậm rãi tiến đến. Gia huy đó, biểu tượng của gia tộc Công tước – gia tộc của Gemini. Một tia hi vọng lóe lên trong đôi mắt đang mờ đi của Scorpio. Anh trai cậu... chắc chắn sẽ không để cậu phải chết trong tình cảnh này.
Scorpio gắng gượng ngẩng đầu, cố nhìn rõ bóng người đang bước xuống từ cỗ xe. Đó là một dáng người cao lớn, khoác áo choàng đen, đầu đội mũ trùm, dáng điệu đầy uy nghiêm nhưng lạnh lẽo. Dù chỉ là một bóng hình mờ nhạt trong ánh chiều tà, nhưng Scorpio không thể nhầm được – đó chính là Gemini, anh trai của cậu.
“Gem...” Scorpio thì thầm, giọng nói yếu ớt không thành tiếng.
Nhưng khi kẻ khoác áo choàng cởi mũ trùm ra, sự thật hiện lên rõ ràng như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cậu. Đôi mắt của Gemini – người từng yêu thương, bảo bọc cậu – giờ đây chỉ toàn sự lạnh lẽo và xa cách. Không một chút thương xót, không một tia sáng ấm áp nào còn sót lại.
“Scorpio,” giọng nói trầm thấp, cất lên như một bản án tử. “Kết thúc đi.”
Scorpio bật cười, một tiếng cười khô khốc, đầy chua chát và đau đớn. Cậu đã hy vọng gì? Một người anh trai từng coi cậu là cả thế giới, giờ đây lại trở thành người đẩy cậu đến bờ vực tử thần. Cậu nhìn Gemini, đôi mắt khẽ nheo lại để che đi cảm xúc trào dâng.
“Thật nực cười...” Cậu lẩm bẩm, hơi thở đứt quãng. “Hóa ra, người muốn giết tôi lại chính là anh.”
Gemini không nói gì, ánh mắt lạnh lùng như tảng băng. Đám sát thủ xung quanh bắt đầu tiến lên, vây chặt lấy Scorpio.
Nhưng Scorpio không cho chúng cơ hội. Nhìn dòng nước chảy xiết phía sau, cậu biết rằng đó là lựa chọn duy nhất. “Nếu phải chết, tôi sẽ chọn cách của riêng mình,” cậu nghĩ.
Không chút do dự, Scorpio nhảy xuống dòng sông. Nước lạnh như băng ôm lấy cơ thể cậu, cuốn đi mọi đau đớn và mệt mỏi. Trước khi ý thức mờ dần, cậu thầm hứa với bản thân: “Nếu tôi còn sống, Gemini, anh nhất định sẽ hối hận vì ngày hôm nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro