Chương 4: Đêm giông bão
Buổi sáng hôm đó, bầu trời rực rỡ, trong xanh đến mức khiến người ta nghĩ rằng một ngày yên bình sẽ kéo dài mãi. Nhưng không ngờ, buổi chiều bỗng chốc nổi lên cơn giông dữ dội. Mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp liên hồi, và mưa trút xuống như muốn cuốn phăng mọi thứ. Đến tối muộn, cơn bão vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Trong căn phòng tĩnh mịch, Scorpio vùng vẫy trong cơn ác mộng. Cậu mơ thấy bản thân bị đánh đập, bị bỏ đói, những vết roi in hằn trên da thịt và tiếng cười nhạo vang vọng khắp không gian. Hình ảnh một đứa trẻ gầy gò, phải giành giật từng miếng ăn với lũ chó hoang cứ hiện lên rõ ràng. Trong cơn mơ hỗn loạn, Scorpio bất giác thấy một người đàn ông xuất hiện, kéo cậu ra khỏi địa ngục đó và đưa đến một nơi xa lạ, nơi cậu gặp anh – người duy nhất từng mang lại chút ấm áp cho trái tim băng giá của mình.
Scorpio giật mình tỉnh giấc. Cậu ngồi trên giường, hai tay ôm đầu, cơ thể run rẩy không ngừng. Mồ hôi túa ra ướt đẫm cả áo, đồng tử co rút lại đầy hoảng loạn. Bên ngoài, một tia sét chói lòa xé toạc bầu trời đêm, tiếng sấm rền vang như muốn đánh gục sự bình tĩnh mong manh của cậu.
Không chịu nổi nữa, Scorpio lao ra khỏi phòng, tiến vào màn đêm u tối.
Trong một căn phòng khác, Gemini đang chìm trong giấc ngủ say thì bị tiếng sét lớn làm giật mình tỉnh dậy. Cậu nhíu mày, ngồi dậy, lầm bầm chửi vài câu vì bị làm phiền, định nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng chưa kịp nhắm mắt, một thứ gì đó bất ngờ lao vào cậu.
Gemini hét lên trong hoảng loạn. Trời tối đen như mực khiến cậu không nhìn rõ, nhưng cảm giác rõ ràng rằng thứ kia đang nhìn chằm chằm vào mình. Điều này càng làm cậu kinh hãi hơn.
Đột nhiên, một tia sét nữa lóe sáng, chiếu rọi căn phòng trong giây lát. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Gemini nhận ra gương mặt Scorpio – đầy hoảng loạn và sợ hãi.
“Scor? Là em sao?” Gemini kinh ngạc hỏi, nhưng chưa kịp nhận phản hồi thì Scorpio đã gục đầu vào cổ cậu, bật khóc nức nở.
Những giọt nước mắt nóng hổi làm Gemini khựng lại. Dù biết Scorpio rất nhút nhát và dễ tổn thương, cậu vẫn không ngờ em trai mình lại hoảng loạn đến mức này. Nhìn Scorpio đang run rẩy, nước mắt lăn dài trên gương mặt non nớt, Gemini cảm thấy trái tim mình như thắt lại.
Không chút do dự, cậu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy em trai, cố dỗ dành.
Scorpio, giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, kể về những tháng ngày cậu bị bạo hành, bị xem như không phải con người, bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Giọng cậu run rẩy, vỡ vụn theo từng ký ức được kể ra. Gemini nghe mà trái tim như thắt lại, vừa thương xót, vừa phẫn nộ trước sự tàn nhẫn của những kẻ đã gây ra đau khổ cho em trai mình.
“Scor... Đừng nghĩ về những chuyện đó nữa,” Gemini thì thầm. Cậu nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc em trai, ánh mắt đầy sự xót xa. “Có anh ở đây rồi. Anh sẽ không để ai làm hại em nữa.”
Gemini cất giọng hát ru – bài hát mà mẹ cậu từng hát mỗi khi cậu buồn. Giai điệu dịu dàng, ấm áp, như một chiếc chăn mềm mại phủ lên trái tim lạnh giá của Scorpio. Tiếng hát ấy làm Scorpio dần bình tĩnh lại, nước mắt khô dần trên má. Cậu từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Gemini, như tìm thấy nơi an toàn duy nhất giữa cơn giông bão.
Đêm đó, giông tố ngoài trời vẫn tiếp diễn, như muốn nhấn chìm cả tòa lâu đài trong hỗn loạn. Nhưng bên trong căn phòng nhỏ, tiếng mưa gió dần trở thành âm thanh xa xôi khi cả hai chìm trong hơi ấm của nhau. Gemini siết chặt vòng tay, như muốn bảo vệ Scorpio khỏi những cơn ác mộng vẫn ám ảnh cậu.
Scorpio, sau bao năm cô độc và sợ hãi, cuối cùng cũng tìm thấy một nơi an toàn để dựa vào. Dù cơn bão ngoài kia có kéo dài bao lâu, thì ít nhất đêm nay, cậu biết mình không còn một mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro