Chương 3: Khu vườn bí mật
Những ngày sau khi Scorpio được đưa đến lâu đài Astoria, sự hiện diện của cậu bé đã dần trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Gemini. Vết thương trên người Scorpio được các hầu nữ chăm sóc cẩn thận, và mỗi ngày Gemini đều đến thăm, đôi mắt sáng rỡ dõi theo từng thay đổi nhỏ trên cơ thể em trai.
"Scor, hôm nay em cảm thấy thế nào?" Gemini hỏi, giọng hồ hởi.
Scorpio ngước lên từ chiếc ghế cạnh cửa sổ, nơi cậu thường ngồi để phơi nắng. Mặc dù cơ thể vẫn còn yếu ớt, nhưng đôi má đã có chút hồng hào hơn.
"Đỡ hơn nhiều rồi… Cảm ơn anh, Gem," Scorpio đáp, giọng nhẹ như gió thoảng.
Cách gọi "Gem" và "Scor" như một mật hiệu thân thiết giữa hai anh em. Gemini không bao giờ để Scorpio phải uống thuốc hay bôi thuốc một mình. Cậu luôn đứng bên cạnh, đôi khi còn giành phần giúp em bôi thuốc. Dù tay cậu vụng về, hành động ấy khiến Scorpio cảm thấy một thứ gì đó thật ấm áp mà trước giờ cậu chưa từng trải qua.
Một buổi sáng trời xanh ngắt, Gemini, với ánh mắt lấp lánh tinh nghịch, ghé sát vào tai Scorpio thì thầm:
"Hôm nay anh sẽ cho em xem một nơi đặc biệt!"
Scorpio nhìn anh trai bằng đôi mắt nghi hoặc nhưng cũng không giấu được chút tò mò. Sau khi chắc chắn rằng không ai để ý, Gemini dẫn Scorpio qua hành lang dài, vòng qua một góc khuất, và cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa kính lớn phủ đầy dây leo.
“Đây là khu vườn của mẹ anh,” Gemini thì thầm, giọng đầy tự hào.
Khi cánh cửa được đẩy mở, một khung cảnh rực rỡ bừng lên trước mắt Scorpio. Khu vườn như một thiên đường nhỏ, tràn ngập ánh sáng và màu sắc. Những đóa hoa với đủ hình dáng, màu sắc nở rộ dưới ánh nắng, tựa như đang nhảy múa. Hương hoa dịu nhẹ lan tỏa trong không gian, làm Scorpio ngây người.
“Đẹp quá…” Scorpio lẩm bẩm, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Gemini cười rạng rỡ, kéo tay em trai đi sâu vào khu vườn. Cậu chỉ vào từng loài hoa, thao thao giới thiệu:
“Đây là hoa oải hương, mẹ anh nói nó mang lại sự bình yên. Còn đây là hoa hướng dương, luôn hướng về mặt trời, như cách chúng ta luôn hướng về những điều tốt đẹp…”
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một khóm hoa trắng muốt, cánh mỏng manh tựa như ánh trăng.
“Đây là hoa Nguyệt Quế. Mẹ anh thích nó nhất. Bà nói rằng nó tượng trưng cho sự mạnh mẽ và thanh tao, giống như cách bà luôn muốn sống.”
Scorpio lắng nghe, ánh mắt dịu lại. Cậu nhìn Gemini đang mải mê nói, nét mặt rạng ngời, và cảm thấy lòng mình như ấm lên. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu không còn cảm giác lạc lõng hay bất an.
Thời gian trôi qua lúc nào không hay, chỉ đến khi tiếng bước chân gấp gáp của hầu nữ và quản gia vang lên từ xa, Gemini mới giật mình.
“Họ đang tìm chúng ta rồi!” Gemini thì thầm.
Cậu kéo tay Scorpio, cả hai rón rén chạy về phía hành lang. Trước khi bước vào phòng, Gemini quay lại, nở nụ cười rạng rỡ.
“Đừng lo, Scor. Ngày mai anh sẽ dẫn em đi chơi tiếp!”
Scorpio đứng ngây người. Nụ cười của Gemini như ánh nắng, xua tan mọi bóng tối trong tim cậu. Một cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy – sự ấm áp, sự cảm kích, và một chút gì đó giống như niềm hy vọng.
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Scorpio, khu vườn ấy và nụ cười ấy đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro