Chương 2: Em trai
Trong lâu đài của Công tước Astoria, từng bậc cầu thang sáng bóng phản chiếu ánh mặt trời nhạt nhòa của buổi chiều tà. Gemini, cậu thiếu gia nhỏ tuổi, chạy ào xuống cầu thang với tiếng gọi ngập tràn hy vọng:
"Cha đã về! Cha đã về rồi!"
Quản gia và các hầu nữ lúng túng dõi theo cậu bé khi cậu băng qua sảnh lớn, mái tóc nâu xoăn bồng bềnh theo từng bước chạy. Đôi mắt cậu rực rỡ như những viên ngọc lục bảo, lấp lánh niềm vui khi cậu lao vào vòng tay của Công tước.
Công tước Astoria, người đàn ông quyền uy nhưng có vẻ mỏi mệt, mỉm cười dịu dàng và bế bổng cậu con trai nhỏ. Cậu hít hà mùi hương quen thuộc của cha, cảm giác an toàn tràn ngập, xua đi những ngày dài cô đơn trong lâu đài rộng lớn.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị thay thế bởi sự tò mò khi ánh mắt Gemini bắt gặp một dáng hình nhỏ bé phía sau cha. Đó là một cậu bé gầy gò, đôi chân trần lấm lem bùn đất, quần áo rách nát, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm như vực thẳm đêm đen.
"Cha, người này là ai vậy?" Gemini ngây ngô hỏi.
Công tước khẽ đặt tay lên vai cậu bé kia, giọng nói ôn tồn nhưng cứng rắn:
"Đây là Scorpio. Từ nay, nó sẽ là em trai của con."
Gemini sững người, rồi đôi mắt cậu bỗng sáng rỡ như ánh sao. Cậu nhảy cẫng lên, vỗ tay như một đứa trẻ vừa nhận được món quà quý giá nhất thế gian.
"Em trai! Thật sao? Con có em trai ư?"
Công tước chỉ gật đầu, rồi nhanh chóng giao Scorpio lại cho quản gia trước khi rời đi vì công việc bận rộn. Gemini đứng đó, nhìn theo cha một thoáng, rồi quay lại với ánh mắt tò mò xen lẫn phấn khích.
"Chào em! Anh là Gemini! Anh rất vui vì từ nay chúng ta có thể chơi cùng nhau!"
Gemini bước lại gần, nhưng càng đến gần, cậu càng nhận ra tình trạng đáng thương của Scorpio. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cậu vội đưa lên che miệng khi nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên làn da em mình.
"Em... em có đau không? Những vết thương này là sao? Ai làm em đau?"
Scorpio im lặng, ánh mắt cúi gằm, nhưng đôi vai nhỏ run lên. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu cảm nhận được sự quan tâm thật lòng. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên đôi má hốc hác.
Gemini hoảng hốt, luống cuống tìm cách dỗ dành. Cậu lục túi áo, lấy ra một viên kẹo mật ong sáng bóng, món quà mà một hầu gái từng lén cho cậu.
"Này, em ăn thử đi! Ngon lắm đó! Anh hứa với em, từ nay sẽ không ai làm em đau nữa đâu!"
Scorpio ngước lên, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, nhìn viên kẹo nhỏ trong tay Gemini. Cậu run rẩy nhận lấy, siết chặt trong tay như một bảo vật quý giá.
"Cảm ơn... anh..." - Đó là lần đầu tiên Scorpio cất lời sau những tháng ngày dài chìm trong đau khổ.
Gemini nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng lau nước mắt cho em trai. Cậu không ngần ngại nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, kéo em ra ngoài sân, nơi nắng chiều đang phủ lên khu vườn một sắc vàng ấm áp.
"Đi nào, anh sẽ chỉ cho em nơi đẹp nhất trong lâu đài này!"
Từ khoảnh khắc đó, một sợi dây vô hình gắn kết hai tâm hồn. Gemini như ánh sao rực rỡ trong đêm tối, mang đến hơi ấm và hy vọng cho Scorpio - một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên, dù yếu ớt nhưng tràn đầy khát khao sống.
Và từ nơi ấy, tình anh em giữa họ bắt đầu, như một bản giao hưởng dịu dàng giữa ánh sáng và bóng tối, giữa vết thương và sự chữa lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro