Tập 3: Anh trai
Tôi tỉnh dậy, bên giường không có ai, chỉ là trên người xanh xanh tím tím chứng tỏ đêm hôm qua không phải là mộng, tôi ngẩn gười cảm thấy vô cùng trống trải.
Tôi vô thức nói
"Này... cậu còn ở đây không?"
Không ai trả lời tôi, chỉ có sự im lặng. Tôi chờ đợi rất lâu, đến khi bụng đối tôi mới bước xuống giường, đi ngang qua gương, tôi dừng chân lại nhìn chính mình trong gương, thân thể đã mười tuổi lại yếu nhớt như một đứa trẻ một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi, trên người lại bầm dập đầy vết đánh vết kẹo, có nhiều vết chẳng chịt đã thành sẹo.
Tôi thở dài, sau đó luống cuống mặc lại đồ, nhịn xuống cái cảm giác vết thương chạm vào bộ quần áo xơ cứng. Tôi nhíu mày. Bước ra khỏi cửa, láo liên xem có ai ở ngoài không. Sau đó thì tôi bước xuống bếp, tìm đồ ăn. Trên bàn đồ ăn vẫn còn nghi ngút hơi nóng. Chỉ là cái bàn này lại hơi cao so với tôi.
Tôi lại không có thói quen ngồi lên bàn, tôi chỉ có thói quen thó đồ sau đó lẩn vào một góc ăn. Tôi cố huơ cái tay, cuối cùng cũng lấy được mẩu bánh mì nóng, tôi liền nhét vào trong bụng. Dù sao có bị đánh trong bụng cũng đã nuốt được mẩu bánh to, sau đó tôi lại chạy cái vèo mang theo cái bánh thơm mà vào trong góc gặm.
Cái bánh thơm mùi bơ, vỏ bên ngoài thì giòn, bên trong thì mềm mịn còn có phô mài và sữa, vừa ăn liền tan ra trong miệng. Ngọt ngọt béo béo. Tôi chưa bao giờ ăn ngon như vậy. Chỉ là tôi không biết ở trên ghế, có một đứa trẻ đang chống cầm nghiêng mặt nhìn tôi mà cười nói:
"Hệt như một con hamster"
Giọng cậu ta rất nhỏ, tôi không hề nghe thấy, đợi khi tôi đã ăn xong một cái rồi, mặc dù đã có chút no nhưng tôi vẫn muốn ăn thêm một cái nữa, mấy lúc tôi được ăn. Lỡ ngày mai không được ăn thì sao.
Thế là tôi lại lén lút tìm tới cái bàn đó, lại muốn huơ đại một cái bánh. Nhưng mà thanh âm của cậu ta vang lên:
"Lên bàn mà ngồi ăn, không ai tranh với cậu"
Tôi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn không thấy cậu ta, cái bàn thực sự quá cao. Tôi cũng không dám ngồi lên ghế, cũng không dám rời đi. Cứ đứng trơ ở đó. Cậu ta nhíu mày không biết đang nghĩ gì mà hạ giọng nói:
"Tôi nói cậu ngồi lên ghế mà ăn! Cậu điếc sao, cậu không ngồi tôi liền đánh cậu! Hơn nữa còn không cho cậu ăn"
TÔi giật mình, theo quán tính liền sợ hãi ngồi lên ghế, cái ghế cũng cao, tôi bò lên rất chật vật. Mà lúc này tôi đã nhìn thấy cậu ta. Đó là một đứa trẻ với mái tóc cắt tỉa ngắn gọn, gò má cao, mái tóc dày và đen nhánh, đôi môi mỏng cười nhẹ rất đẹp, đôi mắt phương cong cong híp lại. Mang cho người ta cảm giác rất dịu dàng rất ôn nhu.
"Gì thế? Còn không mau ăn đi, nhìn tôi mãi. Cậu còn không ăn tôi sẽ hối hận vì đã cho cậu ăn đấy?"
Không biết có phải vì cảm nhận được thiện ý của cậu ta hay không mà tôi rụt rè hỏi:
"Tôi ăn, cậu thật không đánh tôi?"
"Ừ, không đánh, mau ăn"
Tôi cười toe toét, liền bóc đồ ăn vào mồm, ăn vội ăn vã, sợ cậu ta đổi ý. Cậu ta nhìn tôi ăn, cứ nhìn tôi ăn như vậy, chính mình động tác ăn thì lại rất từ tốn, hệt như một công tử. À, cậu ta đúng là một công tử.
Đợi khi tôi ăn đến cái thứ ba thì cậu ta nói:
"Không được ăn nữa" Giọng có hơi nặng, tôi có chút sợ. Nhưng sau đó tôi nghe cậu ta nói:
"Ăn nữa liền sẽ đau bụng"
RÕ ràng đều là trẻ con như nahu, nhưng lúc này tôi dần cảm thấy cậu ta hệt như một ông cụ non. Tôi cười cười, không hiểu sao có chút vui vẻ.
"Thật như một tên ngốc" Cậu ta nói, sau đó thì liền nhảy xuống ghế, đi vội, như một cơn gió, tôi ngẩng ra, đầu tiên là tôi ngạc nhiên bởi vì dường như tôi thấy mặt cậu ta có chút đỏ, thứ hai tôi không tin được cậu ta thực sự không đánh tôi. Sau đó tôi có chút trống rỗng. bởi lẽ lâu rồi tôi mới cảm nhận được ấm áp của ai đó.
Tôi ngẩng người ngồi đó một lúc đâu, sau đó đột ngột có người chắn trước mắt tôi, tôi theo bản năng giơ tay lên che chắn gương mặt. Người đó liền khó chịu nói:
"Che cái gì mà che, bỏ tay ra, tôi sát trùng băng bó cho cậu"
Tôi ngạc nhiên, hóa ra là cậu ta đã trở về, cậu ta giơ lên bông băng trên tay, sau đó còn lắc lắc. Tôi mở tròn mắt, đột nhiên nghẹn nghẹn không biết nói lời nào. Cậu ta nói:
"Bỏ tay xuống đi''
TÔi bỏ tay xuống, cậu ta cũng không nói gì nữa, mà cẩn thận chữa lành cho tôi, động tác rất vụng về, có đôi khi cậu ta đè hơi mạnh, thuốc sát trùng có lúc đổ hơi nhiều. Cảm giác rát như đốt cháy làn da nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái. Có lẽ tôi bệnh rồi.
Cậu ta làm xong, cười tự hào, sau đó ngẩng đầu nói:
"Này!"
"Dạ?" Tôi bất ngờ đáp lại.
"có phải tôi đã cho cậu ăn đúng không?"
"Dạ đúng"
"có phải tôi đã chữa lành cho cậu không?"
"Dạ đúng"
"Vậy cậu phải báo ơn tôi đúng không?"
"Dạ đúng"
"Vậy sau này cậu làm em trai tôi được đúng không?"
"Dạ đúng.Ơ... tôi tôi sao có thể làm em trai của cậu ạ?"
"Sao lại không, người phụ đó dẫn cậu về, kêu cậu là con của bà, mặc dù tôi không thừa nhận người phụ nữ đó, bởi tôi chướng mắt bà ta, nhưng tôi rất thích cậu, cậu như con hamster của tôi vậy, rất đáng yêu. Khiến tôi muốn nuôi cậu, muốn chăm sóc cậu. TÔi không cho phép cậu từ chối." Đứa trẻ bá đạo nói, còn nhân cơ hội rờ đầu của cậu.
"Gọi tôi anh trai" giọng cậu ta có chút mong chờ. TÔi nghĩ... có lẽ lúc này tôi rất tham lam đi, rõ ràng mình thấp hèn như vậy, bần cùng như vậy lại muốn anh ấy trở thành anh của mình. TÔi thẹn thùng gọi một tiếng anh trai. RỒi chạy vụi đi. Đóng mình lại trong phòng, lăn qua lộn lại.
Mà đứa trẻ thì đứng ở ngoài, cười cười, nhưng nụ cười lại có chút âm u. Nó duối bàn tay ra, bàn tay mới chạm qua gương mặt mềm mại lại gầy gò của cậu. Không hiểu sao, đáy mắt dường như càng tối.
"Đúng vậy, cậu ấy hệt như con hamster của tôi, chỉ là con hamster ấy chết rồi. Hamster tuổi thọ thực không lâu lắm, hy vọng em trai tuổi thọ có thể lâu. TÔi thực sự rất thích em đấy"
"Em trai của tôi."
===
Ps: đứa trẻ ngây thơ này là đại phản diện nha mọi người. Kiểu nam phụ ác độc siêu đáng ghét bệnh độc chiếm giai đoạn cuối ý. Thường thì tui rất thích mấy anh trai ôn nhu độc chiếm, mỉm cười nguy hiểm nhưng mà viết hoài một motip thế cũng chán.
Đổi motip là ôn nhu nguy hiểm đi.
Độc giả: ủa khác gì
Khác chú: bên kia là phản diện ôn nhu là giả tạo, là mặt nạ đối với tất cả mọi người, sự nguy hiểm trong hắn là ác quỷ chực chờ ăn tươi nuốt sống thụ, còn bên này là công thật sự ôn nhu với thụ, ảnh vì thụ trả giá rất nhiều, và ảnh chỉ nguy hiểm với thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro