"Cho đến một ngày, chị giúp chị gái ra bên ngoài mua đồ, thiếu chút nữa bị một chiếc xe đụng vào, chủ xe là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nga đã quên, còn là một phú bà nhà giàu mới nổi." Nói đến đây, trên mặt Yuqi lại lộ ra biểu tình âm trầm trào phúng.
Cô nói tiếp: "Sau đó, bà già ghê tởm kia quấn lên chị, dùng gần một trăm vạn, thu mua ba mẹ chị, khiến bọn họ bán con gái cho bà già luyến đồng đó, ha ha, bà già ghê tởm đó cầm tù chị, buộc chị làm đủ loại chuyện ghê tởm, phản kháng sẽ bị đánh, không cho ăn cơm, thẳng đến khi chị 13 tuổi, đủ năng lực giết chết bà già đó, thay đổi thân phận tên họ, trốn thoát, rất nhiều năm sau, chị gặp chị gái."
Shuhua lẳng lặng lắng nghe, nhìn Yuqi khi nói tới chị gái mình, đáy mắt hiện lên thống hận mãnh liệt.
Thấy cô trầm mặc, nàng nhẹ nhàng nói: "Chị gái chị chính là vị hôn thê của ả phụ nữ kia?"
Yuqi hoàn hồn từ trong hồi ức, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, gật đầu: "Không sai, khi đó bạn giường bên người chị có vô số, trong đó có một người phụ nữ đã có vị hôn thê, đó chính là chị gái tốt của chị."
Nói xong lời cuối cùng, cô lại cười.
Chỉ là loại tươi cười này, chứa thống khổ, chứa hận ý, còn chứa cả nỗi bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"Chị gái nhận ra chị, mắng chị là tiểu bạch kiếm để đàn bà bao dưỡng, còn mắng chị là đồ hạ tiện, ha ha, đó chính là chị gái ruột của chị a, ở trong mắt chị ta, chị không khác gì súc sinh, lúc ấy chị cũng không dám tin tưởng, sao đó có thể là người chị gái yêu thương che chở chị khi còn nhỏ? Ha ha, nếu không phải chị ta muốn tố giác chị, nói chị là hung thủ giết bà già đó, chị khẳng định sẽ không kích động giết chết chị ta. Chị cũng không hối hận, chỉ hối hận bản thân lại sinh ở gia đình ham phú quý như vậy, một gia đình dễ dàng bán con gái ruột cầu vinh."
Ngữ khí Yuqi nhàn nhạt, lại như bao hàm hết thảy, trong lãnh đạm lộ ra một cổ hàn ý.
Cô... hận người nhà của cô đi.
Một trăm vạn đơn giản, liền bán cô cho người khác làm đồ chơi, không có tự do, không có tôn nghiêm.
Ánh mắt Shuhua chợt lóe, nàng nghe ra được, Yuqi không có bối cảnh đặc biệt gì, từng là người thường, sau này thành vương tử hộp đêm.
Vì thế, nàng đem tay mình, trùm lên, nhẹ nhàng cầm tay cô: "Chuyện trước kia đều đã qua."
Lúc này nàng mới chú ý tới, Yuqi vẫn nắm chặt nắm tay, đang phát run!
Yuqi cúi đầu, quan sát nữ nhân trước mắt thật lâu, đáy mắt nàng, không có khinh thường, không có khinh miệt, không có bất luận biểu tình chán ghét, ghét bỏ cô.
Nàng an an tĩnh tĩnh ngửa đầu nhìn cô, chỉ đơn giản như vậy đã cho cô an ủi lớn nhất.
Cô thực may mắn, gặp được nàng, càng may mắn là, cô thích nàng.
Yuqi gắt gao ôm nàng trong ngực, đem mặt chôn ở cổ nàng, tham lam hấp thụ mùi thơm thuộc về cơ thể nàng.
Giờ khắc này, cô chưa bao giờ an tâm đến vậy.
Giống như chiếc thuyền nhỏ trôi nổi lung tung trên biển rộng, rốt cuộc cũng tìm được cảng, không bao giờ lang thang, phiêu lưu không mục tiêu nữa.
"Shuhua, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau được không? Chỉ cần em không rời khỏi chị, chị cái gì cũng có thể chịu đựng, em là nữ nhân đầu tiên chị yêu, cũng là nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô."
Yuqi ôm nàng thật chặt, giống như đang ôm lấy toàn thế giới, đặc biệt thỏa mãn.
Shuhua hơi hơi nheo mắt, biểu tình trên mặt dị thường đạm mạc, cũng không vội vã đáp ứng cô.
Yuqi đợi nửa ngày, không thấy nàng nói chuyện, có chút sốt ruột, hai tay dùng sức, hận không thể đem nàng dung nhập vào trong thân thể mình, ngữ khí cũng có chút bất an: "Đồng ý với chị!"
Khóe môi Shuhua gợi lên một nụ cười nhàn nhạt châm chọc, Yuqi đang chôn mặt trong cổ nàng cho nên không thấy nụ cười này.
Ngay lúc Yuqi chuẩn bị tiếp tục hỏi, rốt cuộc cũng nghe được nàng trả lời.
Nàng nói: "Về sau đừng thích phụ nữ, chỉ cần thích em là đủ rồi."
"Chị chưa từng thích người khác, tương lai cũng sẽ không! Đời này chị chỉ thích em...... Không, chị chỉ yêu một mình em! Chị dùng sinh mệnh thề!"
Yuqi vui vẻ, lập tức ưng thuận, dùng sinh mệnh để hứa hẹn, lời hứa phát ra từ tâm, chân thật, đẹp đẽ biết bao.
Chỉ mải lo kích động, cô không chú ý, Shuhua căn bản không hứa hẹn với cô bất kì cái gì, cũng chưa từng nói qua ba chữ, em thích chị.
......
Kế tiếp, tất cả mọi người phát hiện, Yuqi đang cùng Shuhua yêu đương.
Cũng không biết cô từ nào biến ra hoa hồng, chiêu thức khá mới mẻ, mỗi ngày đều tặng hoa cho Shuhua, ngày thứ nhất 99 đóa, ngày thứ hai 999 đóa, ngày thứ ba 9999 đóa.
Nhiều ngày như vậy, cũng sắp đầy một xe tải.
Đưa xong hoa hồng, lại đưa tiếp búp bê vải hình người, bộ dáng búp bê vải chính là phiên bản chibi của Yuqi.
Sau đó, Yuqi sẽ mang nàng đi ăn bữa tối dưới ánh nến, rượu vang đỏ, âm nhạc, một cái cũng không thiếu. Người phụ nữ này lãng mạn lên quả thực có thể mê hoặc bất kì nữ nhân nào đến đầu óc choáng váng.
Shuhua có đôi khi nhịn không được cảm khái, quả nhiên là người từ trong hộp đêm đi ra, muốn làm người khác vui, tạo sự lãng mạn, quả thực lành nghề.
Nàng cũng rất biết điều, mỗi lần đều tùy ý Yuqi an bài bố trí.
Rất nhanh, những người khác bắt đầu không nhịn được.
Shuhua gặp Miyeon.
Người phụ nữ này tựa hồ càng ngày càng tiều tụy, có chút suy sút.
Miyeon nhìn nàng, sắc mặt xanh mét, muốn nói gì đó, lại vô pháp há mồm, chỉ có đôi mắt kia, che kín tơ máu, giống như u linh nhìn chằm chằm vào nàng, nàng đi đến chỗ nào, là nhìn chằm chằm vào chỗ đó.
Ngại lần trước nàng dùng sinh mệnh uy hiếp, bắt cô không được tới gần, Miyeon chỉ có thể đứng ở chỗ không gần không xa nhìn chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy thống khổ rối rắm.
Mỗi lần nàng đều trực tiếp làm lơ cô.
Còn Minnie, tên phúc hắc Minnie này không biểu hiện rõ ràng như Miyeon, mà chỉ năm lần bảy lượt tìm nàng nói chuyện về mẹ Yeh như thế này như thế kia, thậm chí còn đem tình trạng gần đây của Soojin nói cho nàng.
"Sau khi em mất tích, dì Yeh đến bây giờ vẫn không lên nổi tinh thần, cả ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt." Minnie nhẹ giọng, từ từ nói chuyện Yeh gia, ngữ khí nhàn nhạt, đôi mắt như có như không quét qua, thăm dò nàng.
Shuhua cười lạnh: "Cũng nhờ chị ban tặng, lại nói, mẹ tôi đối với chị cũng không tồi, không nghĩ tới chị tàn nhẫn như vậy, nhẫn tâm nhìn mẹ tôi thống khổ như vậy."
Minnie cười cười: "Dì Yeh càng hy vọng nhìn thấy chúng ta ở bên nhau, chị cũng chỉ đang hoàn thành tâm nguyện của dì mà thôi."
"......" Shuhua đối với công phu không biết xấu hổ của cô, đã sớm thành thói quen.
"Soojin đã tìm em thật lâu, liền nửa điểm tin tức cũng không có, đừng nói cô ta không biết em ở Hắc Ngục. Cho dù biết, cũng không có năng lực đem mang em đi, cô ta chỉ là một thương nhân bình thường, quyền lực trên mặt này còn chưa đủ."
Cái tên phúc hắc này hoàn toàn không hề có nửa điểm áy náy, thậm chí lửa cháy còn đổ thêm dầu.
Shuhua giận tới bật cười: "Chị đừng quên, còn có ba tôi, Yeh thị trưởng, một khi ông ấy biết tôi ở chỗ này, Hắc Ngục có thể chống đỡ được?"
Minnie cũng không sợ hãi, khóe miệng nàng độ thậm chí càng sâu chút, ngữ khí tuy đạm, lại thập phần cuồng: "Shuhua chẳng lẽ là làm không rõ, hiện tại Hắc Ngục là chị định đoạt, như vậy cùng người nói đi, liền tính là bản địa thị trưởng, cũng có không thể trêu vào người, hiểu không?"
"Ý của chị là, chị không sợ ba ba tôi?" Nàng trả lời lại một cách mỉa mai.
Minnie cười cười không nói nữa, ôn nhuận công tử dường như ở bàn làm việc trước uống trà, kia thần sắc kêu một cái thản nhiên tự tại.
Nhưng Shuhua trong lòng lại rối loạn.
Buổi tối nằm ở trên giường, căn bản ngủ không yên.
Ban ngày bị Yuqi triền miên làm phiền, lại bị Miyeon dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm, thật ra tất cả đều không quan trọng, vấn đề là, buổi tối lại bị Minnie phúc hắc này lời trong lời ngoài uy hiếp.
Sao lại loạn đến lợi hại a.
Nàng hít một hơi thật sâu, sửa sang suy nghĩ.
Miyeon vẫn luôn bị nàng ngược, thống khổ bất kham.
Yuqi vẫn luôn cho rằng nàng cũng thích cô, chỉ kém muốn thông báo cho toàn thế giới.
Gia hỏa Minnie này......
Mới là người khó đối phó nhất.
Bất kể nàng dây dưa với Yuqi, hay với Miyeon, Minnie đều không biểu hiện ra bất kì thần sắc ghen hay nôn nóng, cũng không biết có phải đã nhìn ra được nàng không yêu bọn họ hay không.
Chỉ có một mình Soojin, mới có thể khiến Minnie bài xích.
Không thể không nói, tâm tư Minnie quá mức thâm trầm, nàng căn bản đoán không ra.
Còn có mẹ Yeh......
Vẫn luôn lo lắng cho mình.
Nghe Minnie nói trắng ra mẹ hàng ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, tâm Shuhua đều trầm xuống.
Lão đại sau lưng Minnie là ai? Chẳng lẽ thật sự như lời cô nói, là người đến Yeh thị trưởng cũng không thể trêu vào sao?
Từ tình cảnh của Shin Ae cũng nhìn ra được, Minnie một chút cũng không lo lắng khi đắc tội với Yeh thị trưởng.
Nghĩ vậy, Shuhua suy xét lại suy xét, rốt cuộc quyết định....
Ngày hôm sau sáng sớm, nàng trực tiếp đến văn phòng ngục giam trưởng.
Đẩy cửa ra, Minnie đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề phía sau bàn, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Chị đã chờ em từ sáng sớm."
Sắc mặt Shuhua tức khắc chảy ra ba vạch đen.
Thì ra cô đã sớm dự đoán được nàng sẽ đến!
Thật là một ả phụ nữ phúc hắc thâm trầm.
Thôi được rồi, nàng nói thẳng.
"Chỉ cần chị thả tôi ra ngoài, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu lần trước của chị"
Nói xong câu đó, Shuhua gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.
Minnie đã sớm dự đoán được kết quả này, ý cười khóe miệng tăng thêm một ít, kéo chiếc ghế dựa bên cạnh, thanh âm cũng nhu hòa hơn nhiều: "Tới, ngồi bên cạnh chị."
Shuhua ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống, bình tĩnh nhìn cô, muốn xem cô nói như thế nào.
Cô rót cho nàng một ly nước trà đã sớm chuẩn bị tốt: "Shuhua, tuy rằng em đồng ý với chị, nhưng có chút điều, chị muốn nói trước."
Quả nhiên, nàng đã biết là tên này không có hảo tâm mà.
Thì ra đã ở chỗ này chờ nàng thật lâu.
Shuhua cũng cười: "Chị nói, tôi nghe."
Đúng rồi, nghe là nghe, có thể làm hay không, thì còn phải xem tâm tình.
Minnie cười có chút thần bí, "Em đem lỗ tai lại gần đây, chị nói cho em."
Thần bí như vậy?
Shuhua theo cô nói, ngoan ngoãn ghé đầu qua đi.
Nghe cô nói xong, nàng sửng sốt một chút, nhíu mày trầm mặc, rõ ràng có chút do dự.
"Không cần phải gấp gáp trả lời chị, chị có thể chờ, nếu em có thể đáp ứng, mấy ngày nữa chị sẽ mang em rời đi, như thế nào?"
Minnie một chút cũng không sợ nàng sẽ cự tuyệt, vẫn luôn cười tủm tỉm, thần sắc như định liệu trước, Shuhua nhìn tới nghiến răng nghiến lợi.
Thật lâu sau, nàng mới thong thả gật gật đầu: "Không cần chờ, tôi đồng ý." Trong lòng lại nghĩ, tạm thời đáp ứng trước, về sau lại đổi ý cũng không muộn.
Nhưng, Shuhua không nghĩ tới chính là, lần dễ dàng gật đầu này, lại khiến nàng ảo não rất nhiều lần trong tương lai......
"Rất tốt." Cô lộ ra nụ cười trong dự kiến.
__________________________________________________
Au: Jenshin__b161
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro