Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 57

"Cô coi hai người chúng tôi là người chết sao?"

Thanh âm cười như không cười vang lên, đông thời, Soojin mới vừa bước lên bậc cầu thang đã bị chặn lại.

Đôi mắt ưng sắc bén, chiếu thẳng vào gương mặt tươi cười bất cần đời trước mắt, ngữ khí Soojin lạnh nhạt: "Mày không tư cách ở chỗ này."

Yuqi cũng không giận, môi đỏ khẽ cong lên, nhẹ nhàng nhướng mày: "Nếu tao nhớ không lầm, Yeh quản giáo đã chia tay với mày, đúng không? Luận tư cách.... Soojin mày mới là người không có tư cách nhất, Minnie, tôi nói đúng không?"

Gia hỏa này, trực tiếp lôi Minnie đang ở một bên bình tĩnh uống trà vào cuộc chiến.

Chống đối lại ánh mắt lạnh băng của Soojin, Minnie bình tĩnh đi tới, đứng cạnh hai người, cười khẽ: "Yuqi nói không sai, Soojin, cô hiện tại đã không còn bất luận quan hệ gì với Shuhua, hôm nay tới đây, là để tìm cảm giác tồn tại sao?"

Hai người kia, một kẻ độc miệng, một tên phúc hắc.

Soojin lạnh lùng, xoay người, ngữ khí không tốt: "Minnie, ngươi như thế nào cùng Yuqi tên kia cùng hết giận? Chẳng lẽ ngươi đã quên ở Hắc Ngục, gia hỏa này là như thế nào khinh dễ Shuhua? Shuhua không rõ, chẳng lẽ ngươi còn không rõ dẫn sói vào nhà đạo lý này sao!" Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí trở nên sắc bén bức người.

Minnie lập tức cười: "Đứng trên góc độ của tôi mà nói, so với Yuqi , cô càng nguy hiểm hơn, bởi vì, Tiểu Shu đã từng thích cô"

Hai chữ 'đã từng' kia, Minnie coi như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Tuy rằng tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng đây là sự thật.

Yuqi càng không chút che dấu trào phúng, phảng phất như sợ thiên hạ không loạn, không hổ cái danh cố ý tới xem náo nhiệt: "Đúng rồi, đúng rồi a, những thứ kia đều là đã từng a, hiện tại tôi là bảo tiêu của cô ấy, phải luôn túc trực bên người nga ~ tôi cũng không thể bỏ rơi nhiệm vụ, phòng ngừa cố chủ của tôi bị người mang ý xấu dây dưa đâu."

Những lời này, chọc đến hai vị nữ sĩ khác ở đây lạnh mặt.

Biểu tình Soojin ở nên ngưng trọng.

Cô quét mắt nhìn hai người phụ nữ kia, chậm rãi tháo bao tay, khởi động cánh tay một chút, hừ lạnh một tiếng: "Sau khi ra khỏi Hắc Ngục, đã lâu chưa từng hoạt động gân cốt, hôm nay vừa lúc để hai người hiểu rõ, Shuhua đến tột cùng là nữ nhân của ai."

Minnie mỉm cười, xoa xoa cằm: "Thực trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy."

Yuqi nhướng mày, khóe miệng cong lên, ứng chiến: "Tuy rằng tôi không nghĩ đoạt nữ nhân với hai người, nhưng nếu muốn đánh, tôi đây đương nhiên phụng bồi a!"

......

......

Trên lầu, trong phòng.

Shuhua tắm rửa xong, ngồi trước bàn trang điểm, mẹ Yeh ngồi sau sấy tóc cho nàng.

"Con gái ngoan, rốt cuộc là con nghĩ như thế nào?"

Mẹ Yeh nuôi nàng hơn hai mươi năm, tiểu tâm tư của khuê nữ nhà mình, không đơn giản như vậy, đừng nhìn bề ngoài Shuhua thanh thuần ngoan ngoãn, cũng chỉ có mẹ Yeh mới hiểu, con gái bảo bối nhà mình có bao nhiêu dã tâm.

Shuhua thở dài, nhẹ nhàng chống cằm, "Mẹ, con có thể nói, con cũng thực bất đắc dĩ sao?"

Mẹ Yeh ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên nói: "Tiểu Nie cùng cái cô gái bảo tiêu kia của con, đều là quen biết khi còn ở Hắc Ngục?"

"Mẹ, mẹ biết Minnie......" Shuhua kinh ngạc ngước mắt, nhìn về phía khuôn mặt đang nở nụ cười điềm nhiên của mẹ Yeh.

Quan hệ của Yuqi với nàng còn có khả năng bị mẹ đoán trúng, nhưng nếu mẹ đã sớm biết Minnie giết người phạm pháp, từng vào Hắc Ngục, vậy vì sao luôn muốn tác thành cho nàng với Minnie?

Cái này không giống với tác phong lúc trước của mẹ a.

Mẹ Yeh cũng thở dài, giữa mày nhiễm hoài niệm: " Mẹ Tiểu Nie là người có tâm địa rất tốt, Tiểu Nie cũng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, mẹ đã nhìn con bé từ nhỏ đến mười mấy tuổi, đứa nhỏ đó từ sáu tuổi, chưa từng thân cận với bất kì ai, thậm chí lúc vừa tới còn có chút triệu chứng tự kỉ, không nói chuyện với ai, cũng chỉ có đối với con, từ nhỏ đã dung túng tới không còn điểm mấu chốt, mặc kệ con bé vì sao phạm pháp, mẹ đều không để ý, mẹ nhìn ra, Tiểu Nie đối với con là thiệt tình mà."

Shuhua đột nhiên trầm mặc, cúi đầu, mẹ Yeh không nhìn rõ biểu tình của nàng.

Minnie có phải thiệt tình với nàng hay không, nàng lúc trước luôn trốn tránh vấn đề này, nhưng cho dù không trốn tránh thì có thể như thế nào?

Sâu trong thâm tâm, nàng không muốn có bất kì liên lụy gì với bọn họ.

Mặc kệ là Soojin, hay Minnie, có phải thiệt tình hay không cũng không sao cả.

"Hình như có tiếng gì?" Lúc này, mẹ Yeh đột nhiên sửng sốt, nghiêng tai lắng nghe.

Shuhua cũng nghe một chút, "Con đi xem."Cởi áo choàng tắm mềm mại, nàng trực tiếp thay một chiếc váy dài màu lam nhạt, ra khỏi phòng.

Càng đi xuống dưới, thanh âm càng lớn.

Ngay lúc nàng đi vào chỗ ngoặt của cầu thang, toàn bộ hình ảnh phản chiếu trong tầm mắt đều là cảnh tượng phòng khách.

Tuy là nội tâm Shuhua cường đại, nhưng cũng không khỏi ngây dại --

Chỉ thấy, phòng khách nguyên bản xa hoa sạch sẽ, hiện tại đã trở nên hỗn độn, sô pha rách nát, đèn treo lủng lẳng trên đỉnh đầu, bộ ghế gỗ hoa lê ba ba thích nhất, còn có một ít đồ cổ, danh họa bày biện trên giá.

Tất cả đều bị huỷ hoại!

Ngay cả người hầu cũng sợ tới mức không dám lộ diện, không biết đã sớm trốn đi đâu.

Shuhua đột nhiên cảm thấy sọ não mình thình thịch nhảy tăng gô, trong đầu loạn thành cào cào, đè nặng giọng, chất vấn: "Các người đây là...... Muốn hủy nhà tôi sao?"

Ba người phụ nữ đang đánh tới thiên hôn địa ám, nghe thấy thanh âm nàng, lập tức ngừng lại, ba đôi mắt đồng loạt nhìn lại.

Đặc biệt là Soojin, dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất, chạy vội tới trước mặt Shuhua, bắt lấy cổ tay nàng, cường thế mở miệng nói: "Tôi muốn em, hiện tại, đi, theo, tôi"

Nhưng ngữ khí của Shuhua so với cô còn muốn lạnh hơn: "Buông tôi ra."

Soojin gắt gao nhấp môi, hai mắt đỏ đậm, khuôn mặt tuấn tú dính vết thương, tràn ngập quật cường: "Không."

Gân xanh trên trán Shuhua nhảy loạn, cố nén lại xúc động cho cô một cái tát, nói: " Soojin, tôi không rõ, giữa hai chúng ta đến tột cùng có thù oán gì sâu sắc vậy? Có việc gì không thể nói chuyện sao? Một hai phải làm đến mức đi hủy nhà tôi?"

Nói xong, ánh mắt nàng lại dừng trên mặt Minnie cùng Yuqi.

Hai người bọn họ cũng không dễ chịu, phần mắt, khóe miệng, mỗi người đều mang theo vết thương lớn nhỏ không đồng nhất.

Xem ra bọn họ đánh nhau thực sự rất náo nhiệt a!

Shuhua cười lạnh: "Còn có các người, muốn cùng Soojin hủy nhà tôi? Chơi vui không?"

Minnie cùng Yuqi ý thức được phòng khách này đã bị bọn họ lăn lộn không thành bộ dáng có thể gặp người, không hẹn mà cùng quay mặt đi, chột dạ không dám nhìn vào mắt Shuhua.

Soojin thấy sắc mặt Shuhua không tốt, có chút sốt ruột, vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy mẹ Yeh kinh hô.

"Trời ạ! Đây là ai làm?" Mẹ Yeh nhìn đến phòng khách một phút trước vẫn đang nhã nhặn, xinh đẹp, một phút sau một mảnh hỗn độn, lập tức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất xỉu, may mắn Shuhua bên cạnh kịp thời đỡ bà.

Nếu nói Soojin lúc trước còn rất kiên cường, khoảnh khắc nhìn đến Mẹ Yeh kia, lại đột nhiên có chút khẩn trương, nhưng vẫn phải căng da đầu xin lỗi: "Xin lỗi, bác gái, con......"

Mẹ Yeh giơ tay, căn bản không cho cô cơ hội giải thích, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Seo tổng phải không??"

Soojin làm như không rõ ý tứ mẹ Yeh, đành phải gật đầu: "Không dám nhận, bác gái, bác gọi con là Soojin là được rồi."

Cũng không thể nói rõ vì sao, đối mặt với Shuhua, Soojin còn có thể trấn định, nhưng đối mặt với mẹ Yeh, cô mạc danh cảm thấy có chút áp lực.

Trên mặt mẹ Yeh treo nụ cười khách khí, ý cười vẫn không tới đáy mắt, bà đi lên trước hai bước, cằm khẽ nhếch, trên dưới đánh giá Soojin một phen.

Soojin bị bà nhìn đến da đầu tê dại, hơi có chút ý trốn tránh.

"Người trẻ tuổi, nếu cô thích khuê nữ nhà tôi, vậy trực tiếp theo đuổi, vì sao một hai phải nháo đến đánh nhau? Nhìn xem cái phòng khách này đã thành cái bộ dáng gì? Trừ sàn nhà còn chưa bị hủy, những vật dụng khác đã tán loạn khắp nơi, chỉ kém chưa lật nóc nhà lên thôi nhỉ? Cô thích khuê nữ nhà tôi như vậy đấy hả? Thứ cho tôi nói thẳng, cảm tình của cô đối với khuê nữ nhà tôi, tôi còn chưa nhìn ra bao nhiêu, nhưng lại thấy rõ tính tình bạo ngược của cô, thật đủ dọa người."

"......" Shuhua nhìn nhìn, người phụ nữ trước mặt nàng luôn lãnh khốc cường thế, hiện giờ bị nói đến á khẩu không trả lời được, cảm thấy... sảng khoái!!!

Không khỏi ở dưới đáy lòng cho lão mẹ nhà mình nghìn like, gừng càng già càng cay.
__________________________________________________

Au: Jenshin__b161

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro