chap 33
"Dừng tay! Cô...... A!"
Không đợi Shuhua nói xong, đau nhức đã nhanh chóng lan tràn ra toàn cơ thể.
Cảm giác đau đớn này không cách nào hình dung, thân thể nàng cứng đờ. Hậu đình bị xé rách, cảm giác như hàng ngàn cây kim châm vào một điểm, cơn đau vọt thẳng lên não, đầu óc đình trệ, chỉ có tiếng ong ong liên tục vang lên.
Hậu đình khô nứt, không có nửa điểm ướt át, Miyeon càng không có nửa phần thương tiếc, mạnh mẽ dùng côn thịt khai khẩn cúc hoa chưa trải sự đời của nàng.
Shuhua đau đến toàn thân run run, khuôn mặt nhỏ vốn kiều mỹ giờ đã tái nhợt, trong mắt, tràn ngập thống khổ và hận ý.
Nhưng người phía trên không có ý tạm dừng, mà càng dùng sức chọc vào hậu đình, Shuhua gắt gao cắn môi, trong miệng đã nếm được vị tanh của máu, nỗi oán hận trong nội tâm càng bùng cháy, thiếu đốt lí trí.
"Cô...... Cô...... Súc sinh!" Shuhua dùng hết toàn lực, nắm tay vung ra, chọn thẳng mặt Miyeon mà đấm, chỉ thấy ánh mắt Miyeon lóe lóe vẻ nghiền ngẫm, dễ như trở bàn tay chặn lại một kích này của nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, ngoan ngoãn để tôi thao em."
Shuhua biết một ít công phu quyền cước, nhưng những cái đó trước mặt một lão đạo hắc bang chính tông, chỉ giống như khoa chân múa tay! Trò đùa của trẻ con!
Miyeon dễ dàng chế trụ hai tay nàng, tiếp tục vận động nửa người dưới, vòng eo cường tráng càng thêm dùng sức đẩy mạnh thế công, tiểu huyệt Shuhua vẫn luôn chảy máu, cúc hoa lại bị mạnh mẽ xé rách, hai đạo vết máu dọc theo bắp đùi trắng nõn, ngoằn nghèo chảy xuống, hình ảnh ghê người.
Đây là hoan ái? Đây chính là gia hình!
Miyeon lại thích bộ dạng Jennie muốn phản kháng nhưng chỉ có thể bất lực chịu đựng, bàn tay như trêu đùa sủng vật, vỗ về đầu tóc nàng, còn tự trào phúng:" Bị ai thao không phải là thao, đã như vậy còn làm ra vẻ cái gì? Chọc giận bổn tiểu thư, bổn tiểu thư ném em vào giữa đám phạm nhân, để bọn chúng thao chết!" Shuhua run rẩy cả người, không biết là do cơn đau hay do bị lời nói vô sỉ kia chọc giận, tình cảnh trước mắt đã rát rõ ràng, nàng vô lực bị động, thống khổ bất kham, xoay chuyển như thế nào?
Nàng quay đầu, mắt lạnh liếc bộ dáng kiêu ngạo của Miyeon, hận không thể một đao thọc chết cô a...... Shuhua chậm rãi nhắm hai mắt, biểu tình đạm mạc, như một cái vỏ rỗng không có linh hồn.
Miyeon vô cùng đắc ý, nhướng mày không ngừng cười ha ha.
Vào đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy tới, đẩy Miyeon đang điên cuồng thao nàng sang một bên.
Bùm một tiếng, Miyeon đụng vào lan can sân thể dục, ngã trên mặt đất, mà côn thịt dính đầy máu tươi vẫn hung tợn dựng thẳng, dâng trào giữa hai chân, không có nửa phần hư nhuyễn!
Miyeon đột nhiên bị tập kích, không kịp phòng ngừa mới ngã ra. Cô chậm rì rì ngẩng đầu, nhìn xem người dám đẩy cô là ai, duỗi tay chỉ vào đối phương, hai mắt toàn là chán ghét khinh thường:" Tiểu tử thúi, mày cũng thật to gan! Đến tao cũng dám đắc tội, nói đi, muốn chết như thế nào?" Bên này, Shuhua bị biến cố đột nhiên xảy ra dọa tới sợ ngây người, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng dùng quần áo che đi thân thể, chờ tới lúc thấy rõ người che chở trước mặt mình, khiếp sợ nói:" Soyeon?" Không sai, cái người đột nhiên xuất hiện đẩy ngã Miyeon, chính là Soyeon.
Soyeon gắt gao mím môi, khuôn mặt thanh tú bị nỗi tức giận với vẻ nghiêm túc thay thế, cô dang hai tay, che đi Shuhua phía sau, quay đầu đi, thấp giọng mở miệng:" Chị, chị đừng sợ." Đáy lòng Shuhua đau xót, hốc mắt không khỏi ươn ướt, hít hít cái mũi, lắc đầu mang theo tiếng khóc nức nở:" Ân, chị không sợ."
Nhưng cũng chỉ là nói như vậy thôi, đáy lòng nàng đang cực kỳ khẩn trương, bởi vì nàng biết, Soyeon căn bản không phải đối thủ của Miyeon, hôm nay chính là bị mình liên lụy, Soyeon......
Ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, đối thủ bên kia rõ ràng lão đại hắc bang không dễ chọc, trong lòng Shuhua càng lo lắng cho Soyeon.
"Một lão đại hắc bang như mày lại đi khinh dễ một nữ, có còn là phụ nữ nữa không!" Soyeon đối diện với ánh mắt âm ngoan của Miyeon, nói không sợ hãi là giả, rốt cuộc lão đại giết người như ma so với tiểu tử như cô càng tàn nhẫn hơn nhiều, nhưng vì bảo hộ nữ nhân mình yêu, Soyeon tự nói với chính mình, tuyệt đối không thể lùi bước!
Miyeon không những không giận mà còn cười, từ từ đứng lên, cho dù bản thân đang trần như nhộng cũng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, ngược lại giống như vừa nghe xong chuyện cười nhạt nhẽo, cười lạnh liên tục:" Tao có phải phụ nữ hay không, người phía sau mày không phải đã kiểm chứng? Ngược lại là mày, chỉ là kẻ đê tiện bán lỗ đít hạ cầu che chở, còn tự xem mình là phụ nữ sao?" Miyeon nói, hung hăng chọc vào tự tôn của Soyeon!
Đặc biệt là trước mặt nữ nhân trong lòng, sắc mặt Soyeon lập tức trở nên khó coi, cô cố nén nội tâm tự ti, đáp trả:" Mặc kệ mày nói như thế nào, hôm nay mày không thể tiếp tục khinh dễ chị!" Dứt lời, căng thẳng sống lưng, giống như cảng tránh gió, giấu cả người Shuhua ở phía sau, thậm chí không cho tầm mắt Miyeon mảy may chạm đến nàng.
Sắc mặt Miyeon tức khắc đen lại, cô chán ghét cảm giác chuyện tốt bị phá hư ngay trước mặt, càng chán ghét loại cảm giác con mồi của mình bị bất luận kẻ nào mơ ước, cho nên, tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa trước mắt này, cô hận không thể sẻ người thành tám khối.
"Nếu Yuqi bất nam bất nữ kia không quản tốt sủng vật của mình, tao đây liền giúp cô ta hảo hảo giáo huấn mày một chút, để mày biết kết cục dám can đảm ở bên ngoài cậy mạnh." Miyeon hời hợt nói, nhưng tàn nhẫn nơi đáy mắt vô pháp che dấu, cô đi tới hướng Soyeon, cũng không thèm cầm thêm bất kì vật dư thừa nào, rõ ràng tính toán dùng tay không giết chết tiểu tử trước mắt này!
Shuhua vừa thấy tình huống không tốt, cũng bất chấp đau đớn trên người, theo bản năng từ phía sau Soyeon, ra mặt đối kháng Miyeon, lại bị Soyeon ngăn trở.
Cô không dấu vết đem đồ vật giấu trong tay áo, nhét vào tay nàng, lại nói với Miyeon:" Mày muốn đánh nhau? Tao không sợ mày."
" Em......" Shuhua còn đang nghi hoặc, nhưng khi thấy rõ trong tay là một chiếc đũa đã bị vuốt nhọn, lập tức thay đổi chủ ý, nhanh chóng cầm lấy, giấu phía sau.
Một loạt hành động, đều bị Soyeon che phía sau, Miyeon tất nhiên không thấy được.
Miyeon căn bản không đem Soyeon đặt vào mắt, thậm chí không cho Soyeon cơ hội đánh trả, kéo cô ta ra giữa sân thể dục, từng đấm nện vào người Soyeon.
Động tác Miyeon tàn nhẫn vô tình, vô cùng nhanh nhẹn, Soyeon không hề có bất kì lực đánh trả, thậm chí vừa mới đứng lên, đã bị Miyeon hung hăng dùng một chân đá ra thật xa.
Không đến 3 phút, Soyeon đã bị Miyeon đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe miệng đổ máu, ho khan liên tục, thậm chị còn bị Miyeon dùng tay không đánh rụng hai cái răng.
Soyeon tựa như một con kiến, tùy ý Miyeon nghiền áp.
Trong nháy mắt, Soyeon cả người xụi lơ, đã không thể đứng lên nổi.
Shuhua gấp đến độ xoay quanh, cứ như vậy, Soyeon nhất định sẽ bị Miyeon đánh chết!
Nhưng hiện tại nàng không thể xúc động, một khi xúc động, nàng cùng Soyeon ai cũng không đi được!
Nghĩ cách......
Nhất định phải nghĩ ra biện pháp......
Shuhua linh cơ vừa động, hít sâu hai cái, vội vàng chạy tới quỳ gối trên mặt đất, kêu khóc:" Miyeon! Cô đừng đánh em ấy nữa! Cầu xin cô...... Cầu xin cô đừng lại, đừng đánh!" Nàng thừa dịp Miyeon nhíu mày, lập tức ôm lấy cánh tay cô ta.
Bị ngăn lại, Miyeon mắt lạnh liếc nữ nhân cầu tình cho Soyeon, trong lòng càng thêm khó chịu, cánh tay dùng sức vung ra, hung hăng đánh vào ngực Shuhua:" Cút ngay!"
Shuhua bất chấp ngực đau nhức, vội vàng tiến lên bắt lấy tay Miyeon lần nữa," Tôi đồng ý với cô! Cái gì cũng đều đáp ứng! Cầu xin cô, đừng đánh Soyeon nữa! Miyeon......" Miyeon nghe Shuhua tê tâm liệt phế kêu khóc, ngừng lại, cúi đầu liếc nàng, không cho là đúng híp mắt:" Nga? Cái gì đều có thể?" Shuhua ngửa đầu nhìn cô, thấy tia nhìn tà ác chớp động trong ánh mắt Miyeon, liền biết cô ta không có ý tốt, chậm rãi gật đầu:" Đúng vậy, cái gì đều có thể."
Miyeon cười, đem Soyeon trong tay bị đánh đến thần chí không rõ, tùy tiện ném sang một bên, duỗi tay nắm cằm nàng nâng lên, vén ít tóc bị nước mắt làm ướt cài sang bên tai, cúi đầu, kề sát mặt nàng, cười như ác ma:" Tôi muốn em...... Ở trước mặt Soyeon, tự an ủi đến cao trào!" Shuhua sửng sốt, không nói gì.
Miyeon nhíu mày:" Như thế nào, không muốn?"
"Không có không có......" Shuhua lập tức lắc đầu:" Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý......" Miyeon trên cao nhìn xuống, liếc nhìn nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, nhìn nàng bị mình khinh dễ, đến nước mắt đầy mặt, chật vật bất kham, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái!
Cô đắc ý ngửa đầu cười to, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng:" Tới, trước đem tay em tự mình mở rộng tiểu huyệt chọ bổn đại tiểu thư nhìn một cái!" Shuhua ngoan ngoãn gật đầu, ừ một tiếng, cúi đầu, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy.
Nàng vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt trong giây lát trở nên sắc bén, thừa dịp Miyeon đắc ý, không có phòng bị, nhanh chóng lấy chiếc đũa bén nhọn trên eo, mau, chuẩn, tàn nhẫn đâm xuống côn thịt giữa hai chân Miyeon!
Lần đâm xuống này, như muốn xuyên thủng côn thịt của cô!
Động tác của nàng quá nhanh, Miyeon muốn né tránh, nhưng không kịp.
Phụt......
Vũ khí sắc bén xẹt qua da thịt, máu tươi phun trên mặt Shuhua.
__________________________________________________
Au: Jenshin__b161
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro