Ánh mắt Yuqi vòng qua qua cô ta, nhìn về phía Soyeon nằm trên giường, "Bảo bối, có nhớ tôi không?"
Soyeon đứng dậy, nhìn Yuqi tươi cười yêu nghiệt, cô chớp chớp mắt, sau đó cười đi qua, "Em đương nhiên nhớ chị rồi, em còn muốn cùng chị đi ra ngoài chơi đâu."
Yuqi tỏ vẻ tiếc nuối tấm tắc hai tiếng: "Không có biện pháp, tôi là hào trường. Chỉ có tôi mới có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, em lại không được, ha hả, tới bảo bối, hôn tôi một cái."
Yuqi đi vào nhà tù của Soyeon, những người khác tự động thối lui ra sau. Tay Soyeon vươn qua cửa phòng giam, thuận thế vòng qua cổ Yuqi, hôn lên môi Yuqi một cái.
"Ân, thật ngoan." Yuqi vỗ vỗ đầu Soyeon, như đối đãi với sủng vật.
Không tồi, đối đãi mỗi một bạn giường, thái độ Yuqi đều như thế này, nhưng Soyeon cũng không để ý, chỉ cần có thể được người này che chở, cái gì cô cũng có thể làm.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy đóa hoa trong tay Yuqi. Trong lòng Soyeon vô cùng hâm mộ, nếu cô là hào trường thì thật tốt, như vậy cũng có thể hưởng thụ đến đi ra ngoài đi bộ đãi ngộ!
Bất quá, cô cũng biết chuyện này là không có khả năng, đầu tiên, thủ đoạn của Yuqi làm lòng người run sợ, còn nữa, bối cảnh của chị ta không ai đoán được, vô cùng thần bí, lại là kiểu phụ nữ gian trá nguy hiểm, không phải cô có thể chọc đến.
"Tiểu bảo bối, em suy nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?"
Nhìn Soyeon phát ngốc, Yuqi nhướng chân mày, khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú vẫn treo lên nụ cười nghiền ngẫm.
Không đợi Soyeon trả lời, tên đàn bà bên cạnh đã sớm nhìn cô không thuận mắt, giành mở miệng trước, "Ha hả, cô ta đang nghĩ nên lấy lòng nữ quản giáo kia như nào để được sớm ra ngoài a!"
Yuqi híp mắt phượng thon dài, "Nga? Nữ quản giáo mới tới kia? Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Lời này không phải hỏi Soyeon, mà là tên đàn bà.
Soyeon vừa muốn nói, lại bị Yuqi giơ tay ngăn cản.
Vì thế, tên đàn bà đem chuyện vừa phát sinh thêm mắm thêm muối nói lại.
Yuqi nghe xong, ánh mắt cười như không cười hướng về phía phòng giam bị cấm túc, ha hả cười nói: "Biết rõ tôi chán ghét nhất là mấy thiếu nữ, lại còn dám đánh chủ ý nên cô ta? Rất tốt, dù sao bọn họ đều đã nhiễm bệnh AIDS, như vậy để tôi làm chuyện tốt, giúp mấy ngày kế tiếp của bọn họ không cần tiếp tục chịu khổ."
Nghe lời này, thần sắc Soyeon vừa động, đến cả tên đàn bà cũng đều ngẩn ra.
Đơn giản nói mấy câu, liền cướp đi sinh mệnh của mấy tên phạm nhân đó, ở khu 3, Yuqi muốn giết chết mấy tên phạm nhân, dễ như bỡn.
Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, phun ra phán quyết vô tình nhất, Yuqi trước nay đều tùy ý như vậy.
Ngay sau đó, Yuqi liếm môi đỏ, cười cực kỳ quỷ dị: "Xử lý xong rác rưởi khu 3, thì cũng nên tính toán với nữ quản giáo kia, dám can đảm giáo dục người trong khu 3 của tôi, tôi ngược lại thật muốn nhìn xem, năng lực của cô ta lớn đến mức nào."
Soyeon tức khắc cảm thấy không tốt, sắc mặt cũng tái nhợt đi một chút.
Yuqi ý vị thâm trường quét mắt nhìn cô, nhướng mày, "Bảo bối cũng đừng làm cho tôi không vui nga, bằng không tôi sẽ thao em ba ngày không xuống được giường đâu."
Cả người Soyeon run lên, theo bản năng lắc đầu, khóe miệng kéo ra một nụ cười cứng đờ: "Như thế nào sẽ......"
Không khí trở nên quỷ dị.
**
**
Shuhua đi vào văn phòng Trưởng giám ngục, báo cho ông ta về người bệnh AIDS xong, liền trở về phòng hồ sơ.
Nàng lần thứ hai lật hết hồ sơ bốn khu, phát hiện phạm nhân bị bệnh nan y cũng không nhiều, nhưng người bệnh AIDS ở ngục giam rất thường thấy, hơn nữa còn nhiều kiểu biến chứng, đặc biệt là ở khu 3.
Đúng rồi, mấy ngày nay nàng chỉ tới khu 1 với khu 3, rất ít đi tìm hiểu khu 2 với khu 4, nghĩ vậy, nàng lấy hồ sơ của hai khu này tới, tìm hiểu một chút.
Ước chừng mất một giờ, nàng mới từ đống hồ sơ tài liệu ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Khu 2 cùng khu 4 đều không phải nơi bớt lo gì, thậm chí so với khu 1 cùng khu 3 càng khó quản lý!
Hào trường khu 2 từng là lão đại hắc bang, bởi vì huyết tẩy toàn bộ một phố, bị phạt vào Hắc Ngục này.
Người này gọi là Miyeon, là một tên vô cùng độ tàn bạo thị huyết, đám phạm nhân khu 2 toàn bộ tôn Miyeon làm lão đại.
Mà hào trường khu 4 càng kỳ ba, từng hành hạ một người thiếu nữ đến chết, là sát nhân biến thái, gọi là Minnie. Bất quá, theo tư liệu, bối cảnh tên sát nhân này thật ra rất gập ghềnh, cô ta từng bị vợ phản bội, sau đó quay ra hận thiếu nữ. Còn đánh đồng toàn bộ thiếu nữ giống vợ cô ta?
Giết vợ mình còn không tính, vì cái gì còn muốn đi hành hạ người thiếu nữ khác đến chết a? Còn bằng loại thủ pháp tàn nhẫn như vậy, quả nhiên thế giới của kẻ biến thái, nàng không thể hiểu.
Thôi, trước mắt nàng không có thời gian đi khu 2 với khu 4, vẫn là đem mọi chuyện khu 1 xử lý tốt đi đã.
Lại nói tiếp, gần nhất không thấy Hwayoung tới dây dưa với mình, chẳng lẽ có quan hệ với Soojin?
Bất quá, nếu Soojin đã nói muốn bảo vệ nàng, vậy khu 1 đối với nàng mà nói, cũng không còn nguy hiểm lớn gì.
Hiện tại, có phải hẳn là nên đi nịnh bợ Soojin?
Nghĩ vậy, Shuhua buông tư liệu trong tay, trực tiếp đi đến phía sau nhà ăn.
Dùng hơn một giờ đồng hồ, nàng mới làm xong mấy món ăn sáng ngon miệng cất vào hộp đồ ăn, sau đó trực tiếp đến khu 1.
Phải biết rằng, nàng ngoại trừ từng học Tae Kwon Do, còn học trù nghệ bếp núc một thời gian dài, nơi khác nàng không dám nói, nhưng lấy đồ ăn trong ngục giam này tới so, thì như cách biệt một trời một vực.
Muốn bắt được trái tim một người phụ nữ trước hết phải bắt được dạ dày cô ta.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, rất nhanh đã đến khu 1.
Nàng đã tới nơi này rất nhiều lần, trừ bỏ lần đầu tiên bị trăm người vây công, hiện tại đã không có ai dám đánh chú ý nên người nàng, nhưng vẫn có một ít người khá lớn gan, dám dùng ánh mắt muốn lột trần nàng đám người đó nàng cũng không để bụng, dù sao chỉ cần không gặp được nàng là được.
Ngựa quen đường cũ chạy tới phòng giam đơn của Soojin, nàng gõ cửa, trong phòng truyền đến một tiếng ân, nàng mới đi vào.
Lúc này, Soojin đang tập hít đất, cánh tay rắn chắc hữu lực đột hiện ra cơ bắp, nửa người trên trần trụi đã dính đầy mồ hôi, da thịt màu lúa mạch dưới ánh nắng hiện ra vẻ tràn trề năng lượng, toàn bộ nhà tù đều bị hormone nam tính nồng hậu bá chiếm.
"Tôi... Tôi làm cho cô một chút đồ ăn, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Nói thật, đây là lần đầu tiên Shuhua nấu ăn cho phụ nữ, nội tâm vẫn rất xấu hổ, liền đến ngữ khí nói chuyện cũng thực mất tự nhiên, mang theo một ít ngượng ngùng nho nhỏ.
__________________________________________________
Au: Jenshin__b161
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro