Chương 7: Ngầm Đấu
Nhắc lại: Du Cảnh daddy làm top :))))
Tống Cửu Tiêu không phải người Trú Thành, sau lễ Giáng Sinh nghỉ ngơi thêm hai mười ngày, vốn dĩ không nhất thiết phải về nước, nhưng Tống Cửu Tiêu nói phải về thăm Du Cảnh, ban đầu đã nói rõ ràng ở Tromsø.
Du Cảnh không nhớ khi đó đã hứa với cậu ta, đương nhiên anh cũng không ngờ rằng Tống Cửu Tiêu lại cố chấp như vậy.
Cũng hết cách, Du Cảnh nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tổng Cửu Tiêu anh không nỡ nói cậu ta quay về đi.
Tổng Cửu Tiêu ở tại một khách sạn lớn nhất Trú Thành, phòng vip trên tầng cao. Du Cảnh đứng trước cửa kính, nhìn xuống cảnh đêm nhộn nhịp, cảm thán sự xa hoa của người có tiền.
Phần eo vẫn còn cảm giác nóng bỏng, Du Cảnh không rõ quyết định cùng với Tổng Cửu Tiêu trở về khách sạn có đúng hay không, nhưng không thể hối hận được nữa.
"Anh Cảnh." Tổng Cửu Tiêu ở trên giường gọi anh, nửa người trên trần truồng, trắng như tuyết, nhìn cậu ta giống như học sinh cấp ba, vậy nên Du Cảnh cảm thấy có chút tội lỗi. Khi lồng ngực của Tổng Cửu Tiêu dựa vào anh, Du Cảnh không né tránh, cơ thế mất đi khả năng từ chối.
Trước khi rời khỏi "every night", Tổng Cửu Tiêu đã ngồi lên xe taxi.
Trần Triệu Nam đưa áo khoác đến cho Du Cảnh, bên ngoài rất lạnh, trên người Trần Triệu Nam có hơi nóng từ điều hòa, rất ấm áp khiến cho Du Cảnh có chút chần chừ.
"Bạn của cậu?"
"Ừ." Du Cảnh lấy áo khoác, không nhìn Trần Triệu Nam.
Trần Triệu Nam đi về phía Du Cảnh: "Người bạn quen ở Italy?"
"Đúng vậy."
Bên đường vang lên tiếng gọi, Tổng Cửu Tiêu ngó đầu và tay ra khỏi cửa xe, giục Du Cảnh nhanh lại đây. Trên đường người đi lại nườm nượp, tấm thủy tinh của quán bar ngăn cách hai thế giới, bên trong tràn ngập rượu bia, bên ngoài ánh đèn chói và và hàng chữ tiếng Anh.
Khi chuẩn bị bước đi, Trần Triệu Nam đột nhiên kéo tay Du Cảnh, cấu nhẹ: "Cậu thích kiểu này sao?"
Tiếng còi xa vang lên inh ỏi, xe và hàng người che đi ánh đèn, ngũ quan của Trần Triệu Nam trở nên biến dạng, một lát nữa lại trở lại như thường. Tại sao lại giữ anh lại chứ, giống như hành động bất mãn của người yêu.
"Sao vậy?" Du Cảnh bình tĩnh lại hỏi.
"Hôm nay cậu có chút bất thường."
Bên cạnh chân Du Cảnh là áo hoodie màu xanh của Tống Cửu Tiêu, anh di chuyển chân, dập thuốc quay đầu nhìn Tổng Cửu Tiêu: "Bố cậu biết cậu ở bên cạnh đàn ông không?"
"Không biết. Nhưng em là con trai một, ông ấy có một công ty lớn." Tổng Cửu Tiêu nằm lên gối, nhắm mắt lại, "Có điều nếu như ông ấy biết em quan hệ với đàn ông, ông ấy nhất định sẽ phát điên lên mất."
Du Cảnh nhặt quần áo dưới thảm mặc lên người, Tổng Cửu Tiêu nói anh ở lại, Du Cảnh lập tức từ chối.
"Giường cao cấp như vậy tôi ngủ không quen."
Biết Du Cảnh chẳng qua chỉ là không muốn qua đêm cùng cậu ta, Tổng Cửu Tiêu im lặng nhìn anh kéo khóa quần, cố ý hỏi: "Anh suy nghĩ kỹ chưa?"
Du Cảnh vô thức hỏi: "Chuyện gì?"
"Ở bên cạnh em." Sự lãng quên của Du Cảnh khiến cho Tổng Cửu Tiêu bất mãn, cậu ta nhảy xuống giường, cắn vào cổ Du Cảnh một phát, tay cũng lướt lên người Du Cảnh.
Cậu ta cắn rất đau, Du Cảnh lùi về sau, không nhịn được nhíu mày.
"Em nhìn thấy rồi." Tổng Cửu Tiêu sát lại gần bên tai Du Cảnh, từ từ nói: "Anh thích tên đàn ông thẳng kia, anh ta rất đẹp trai, nếu như không phải thích anh, em cũng muốn "xử" anh ta."
"Nhưng anh biết anh ta nhìn chúng ta bằng ánh mắt gì không? Đó là ghê tởm, xem thường."
Tổng Cửu Tiêu nói dối, trời tối như vậy, cậu ta hoàn toàn không thể nhìn thấy ánh mắt của Trần Triệu Nam.
Phòng khách sạn rộng rãi, cậu ta có chút bực bội khi nhìn thấy sự đắn đo của Du Cảnh.
Phòng khách sạn rỗng rãi, cậu ta mừng thầm khi nhìn thấy được biểu cảm do dự của Du Cảnh, "Cậu nghĩ tôi có tin không?"
Tổng Cửu Tiêu trả lời: "Hả?"
"Cậu ấy không phải người như vậy." Du Cảnh tách từng ngon tay của cậu ta ra khỏi cổ mình "Tôi hiểu cậu ấy."
Trần Triệu Nam ở trong phòng thu ghi âm hai bài hát, tác giả nói tinh thần hắn ủ rũ, tiết tấu đánh trống cũng ủ rũ theo, liên tục đánh sai, bèn nói hắn về nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.
Hướng Bùi nói Trần Triệu Nam luôn không thể tách rời rõ ràng cuộc sống cá nhân và công việc, tâm trạng dễ bị ảnh hưởng, cuối cùng không thể giải quyết được. Trần Triệu Nam không hề phản bác, hắn đồng tình với những gì Hướng Bùi nói. Hắn Vô số lần nghĩ đến gương mặt cậu trai đứng ở cửa quán bar, cậu ta tươi cười muốn ôm Du Cảnh, Du Cảnh đẩy cậu ta ra, nhưng ở góc độ Trần Triệu Nam không nhìn thấy, biểu cảm của Du Cảnh chắc hẳn là dịu dàng.
Du Cảnh sẽ không dịu dàng với hắn như vậy, hắn và Du Cảnh từ nhỏ đến lớn, hai người đều quen thuộc nắm đấm của đối phương, khi đánh nhau Du Cảnh sẽ không nhẹ tay với Trần Triệu Nam, Trần Triệu Nam cũng vậy.
Trần Triệu Nam nghi ngờ, Du Cảnh có thật sự từng thích mình không. Lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn thấy cậu trai ấy, cậu ta tỏ ra rất lịch sự, nghiêm nghị bắt tay với Trần Triệu Nam, giới thiệu bản thân.
Cậu ta nói cậu ta tên Tổng Cửu Tiêu, là bạn xã giao của Du Cảnh.
Every night vẫn chưa mở cửa, cửa thủy tinh vẫn đóng, quán bar vào ban ngày rất yên tĩnh, nhân viên dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị để tối mở cửa.
Du Cảnh dẫn Tống Cửu Tiêu đến Every night, anh đứng ở quầy bar tính toán sổ sách, Tống Cửu Tiêu ở phía đổi diện ngắm nhìn anh.
Cậu ta liên tục gọi Du Cảnh "Anh Cảnh", gọi đến mức khiến Trần Triệu Nam bực mình, đành phải ngăn chặn hành vi làm màu của cậu ta:
"Nếu như rảnh thì lau bàn đi."
Tống Cửu Tiêu chống tay xuống cằm, nói: "Lau bàn? Tôi chưa từng lau bàn."
Trần Triệu Nam tưởng rằng cậu ta đang nói đùa, hắn quay sang nhìn Du Cảnh. Du Cảnh nhận ra hắn nhìn, anh dừng đánh máy lại: "Chắc là thật, cậu ta là con nhà đại gia."
Trần Triệu Nam nói: "Tôi cũng là con nhà đại gia."
Trần Triệu Nam chưa từng gọi "Anh Cảnh", khi còn đi học từng kêu mấy lần, nhưng chỉ khi trêu đùa mới kêu. Du Cảnh lớn hơn Trần Triệu Nam ba tuổi, Trần Triệu Nam trước đây không coi Du Cảnh là anh, cảm thấy gọi Du Cảnh là anh thì lời cho Du Cảnh quá.
Mặc dù Du Cảnh làm rất nhiều chuyện chỉ có anh trai ruột mới làm, Trần Triệu Nam hưởng thụ nó một cách thoải mái.
Tống Cửu Tiêu kêu Du Cảnh là "Anh Cảnh" khác với những người khác, cậu ta cố tình ẻo lả làm nũng, Trần Triệu Nam không thích, thậm chí là ghét, thậm chí hắn cũng không thích cậu ta.
Nhân viên tìm Du Cảnh có việc, quầy bar chỉ còn lại Trần Triệu Nam và Tống Cửu Tiêu. Tống Cửu Tiêu đang ngậm kẹo, bên má phồng lên.
Cậu ta nhìn Trần Triệu Nam, dường như đang đợi hắn mở lời trước. Trần Triệu Nam hỏi cậu có muốn hút thuốc không, Tống Cửu Tiêu lắc đầu, cậu ta nói cậu ta thực sự ghét mùi thuốc.
"Ồ." Trần Triệu Nam không tỏ thái độ gì, lập tức lấy bật lửa châm thuốc, hút một hơi rồi nhả khói vào mặt Tống Cửu Tiêu.
Tống Cửu Tiêu không kịp tránh, tay phẩy xua đi khói, cậu ta cũng không tỏ thái độ với hành vi cố ý của Trần Triệu Nam, ánh mắt có vẻ như rất bực bội.
"Có điều," Tống Cửu Tiêu nhấc mông lên ngồi cách xa Trần Triệu Nam "Tôi thích mùi thuốc trên người anh Cảnh."
"Vậy sao?"
Lại không có gì khác, Trần Triệu Nam hoàn toàn nghĩ đến điều này. Du Cảnh và Trần Triệu Nam trước giờ đều hút chung một loại thuốc, mùi trên người họ đều giống nhau.
"Bố tôi cũng có bật lửa của hãng này." Cậu ta nhìn thấy bật lửa của Trần Triệu Nam đột nhiên nói như vậy.
"Tôi không ngại cậu kêu tôi một tiếng bố."
"Anh bao tuổi?"
Trần Triệu Nam trả lời: "28."
Tống Cửu Tiêu cười rất đẹp, hàm răng trắng đến chói mắt, Trần Triệu Nam nghi cậu ta làm răng xứ, giống như người giả vậy. Nghĩ vậy hắn lại thấy mình hẹp hòi, nhỏ nhen, cứ phải tìm khuyết điểm nhỏ nhặt trên gương mặt Tống Cửu Tiêu.
"Tôi mới 20."
"Rồi sao?"
"Không có gì."
Xung quanh có mùi kẹo sữa nồng nặc, cảm giác chất lượng kém của đường nhân công giống như gương mặt Tống Cửu Tiêu, cũng là kẹo sữa khiến người khác chán ngấy. Trần Triệu Nam muốn buồn nôn.
"Du Cảnh không thích mấy người nhỏ tuổi như vậy."
Tống Cửu Tiêu không chút thay đổi: "Khi tôi và anh ấy lên giường, anh ấy không nói như vậy."
Thẳng thừng thách thức, Tống Cửu Tiêu không phải là con nhà đại gia thích chơi trò lòng vòng, thứ cậu ta muốn cậu ta đều viết rõ lên mặt.
Trần Triệu Nam muốn cười, sinh viên hai mươi tuổi, não cũng chỉ là bày ra để đấy.
"Tin những lời nói khi trên giường không phải việc làm trưởng thành."
Tống Cửu Tiêu im lặng một hồi, ngồi thẳng lưng, định mở miệng trả lời gì đó, ánh mắt nhìn ra phía sau Trần Triệu Nam lại không nói gì nữa. Trần Triệu Nam quay đầu, Du Cảnh đứng sau lưng hắn, không biết có nghe thấy những lời Trần Triệu Nam nói không.
Trần Triệu Nam tính khoảng cách và thời gian đến đây chắc hẳn Du Cảnh đã nghe thấy rồi, nhưng anh cũng không phản ứng gì.
"Anh Cảnh, đi ăn cơm cùng em." Trần Triệu Nam khoác vai Du Cảnh, quyết định không quan tâm Du Cảnh có nghe được hay không.
Du Cảnh nhíu chặt mày, cử động vai, tay Trần Triệu Nam lập tức giữ chặt lại, anh cảm thấy nghi ngờ với hành động nhiệt tình bất thình lình của Trần Triệu Nam.
"Em đi cùng các anh." Tống Cửu Tiêu chuẩn bị đứng dậy, nhưng bị Trần Triệu Nam giữ xuống.
"Đã hai mươi tuổi rồi, tìm được đường về khách sạn chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro