Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Ánh sáng trước cửa không quá chói, lại có rất nhiều bóng người, A Thụ không thấy rõ mặt Trần Triệu nam, chỉ thấy mặt tương đối nhỏ, cúi đầu cái là vành nón che hết mặt rồi.

A Thụ bất ngờ trước câu nói của Du Cảnh, "Từ khi nào?"

Du Cảnh một tháng đã tìm được người yêu mới, còn dễ dàng nhận đó là bạn trai mình. Thời gian có vẻ hơi nhanh, A Thụ không thể tin nổi.

"Mấy tuần trước" Du Cảnh trả lời.

Du Cảnh nhấc máy, Trần Triệu Nam nhìn sang A Thụ, khuôn mặt của hắn từ dưới chiếc mũ lưỡi trai cao chót vót hiện ra, A Thụ nhìn thấy rõ, cảm thấy không thể tin nổi.

Cuối cùng cậu cũng biết tại sao Du Cảnh có thể bắt đầu mối quan hệ mới trong vòng một tháng, bởi vì người đó là Trần Triệu Nam. Du Cảnh không giấu giếm việc mình rất thích Trần Triệu Nam. A Thụ cũng đoán ra điều này từ lâu, nhưng cậu cũng chắc chắn rằng tình cảm này Du Cảnh sẽ không thành, thích trai thẳng là chuyện vô cùng buồn cười, đàm luận ở trong giới chắc chắn bị mắng.

Du Cảnh tiêu sái tự tại, như thế nào sẽ lại hành động ngu dốt như vậy. A Thụ không hiểu.

"Tôi đi trước, cậu và các bạn uống rượu vui vẻ."   Du Cảnh đặt cốc bia đang uống dở xuống bàn đứng dậy rời đi.   

"Anh cũng bị ma quỷ ám ảnh?" A Thụ thở dài rồi nói lời tạm biệt với Du Cảnh.   

Du Cảnh bước ra và lùi lại một bước, quay lại nhìn A Thụ vô cảm, A Thụ nhận thấy hình như anh có điều gì đó muốn nói liền đứng dậy.  

 "A Thụ, tôi không phải lúc nào cũng lý trí, có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp một Trần Triệu Nam khác trong đời nữa."

Có một chiếc xe thương mại màu đen đang đậu trên đường, Du Cảnh đi theo Trần Triệu Nam vào trong xe, gió điều hòa ẩm ướt và lạnh lẽo tát vào da thịt anh, Du Cảnh khoanh chân ngồi xuống.

Trên xe chỉ có tài xế và trợ lý, trợ lý quay lại hỏi Trần Triệu Nam có trực tiếp đưa họ về nhà không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ấy không nói gì nữa, cúi đầu chơi điện thoại, màn hình chiếu một ánh sáng xanh rất dịu.

Dán kính xe có độ riêng tư tốt, nhìn từ bên trong ra ngoài thì kính đen mờ. Du Cảnh chưa thích ứng được không khí yên tĩnh trên xe, không có cất cao giọng hát, cũng không có xì sầm nói chuyện.

Vì thế, Du Cảnh nhớ lại những gì vừa rồi A Thụ nói, cậu ta nói rằng anh bị ma quỷ ám, từ này rất thú vị, Du Cảnh cũng không ngờ A Thụ sẽ sử dụng từ này cho anh.

Thực ra A Thụ cũng đúng, từ góc độ của cậu ta thì đúng là Du Cảnh đã bị mê hoặc.

Nhưng Du Cảnh lại nghĩ đến mặt mình với cùng thân thể, không đẹp cũng không mềm mại, không có lý do gì Trần Triệu Nam bị anh mê hoặc.

Du Cảnh quá thích Trần Triệu Nam, bởi muốn duy trì mối quan hệ bạn bè. Bây giờ, khi Trần Triệu Nam chủ động, Du Cảnh tự nhận mình ngu ngốc.

Lời cuối cùng mà anh kiên quyết nói với A Thụ đó, bây giờ nghĩ lại, anh không thể phân biệt được là vì muốn cứu lại thể diện hay là thực sự cứng rắn như vậy.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Suy nghĩ của Du Cảnh bị cắt ngang.

Trần Triệu Nam đã tháo chiếc mũ lưỡi trai, trên tóc vẫn còn keo xịt tóc, trông hơi cứng và lộ rõ ​​vầng trán đầy đặn. Tay hắn đặt ở giữa ghế ngồi, ngón út dính vào tay Du Cảnh, khẽ xoa, nhưng nét mặt không thay đổi, dáng vẻ thẳng thắn và lười biếng.

Giữa bọn họ còn có một hàng ghế, động tác của Trần Triệu Nam ngày càng mạnh dạn, trực tiếp đưa lòng bàn tay nắm chặt năm ngón tay.

Cơ thể cách xa nhau, nhưng cánh tay vẫn quện chặt đặt ở giữa, bí mật nắm chặt vào nhau.

Trần Triệu Nam trông rất buồn ngủ, đôi mắt không còn mở to, mắt như kiểu bắt cứ lúc nào cũng có thể nhắm lại, hắn vừa lịm một cái rồi lại tỉnh lại nhìn Du Cảnh, kéo tay Du Cảnh nữa.

Du Cảnh lơ ngơ, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng nói ra lời, không biết vừa rồi ở quán bar có nói gì không đúng với A Thụ không.

"Ăn cơm hay chưa?"
  
Du Cảnh nhìn chằm chằm Trần Triệu Nam, người gần đây không nghỉ ngơi đủ.

"Chưa đâu, vừa đói vừa buồn ngủ."

Càng ngày càng đến gần nhà Trần Triệu Nam, Du Cảnh hỏi: "Cậu muốn ăn gì? Gần nhà mình cũng chẳng có quán nào ngon."

Trần Triệu Nam xoa khớp xương Du Cảnh, đáp: "không thì gọi cơm hộp đi, quá mệt mỏi."

Hắn cúi người gần hơn một chút rồi thì thầm, "Tối nay ngủ lại nhà tôi."

Du Cảnh nhìn hắn: "Tôi cũng không nghĩ đêm nay sẽ về nhà."

Dưới chân Trần Triệu Nam còn có một cái túi giấy kraft, Du Cảnh nghiêng người nhìn, trong đó có đầy những phong bì, hình như tất cả đều màu hồng.

"Fans viết tặng à?"

Trần Triệu Nam gật đầu: "Ừ, mang nói về phòng rồi đọc cùng với bọn Hướng Bùi."

Du Cảnh thuận tay gẩy trong túi: "Tôi nghĩ cơ bản toàn fans nữ viết."

Trần Triệu Nam ngẩn người: "Chúng tôi có nhiều fans nữ lắm, bọn họ đều là những fans đơn thuần, hầu hết toàn thích Hướng Bùi."

Du Cảnh nhếch miệng cười: "Sao lại giải thích nhiều như vậy?" Anh nói: "Nhiều fans như vậy tôi cũng vui thay."

Mỗi lá thư là một fans viết, giấy đẹp mang theo mùi thơm bỏ lại vào phong bì. Khi họ đưa cho Trần Triệu Nam, có thể anh sẽ ngửi thấy, rồi lại trò chuyện với fans, như những người bạn.

Du Cảnh nhớ lại lúc tối xem video, cái video Trần Triệu Nam cởi áo lúc biểu diễn, dưới sân khấu rõ nhiều fans ném thư.

Vì Trần Triệu Nam muốn lười biếng trên ghế sô pha một tí, Du Cảnh đi vào tắm trước. Điện thoại di động của Trần Triệu Nam bị pin yếu sập nguồn, Du Cảnh bảo Trần Triệu Nam dùng điện thoại mình gọi đồ ăn ship tới.
  
Trần Triệu Nam mở khoá điện thoại, màn hình đang ở màn hình biểu diễn chiều nay của hắn, đúng hình đang cởi áo.
  
Ngón tay gõ trên màn hình dừng lại, Trần Triệu Nam đang tưởng tượng phản ứng của Du Cảnh khi nhìn thấy bức ảnh này.

Lúc đó trời đang mưa, bầu không khí không hề như vậy mà tăng vọt, Trần Triệu Nam vừa đánh trống vừa cổ vũ, cảm thấy cởi cái áo cho không khí sôi động hơn cũng được, sau xuống sân khấu mới cảm thấy có chút lỗ mãng.

Du Cảnh nhìn thấy phong thư trong ô tô, giả vờ bình thường, cảnh này cũng vẫn bình thường trên màn hình điện thoại Du Cảnh. Nếu Trần Triệu Nam không nhìn thấy, Du Cảnh cũng sẽ giả vờ rằng chưa bao giờ thấy nó, hơn nữa còn nói rất vui khi thấy Stowways có nhiều fans như vậy.

Trần Triệu Nam đột nhiên mất cảm giác muốn ăn và buồn ngủ, hắn ngồi dậy khỏi ghế sô pha và đợi Du Cảnh đi ra từ phòng tắm.

Hai mươi phút sau, Du Cảnh khoác một chiếc áo choàng tắm rồi bước ra, anh đội một chiếc khăn màu xám lên đầu, lấy một chai nước đá trong tủ lạnh ra, ngồi bên cạnh Trần Triệu Nam.

"Cậu gọi món gì?" Du Cảnh hỏi.

"Không thấy cái gì muốn ăn."

Trần Triệu Nam đưa tay lên khăn lên lau đầu cho Du Cảnh, động tác rất chậm rãi khiến Du Cảnh thấy thoải mái.

Du Cảnh nói: "Vậy thì cậu đi tắm trước, tôi sẽ nấu cho cậu một bát mỳ."

Món mì của Du Cảnh rất thơm, khi vừa ra khỏi phòng tắm Trần Triệu Nam đã nuốt nước bọt.

Cuối cùng cũng tìm được ở nhà bếp một số nguyên liệu, mì không nhiều tiêu, thêm một quả trứng rán.

Áo choàng tắm của Du Cảnh quá lỏng, anh đưa tay lên chống cằm, ngồi đối diện với Trần Triệu Nam, cười hỏi món mì có ngon không.

Trên bàn có một chai dấm, Trần Triệu Nam nhìn đôi môi ửng hồng của Du Cảnh, những chỗ nổi bật dưới lớp vải lụa, Trần Triệu Nam lướt qua trong đầu, cảm thấy toàn là đôi môi ửng hồng của Du Cảnh.

Mì quá nóng, Trần Triệu Nam chỉ ăn một miếng, sau đó đẩy bát sang một bên, cúi xuống cằm nâng cằm Du Cảnh lên rồi hôn.

Trong lúc đó, Trần Triệu Nam đã vô tình làm đổ giấm trên bàn, mùi rất hắc, Du Cảnh đẩy Trần Triệu Nam ra để muốn dọn sạch giấm bị đổ nhưng Trần Triệu Nam lại không cho. Du Cảnh đành bỏ cuộc, bắt đầu đáp lại nụ hôn.

Họ hôn nhau từ phòng bếp sang phòng ngủ, bàn tay Trần Triệu Nam vuốt ve eo Du Cảnh, lớp vải của áo tắm cứ như biến thành không khí, còn Du Cảnh thì đang thừa nhận cơn kích thích nóng bỏng.

Cửa phòng ngủ đóng lại, cuối cùng mùi giấm cũng biến mất. Trần Triệu Nam đè Du Cảnh xuống giường, mở hai chân Du Cảnh ra, đầu gối Du Cảnh đặt lên eo anh.

Trần Triệu Nam muốn cởi thẳng thắt lưng của Du Cảnh để luồn tay vào eo, nhưng Du Cảnh đột ngột nghiêng người rồi tránh môi Trần Triệu Nam.

"Trần Triệu Nam."

Trần Triệu Nam nằm nghiêng nhìn Du Cảnh rồi cau mày bất mãn: "Sao vậy?"

"Không buồn ngủ hay đói sao?"

Trần Triệu Nam lại sấn tới ôm Du Cảnh, vòng tay qua eo Du Cảnh, môi chạm vào mắt.

"Cậulại không vui, đúng không?"

"Lại đang suy nghĩ vớ vẩn gì đó."

"Bởi vì đã xem đoạn video biểu diễn cùng những bức thư đó phải không?"

Du Cảnh cũng không thừa nhận hay phủ nhận.

"Lúc ấy chỉ là muốn làm bầu không khí sôi động lên, cũng không nghĩ nhiều gì."

Thấy Du Cảnh không trả lời, Trần Triệu Nam cắn vào vành tai Du Cảnh, thúc giục nói: "Nói một câu nào."

"Tôi còn nói cái gì nữa, đều giải thích xong rồi."

Du Cảnh có thói quen không thể hiện cảm xúc, cũng giả vờ không để ý nhiều năm như vậy, bây giờ Trần Triệu Nam hỏi trắng ra như vậy, ngược lại Du Cảnh lại không quen.

"Du Cảnh, nếu không thích chuyện này thì phải nói cho tôi biết. Giống như hôm nay tôi nhìn thấy cậu nói chuyện với A Thụ, cảm thấy cậu ta lại muốn giới thiệu một đối tượng nữa cho cậu, tôi không thoải mái."

Trần Triệu Nam luôn là người cởi mở và thể hiện cảm xúc, Du Cảnh không thể nào làm điều này như Trần Triệu Nam, nhưng anh cũng biết biểu đạt cảm xúc trong giao tiếp cũng quan trọng.

Anh và Trần Triệu Nam đã làm rất nhiều hành động thân mật, hôn và ôm, Du Cảnh cũng nên bày tỏ cảm xúc một cách tự nhiên với Trần Triệu Nam.

Họ không còn là bạn thân, tình yêu của Du Cảnh cũng không còn là tình yêu thầm giả,
có thể tiêu hóa nỗi bất hạnh của mình một cách tự nhiên rồi chôn nó xuống đất.

Vết chài trong tay Trần Triệu Nam rất dày, khiến Du Cảnh nhớ lại giai đoạn luyện tập trống trước đây của Trần Triệu Nam, thành công hay thấy bại, quá trình theo đuổi âm nhạc của Trần Triệu Nam, tất cả đều tan vào vết chài dày.

Nhìn khuôn mặt của Trần Triệu Nam, không ai có thể nghĩ rằng đôi tay của hắn lại thô ráp đến vậy.

Chỉ có Du Cảnh mới biết những vết chài này trong tay Trần Triệu Nam lớn lên như thế nào, lớn lên từng chút một và biến thành những dấu ấn không bao giờ biến mất.

Thực ra Trần Triệu Nam - người đã cởi áo trên sân khấu, ngồi ở phía sau và đánh trống rất nhiệt tình, khiến Du Cảnh cảm thấy hơi "khát", nhưng Du Cảnh không muốn người khác có cảm giác giống mình.

"Có chút khó chịu," Du Cảnh vẫn muốn giảm bớt mức độ khó chịu, nói: "Sau này chỉ cởi cho tôi xem thôi, Trần Triệu Nam."

Trần Triệu Nam siết chặt cánh tay, cúi thấp người, vùi mặt vào trong ngực Du Cảnh, dụi tới dụi lui tìm một vị trí thoải mái.

"Thừa nhận ghen cũng không sao, dù sao cũng là người yêu tôi."

"Không quen lắm khi nghe làm người yêu."

"Bởi vì quá ít kinh nghiệm yêu đương hửm?"

"Cút đi."

Du Cảnh kéo tay Trần Triệu Nam qua rồi hôn lên vết chai, như thể anh đang hôn quá khứ của Trần Triệu Nam vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro