Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Khi Phùng Tư Nặc tới tìm Du Cảnh, suýt chút nữa anh đã không nhận ra cô nàng.

Chắc phải 5 năm rồi bọn họ chưa gặp nhau, có khi không vui anh sẽ nhớ về cô nàng, vì cô càng là mối tình đầu của Trần Triệu Nam, cho nên anh không nhớ lắm ngoại hình của cô ấy.

Sau khi Du Cảnh từ chối Phùng Tư Nặc, cô nàng không hề từ bỏ anh mà còn xuất hiện bên cạnh anh nhiều hơn, bên phía trường học còn tưởng bọn họ đang yêu đương, anh cũng không thể giải thích với tất cả mọi người.

Trần Triệu Nam cũng hỏi anh vài lần, rằng có phải bọn họ có phải không, anh cũng phủ nhận, Trần Triệu Nam cũng không tức giận gì cả, chỉ là trông hơi buồn.

Sau Du Cảnh đi bộ đội rồi, không gặp qua Phùng Tư Nặc, Trần Triệu Nam cũng không hề nhắc tới.

Cô nàng nghe nói Du Cảnh mở một quán bar, đại học nghỉ hè nên về nhà, tình cờ đi ngang qua chỗ này nên thử vào xem.

Du Cảnh biết cô nàng không phải là tình cờ đi qua, nhưng không vạch trần cô nàng.

Trước đây bọn họ cũng không biết rõ về nhau lắm, rất nhiều năm không gặp, càng thêm không có đề tài, Du Cảnh cảm thấy quá nhạt nhẽo nên chủ động giúp cô giải vây: "Còn liên lạc với Trần Triệu Nam không?"

Phùng Tư Nặc bởi vì có đề tài nói chuyện cùng Du Cảnh nên cực vui vẻ cười: "Từ lúc em thổ lộ với anh đến giờ thì không còn liên hệ nữa, quan hệ của hai người vẫn còn tốt chứ?"

"Còn tốt."

"Tốt vậy, bạn bè nhiều năm như vậy."

Quán bar còn chưa mở cửa, nhân viên đang dọn dẹp. Du Cảnh nhìn cái bàn đầy hoa văn của quán bar, ngón cái đặt lên miệng cốc, nghĩ rằng dù Phùng Tư Nặc hay một ai khác đều nói rằng tình bạn của bọn họ thật sự tốt thì đều là hợp lý.

Mối quan hệ bạn bè thật sự rất dễ dàng phản bội với chia li, có người không dễ gì mà tìm được một người bạn đồng hành với mình cả đời. Nhưng Du Cảnh với Trần Triệu Nam lại khác, bọn họ sẽ không phản bội nhau, cũng có thể nói rằng, bọn họ cũng sẽ không chia li.

Trước khi rời đi, Phùng Tư Nặc xin phương thức liên lạc với Du Cảnh, anh suy nghĩ vài giây, cuối cùng không cho.

Anh là tiếc nuối thời học sinh của Phùng Tư Nặc, cô nàng sẽ tưởng niệm, nhưng thật ra không thích đến như vậy, có chút tiếc nuối chỉ thích hợp đặt ở một góc nào đó không nhìn tới, một ngày nào đó khả năng sẽ biến thành một hồi ức đơn thuần.

Phùng Tư Nặc mới vừa đi, Trần Triệu Nam từ cửa đi vào, Du Cảnh thấy vẻ mặt của hắn, biết là hắn nhất định gặp phải Phùng Tư Nặc rồi.

Trần Triệu Nam nhìn Du Cảnh, chưa nói cái gì cả, Du Cảnh tiếp tục để ý đến biểu cảm hắn, hai người không có câu dư thừa nào.

Du Cảnh đỗ xe ở nhà, buổi tối ăn tối cùng đám Hướng Bùi.

Trên xe treo bùa bình an, trong khe cần số có lá bùa cầu duyên Trần Triệu Nam vì anh mà xin, để tăng duyên của anh với nửa khác giới, nhưng lá bùa sớm vô dụng rồi.

Mấy ngày hôm trước đi lên chùa, anh với Trần Triệu Nam có cãi nhau, lúc ấy Lương Chương với Hướng Bùi cũng ở trên xe, anh đè nặng cảm xúc, xuống xe cãi nhau với Trần Triệu Nam.

Nguyên do là Phùng Tư Nặc, Trần Triệu Nam rất kỳ quái, trước kia không thèm để nhưng nhiều năm như thế rồi còn làm quá lên, Du Cảnh phiền lòng, nói nặng lời, Trần Triệu Nam cũng ý thức được bọn họ không cần thiết phải cãi nhau nên không cãi lại, vì thế Du Cảnh cũng im lặng suy nghĩ vài giây, nhưng lại không nghĩ được lí do bọn họ rốt cuộc vì cái gì cãi nhau.

Bọn họ ăn khuya ở quán ăn bên đường, Du Cảnh không muốn ăn cái gì nên uống một cốc rượu, Trần Triệu Nam trò chuyện với anh vài câu, thấy tâm trạng anh không tốt nên không nói nữa.

Lúc sau anh nhớ rõ vì sao lại cãi nhau với Trần Triệu Nam, giống như bởi vì là Phùng Tư Nặc, vì Trần Triệu Nam cho rằng Du Cảnh với Phùng Tư Nặc sẽ ở bên nhau.

Hai người họ đều đã đụng tay chân, nửa bên mặt của Du Cảnh vừa nóng vừa đau, anh đạp Trần Triệu Nam mấy cái, còn muốn đấm mặt nhưng bị bọn Hướng Bùi kéo lại.

Trong mắt Du Cảnh, Trần Triệu Nam có điểm không chân thật, anh bám lấy chiếc bàn ăn không sạch sẽ, bàn tay anh dính đầy rượu,
trở nên cực kì ướt, đầu có chút choáng.

Ông chủ muốn báo cảnh sát, Hướng Bùi giải thích mấy câu, Trần Triệu Nam quăng mấy tờ tiền lên bàn, ông chủ bèn không nói gì nữa.

Du Cảnh không nghĩ tới mình có thể xúc động đến như vậy, không quan tâm gì hết mà ở bên đường vung tay, giống học sinh cấp ba.

Trước kia Trần Triệu Nam với anh cũng từng đánh nhau, bởi vì nữ sinh, hiện tại vẫn là vì nữ sinh.

Du Cảnh uống nhiều rượu, bị Hướng Bùi với Lương Chương đưa về nhà. Ngày hôm sau tỉnh cũng chả nhớ được gì nữa, chỉ cảm thấu mũi hơi đau, không biết có phải là đụng vào đâu rồi không.

Anh bị nóng làm tỉnh, quạt gió không đủ mạnh, một người đầy mồ hôi, dàn da dính đến không thể chịu nổi. Tắm rửa xong mới ra xem điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, ngay cả tin nhắn Trần Triệu Nam cũng không gửi tới.

Buổi chiều đi quán bar, Du Cảnh mới rõ ràng tối hôm qua mình uống say, sau đó nói vài câu mê sảng, khiến Lương Chương cực kì khiếp sợ, hơn nữa còn đoán được anh thích Trần Triệu Nam.

Du Cảnh hỏi: "Tôi nói cái gì?"

"Anh nói anh chỉ muốn hắn."

Du Cảnh trầm mặc, thừa nhận thích còn tính đơn giản, nhưng thừa nhận chính mình nói loại lời này mới khó khăn.

Lương Chương thích Hướng Bùi, có lẽ đồng cảm như bản thân mình cũng thế, Du Cảnh cũng không cảm thấy quẫn bách, chỉ là dứt khoát thừa nhận. Lương Chương nói chắc là Hướng Bùi không nghe được, tình hình cũng không quá tệ.

Du Cảnh đã che dấu tình cảm của mình nhiều năm như vậy, không ai có thể biết được rằng anh thích con trai, càng không hiết được anh thích Trần Triệu Nam, cho nên anh yêu thầm mới thành công, thậm chí có thể lừa cả chính bản thân mình.

Nhưng anh thừa nhận yêu thầm này với Lương Chương, anh nghĩ rằng, anh yêu thầm không hề thành công, không còn bí mật nữa.

Điều khiến Du Cảnh thấy ngoài ý muốn đó là, lần cãi nhau này Trần Triệu Nam đã xin lỗi trước, hắn gọi mấy cuộc cho anh, anh không bắt máy, hắn lại gõ cửa nhà anh.

Du Cảnh không mở cửa, chỉ hé cửa rồi bảo: "Đừng gõ nữa, phiền hàng xóm."

Nhà của Du Cảnh thuê ở một khu chung cư cũ, ở đây đa số là người già ở, mấy dì mua xong đồ ăn rồi lên lầu, nói: "Tiểu Du, cháu sao vậy? Sao không cho bạn mình vào?"

Trần Triệu Nam cứ như tìm thấy người cứu hộ, hùa theo nói: "Du Cảnh, sao lại không cho tôi vào?"

"Cãi nhau hả?"

"Không có đâu, dì à."

Du Cảnh mở cửa, xin lỗi rồi cười với dì, sau đó túm lấy cánh tay Trần Triệu Nam, nhỏ giọng nói: "Mau cút vào."

Trần Triệu Nam xin lỗi cực đơn giản, càng lời khoa trương mĩ miều càng vô dụng, hắn hỏi mặt Du Cảnh có còn đau không, cố ý nhìn vài ba lần, còn định nâng mặt anh qua, nhưng bị Du Cảnh hất tay.

Mặt Du Cảnh sớm đã không có gì vấn đề gì, anh chỉ ăn một quyền từ Trần Triệu Nam còn Trần Triệu Nam bị anh đá rất nhiều cú, cũng là huề nhau.

Trần Triệu Nam không phải người biết xin lỗi, hơi vụng về nhìn Du Cảnh: "Tôi không nên nói những câu như vậy."

"Tôi cũng bốc đồng, không đúng nơi không đúng địa điểm."

"Không tức giận à?"

Du Cảnh nói đùa: "Vốn dĩ không tức, nhưng nhìn thấy bản mặt này lại tức."

Trần Triệu Nam tin là thật, trông có vẻ khẩn trương: "Không phải chứ?" Hắn nói: "Trông tôi đẹp trai mà."

Du Cảnh không thèm để ý đến hắn, đi đến bên cạnh máy lọc nước, rót hai cốc nước rồi đưa cốc màu xám cho Trần Triệu Nam, hầu kết trượt lên xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài lập lức mưa như trút nước, mưa hè thật sự rất to, vừa rồi thời tiết còn nóng nực mà nháy mắt đã trở nên u ám, như thể treo một tấm bìa cứng, vu vơ mà đổ xuống mặt đất.

Trong nhà trở nên ẩm ướt, Du Cảnh bật quạt,, ăn mặc mát mẻ, mưa to khiến anh cảm thấy hơi lạnh, anh co chân dựa vào so pha , Trần Triệu Nam tiến tới ngồi gần chỗ Du Cảnh, nhanh tay tắt quạt trước anh.

Âm thanh quạt quay biết mất, chỉ còn mỗi âm thanh của TV.

"Mang dù không?"

"Không mang," Trần Triệu Nam ngồi lại trên ghế, nhìn mưa lớn ngoài trời, "Mưa quá to"

Hắn cũng không lái xe, nghe tiếng mưa rơi cảm thấy người mệt rã rời, vì thế hắn thả lỏng cơ thể, cảm thấy ghế ở nhà Du Cảnh cực thoải mái, cũng muốn nằm một chút.

"Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ một số chuyện."
Trần Triệu Nam đặt tay lên tay nói.

Du Cảnh hỏi: "Gì cơ?"

Ngày đó sau khi trở về, Trần Triệu Nam bị mất ngủ, hắn không uống rượu cho nên cực kì tỉnh táo, chỗ bị Du Cảnh đá vào thật sự rất đau, cũng bởi vì ảnh hưởng cảm xúc nữa.

Ở trên giường nằm, ý muốn ngủ thất bại, Trần Triệu Nam nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Bởi vì quan hệ của bọn họ quá tốt, lúc cãi nhau sẽ xả một ít hơi khiến nhau tổn thường, sau đó bản thân lại hối hận, nghĩ rằng dù câu nói có đau lòng đến đâu thì vẫn tha thứ cho nhau được.

Khi nắm tay của Trần Triệu Nam dừng ở trên mặt Du Cảnh, hắn thấy Du Cảnh quay đầu đi, trong ánh mắt phẫn nộ, trong lòng Trần Triệu Nam không còn tức giận nữa, chỉ cảm thấy hối hận, muốn chịu thua, lại bất lực buông vai.

Hắn cãi nhau với ai cũng không khó chịu như cãi nhau với Du Cảnh.

Du Cảnh bảo Phùng Tư Nặc mãi không quên anh, lúc đó hắn nhớ mình đã tức giận.

Lúc đó hắn nghe xong cực kì tức giận, nhưng từ lâu rồi hắn không còn thích cô nàng nưa, lúc gặp cô nàng ở cửa quán bar, hắn không có cảm giác dư thừa nào khác.

Nhưng hắn nghe Du Cảnh nói như vậy, cảm thấy trong lòng như đè hàng đống đồ vật, cho nên bắt đầu.

"Chúng ta đừng đánh nhau nữa, đừng giận nhau nữa."

Du Cảnh ấn điều khiển từ xa đổi kênh, nâng cằm lên, nghiêng đầu Trần Triệu Nam: "Không chịu nổi à?"

Trần Triệu Nam nghĩ, không chịu nổi mấy lời nói đó, đặc biệt là với Du Cảnh.

"Nhưng nếu tôi không đánh trả, thì chúng ta không thể làm bạn nữa."

Du Cảnh không nói nữa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt gò má của hắn, làn da có chút lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro