Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Đêm khuya 11 giờ, cả toà nhà chỉ có mỗi nhà Du Cảnh vẫn còn sáng đèn, Du Cảnh đứng ở cửa chào tạm biệt Trần Triệu Nam, hắn lái motor về, vẫn là để ở trong gara nhà hắn.

Bây giờ Du Huy mới về nhà, Du Cảnh nhìn thấy ông, bây giờ mới thấy ông. Du Huy thấy Du Cảnh đi vào cửa, phản ứng của ông không mạnh bằng Lâm Mạn Tinh, rất bình tĩnh mà hút thuốc, miễn cưỡng nhìn Du Cảnh.

Ở một mặt nào đấy, tính cách của Du Cảnh là di truyền từ Du Huy, chán ghét mấy cái kiểu như thế, cảm thấy giả tạo. Du Cảnh quá hiểu bố mình rồi, biết tuy rằng ông không biểu hiện ra ngoài, nhưng anh về nhà ông rất vui vẻ.

Duy Huy bảo Du Cảnh ngồi bên cạnh mình, cho anh một điếu thuốc, Du Cảnh thuận tay tiếp, tay còn chưa chạm đến đã bị ông tát một cái vào đầu.

Du Cảnh ngẩn người, nháy mắt phản ứng lại, nhưng mà đã quá trễ rồi.

"Thử một lần là biết ngay, thật khờ mà." Du Huy hiếm khi cười một tiếng, nhét điếu thuốc vào trong tay Du Cảnh, "Sau này sẽ hối hận."

Du Cảnh cảm thấy mình cũng rất nghiện thuốc lá, năm tháng qua thuốc không rời tay, nhưng anh không thấy hối hận, có lẽ sau này cũng sẽ không hối hận.

Trong phòng khách có để một cái đèn bàn, ánh sáng được vặn đến mức tối nhất, Lâm Mạn Tinh đã vào phòng ngủ từ sớm, Du Huy tuỳ tiện ở phòng trong hút thuốc, kéo cái gạt tàn, cẩn thận vẩy tàn thuốc vào trong đó.

Du Huy trả vờ bộ vô tình quan sát Du Cảnh, tư thái có hơi vụng về, cho rằng Du Cảnh không phát hiện.

Ông bỗng nhiên ho khan một tiếng, tỏ ra không thèm để ý: "Sẹo ở trên lông mày, lúc đấy rất đau phải không?"

Sự quan tâm ngượng ngùng của Du Huy khiến Du Cảnh bối dối, bên tai của anh bắt đầu đỏ một mảng: "không sao" lại cảm thấy đáp như vậy quá giả dối, bổ sung thêm: "Đã qua rồi ạ."

"Lúc chiếc ghế lăn xuống bố có hối hận, bây giờ nhớ tới, vẫn hối hận."

Du Cảnh nói không nên lời, bố anh muốn xin lỗi anh.

Khi ở doanh trại cảm giác không rõ ràng, bây giờ Du Cảnh ngồi cạnh bố mình mới cảm thấy mình đã thật sự 20 tuổi rồi, Du Huy cũng đang dần già đi.

Trong trí nhớ của anh, bố anh là đáng tin cậy đến không gì sánh nổi, ông là cảnh sát hình sự, cũng là người chồng, người bố ngăn mưa cản gió, nhưng lại vì cuộc đời của anh mà bó tay hết cách, bởi vì sợ anh lầm đường lạc lối nên mới lộ ra nhược điểm.

Du Cảnh nhận thức được rõ ràng anh phải là người tự chịu trách nghiệm cho cuộc đời mình, đi bồ đội anh đã học được điều này.

Bọn họ ngồi nói chuyện một lúc, trước kia Du Huy cũng là một người lính, ông cũng rất nhớ sinh hoạt trong quân đội.

Du Huy hỏi Du Cảnh sau này có tính toán gì không, ông có thể nhờ vào quan hệ giúp Du Cảnh tìm một công việc, từ chỗ cơ bản nhất, dần dần tiến lên.

Du Cảnh do dự, đối với chuyện tương lai anh cũng đã có kế hoạch sơ sơ, cũng không định từng bước cơ bản mà tiến dần, huống hồ anh cũng không cưới vợ sinh con, trong cuộc đời có vài mốc biến cố, anh đều không có được.

Du Huy không phản đối chuyện anh có chủ kiến riêng, ở trên đường đời, ông vẫn luôn cho Du Cảnh một tự do nhất định.

Khi bắt đầu vào mùa đông, Du Cảnh cùng bạn bè hợp tác mở một quán bar, tên là do anh đặt
—— Every night, hơi tuỳ tiện mà cũng dễ nhớ.

Du Cảnh đã vay tạm gia đình tiền để mở quá bar, hứa hẹn tương lai sẽ trả.

An ninh ở phố mở quán bar không tốt lắm, có mấy tiệm mát xa chui, lại còn cực nhiều quán bar, được cái lượng khách nhiều, Du Cảnh thuê của một người quen.

Biển hiệu không phô trương, lại tạo một phong cách gọn gàng riêng.

Ngày khai trương cũng chính là ngày sinh nhật của Du Cảnh, Trần Triệu Nam đem theo một chiếc bánh kem lớn, thuận tiện cũng tổ chức sinh nhật cho mình luôn.

Trong nhà trang trí độc đáo, cửa không lớn nhưng bên trong lại cực rộng, vào cửa đầu tiên là quầy bar trải dài, treo vài ngọn đèn cổ điển, ghế ngồi là ghế bằng da màu đen, trên tường có treo rất nhiều tranh style độc đáo, Du Cảnh mua nó ở mấy khu chợ đồ cũ.

Người tới cơ bản toàn là bạn của Du Cảnh, biến quán bar thật sự sôi động.

Giản Minh Trạch dẫn theo mấy em xinh tươi qua đây hát chúc mừng sinh nhật Du Cảnh và Trần Triệu Nam, Du Cảnh cảm thấy dường như đã trở lại cái quán nước hồi cấp ba để tổ chức sinh nhật.

Lúc cắt chiếc bánh, người đẹp kia dán thật sự gần Trần Triệu Nam, gần đến nỗi Du Cảnh cảm thấy không thể tách họ ra được.

Du Cảnh ngồi ở đối diện hút thuốc, tứ phía đều có người lại gần kính rượu, ai đến anh cũng không cự tuyệt.

Trần Triệu Nam cùng người đẹp chơi trò thổi trai, làn da trắng bệch có chút đỏ lên, nhưng có vẻ không say, còn có thể chuẩn xác nhìn qua chỗ Du Cảnh.

Du Cảnh vẫy tay với hắn, Trần Triệu Nam buông chén rượu, từ trong đám người hỗn loạn đi qua, đi đến bên người Du Cảnh, nhặt miếng dưa đỏ trong khay trái cây hỏi Du Cảnh rằng có muốn ăn không.

Du Cảnh lắc đầu, Trần Triệu Nam cầm nĩa tạo ra tiếng động, nửa người nằm trên sôpha, đè nửa bên vai của Du Cảnh.

"Sao lại hiểu rõ tôi quá vậy?"

"Không muốn ở lại bên đấy thì trực tiếp qua đây cho xong." Du Cảnh xoay chiếc bật lửa, nhích lại gần phía trước, bả vai Trần Triệu Nam quá nặng, giống như động vật không xương vậy.

Trần Triệu Nam quay đầu lại cười, nhai miếng dưa đỏ tươi, hàm răng chạm có tiếng, sườn mặt hơi phồng lên: "Không học được cách từ chối."

"Phải không?" Du Cảnh vuốt phẳng góc áo phía sau của Trần Triệu Nam, hơi nóng khiến ngón tay anh miền nhũn, giống như đang véo một cục đất mềm.

"Ừm, phải sửa lại thói xấu này thôi."

Trên người Trần Triệu Nam có mùi bơ ngọt, một tầng một tầng bay về hướng Du Cảnh, tạo thành một cái màng chắn trong suốt chặn không khí của quán bar.

Đầu ngón tay hắn cọ phải bơ, trong lúc lơ đãng bôi lên mặt Du Cảnh, Du Cảnh nhíu mày định duỗi tay lau thì Trần Triệu Nam bắt lấy ngón tay anh, lòng bàn tay hắn quá nóng, Du Cảnh muốn tránh.

"Cậu cũng sẽ không từ chối tôi chứ?"

"Cái gì?" Trần Triệu Nam không nghe rõ, "Lặp lại lần nữa."

Du Cảnh không nói lần thứ hai, hỏi cố cũng không thú vị, tự nói cũng không thú vị.

"Sinh nhật vui vẻ, Du Cảnh."

"Lâu lắm rồi không cùng nhau ăn sinh nhật."

"Giống như trở lại ngày trước, phải không?"

Ý thức trở nên vô cùng hỗn loạn, Du Cảnh nghe thấy Trần Triệu Nam nói mấy lời vô nghĩa.

Đêm đó Du Cảnh uống say thêm lần nữa, lần thứ nhất uống say là ở trong doanh trại, lúc mới đi bồ đội.

Đêm giao thừa anh gọi điện cho Trần Triệu Nam, nghe thấy bên cạnh hắn có nữ sinh nói chuyện, Du Cảnh không nhịn xuống hỏi Trần Triệu Nam đang ở nơi nào, Trần Triệu Nam nói hắn đang ở cùng bạn gái, lúc sau nữ sinh cũng nghe điện thoại, chào hỏi Du Cảnh.

Lúc đó Có nấu thêm món sủi cảo nhân thịt heo, Du Cảnh có hứng uống rượu trắng, lúc đó anh không biết rượu nặng hay nhẹ, đồng đội anh rót cho mấy chén anh uống say khướt, trên mặt ửng hồng.

Du Cảnh cảm thấy cồn sẽ làm người vui vẻ, có thể khiến người ta ngắn ngủi quên đi sự khổ sở trong lòng.

Bây giờ tửu tượng Du Cảnh có cao hơn, nhưng đến một thời điểm vẫn bị say, loại cồn này yêu cầu người ta phải tự khống chế, giả say cũng có thể biến thành say thật.

Đêm đó Du Cảnh về nhà Trần Triệu Nam, anh uống đến quá nhiều, về nhà chắc không tránh khỏi bị mắng, trong nhà Trần Triệu Nam không có ai.

Sau khi lên đại học Trần Triệu Nam có một căn hộ riêng, diện tích không lớn nhưng sống một mình thì rộng.

Phòng ngủ Trần Triệu Nam bố trí thật sự rất gọn gàng, có đàn ghi-ta với poster rock 'n roll, trừ hai cái này ra thì không có đồ dư thừa, thoạt nhìn có vẻ trống trải, nom không quá phù hợp loại tính cách ầm ĩ của Trần Triệu Nam.

Khăn trải giường của hắn là màu xám, gối đầu cực khô ráo, Du Cảnh tắm xong sau tỉnh táo lại, nhưng lại không muốn thanh tỉnh.

Anh suy nghĩ Trần Triệu Nam có mang bạn gái về nhà không, bây giờ anh nằm ở trên giường, có khả năng giường này cũng bị nữ sinh khác nằm qua.

Phía Đầu giường có dán hai bức ảnh nhỏ, là ảnh Trần Triệu Nam chụp cùng bố mẹ, và bức ảnh chụp chung lúc trước ở trong phòng Du Cảnh.

Như theo lời của Trần Triệu Nam, hắn treo ảnh ở một chỗ dễ thấy nhất, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Có lẽ bạn gái hắn cũng sẽ chỉ vào ảnh hỏi đây là ai, có lẽ Trần Triệu Nam cũng cực nghiêm túc mà trả lời, đây là bạn thân nhất của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro