
ngũ tuế ác ma
Ngũ Tuế Ác Ma
-
Ác Ma Năm Tuổi
《五
岁恶魔》
BY:
天蓬
Tác giả:
Thiên Bồng
Thể loại: Hiện đại, luyến đồng văn, ngắn, đại thúc thụ, H văn, rape trước cua sau.
Edit:
Đại Đạo Tự Tri Thế (Tiểu Anh)
Giới thiệu:
Hắn, một thằng nhóc mới 5 tuổi.
Ta, tuy không cường tráng, nhưng cũng là người đàn ông trưởng thành đã 25 tuổi.
Nhưng… …
Eh? Chăn trên người ta đâu rồi? Còn có áo ngủ sao cũng bị cởi ra rồi… …
“Đa Đa, đừng như vậy, Chú Tiểu Dục cầu ngươi. . .”
Khi ta nằm úp sấp thở dốc trên giường không động đậy nổi, rốt cuộc vô tình nhìn thấy có một thân ảnh màu trắng từ trên người Đa Đa nhẹ nhàng hiện ra.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ta nên làm cái gì bây giờ?
Chương 1 -------- Mấy ngày nay thiệt mệt muốn chết mà. Công ty liên tục tăng ca thì thôi đi, lại còn tước đoạt luôn cả ngày thứ sáu dùng để nghỉ ngơi của bọn tôi, làm người ta thiếu điều quên luôn trong nhà trừ bỏ cái giường ra còn có thứ gì khác. -------- Cũng may hôm nay cuối cùng có thể nghỉ ngơi một ngày, nhưng lại phải tranh thủ thời gian đi siêu thị mua bổ sung một ít nhu yếu phẩm hàng ngày —— Mấy thứ muốn mua thật đúng là nhiều, đầy cả hai túi to. Tuy đường đi cũng không xa lắm, nhưng đi đi về về cũng phải gắng hết sức mới được. -------- Phía trước chính là ngôi nhà nhỏ mà tôi đang ở, nhìn thắng lợi đã trong tầm mắt. Cái thân thể mệt mỏi của tôi đây phải tự cổ vũ rồi lại cổ vũ bản thân nổ lực, một hơi đi lên bậc thang. -------- Nhưng lúc tôi thật vất vả đưa tay chuẩn bị kéo cửa tầng lầu thì nó đột nhiên mở ra, từ bên trong lao ra một người, hơn nữa cái đầu còn đâm vào bụng tôi. -------- Trời ạ, gân cốt đã sớm rã rời như tôi làm sao chịu nỗi loại va chạm này. Tôi ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, liền té xuống bậc thang phía sau, mấy thứ trong tay cũng rơi tán lạc xuống nền nhà. Trong lúc giãy chết, kẻ đâm trúng tôi thế nhưng lại đè lên người tôi. -------- Chẳng lẽ hôm nay là ngày xui xẻo chòm sao song tử sao? -------- Tôi cố gắng đuổi mấy ngôi sao kim đang tung bay trước mắt, thế này mới nhìn rõ kẻ đè trên người mình, hoá ra là cục cưng của chủ cho thuê nhà —— Đa Đa. -------- Đa Đa dùng cặp mắt to tròn tròn nhìn tôi, đang im im thì lại đột nhiên khóc rống lên, vụ này làm cho tôi luống cuống tay chân: chẳng lẽ nó té bị thương? -------- Tôi bất chấp cái mông mình đau gần chết, cũng bất chấp mấy thứ nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất, vội vàng ôm lấy nó: “Làm sao vậy? Đa Đa, té đau chỗ nào?” -------- “Mẹ không thích Đa Đa, mẹ nói Đa Đa đáng ghét.” Đa Đa vừa khóc vừa lớn tiếng nói. -------- A, thì ra không phải té đau —— tôi nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Sẽ không đâu, mẹ sao có thể không thích Đa Đa chứ? Đa Đa không biết có bao nhiêu đáng yêu nha.” -------- “Nhưng mà, ” Đa Đa vẫn khóc, “Mẹ rõ ràng nói Đa Đa đáng ghét! Anh Tiểu Dục, Đa Đa đáng ghét sao?” -------- Tôi cười khổ một chút, thằng nhóc này thật không có trí nhớ: năm nay nó năm tuổi, còn tôi hai mươi lăm tuổi, nó lại gọi tôi bằng “Anh”, vai vế chênh nhau lắm nha. -------- Tôi lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nó: “Đa Đa không đáng ghét, Đa Đa thực chọc người thích nha. Còn nữa, chú là chú, không phải anh, nhớ kỹ nha.” -------- Lúc này, mẹ chồng chủ nhà từ trên lầu chạy xuống: “Đa Đa, cháu lại làm sao vậy? đụng chú ngã rồi thấy chưa!” Vừa nói vừa bế nó lên. -------- Lúc này tôi mới từ trên mặt đất đứng lên, cười cười nói: “Không sao đâu, bà bà, tôi không sao, Đa Đa làm sao vậy?” -------- “À, mẹ của nó trực ca đêm, ban ngày ngủ một được một lúc thì tỉnh giấc, nhưng tên nhóc nghịch ngợm này lại ở bên cạnh ồn ào, mẹ nó liền mắng nó vài câu.” Bà bà một mạch kể hết chuyện. -------- Tôi gật đầu cười, nhặt mấy thứ trên mặt đất lên rồi cùng hai bà cháu bước vào phòng. -------- Trở lại phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn cơm xong thuận tay cầm tờ báo mở ra xem. Hoá ra có thể nhàn hạ là điều hạnh phúc như vậy —— tôi thầm nghĩ trong lòng. . . -------- “Anh Tiểu Dục.” Cửa phòng tôi bỗng nhiên rầm một cái mở ra, đồng thời một giọng nói non nớt truyền đến. -------- Tôi buông tờ báo quay đầu qua, bất đắc dĩ nói: “Đa Đa, không phải chú đã nói rồi sao, chú là chú, không phải anh.” -------- “Dạ, chú Tiểu Dục.” Đôi mắt tròn xoe chớp động. -------- Tôi chỉ có thể cười cười: “Vào đi, đừng đứng ở cửa.” -------- Đa Đa vui vẻ đi tập tễnh đến cạnh tôi: “Chú đang làm gì vậy?” -------- “Đang nghỉ ngơi, ” tôi đem tờ báo đặt lên bàn, xoay người qua mặt đối mặt với nó. -------- “Sao phải nghỉ ngơi?” Đa Đa hỏi. -------- “Bởi vì, ” tôi vừa đem nó ôm đến trên đùi vừa nói, “Bởi vì bình thường chú làm việc rất mệt, cho nên phải nghỉ ngơi.” -------- Đa Đa nhìn tôi trong chốc lát: “Vậy mẹ cũng rất mệt, cũng muốn nghỉ ngơi hả?” -------- “Đúng vậy”, tôi nói, “Cho nên lúc mẹ nghỉ ngơi, Đa Đa phải ngoan, không nên đi quấy rầy mẹ.” -------- “Vậy, ” Ánh mắt Đa Đa đỏ lên, “Vậy mẹ nói Đa Đa đáng ghét thì sao?” -------- Tôi thấy nó có vẻ lại muốn khóc, vội nói: “Mẹ chỉ là nhất thời tức giận, cũng không phải thật sự chán ghét Đa Đa, nếu Đa Đa ngoan, mẹ đương nhiên thích Đa Đa rồi.” -------- “Chú Tiểu Dục, chú có con không?” Đa Đa đột nhiên hỏi. -------- “Chú. . .” Mặt của tôi lại có chút nóng lên, “Đương nhiên không có rồi.” -------- “Vậy, vậy, ” Đa Đa có vẻ rất phấn khởi, “Vậy cháu làm con của chú nha, Đa Đa làm con chú được không?” -------- “Cái, cái gì. . .” Tôi thật không nghĩ tới nó sẽ nói như vậy, “Đa Đa, sao cháu lại muốn làm con của chú hả?” -------- Đa Đa nhìn tôi: “Bởi vì, bởi vì chú Tiểu Dục tốt, chú Tiểu Dục làm việc thiệt là mệt cũng không mắng Đa Đa, còn mẹ làm việc mệt liền mắng Đa Đa, mẹ không tốt!” -------- Bỗng nhiên tôi cảm thấy không ổn: trẻ con mà nghĩ như vậy cũng không phải chuyện tốt. -------- Tôi còn muốn nói thêm với nó, đã thấy Đa Đa hai mắt sáng ngời nhìn tôi, dường như đang chờ đợi điều gì. -------- “Đa Đa, cháu, làm sao vậy?” Tôi có chút bất an. -------- Đa Đa nhìn tôi nói: “Đa Đa muốn hôn Chú Tiểu Dục.” -------- A? Tôi không biết như thế nào, cảm thấy được có chút nan kham, kỳ thật đối phương bất quá chỉ có năm tuổi, sao lại đối tôi . . . -------- Tôi nghĩ nghĩ: “Được rồi, cháu hôn đi.” Nói xong hơi hơi nghiêng mặt. -------- “Không, ” Đa Đa lắc đầu, “Cháu muốn hôn miệng của chú.” -------- Cái gì? Tôi sửng sốt, cũng không chờ kịp phản ứng, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn của Đa Đa đã áp lên môi của tôi. 2. ------ Trời ạ, đây chính là nụ hôn đầu của tôi. . . ------ Ơ? Tôi thật sự là đủ kỳ quái, đối với một đứa nhỏ năm tuổi, hơn nữa còn là bé trai, suy nghĩ gì chứ? ------ “Đa Đa! Cháu lại không nghe lời, đến ồn ào chú rồi!” Bà bà lúc này đi đến trước cửa phòng. ------ Đa Đa thấy liền từ trên đùi tôi nhảy xuống, rồi lại ngoài dự đoán mọi người mà nhảy lên giường của tôi : “Không! Đa Đa không đi! Đa Đa ở cùng một chỗ với chú Tiểu Dục!” ------ “Đa Đa! Đừng nháo!” Bà bà đi tới ôm lấy nó, “Trời chiều rồi cháu phải đi ngủ, chú cũng muốn ngủ. . .” ------ “Không!” Đa Đa vừa ở trên giường nơi nơi trốn, vừa kêu to, “Cháu cùng ngủ với chú Tiểu Dục!” ------ “Cháu thật không nghe lời!” Bà bà tức giận bắt lấy Đa Đa, vừa ôm nó hướng ra phía ngoài đi vừa nói, “Lại không nghe lời liền bảo cha đánh cháu!” ------ “Cháu không đi! A ——” Đa Đa rốt cuộc khóc lớn lên, cánh tay nhỏ, chân nhỏ loạn vung khắp nơi. ------ Tôi nhịn không được đưa tay bụm trán, thật không có biện pháp với thằng nhóc này, cha mẹ của nó đều không có ở nhà, bà bà căn bản giữ nó không được, làm sao bây giờ ? ------ “Bà bà. . .” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói, “Nếu bà yên tâm, vậy cho phép Đa Đa ở chỗ tôi đi.” ------ “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, ” bà bà bất an nói, “Đứa nhỏ này rất nghịch ngợm.” ------ Tôi cười cười: “Không sao, chỉ một đêm không có việc gì đâu.” ------ Trời tối, tôi dẫn Đa Đa đi tắm rửa, thay đồ ngủ rồi lên giường, Đa Đa lập tức chui vào trong lòng tôi. ------ Tôi đứng dậy tắt đèn xong, lại nghe Đa Đa nói: “Chú Tiểu Dục, sau này mỗi ngày cháu đều ngủ cùng chú.” ------ Tôi cười: “Vậy không được nga, ban ngày chú phải đi làm, sẽ không thể ở bên cháu.” ------ “Vậy buổi tối thì sao?” Đa Đa nâng cái đầu nhỏ lên hỏi. ------ “Buổi tối sao. . .” Tôi nghĩ nghĩ, “Đa Đa, một ngày nào đó chú sẽ rời đi, không thể mãi cùng cháu. . .” ------ “Vậy, như vậy chú lấy cháu đi, ” Đa Đa nói, “Chúng ta kết hôn là có thể ở cùng nhau rồi, giống như cha mẹ vậy đó.” ------ “Đa Đa?” Tôi thật sự dở khóc dở cười, “Chú là đàn ông, không thể gả cho cháu, hơn nữa cháu còn nhỏ, chú sẽ cùng một dì kết hôn . . .” ------ “Không!” Đa Đa trừng mắt nhìn, dưới ánh trăng nhãn tình sáng lấp lánh, “Đa Đa không cho chú cùng người khác kết hôn! Chú cùng với Đa Đa cùng một chỗ! Chúng ta hiện tại lặp tức kết hôn!” ------ “Được, được, ” tôi thật sự bị nó nháo thật không có biện pháp, “Chúng ta trước tiên ngủ đi, chuyện kết hôn ngày mai nói sau.” ------ Đa Đa không nói. Tôi yên tâm đắp tốt chăn cho nó, có lẽ thật sự quá mệt nhọc, trong chốc lát liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. . . ------ Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái đem tôi từ trong mộng bừng tỉnh. ------ Tôi làm sao vậy? Sao trên người nặng nề, hơn nữa cảm giác thật sự rất kỳ quái. ------ Eh? Chăn trên người tôi đâu? Còn có, áo ngủ sao cũng bị cởi ra rồi. . . ------ Lúc này, một bàn tay sờ lên mặt tôi, ta sợ tới mức muốn kêu to, còn chưa kiệp kêu ra tiếng, miệng đã bị gắt gao bịt chặc. Tôi đưa tay lên muốn nắm lấy, nhưng cổ tay cũng bị bắt được, hơn nữa rất nhanh đã bị bẻ ra sau lưng, cũng rất nhanh mà bị trói chặt. ------ Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ có cướp lẽn vào? Nếu thật vậy thì đúng là thảm thiệt rồi, bởi vì toà nhà nhỏ ba tầng này hiện tại chỉ có bà bà ở lầu một, và lầu hai là ta, còn có Đa Đa. . . ------ Đa Đa? Nó thế nào rồi? ------ Tôi vội vàng muốn đứng dậy nhìn xem Đa Đa thế nào, còn chưa di chuyển được chút nào, thân thể lập tức đã bị đè xuống. ------ Quên đi, chỉ cần bọn họ (tôi cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc có mấy tên cướp) không thương tổn chúng tôi, tuỳ bọn chúng cướp cũng được —— mặt tôi hướng xuống dưới, nằm úp sấp ở trên giường nghĩ. ------ Nhưng vào lúc này, kẻ đang ở trên người tôi lại đem áo ngủ của tôi cởi xuống, cũng quấn lấy hai tay của tôi, sau đó lại nắm lấy quần lót của tôi kéo xuống. ------ Hắn, muốn làm gì? ! ------ Tôi thật sự hoảng sợ, cố gắng đứng dậy nhưng thân thể bị gắt gao đè nặng, động một chút cũng không được. ------ Chẳng lẽ hắn không chỉ là cướp, mà còn là một biến thái sắc ma, nghĩ muốn cường bạo tôi? Sao lại có thể. . . ------ Đa Đa, nó nhất định còn ở trong phòng, nếu thằng cha này muốn ở trước mặt Đa Đa thi bạo tôi, vậy sẽ có hậu quả gì đây. ------ Kẻ đang đè nặng tôi chậm rãi vuốt ve sau lưng tôi, phần eo, cái mông, cũng ở trên đầu vai của tôi hôn, liếm. . . ------ Miệng của tôi bị bịt, hai tay bị trói sau lưng, căn bản không thể phản kháng, cứ như vậy mà tuỳ ý đối phương đùa bỡn. ------ Chậm rãi, hô hấp của ta trở nên dồn dập, ngực cũng càng ngày càng khó chịu. . . ------ Đang lúc này, người nọ bắt lấy cánh tay trái của tôi làm cho tôi nằm nghiêng lại. Chỉ nghe bên tai có một tiếng nói non nớt: “Chú Tiểu dục, cháu không nhường chú cho người khác, chú là của cháu, bây giờ cháu lập tức chiếm hữu chú.” ------ Cái, cái gì? Cái thanh âm này vốn là. . . ------ Tôi cố gắng xoay đầu lại, nương theo ánh trăng màu bạc, nào ngờ lại nhìn thấy đặt trên người tôi đúng là một thân ảnh nho nhỏ . . . 3. ----- Lẽ nào bọn cướp này làm nhục tôi lại còn đem Đa Đa đặt ở trong này? Nói vậy bọn chúng thật sự không bằng cầm thú. . . ----- Nhưng, nhưng hình như chuyện không phải như vậy, bởi vì trừ Đa Đa ra, trước mắt cũng không có bóng dáng kẻ khác. Như vậy, như vậy đang ở trước mặt tôi. . . chính là, Đa Đa? ! ----- Làm sao có thể, tôi nhất định là đang nằm mơ, nhất định là vậy. . . Nhưng sao tôi lại mơ như vậy? Hơn nữa, hơn nữa hết thảy mọi chuyện đều chân thật rõ ràng như vậy. ----- Đầu óc tôi loạn thành một đoàn rồi. . . ----- Lúc này, Đa Đa bò đến trước ngực tôi, dùng bàn tay nhỏ bé xoay mặt của tôi lại, âm thanh kia vừa non nớt lại vừa nhẹ nhàng vang lên: “Chú Tiểu Dục, đừng sợ, chú là cô dâu của cháu, Đa Đa sẽ không khi dễ chú, Đa Đa thích chú.” ----- Thích? Tiểu quỷ thích người khác đều là phương thức như vậy sao? ----- Tiểu quỷ? Không đúng, Đa Đa chỉ có năm tuổi, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Tuy tôi không cường tráng, nhưng cũng là một người đàn ông trưởng thành đã 25 tuổi, làm sao có thể bị đứa trẻ nhỏ như vậy bài bố thành thế này? ----- Tôi nghĩ làm cho rõ ràng mọi chuyện, nhưng miệng bị tắc, ngay cả muốn hỏi cũng hỏi không được. ----- Đa Đa dùng cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi, cũng chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đôi tay mềm mại nhỏ bé kia vuốt ve ở trước ngực tôi . . . ----- Đừng như vậy, Đa Đa, đừng như vậy. . . ----- Tôi nói thầm trong lòng, nhưng không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể mặc nó muốn làm gì thì làm. ----- Thân thể nho nhỏ đó dưới ánh trăng ửng lên ánh sáng màu trắng sữa nhu hòa, giống một chú mèo nhỏ mềm mại co lại trước ngực tôi.. ----- Nó di chuyển đến hạ phúc của tôi, hơn nữa một bàn tay nhỏ bé lại duỗi hướng vùng bụng dưới của tôi. ----- “Hưm ——” tôi cố gắng phát ra chút âm thanh rên rĩ từ yết hầu, cũng theo bản năng đem hai chân co quắp lại. ----- Đa Đa ngẩng đầu nhìn tôi, nhãn tình vẫn lấp lánh như vậy. ----- Tôi đáng thương hề hề nhìn nó, hy vọng nó có thể buông tha tôi, càng hy vọng bản thân có thể thoát khỏi cơn ác mộng này. ----- Nhưng mọi chuyện lại phát triển không có như tôi mong muốn, Đa Đa nhìn tôi rồi lại bò tới bên hông trái của tôi, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay tôi bị trói ra sau lưng: “Không sao, Đa Đa đêm nay muốn cùng Chú Tiểu Dục kết hôn, chờ xong việc rồi liền cởi trói cho chú, không nên sợ hãi, Đa Đa rất yêu chú.” ----- Yêu, tôi? ----- Hai chữ vốn rất ngọt ngào, bây giờ nghe được lại chỉ cảm thấy kinh khủng như vậy. Tôi dùng sức nghĩ muốn giãy dụa thân thể, nhưng kỳ quái chính là, đè ở trên người tôi rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ, vì sao tôi lại cảm thấy thật nặng, đến mức động một cái cũng không động được. . . ----- Bàn tay nhỏ của Đa Đa lại bắt đầu di chuyển, lại còn di chuyển lên trên cái mông của tôi. ----- Trời ạ, nơi đó sao có thể để cho người khác sờ? Tôi không tự chủ được nghĩ muốn xoay người ngăn cản hành vi của nó, nhưng không ngờ Đa Đa lại thuận thế đặt tôi ngửa mặt nằm trên giường, đồng thời một bàn tay nhỏ nhanh chóng nắm lấy hạ thân của tôi. ----- “A ——” tôi chỉ cảm thấy phảng phất như có dòng điện vui vẻ xẹt qua toàn thân, bất chấp cánh tay bị trói sau lưng bị đè rất đau, cố gắng muốn vùng khỏi nó, nhưng Đa Đa lại gắt gao đè nặng tôi, không mảy may cho phép tôi phản kháng, hơn nữa, nó còn mở ra cái miệng nhỏ nhắn đem hạ thân tôi gắt gao bao lấy. ----- Không, không cần —— Tôi chỉ có thể ở trong lòng hò hét. ----- Thật không biết là chuyện gì xảy ra, đứa bé nhỏ như vậy sao lại làm ra chuyện thế này? ----- Cái miệng nhỏ nhắn kia nhu động, hấp duyện (mút) , ta rốt cuộc nhịn không nổi, lần đầu tiên ở trước mặt người khác bắn ra. . . ----- Đa Đa nhẹ nhàng bò đến trước mặt tôi, đem đồ vật ngăn ở trong miệng tôi kéo ra ngoài, vừa lại thuần thục mà kề sát hạ thân liếm môi tôi, xung quanh và bên trong miệng. ----- Tôi không ngừng thở dốc, thân thể nho nhỏ của Đa Đa theo ngực của tôi phập phồng lên xuống. . . ----- Nhưng điều càng khiến người sợ hãi còn ở phía sau, sau khi Đa Đa ở trên môi tôi hôn đủ, lại đến trước hạ thân của tôi, cũng tách hai chân tôi mở ra.. ----- Không, không thể nào, nó như thế nào. . . ----- “Đa Đa, làm, làm gì. . .” Tôi run rẩy nói. ----- “Không sao, Đa Đa cùng Chú Tiểu Dục kết hôn, đương nhiên muốn cùng chú kết hợp cùng một chỗ rồi.” Đa Đa an ủi nói. ----- Kết hợp, cùng một chỗ? ----- Tôi cấp bách: “Đa Đa, đừng như vậy, Chú Tiểu Dục xin cháu. . .” ----- “Không được, ” Đa Đa vừa tiếp tục đem chân ta hướng hai bên mở rộng vừa nói, “Nếu Đa Đa không có được chú, vậy chú sẽ bị người khác đoạt lấy, Đa Đa hiện tại muốn cùng chú kết hợp trước.” ----- “Đừng như vậy, mau dừng tay. . .” Tôi dùng sức giãy dụa thân thể, đồng thời muốn khép lại hai chân, nhưng bắp đùi bị nó nắm chặt căn bản không cách nào thoát khỏi.. ----- Thân thể nho nhỏ kia xâm nhập vào giữa hai chân tôi, tôi thật không biết nó dùng cái gì tiến vào trong cơ thể tôi, chỉ cảm thấy một trận tê liệt đau đớn, từ hạ thân truyền thẳng đến sau lưng —— ----- “Ách a —— đau quá. . .” Tôi đau đến ngã vào gối đầu phía sau. ----- Mà Đa Đa nhưng lại đem hai chân tôi hướng về phía trước nâng lên tách ra, cũng đưa thân thể nhỏ nhắn của nó hướng tôi bắt đầu xung kích. ----- “A, a, a. . .” Theo dị vật thâm nhập trong cơ thể, cảm giác bị xâm phạm không chỉ dưới hạ thân, mà cả ở trong tâm, vì rằng đau tâm càng khiến người vô pháp chịu được.. ----- Nước mắt tôi bất tri bất giác rơi xuống. . . ----- Tiếng thở dốc non nớt kia rốt cục ngừng lại, còn tôi có muốn động cũng không thể động. ----- “Chú Tiểu Dục, chú không sao chứ.” Đa Đa vừa cởi dây trói cho tôi vừa ôn nhu hỏi. ----- Tôi còn có thể nói cái gì, chỉ có thể nằm nghiêng trên gối rên rỉ. ----- Đa Đa bò đến phía sau ôm lấy tôi: “Chú Tiểu Dục, cháu làm đau chú rồi sao? Thực xin lỗi, là Đa Đa không tốt, thế nhưng Đa Đa thật sự muốn cùng Chú Tiểu Dục kết hợp. . .” ----- Hô hấp của nó trở nên dồn dập, tuy tôi cảm thấy không ổn, nhưng lại chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có thể mặc hắn lại một lần nữa tiến nhập vào cơ thể tôi. ----- “Ư, hưm, a, a ha. . .” Tôi cứ thế mà không ngừng rên rỉ, cũng không biết trải qua bao lâu. 4. ----- Khi những tia nắng sớm gọi tôi thức dậy như thường ngày, điều đầu tiên chào đón tầm mắt tôi chính là kẻ đang cuộn mình nằm bên cạnh – Đa Đa. ----- Tôi hoảng sợ bò dậy, hồi tưởng chuyện phát sinh trên người mình tối qua: là mộng chăng. . . Nhưng trong phòng rõ ràng vẫn còn tràn ngập khí tức không bình thường, trong cơ thể tôi vẫn còn lưu lại cảm giác khiến người vô pháp tin tưởng. ----- Tôi, bị Đa Đa cường bạo rồi sao? ----- Sao có thể, một người đàn ông trưởng thành hai mươi lăm tuổi, bị một cậu bé năm tuổi cường bạo, đây là chuyện có đánh chết tôi cũng không thể tin … ----- Nhưng, chuyện này rõ ràng đã xảy ra. . . ----- Tôi xuống giường, dùng chăn đắp cho Đa Đa còn đang ngủ say, sau đó mở tất cả cửa sổ ra, hy vọng có thể xua loại khí tức này ra khỏi phòng, sau đó chui đầu vào phòng tắm. ----- Dòng nước từ vòi sen bị mở lớn hết mức, nhưng tôi vẫn cảm thấy không cách nào tắm sạch thân thể chính mình. Nhìn trên cổ tay bị trói còn lưu lại một đạo lặc ngân (vết hằn do dây buộc) , cùng với mấy vết thương phía trong bắp đùi, tôi thật sự ảo não tới cực điểm. . . ----- Tắm rửa xong, tâm trạng rối loạn bình tĩnh được một chút, tôi rời phòng tắm đi lấy máy sấy tóc, lúc này từ phía sau truyền đến một âm thanh non nớt: “Tóc của chú Tiểu Dục rất đẹp.” ----- A? Tôi sợ hết hồn, quay đầu lại thấy Đa Đa đang đứng ở nơi đó ngửa đầu cười với tôi. ----- Tôi nói nhẹ nhàng cho có lệ: “Đẹp chỗ nào . . .” ----- Đây cùng lắm chỉ là một câu nói bâng quơ, cũng không phải câu nghi vấn, nhưng Đa Đa lại giương cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng nói: “Thật sự rất đẹp, tóc chú Tiểu Dục vừa đen vừa đẹp, lại còn xoăn xoăn, so với mẹ còn đẹp hơn. Bây giờ tắm xong, trở nên thẳng tắp, còn bóng bóng nữa, thật sự là đẹp quá chừng!” ----- Tôi dở khóc dở cười nhìn nó. Nói thật, số người khen ngợi tóc của tôi cũng không ít, nhưng hiện tại nghe Đa Đa nói như vậy, tôi thật không biết trả lời sao cho phải. ----- “Đa Đa, mau đi xuống lầu đi, chú phải đi làm rồi.” Tôi vừa thay quần áo xong vừa đưa nó đến phòng bà bà. ----- Tôi dám nói đây là một trong những việc khó tin nhất từng xảy ra trong 5000 năm lịch sử Trung Quốc, bản thân hết lần này đến lần khác là người bị hại. Tuy rằng làm nhân viên văn phòng phải có khả năng điều chỉnh tâm lý của bản thân, nhưng tôi vẫn phải hao tổn thật lớn khí lực mới xem như bình tĩnh trở lại. ----- Buổi tối, tôi lê cả người kiệt sức về tới phòng mình, ném túi xách sang một bên liền phóng lên giường, nhắm hai mắt lại. ----- Trời ạ, thật sự mệt mỏi quá, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ sớm già mất thôi. . . Vẫn là đảm bảo giấc ngủ đầy đủ tốt hơn. Nghĩ như vậy, tôi bèn miễn cưỡng bò dậy đi tắm rửa, thay quần áo, lên giường, ngủ. . . ----- Nhưng khiến người không thể tưởng được chính là, trong lúc tôi đang ngủ say, thân thể nho nhỏ kia lại leo lên giường của tôi, đè lên người tôi. ----- “Ưm. . .” Khi tôi từ trong giấc mộng bừng tỉnh, nhìn thấy dưới ánh trăng một đôi mắt to tròn đang nhìn tôi, quả thực là hoảng sợ tới cực điểm. ----- “Đa Đa, mau về phòng của cháu đi. . .” Tôi run rẩy nói. ----- Đa Đa dùng bàn tay nhỏ bé nâng mặt tôi lên: “không được, Đa Đa cùng Chú Tiểu Dục đã kết hôn, nhất định phải cùng Chú Tiểu Dục ngủ.” nói xong, cái miệng nhỏ nhắn lại áp lên môi của tôi. ----- “Hưm ——” tôi cố gắng né tránh nụ hôn của nó, “Đa Đa, không cần, đừng như vậy. . .” ----- “Không việc gì, ” Đa Đa ôn nhu nói, “Hôm nay cam đoan sẽ không làm Chú Tiểu Dục đau.” ----- “Đừng, ” Tôi bắt lấy hai cổ tay của nó, “Mau đi xuống. . .” ----- Đa Đa nhìn tôi, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Chú Tiểu Dục, Đa Đa chỉ có năm tuổi thôi, chú lại dùng sức như vậy sẽ làm Đa Đa bị thương à nha, chú không thích Đa Đa sao?” ----- ” A. . .” tôi ngây ngẩn cả người, đúng vậy, nó chỉ có năm tuổi, nếu tôi đả thương nó thì không tốt lắm, nhưng mà, nhưng mà nó rõ ràng là thể chất năm tuổi, nhưng sao có thể có sức lực lớn như vậy, còn có đây không phải là hành vi của đứa trẻ năm tuổi. . . ----- “Không cần, a. . .” hạ thân của tôi lại bị nó cầm, hơn nữa còn bắt đầu chà xát đùa bỡn. ----- “Không, không cần, ách ha, ư, ưm. . .” Loại đùa bỡn này khiến cơ thể tôi sinh ra một loại cảm giác không thể đè nén được, khiến tôi không kìm nén được mà bắt đầu rên rỉ. ----- “Thế nào? Thoải mái sao?” Đa Đa vừa đùa vừa hỏi, “Tóm lại, cháu nói rồi sẽ không làm Chú Tiểu Dục đau nữa. . .” ----- Nó cầm lấy gối đầu đặt bên cạnh tôi, tiếp theo đem thân thể của tôi trở mình xoay qua chỗ khác, khiến cho hạ phúc của tôi vừa vặn đặt trên gối đầu, cái mông nâng lên hướng về phía trước, đồng thời thuận tay bỏ đi quần lót của tôi. ----- “Nhanh đừng làm như vậy . . .” Tôi gần như là khóc mà nói ra những lời này. ----- Đa Đa lại ngăn chận hai chân của tôi ôn nhu an ủi: “Không có việc gì, chú Tiểu Dục là vợ của Đa Đa nha, làm như vậy không có gì không tốt. Chú đừng động, cháu sẽ hảo hảo yêu chú.” Vừa nói vừa đem hai chân tôi tách ra, cũng đem thân thể xâm nhập đến trung gian không cho tôi khép chân lại. ----- Tôi dùng sức bắt lấy drap trải giường cầu xin: “Đa Đa, nếu cháu thật sự yêu chú Tiểu Dục thì mau dừng tay, cháu làm như vậy, Chú Tiểu Dục thật sự chịu không nổi. . .” ----- “Không, ” Đa Đa thở hào hển, “Đa Đa không thể nhường Tiểu Dục cho người khác.” ----- Cái gì đây, ngay cả “chú Tiểu Dục” cũng không gọi, rốt cuộc biến thành “Tiểu Dục” . ----- Lúc này bàn tay nhỏ bé của Đa Đa đem của song mông tôi hướng hai bên tách ra, tiếp theo lại ở huyệt khẩu phía sau liếm lên. ----- “A, ha. . .” Loại kích thích này thật sự làm cho không người nào có thể chịu được, tôi khóc nói, “Không, mau dừng lại, không cần, đừng như vậy. . .” ----- “Đừng nhúc nhích, Tiểu Dục, cháu muốn đi vào. . . “ ----- “Đừng, chờ một chút. . .” không chờ tôi nói xong, Đa Đa liền tiến vào bên trong cơ thể của tôi, hơn nữa chốc lát không ngừng trùng kích. ----- Tại, tại sao. . . tại sao lần này tôi thật sự không cảm thấy đau, ngược lại còn có thể có một chút thoải mái, tôi thật sự là. . . ----- Khi tôi nằm úp sấp thở dốc ở trên giường không động đậy nổi, rốt cuộc vô tình nhìn thấy có một thân ảnh màu trắng từ trên người Đa Đa nhẹ nhàng hiện ra . . . 5. ----- Chẳng lẽ là tôi hoa mắt sao, hình như tôi còn chưa tới tuổi hoa mắt mà; như vậy là ảo giác? Tôi bị Đa Đa ngược đãi đến mức sinh ra ảo giác? Hình như cũng không phải. . . ----- Nói như vậy, Đa Đa bị yêu ma quỷ quái gì đó nhập vào thân rồi sao? ! ----- Trên đời thật sự có loại chuyện kỳ dị này sao. . . ----- Chậm đã, bản thân tôi bị Đa Đa xâm phạm chính là sự kiện rất kỳ lạ, nếu không phải vì lí do này, vậy chuyện kia nên giải thích như thế nào đây? ----- Trời ạ, rốt cuộc là yêu quái nào đang dây dưa tôi, không, hẳn là dây dưa Đa Đa. . . cũng không phải, aizz, dù sao là đang dây dưa hai người chúng tôi. Thằng cha này thế nhưng lợi dụng thân thể của một đứa trẻ chỉ có năm tuổi , thật là, thật là đủ xấu xa —— tôi không biết nên dùng ngôn ngữ gì để mắng hắn mới đúng. ----- ----- Nhưng tôi nên làm gì bây giờ? Nói chuyện này cho cha mẹ Đa Đa biết. . . Bọn họ khẳng định cho rằng tôi bị điên, hơn nữa đời nào có người chịu tin tôi bị Đa Đa xâm phạm, làm không tốt bản thân còn có thể gánh tội danh "Quấy rối ấu nam". ----- Như vậy. . . đi tìm pháp sư hàng yêu? Cũng không được, tự bản thân tôi cũng hiểu chút Phật pháp, cũng biết cái loại đồ vật này căn bản không có tác dụng. . . ----- Ai nha —— nên làm cái gì bây giờ? ----- Đúng , đúng rồi, yêu quái kia chỉ có thể bám vào người Đa Đa mới có thể thi bạo vớitôi, chỉ cần tôi không gặp Đa Đa thì không có nguy hiểm rồi. . . cứ làm vậy đi. ----- Từ hôm nay trở đi, trước khi ngủ tôi nhất định phải đem cửa khóa kỹ, trước kia bởi vì cảm thấy không cần thiết nên mới không làm vậy. Hoàn hảo, từ sau khi khóa cửa, vài ngày liên tiếp cũng không phát sinh loại chuyện đó nữa, cuối cùng tôi tính tạm thời yên lòng. ----- Trốn tránh cũng không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề —— đây thật sự là một câu chí lý minh ngôn. ----- Cuối cùng mở ra hai ngày nghỉ bình thường. Buổi tối hôm đó mới vừa ăn cơm xong, bà bà rốt cuộc mang theo Đa Đa đi tới phòng tôi. ----- "Tiểu Dục, bà bà muốn phiền phức cháu một chuyện." Bà bà nói rất thành khẩn. ----- Tôi nhìn Đa Đa, trong lòng đã hiểu được chút ít, nhưng tôi cũng không cách nào cự tuyệt người khác, đơn giản cười cười: "Chuyện gì vậy, chỉ cần tôi có thể làm được liền nhất định đáp ứng." ----- "Thật tốt quá, " bà bà cao hứng nói, "Mẹ của Đa Đa bị bệnh cấp tính vừa mới được đưa vào bệnh viện, đúng lúc cha của nó vừa ra ngoài không bao lâu, bà phải vào bệnh viện chăm sóc con bé, nhưng lại không thể mang theo Đa Đa." ----- Tôi cười khổ một chút nói: "Không cần khó xử, bà bà, cứ giao Đa Đa cho tôi trông coi." ----- "Thật sự rất cảm ơn cháu ." bà bà lập tức chuyển hướng sang Đa Đa, "Nghe nè Đa Đa, đêm nay cháu ở cùng chú Tiểu Dục, không được phép ồn ào, nghe thấy không?" ----- Đa Đa dùng cặp mắt long lanh tròn xoe nhìn tôi, nói rõ ràng: "Nghe thấy được! " ----- Bà bà đi rất vội vàng, tôi đóng kỹ cửa lầu trở lại phòng mình. Mới vừa đẩy cửa ra một chút, Đa Đa liền nghênh diện lao tới ôm lấy chân tôi, tôi bị doạ kìm lòng không đậu kêu to: "Ách a —— Đa, Đa Đa, cháu làm gì. . ." ----- "Đa Đa nhớ Chú Tiểu Dục a." Đa Đa ôm tôi cười tủm tỉm nói. ----- Tôi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt của nó lúc này không giống ánh mắt nó dùng lúc cường bạo tôi, nói cách khác, ít nhất nó vẫn còn là Đa Đa. ----- Tôi ôm nó đi vào phòng trong, đặt nó xuống mép giường, sau đó ngồi xổm xuống cùng nó bảo trì độ cao không sai biệt lắm : "Đa Đa, lần trước thời điểm cùng Chú Tiểu Dục ngủ, cháu còn nhớ rõ mình đã làm gì không?" ----- Đa Đa mờ mịt nhìn tôi, hơn nữa ngày mới nở nụ cười: "Nhớ rõ, Đa Đa cùng với Chú Tiểu Dục vĩnh viễn bên nhau, cùng với Chú Tiểu Dục kết hôn, chú còn bảo ngày mai nói sau. . . Đúng rồi, Chú Tiểu Dục, chúng ta kết hôn được không?" ----- "Không phải chuyện đó, " tôi cười khổ một tiếng, "Là sau khi ngủ thiếp đi, cháu làm cái gì?" ----- "Lúc ngủ, cháu làm cái gì. . ." Đa Đa nghĩ, "Nằm mơ sao? Cháu nằm mơ!" ----- "Mơ?" Tôi truy vấn, "Mơ thế nào?" ----- Đa Đa mỉm cười ngọt ngào: "Cháu mơ thấy mình lớn lên cùng Chú Tiểu Dục cao như nhau, rồi cùng Chú Tiểu Dục kết hôn. . ." ----- Trời ạ, đứa nhỏ năm tuổi lúc nào cũng "Kết hôn, kết hôn", thật chịu nó không nổi. ----- Xem ra nó cũng không biết gì, có hỏi tiếp từ chỗ của nó cũng chẳng hỏi ra được gì, vẫn là xem tình huống rồi nói sau. . . ----- Đêm đã qua rất lâu, Đa Đa còn chưa ngủ, mà tôi cũng vì khẩn trương mà không thể ngủ được. ----- "Đa Đa, sao cháu còn chưa ngủ?" Tôi nhẹ nhàng hỏi. ----- Đa Đa hướng trong lòng ngực tôi chui chui, dùng tay nhỏ bé ôm lấy eo của tôi : "Cháu sợ Chú Tiểu Dục đi rồi." ----- "Đã trễ thế này, Chú Tiểu Dục còn có thể đi đâu? Mau ngủ đi." Tôi sờ sờ đầu của nó. ----- Đầu nhỏ của Đa Đa xoay a xoay, rốt cuộc chui đầu vào trong cổ áo ngủ của tôi, dán tại trước ngực tôi: "Chú Tiểu Dục thật ấm, thật thoải mái, thơm quá. . ." ----- Đó là mùi thơm của sữa tắm, tôi có chút dở khóc dở cười: "Đa Đa, đừng như vậy, chú hảo, hảo nhột. . . Mau buông tay. . ." ----- "Không, " Đa Đa cố chấp ôm chặt tôi, "Cháu không buông, Đa Đa đã lâu không cùng Chú Tiểu Dục ngủ, quyết không buông tay." Nói xong, chân nhỏ của nó đạp hướng giữa hai chân tôi. ----- Cả người tôi gần như là muốn cứng đờ rồi. Đang lúc tôi chật vật không chịu nổi, đột nhiên, một thân ảnh màu trắng bay đến lao thẳng về phía Đa Đa. ----- "Đa Đa ——" tôi vội vàng muốn ôm nó tránh ra, nhưng thân ảnh kia đã dung nhập thân thể Đa Đa . ----- Tôi kinh hoảng đem Đa Đa đẩy ra, theo bản năng trốn về phía sau, cho đến lúc lưng dựa lên trên tường: "Đa, Đa Đa. . ." ----- "Chú Tiểu Dục, chú làm sao vậy?" khóe miệng Đa Đa lại hiện ra nụ cười quỷ dị kia, "Dường như rất sợ cháu." ----- Nó hướng tôi tới gần, tôi khẩn trương không biết làm sao cho phải, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đừng tới đây. . . Ngươi, ngươi là ai?" ----- "Cháu là Đa Đa nha, sao ngay cả cháu mà Chú Tiểu Dục cũng không biết?" Đa Đa vừa tới gần tôi vừa nói. ----- Tôi liều mạng lắc đầu: "Không, ngươi không phải Đa Đa, ngươi là yêu quái phương nào tới, lợi dụng thân thể Đa Đa, rốt cuộc ngươi là ai? !" ----- "Đa Đa" dừng lại, đưa mắt nhìn tôi. Một lát sau lại cười: "Ngươi thật sự rất thông minh, ta thích người thông minh. Được rồi, vậy ta đây sẽ nói cho ngươi biết, tên của ta. . . là 'Tịch' 6. ----- Giọng nói của hắn bỗng nhiên biến thành một giọng nói nam trưởng thành trầm lạnh. ----- "Tịch?" Tôi bối rối nhìn hắn. ----- “Đúng vậy a, 'Tịch' của 'Tịch mịch', chỉ cần trên đời này có người tịch mịch cô độc tồn tại, sẽ có sự tồn tại của ta." Hắn vẫn như cũ mỉm cười nói. ----- "Ngươi, ngươi rốt cuộc là cái gì vậy? !" Tôi hỏi. ----- "Hử? Thật không lễ phép, sao có thể nói như thế với người đã cho ngươi âu yếm đâu?" Hắn lộ ra một loại biểu tình làm nũng, "Đứa nhỏ không lễ phép là không đáng yêu đâu." ----- Thật đáng giận, hắn đang đùa cái gì chứ. ----- "Ta cũng không muốn cho ngươi cảm thấy ta đáng yêu, ngươi tránh ra cho ta!" Tôi theo bản năng huy động hai tay, giống như phải tạo ra một bức tường giữa tôi và hắn. ----- Tôi đương nhiên không có loại bản lĩnh này, "Tịch" lại hướng tôi ép đi lên. ----- "Ta nha, không là yêu quái gì đó, mà là 'Ma', hơn nữa còn là 'Tâm ma', là dựa vào tâm lý nhân loại mà tồn tại." Hắn đến trước mặt tôi, đưa tay sờ mặt tôi. ----- "Đừng chạm vào ta!" Tôi gạt tay hắn sang bên, "Nếu không cút ngay ta sẽ đem ngươi đánh ra ngoài!" ----- "Ồ, Chú Tiểu Dục đánhĐa Đa đau lắm đó nha." Hắn cười hì hì nói, "Đừng quên, tuy rằng sức lực và tư duy là của ta, nhưng thân thể này dù sao cũng là của Đa Đa." ----- "Ngươi. . ." Tôi thật sự bó tay, đúng vậy, nếu tôi đánh hắn, chỉ có thể đánh vào Đa Đa, còn đối với hắn lại không có... chút tác dụng nào. ----- Tôi cắn răng: "Ngươi hà cớ gì lợi dụng một đứa bé, Đa Đa mới năm tuổi, ngươi thật quá đáng!" ----- "Ha ha. . ." "Tịch" cười ha hả, "Cái này không thể trách ta, chỉ có thể trách bản thân Đa Đa. Biết không? Cưng ơi, kỳ thật người cô độc tịch mịch rất nhiều, nhưng cũng không đều thích hợp với ta, ta cần chính là tâm cảnh vừa có 'Cô độc' lại có cả 'Độc chiếm dục'. Đa Đa mặc dù nhỏ, nhưng cảm giác cô tịch (cô đơn tịch mịch) của nó lại rất mạnh, quan trọng hơn là, nó sợ mất đi ngươi - người duy nhất đối tốt với nó, mà đối với ngươi sinh ra tâm lý độc chiếm mãnh liệt." ----- "Cho nên, cho nên ngươi cướp đi thân thể nó? !" tôi tức giận nói. ----- "A không, không, " Tịch lại đem thân thể di chuyển đến giữa hai chân tôi, "Cũng không chỉ chừng này, bởi vì ánh mắt đứa nhỏ này không tệ, thích ngươi, mà ngươi cũng thuộc dạng ta thích. Huống chi, dùng thân thể của một đứa bé làm việc cũng rất thuận tiện, ngươi không thể nói cho người khác biết —— bởi vì sẽ không có ai tin ngươi; ngươi cũng không có thể phản kháng —— bởi nếu phản kháng, sức lực của ngươi cộng thêm sức lực của ta, sẽ phá hủy thân thể nho nhỏ này." Nói xong, hắn cởi áo ngủ của tôi ra. ----- "Ngươi, " tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, "Ngươi quá hèn hạ!" ----- "Này không phải hèn hạ, là thông minh." Hắn vẫn cười như trước, hạ thấp người tới mút đầu vú của tôi. ----- "Không, không cần. . . Tránh ra. . ." Tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy. Nhưng hắn lại bắt lấy cổ tay tôi ấn lên giường, cũng đem cả người dựa sát trên người tôi. ----- "Không cần thẹn thùng, không phải chúng ta vẫn rất vui vẻ sao, " hắn vừa đùa bỡn cơ thể tôi vừa nói, "Nói thật, ta từng ăn nằm với không ít người, ngươi thật đúng là rất nóng bỏng." ----- "Ư. . . hức ha. . ." Tôi bị hắn ấn lên trên tường, gần như không thở nổi, "Cầu, cầu ngươi, buông tha cho ta. . ." ----- "Tịch" ngẩng đầu nhìn tôi: "Ớ—— cái gì gọi là 'Buông tha' , chúng ta chính là người yêu, thật giống như ta đang khi dễ ngươi." ----- "Đừng có đùa!" tôi tức giận đến thiếu chút nữa khóc lên, "ai cùng ngươi là người yêu? !" ----- "Đương nhiên là. . . ngươi rồi." Nói xong hắn giữ chặt hai chân tôi lập tức kéo tôi ngã ngửa mặt xuống giường, sau đó đem thân thể đè mạnh lên, điên cuồng hôn mặt tôi, môi, còn có cổ. . . ----- Tôi bị hắn hôn đến gần như sắp hít thở không thông, giãy giụa nói: "Đừng, không cần. . . A, a. . ." ----- Hắn cười lạnh rời đi mặt của tôi di chuyển xuống phía dưới, đôi môi mềm mại hé mở cùng đầu lưỡi linh hoạt ở đùi nội sườn không ngừng hôn, liếm, lại thêm bàn tay nhỏ kia cũng cầm hạ thân của tôi nhu lộng. ----- Cơ thể của tôi dưới sự đùa bỡn của hắn bắt đầu nổi lên biến hóa, rốt cục vô lực nhu nhược bày ra dưới thân thể hắn. ----- "Chú Tiểu Dục thật đáng yêu. . . Đừng khẩn trương nga." Hắn lại dùng đồng âm* của Đa Đa ở bên tai tôi nói chuyện, sau đó liền nâng chân tôi lên rồi tiến nhập cơ thể tôi. ----- *đồng âm: tiếng nói của đứa trẻ ----- Ngay khi hắn tiến vào, trong nháy mắt, tôi nhìn thấy hắn: một thứ như thiên sứ, lại còn gương mặt không chút biểu tình, cùng với thân thể màu trắng làm người ta phát lạnh. . . ----- Đây chính là nguyên hình của "Tịch" ? ----- Không đợi tôi nghĩ nhiều, nơi bị tiến vào mà mang đến cảm giác khiến tôi nhịn không được rên rỉ lên. ----- "Tịch, không cần. . . Ha, ha. . . không cần. . ." tôi cố gắng hết sức muốn từ dưới thân hắn giãy giụa thoát ra, nhưng làm sao cũng làm không được. ----- Qua một hồi lâu, hắn mới dừng lại thở dốc, sau đó nhìn mặt tôi: " không cần cái gì? Tiểu Dục không phải cũng rất vui vẻ sao?" ----- Tôi vặn vẹo thân thể xoay qua chỗ khác nằm nghiêng ở trên giường, nắm chặt chăn tựa đầu vào trong, bởi vì tôi không muốn nhìn bộ dáng trêu tức kia của hắn. ----- Thế nhưng, tay hắn lại đưa đến trên cặp mông của tôi. Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ còn chưa chịu buông tha cho tôi sao? ! ----- Tôi ngẩng đầu vừa định đứng dậy, lại bị hắn gắt gao ôm lấy từ phía sau: "Tiểu Dục ngoan, đừng nhúc nhích, chúng ta lại đến một lần." ----- "Không, không cần!" Tôi bắt được hai tay vòng từ phía sau của hắn muốn dùng sức giật mạnh ra, lại nghe hắn làm nũng hô to: "Ai nha, tay Đa Đa đau quá, Chú Tiểu Dục mau buông Đa Đa ra?" ----- Tên, tên súc sinh này. . . Trong lòng tôi hận muốn chết, nhưng vẫn không thể không buông hắn ra. ----- Lại nghe giọng nói đắc ý của "Tịch" truyền đến: "Chú Tiểu Dục thật tốt, đến, đem cái mông nâng lên nào." Nói xong mạnh mẽ nâng hông của tôi lên. ----- Tôi còn chưa bao giờ mất mặt qua như vậy, khuất nhục, phẫn hận nước mắt không ngừng chảy xuống. . . ----- Ngay tại loại trạng thái này, hắn lại một lần đối tôi tiến hành xâm nhập. 7. ----- Loại chuyện này chừng nào mới kết thúc đây trời, thật sự muốn tôi phải chuyển nhà rời khỏi nơi này sao? Nhưng, nhưng mà Đa Đa nó, thật sự rất cô đơn. . . ----- Khó lắm mới có được một ngày nghỉ, vậy mà tôi không sao hoàn toàn nghỉ ngơi được, thân thể mệt mỏi chỉ là thứ yếu, còn mệt mỏi thật sự chính là ở trong lòng. ----- Tôi ở phòng bếp vừa làm bữa sáng vừa suy nghĩ miên man: "Tịch" nói bản thân là "Tâm ma", nói như vậy chỉ có thể bắt đầu giải quyết từ tâm lý của Đa Đa, mới có thể đuổi cái tên chết bầm đó đi, nhưng Đa Đa chỉ mới năm tuổi, chẳng nhẽ làm tư vấn tâm lý cho nó sao? Đừng giỡn chứ, người nhà của nó sẽ không nghe lời tôi đâu. ----- Nói vậy, hiện tại phía Đa Đa xem ra không có biện pháp rồi . . . ----- "Thơm quá hà!" Trời ạ, tên nhóc này đứng sau lưng tôi lúc nào vậy? ----- Tôi quay đầu lại nhìn nhìn nó, bắt gặp Đa Đa đang cười tủm tỉm nhìn tôi. ----- Tôi cười khổ một chút: "Đa Đa, chú làm cơm rất thơm sao?" ----- "Dạ, rất thơm!" Vừa nói, nó vừa nhón mũi chân thò đầu hướng vào trong nồi để nhìn. ----- "Ấy, Đa Đa, " tôi vội vàng kéo nó, "Tránh xa một chút, coi chừng bị dầu nóng bắn trúng, sẽ rất đau nha." ----- Đa Đa nhìn tôi: "Chú Tiểu Dục không sợ nóng sao?" ----- "Chú. . ." Tôi cười cười, "Chú Tiểu Dục là người lớn, không sợ đau." ----- Đa Đa bỗng nhiên chạy đến phía sau tôi, ôm chân tôi: "Vậy Đa Đa tránh ở sau lưng chú Tiểu Dục, sẽ không bị nóng." Vừa nói vừa kề sát đầu lên người tôi. ----- Trời, trời ạ, nơi đó lại là cái mông của tôi a, nó lại còn dùng đỉnh đầu, nếu là đứa nhỏ khác tôi sẽ không để ý, nhưng tối hôm qua nó vừa mới. . . ----- Tôi kìm lòng không được tránh khỏi hai tay của nó: "Đừng, đừng như vậy, Đa Đa, cháu ra chỗ khác chơi đi." ----- "Không được" Đa Đa ngẩng đầu, "Bởi vì ngày mai Đa Đa cùng mẹ đến Ngọc Long hồ chơi, sẽ không có thời gian ở bên chú Tiểu Dục." ----- Phải không? Vậy thiệt cám ơn trời đất —— trong lòng tôi đang nói, nhưng đồng thời lại sinh ra một nghi vấn: mẹ của nó không phải nhập viện rồi sao? ----- Aizz, quản nhiều như vậy làm gì, chuyện của mình còn lo chưa xong nữa là. Cũng may ngày hôm nay vẫn bình an, buổi tối cũng không xảy ra chuyện gì, cuối cùng xem như tôi có thể ngủ một giấc thật ngon. ----- Sáng sớm hôm sau lúc tôi còn đang ngủ, chợt nghe giọng Đa Đa la to: "Không! Sao mẹ có thể gạt người, cháu muốn đi Ngọc Long hồ, muốn đi Ngọc Long hồ!" ----- "Lại không nghe lời, " đây là giọng nói của bà bà, "Mẹ đang ở bệnh viện, làm sao dẫn cháu đi hả? !" ----- "Cháu mặc kệ! Dù sao mẹ cũng không thích Đa Đa, lại lừa Đa Đa! Không phải người mẹ tốt!" Đa Đa khóc rống lên. ----- Hoá ra là như vậy —— tôi không khỏi cười cười, cầm lấy đồng hồ cạnh giường nhìn một chút, trời ạ, đã hơn tám giờ, có thể do mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, rốt cuộc ngủ quên. ----- Tôi xốc chăn lên xuống giường, vừa định vào phòng tắm, nhưng cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, Đa Đa từ bên ngoài vọt vào lập tức bổ nhào lên người tôi: "Chú Tiểu Dục —— " ----- Tôi không chút phòng bị, bị nó đâm trúng lại ngồi trở lại trên giường. Tên nhóc này tại sao luôn tới tìm tôi? Tôi sờ sờ đầu của nó hỏi: "Làm sao vậy, Đa Đa?" ----- "Mẹ hứa sẽ dẫn cháu đi Ngọc Long hồ, nhưng hôm nay mẹ lại không về!" Thằng bé nghẹn ngào nói. ----- Tôi cười cười: "Đa Đa ngoan, mẹ sinh bệnh, không thể dẫn cháu đi nha." ----- "Nhưng, nhưng mà, " Đa Đa lớn tiếng nói, "Đi Ngọc Long hồ là nói vào năm trước, mẹ sinh bệnh là vừa mới đây, nói trước so với nói sau thì phải hữu hiệu hơn!" ----- Tôi dở khóc dở cười nhìn nó, cái gì gọi là "Năm trước" chứ, nhất định là do nó còn nhỏ, không biệt được giữa "Năm" và "tháng" rồi, hơn nữa chuyện sinh bệnh này còn có thể "Hẹn trước" sao? Logic của đứa nhỏ này thật đúng là đặc biệt. ----- Tôi để nó ngồi lên đùi mình: "Hãy nghe chú nói, Đa Đa, lúc trước mẹ nói sẽ dẫn cháu đi chơi, đó chính là thương yêu Đa Đa, nhưng hiện tại mẹ cháu sinh bệnh, Đa Đa thương mẹ phải không nè, cho nên Đa Đa không thể nói mẹ không phải người mẹ tốt." ----- "Không dẫn Đa Đa đi thì đừng có nói! Dù sao mẹ không nên dối gạt Đa Đa." Nói xong, nước mắt Đa Đa lại chảy xuống. ----- Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải nói: "Đa Đa đừng khóc, về phòng trước đi, chờ chú Tiểu Dục tắm rửa thay quần áo xong lại nói chuyện với cháu." Vừa nói vừa đặt nó xuống đất. ----- Đa Đa không khóc nữa, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm tôi, tôi bị nó nhìn chăm chú có chút sợ hãi —— sẽ không phải lại bị "Tịch" nhập vào người chứ, nếu thật là như vậy, giữa ban ngày ban mặt tôi cũng sẽ thảm lắm a. ----- Cũng may Đa Đa nhìn chăm chú vào tôi trong chốc lát, xoay người bỏ đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy vào phòng tắm. . . 8. ----- Ngoài dự đoán mọi người chính là, tên nhóc kia không trở lại tìm tôi, bất quá như vậy cũng được yên tĩnh. ----- Ăn xong cơm trưa, bà bà đột nhiên đến phòng tôia: "Tiểu Dục, cháu có gặp Đa Đa không?" ----- "Không có a, " tôi buông quyển sách trên tay xuồng, đứng lên, "Làm sao vậy?" ----- Bà bà sốt ruột nói: "Không thấy Đa Đa đâu cả, hồi sáng sau khi cùng bà tranh cãi ầm ĩ liền không thấy nó đâu, ăn cơm cũng không thấy về, bà đã tìm quanh đây hết mấy lần cũng không thấy bóng dáng nó. Đứa nhỏ này, bà còn phải đến bệnh viện xem mẹ của nó, nhưng đứa nhỏ này. . ." ----- "Bà bà, bà đừng nóng vội, " tôi một bên an ủi bà ấy một bên cầm lấy áo khoác mặc vào, "chúng ta đi tìm thêm lần nữa xem sao, Đa Đa còn nhỏ, sẽ không chạy quá xa." ----- Chúng tôi lại ở chung quanh tìm một trận, hàng xóm gần đây cũng hỏi qua, Đa Đa thật sự mất tích . ----- Tôi bắt đầu có chút hối hận: buổi sáng vì sao không ở cùng nó lâu một chút, đứa nhỏ này nhất định là thấy tôi cũng không để ý đến nó, mới tự mình chạy mất. ----- "Làm sao bây giờ" bà bà sốt ruột cực kỳ, "Báo cảnh sát chăng." ----- Tôi mặc dù trong lòng sốt ruột, nhưng ngoài mặt vẫn còn trấn định một chút nói: "Báo cảnh sát? Hiện tại thời gian còn chưa đủ. Như vầy đi, bà bà, bà đến bệnh viện thăm mẹ của Đa Đa trước đi, cháu ở đây tiếp tục tìm, nếu có tin tức sẽ lập tức gọi điện thoại báo cho bà." ----- "Vậy, vậy làm phiền cháu." bà bà nhìn tôi nói. ----- Tôi cười cười: "Không có gì, bà mau đi đi." ----- Bà bà đi rồi, tôi đứng ở nơi đó trầm tư: tên nhóc này rốt cuộc chạy đến chỗ nào vậy, dù sao cũng không thể vì đi Ngọc Long hồ không được mà ngay cả nhà cũng không muốn về. . . ----- Ngọc Long hồ? Có khi nào Đa Đa chạy đến đó rồi không? Chỗ ở của tôi cách nơi đó cũng không phải rất xa, nếu đi bộ nửa giờ cũng sẽ đến . . . ----- Aizz, mặt kệ nó có đến đó hay không, cứ đi xem thử rồi nói sau. ----- Tôi đẩy xe ô tô của nhà bà bà ra, thẳng hướng nơi đó chạy đi. ----- Ngọc Long hồ vốn là một địa điểm du lịch, nhưng không nổi tiếng lắm, cho nên bình thường người cũng không nhiều, tuy vậy, đây cũng là một nơi u nhã tĩnh mịch, thanh tâm, rất tốt để đến thăm quan. ----- Lúc bấy giờ, đã là ba giờ chiều, bốn phía không bóng người. Tôi vừa láy xe ô tô dọc theo con đường nhỏ ven hồ đi về phía trước vừa hô to: " Đa Đa! Đa Đa, cháu ở đâu? Đa Đa, là chú đây, chú Tiểu Dục đây!" ----- Bỗng nhiên, trong bụi cỏ cạnh mô đất có tiếng vang truyền đến, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy cạnh sườn núi cách tôi khoảng 100m có một bóng người nho nhỏ đứng lên. ----- " Đa Đa!" tôi vội vàng gọi nó, nhưng Đa Đa nhìn tôi, bỗng nhiên lại xoay người hướng trên núi chạy đi. ----- Tôi vội vả muốn đuổi theo, nhưng chiếc ô tô này lên núi sẽ rất vướng bận, tôi đem nó khóa kỹ giấu trong bụi cỏ ven đường. Lúc ngẩng đầu nhìn lại, Đa Đa đã chạy xa, tôi vừa dùng ánh mắt bắt giữ bóng lưng nó, vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bà bà, sau khi gọi xong liền đuổi theo. ----- "Đa Đa, Đa Đa cháu chờ chú Tiểu Dục một chút!" Vừa đuổi theo tôi vừa hô to, nhưng nó cũng không chịu để ý đến tôi, vẫn chạy đến một chỗ trũng trong núi rồi biến mất. ----- Tên nhóc này thật là làm người ta sốt ruột, lại chui đi đâu rồi? ----- Tôi đứng ở nơi đó, vừa toác mồm thở hồng hộc vừa nhìn xung quanh: "Đa Đa, Đa Đa! Cháu không cần chú Tiểu Dục nữa sao?" Nói xong câu này, bản thân chợt thấy có chút là lạ, nói gì vậy a. . . ----- "Chú Tiểu Dục. . ." dưới chân tôi truyền tới thanh âm nho nhỏ của một người. ----- "Oái?" Tôi sợ tới mức hướng bên cạnh né tránh, vừa cúi đầu nhìn, không ngờ Đa Đa lại đang ngồi trong bụi cỏ bên cạnh tôi. ----- "Đa Đa?" tôi vừa vội vừa tức ngồi xổm người xuống, "Sao cháu lại chạy đến chỗ này, có biết mọi người sốt ruột bao nhiêu không hả?" ----- "Chú Tiểu Dục!" Đa Đa bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm cổ tôi, "Cháu biết mà, vẫn là chú Tiểu Dục tốt, chỉ có Chú Tiểu Dục tới tìm cháu." ----- "Không phải vậy, bà nội và mẹ đều sốt ruột lo lắng, mau về nhà với chú." Tôi vừa nói vừa định ôm lấy nó. ----- Thế nhưng, khiến tôi trăm triệu không nghĩ tới chính là, hai tay đang ôm tôi của Đa Đa đột nhiên tăng độ lực lên rất nhiều, rốt cuộc lập tức đem tôi ấn ngã vào trong bụi cỏ. ----- "Cháu mặc kệ người khác, cháu chỉ cần chú, như vậy đủ rồi." Giọng nói của Đa Đa trở nên thập phần quỷ dị. ----- Tôi giật mình nhìn hắn: "Ngươi, ngươi, ngươi là 'Tịch' . . ." ----- “Đúng là ta a, " Hắn cười nói, "Cảm giác cô đơn vừa vồi của Đa Đa quả thực đã đạt tới đỉnh điểm, lúc trông thấy ngươi ham muốn độc chiếm cũng đột nhiên mạnh thêm, đương nhiên là thời cơ tốt nhất để ta xuất hiện." ----- "Nhưng, nhưng sao ngươi có thể đến đây?" Tôi hoảng sợ hỏi, "Hiện tại đang là ban ngày mà." ----- "Ban ngày thì sao?" Hắn dùng tay vuốt mặt tôi, "Ta cũng không phải ma, chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm. . . Tiểu Dục, đừng nói nữa, chúng ta cứ như vậy lẳng lặng. . . Yêu một lần. . ." ----- "Đừng nói giỡn!" Tôi kéo tay hắn ra, "Không nên như vậy, sẽ có người thấy. . ." ----- "Tịch" cười thập phần vui vẻ: "Ô, ngươi là sợ xấu hổ, nói vậy ngươi đã nguyện ý để cho ta thượng?" ----- "Ai nói vậy bao giờ!" Tôi thật không biết phải làm sao mới thoát khỏi hắn được, nhìn trước mặt rõ ràng là gương mặt của Đa Đa, vậy mà tôi lại bị một ác ma khác dây dưa. ----- "Thật đáng yêu. . ." "Tịch" nhẹ nhàng hôn môi tôi, "Bộ dáng của ngươi như vậy đáng yêu nhất, hơn nữa, bây giờ là ban ngày, cái gì cũng có thể thấy rõ ràng, như vậy. . ." ----- Nói xong, tay hắn rốt cuộc tháo ra dây nịt của tôi, cũng kéo dây kéo xuống. . . 9. ----- Tôi rốt cuộc bị sao vậy? Trung cái gì tà. ----- Theo cách nói của Phật gia, hai người làm loại chuyện này đều do duyên phận kiếp trước, như vậy, duyên phận này của tôi lại là cùng ai đâu? Đa Đa, hay tên ác ma gọi là "Tịch" này . . . ----- Duyên phận? Vốn nghe thật lãng mạn, nhưng với tôi mà nói, hiện tại cũng là khổ thân không hơn không kém, có lẽ, đây chính là cái loại "Nghiệt duyên" như người ta thường nói chăng. ----- "Ố, hiện tại ta mới phát hiện, dùng thân thể của một đứa nhỏ cũng có mặt không tốt." Tịch đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán, "Bởi vì, có một số tư thế cơ thể căn bản không thể thử nghiệm." ----- Hắn đang nói cái gì? ----- Tôi vừa bắt lấy dây nịt của mình vừa nói: "Tịch, hiện tại người nhà của Đa Đa đang tìm nó, ngươi, ngươi buông tha ta đi. . ." ----- "A, ngươi nói như vậy ta mới nhớ ra chuyện đó, cho nên, " Hắn kề sát mặt tôi, "Chúng ta phải nhanh lên nga." Vừa nói vừa kéo tay của tôi, đem quần dài của tôi kéo xuống. ----- "Ha —— không cần, dừng tay. . ." ----- Tôi mang theo khóc nức nở nói, "Tịch, ngươi hiện tại buông tha ta, chờ, chờ về sau. . ." ----- "Về sau?" Tịch mỉm cười nói, "Nhưng ta là người nóng tính nga, hơn nữa cơ hội như hiện tại chính là rất khó được, huống chi ngươi lại không ngoan, cả ngày đều khóa cửa ngủ, cho dù ta có bản lĩnh lớn hơn đi nữa, không có thân thể để nhập vào thì cũng chẳng thể nào cùng ngươi thân thiết" ----- "Nhưng, nhưng mà hiện tại. . ." Tôi thật không biết làm sao mới có thể thuyết phục hắn, rồi lại nghe hắn ôn nhu nói: "Được rồi, Tiểu Dục, đừng chậm trễ thời gian nữa, chúng ta phải nắm chắc thời khắc tốt đẹp này. . . Ngươi cũng không hy vọng lúc người nhà của Đa Đa đến trông thấy chúng ta như vậy chứ?" ----- "Ngươi. . ." ----- Tôi thật sự một chút quyết đoán cũng không có, chỉ có thể nhìn hắn đem nút áo trên áo sơmi của mình từng nút từng nút cởi bỏ. ----- "A, nơi này của Tiểu Dục thật đáng yêu, quả thật vẫn là ban ngày thấy rõ hơn nha, " hắn vừa vuốt ve đầu vú của tôi vừa nói, "Eh? Tiểu Dục, về sau chúng ta ngay tại ban ngày làm, chủ ý này thế nào?" ----- "Đùa gì chứ? !" Tôi hướng hắn gào thét lớn. ----- Tịch lại lấy ngón tay áp lên môi tôi : "Suỵt —— kêu lớn tiếng như vậy sẽ bị người nghe được đó nha. . . Hơn nữa, bờ môi đáng yêu như thế này sao có thể kêu to như vậy." ----- Nói xong, mạnh mẽ đem môi hắn áp lên môi tôi bắt đầu hôn, thân thể cũng đè nặng lên. ----- "Ưm. . . Không, không cần. . ." Tôi vừa giãy giụa vừa nói, mặc dù bản thân cũng biết một chút tác dụng cũng không có. ----- Hắn một bên hôn tôi một bên dùng chân ma xát hạ thân của tôi, bàn tay còn lại ở trước ngực tôi vuốt ve. ----- Loại thủ đoạn công kích nhiều chỗ cùng lúc này thật sự khiến ta không thể chống đỡ, rất nhanh liền lâm vào tình trạng eo mỏi chân mềm. ----- "Tịch, không, không cần. . . Dừng tay. . ." Tôi thở hào hển. ----- "Hử? Ngươi là bảo ta không cần dừng tay sao? Được, ta sẽ không dừng tay đâu." Tịch cười hì hì nói. ----- Thật là đáng chết, hắn chẳng những xâm phạm thân thể tôi, còn luôn mở miệng cười nhạo, tiến hành hai tầng tra tấn đối với tôi, đó cũng là điểm đáng hận nhất của hắn. ----- Lúc này, hai tay của Tịch dọc theo hai bên sườn của tôi trượt xuống dưới, lướt qua phần hông nắm lấy cái quần dài đã bị tuột đến trên đùi của tôi. ----- "Làm, làm gì?" Tôi chống người lên hỏi. ----- "Còn có thể làm gì?" Hắn cười nói, "Đương nhiên là đem cởi xuống chứ gì, bằng không chân của ngươi không mở rộng ra được." ----- Tôi thật xấu hổ tức giận cực kỳ: "Nhưng bây giờ là ban ngày, ngươi đừng quá đáng. . ." ----- "Ý ngươi là bảo ta từ phía sau tới sao?" Hắn làm ra vẻ suy tư, sau đó nói, " Không được, nhìn không tới mặt của ngươi là không được à nha." ----- Tôi tuy rằng trong lòng hận, nhưng lại không biết nên làm sao mới tốt. ----- Đúng lúc này, hắn đã nhanh nhẹn đem quần của tôi cởi xuống, bắt lấy hai chân tôi tách ra, nhìn chằm chằm trong chốc lát: "Không tồi, hôm nay cuối cùng cũng thấy rõ ràng, nơi này của ngươi thật sự rất đẹp." ----- Tôi thật sự chịu không nổi loại nhục nhã này của hắn, đành phải về phía sau nằm ở trong bụi cỏ nhắm hai mắt lại. ----- Chỉ nghe hắn nhẹ nhàng nói: "Chỗ này có bao nhiêu xinh đẹp, gió thật là êm dịu, dáng người có bao nhiêu đáng yêu. . . Tiểu Dục, ngươi cảm giác được không. . ." ----- Âm thanh dễ nghe như vậy rồi lại khiến người ta sợ hãi như thế, hắn thật đúng là nụ cười đi cùng ma quỷ, tôi nghĩ trên đời không có tên nào đáng ghét hơn hắn đâu. ----- Lúc này tôi lại nghe thấy Tịch đang nhẹ nhàng cười, tiếp theo liền xâm nhập vào cơ thể tôi. ----- "Ư, a. . ." dù tôi cố gắng nghĩ muốn nhịn xuống không phát ra âm thanh, nhưng theo hắn xâm nhập, vẫn khiến tôi kìm lòng không được rên rỉ ra tiếng. ----- Tịch vừa động vừa nhẹ nhàng hở dốc: "A. . . biểu tình của Tiểu Dục thật đáng yêu, ta thật sự. . . Rất, thích. . ." ----- Động tác của hắn lại tăng lớn độ mạnh rất nhiều, mỗi một lần xung kích đều khiến tôi sinh ra một loại cảm giác rơi vào vực sâu không đáy . . . ----- "Ách, a, a. . . Tịch, đừng, không cần. . . xin ngươi, ha. . . " ----- Tôi thật sự chịu không nỗi sự xâm phạm của hắn, không thể làm gì khác hơn là cầu xin, hy vọng hắn có thể kết thúc nhanh một chút. . . ----- "A, thật sự rất tuyệt nga." Hắn rốt cục dừng lại, đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, "Tiểu Dục, như thế nào, thoải mái không?" ----- Tôi vô lực nằm đó, mất thật lớn khí lực mới nói: "Xin ngươi nhanh rời khỏi Đa Đa, hắn, người nhà của nó sắp. . ." ----- "Sắp đến đây sao?" Tịch ngẩng đầu nhìn nhìn khắp nơi, "Hình như còn chưa tới nha. Ai, lại nói tiếp đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, ra ngoài lâu như vậy người trong nhà cũng không đến tìm nó, bất quá. . . Chuyện này với ta mà nói cũng thật tốt nha, khó có được cơ hội cùng ngươi 'Trời làm ngói, đất làm giường ' triền miên như vậy . . ." ----- Thanh âm của hắn lại trở nên rất quái, tôi cảm thấy không ổn, chợt bò dậy: "Ngươi, ngươi. . ." ----- "Ta như thế nào? A, ngươi biết ta nghĩ muốn cái gì sao? Thật tốt quá, xem ra chúng ta là tâm linh công hưởng đó nha." Nói xong, hắn lại hướng tôi đè lên. . . 10. ------ "Không cần!" Tôi ôm lấy cái quần bị cởi lúc nảy, dùng hết sức lực né tránh hắn nhào tới, hướng bên cạnh bỏ chạy. ------ Tôi nghĩ không ai có bộ dáng chật vật hơn tôi lúc này, áo sơmi rộng mở, hạ thân lại hoàn toàn trần trụi, mà quan trọng hơn nhịp tim lúc này nhất định có thể lập kỷ lục Guinness thế giới. ------ Cuối cùng, tôi chạy trốn vào trong một bụi cây thấp rậm rạp, thấy hắn không đuổi theo, mới vội vàng mặc quần vào, cũng cài nút áo xong, nhưng áo khoác của tôi. . . ------ "A —— " ------ Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, tôi sửng sốt, đó là giọng của Đa Đa, nhưng đây cũng có thể là bẫy của Tịch . Tôi nên làm sao bây giờ? Lại không thể thật sự mặc kệ. . . ------ Tôi xoay người đi tới một chỗ tương đối cao, thấy Đa Đa ngã sấp xuống dưới một tảng đá. ------ "Chú Tiểu Dục, cháu đau quá —— chú ở đâu, hu —— " ------ Nó gục trên mặt đất khóc lớn lên, nghe tiếng khóc này hoàn toàn là Đa Đa bình thường, chẳng lẽ nó đã khôi phục? ------ Tôi vội vàng chạy tới, vừa đưa nó ôm lấy vừa nói: "Đa Đa, cháu làm sao vậy? Đa Đa, té đau chỗ nào rồi?" ------ Đa Đa nâng lên tay nhỏ bé: "Tay, tay của cháu đau quá. . ." ------ Tôi cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên trên làn da non mịn xuất hiện vài đường vết máu, liền nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương nói: "Không sao, bé ngoan không khóc, đi, Chú Tiểu Dục dẫn cháu về nhà. . ." ------ "Không cần!" Đa Đa lớn tiếng ngắt lời tôi, "Cháu mới không muốn quay về cái nhà gì đó!" ------ Tôi kỳ quái nhìn nó: "Tại sao, sao lại không về nhà?" ------ "Bởi vì, " Đa Đa bỗng nở nụ cười, "Bởi vì sau khi về nhà ngươi sẽ lại khóa cửa." ------ "A? !" Ta kinh hãi, "Ngươi, ngươi vẫn là Tịch?" ------ "Ngươi cho là ai?" Hắn mỉm cười nói, “Là đứa bé kia? Bất quá ngẫm lại làm trẻ con thật sự tốt nha, có thể khiến Tiểu Dục dịu dàng lắm cơ." Nói xong, tay hắn lại xoa mặt của tôi. ------ "Không cần!" Tôi vội vàng né tránh. ------ Trời ạ, nếu như hắn lúc này còn muốn xâm phạm tôi, vậy nhất định sẽ bị người trông thấy. Đa Đa, Đa Đa vì sao nó còn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ nó đối người thân của mình thất vọng đến thế sao? ------ Tôi không tự chủ được kêu to: "Đa Đa, cháu mau tỉnh lại đi! Đa Đa, đừng để cho người này bài bố cháu nữa!" ------ Tịch sửng sốt một chút: "Ngươi, làm gì? Ngươi cho rằng như vậy là có thể đuổi ta đi sao? Ngươi mau câm mồm, bằng không liền đừng trách ta không dịu dáng với ngươi." Vừa nói hắn vừa duỗi tay kéo khóa quần của tôi xuống. ------ "Không" Tôi dùng sức che dây nịt của mình, "Ngươi đừng tưởng lại xâm phạm ta. . . Đa Đa, mau tỉnh lại đi, cháu có biết mẹ cháu sốt ruột bao nhiêu hay không, bà nội của cháu đã tìm cháu khắp nơi, Đa Đa!" ------ "Hự, A ——" thân thể Tịch đột nhiên run lên, hắn cố định nhìn chằm chằm tôi, trong mắt lộ ra một loại âm lãnh, "Ngươi thật không biết điều, nếu không chịu câm mồm, ta sẽ khiến ngươi chịu đau khổ." ------ Tôi mặc kệ hắn nói cái gì, vẫn tiếp tục kiên trì: "Đa Đa, Đa Đa, chú Tiểu Dục đang gọi cháu đó, mau tỉnh lại, hưm. . ." ------ Tịch mãnh liệt dùng miệng áp trên môi tôi, ra sức cắn. Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng đôi tay nhỏ bé kia gắt gao đè vai tôi lại, hơn nữa chân của hắn lại để ở giữa hai chân tôi . ------ "A, ư. . ." Tôi chỉ cảm thấy thân thể lại sắp mềm nhũn, nhưng tôi cũng biết rõ vô luận như thế nào cũng phải chịu đựng. ------ Tôi không ngừng cảnh báo chính mình, nhưng bàn tay của hắn tham nhập trong áo sơmi của tôi đang không ngừng vuốt ve, khiến tôi thật sự không thể nhịn được. ------ "Đa —— Đa —— " ------ Xa xa truyền đến một tiếng kêu, đó là, mẹ của Đa Đa? ! ------ Tôi dùng sức lực toàn thân đẩy Tịch đang áp trên người ra: "Đa Đa, cháu nghe thấy không? Đó là mẹ của cháu đó. . . Cô ấy không để ý bản thân sinh bệnh tới tìm cháu nha! Đa Đa —— " ------ "Thân thể" Tịch bắt đầu run rẩy: "Câm mồm! Ồn muốn chết?" ------ "Đa Đa!" Tôi liều lĩnh tiếp tục nói, "Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi! Mẹ yêu cháu, tất cả chúng ta mọi người đều thích cháu. Đa Đa!" ------ Chỉ thấy Tịch bỗng nhiên dùng hai tay ôm đầu: "Đáng giận, đáng giận!" Tiếp theo thân ảnh của hắn từ trên người Đa Đa bắn ra ngoài. ------ "Đa, Đa. . ." Tôi nhìn Đa Đa thật sự đang nằm trong lòng ngực mình—— lần này nó hẳn là thật sự khôi phục đi. ------ Tôi ôm lấy Đa Đa nhẹ nhàng gọi: "Đa Đa, Đa Đa. . ." ------ "A?" Đa Đa từ từ mở mắt, "Chú Tiểu Dục. . ." ------ "Thật tốt quá, " tôi hưng phấn nói, "Cuối cùng cháu cũng tỉnh." ------ Đa Đa nhìn xem bốn phía, lại nhìn tôi: "Cháu, cháu trông thấy chú Tiểu Dục đến đây, nhưng, không biết sao lại ngủ thiếp đi. . . Đúng rồi, mẹ tới rồi sao? Cháu nghe thấy giọng của mẹ. . ." ------ Tôi hoàn toàn thở phào một cái: “Đúng vậy, mẹ vốn sinh bệnh phải nằm viện, nhưng vì tìm cháu nên đặc biệt chạy đến đây. Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tìm mẹ." ------ "Ơ? Quần áo của chú Tiểu Dục sao lại mở ra vậy?" Đa Đa đột nhiên hỏi. ------ A? ! Đúng rồi, tôi mới vừa rồi bị Tịch biến thành. . . Tôi vội vàng bỏ nó xuống đem quần áo sửa sang lại cho tốt, lại tìm áo khoác mặc vào. ------ Chúng ta cùng nhau từ trong núi đi ra, mẹ của Đa Đa vừa thấy liền chạy tới ôm cổ nó: "Đa Đa, hù chết mẹ, Đa Đa. . ." ------ "Mẹ. . ." Đôi mắt tròn xoe của Đa Đa mở thật to nhìn mẹ. ------ Nhìn cảnh mẹ con hai người đoàn tụ, lòng cũng thả xuống dưới. . . ------ Trải qua khiếp sợ lần này, mẹ của Đa Đa ra một thân mồ hôi, bệnh lại bất ngờ mà chuyển biến tốt đẹp. Buổi tối cô ấy đến phòng tôi nói chuyện, nói một hồi lại nói đến chuyện của Đa Đa. ------ "Có lẽ tôi không nên nói như vậy, nhưng Đa Đa thật sự quá tịch mịch." Tôi tự hỏi nói. ------ Mẹ của Đa Đa vẻ mặt có chút thương tâm: “Đúng vậy, tôi cũng biết, nhưng tôi và cha nó đều rất bận rộn, biết làm sao bây giờ." ------ "Này. . ." Tôi nghĩ nghĩ, "Đúng rồi, sao không đưa thằng bé đến nhà trẻ? Ở đó sẽ có rất nhiều bạn nhỏ ở chung với nó, sẽ không thấy cô đơn. Hơn nữa, tiếp xúc với nhiều người khác đối trẻ nhỏ đang trưởng thành cũng rất có lợi." ------ "Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng có chút khó khăn. . ." mẹ Đa Đa ngẩng đầu, "Bất quá lúc này vô luận như thế nào tôi cũng sẽ nghĩ cách, tóm lại vì Đa Đa. . . Cám ơn em, Tiểu Dục." ------ Tôi cười lắc lắc đầu: "Không có gì. . ." ------ Mẹ Đa Đa đi rồi. ------ Tôi âm thầm cười khổ: so với mấy thứ phiền phức không thấy được, những thứ các người nhìn thấy thật sự, thật sự không tính là gì. ------ Chỉ mong từ nay về sau, Đa Đa có thể thật sự không còn cô đơn, tịch mịch, và không còn bị "Tịch" lợi dụng nữa, nhất làđừng tới xâm phạm tôi nữa. . . Vĩnh viễn đừng. . . --------- Mẹ của Đa Đa thật sự nghe theo lời khuyên của tôi, đưa Đa Đa đến nhà trẻ. Do mấy ngày này bận rất nhiều việc nên tôi cũng không có thời gian đến hỏi thăm nó thế nào, cứ thế vài ngày trôi qua. --------- Buổi tối, tôi tắm xong, mới từ phòng tắm đi ra, chợt nghe bên tai có người đang nói: "Này, xin chào, cưng của ta ơi." --------- A? Tôi hoảng sợ, quay đầu lại nhìn cũng không thấy ai. --------- "Này, ngay cả giọng nói của ta cũng nghe không ra sao?" Hắn lại đang nói. --------- "Ngươi, " tôi ngẩn người, "Ngươi là Tịch?" --------- "Đúng vậy a." Hắn dường như nở nụ cười. --------- Tôi vừa chán ghét lại vẫn có chút sợ hãi: "Ngươi lại tới làm gì? Nói cho ngươi biết, dẹp ý tưởng lại phá ta và Đa Đa đi!" --------- "Đừng vô tình như vậy chứ, " hắn nhẹ nhàng cười nói, "Có nói sao đi chăng nữa, ta cũng đã cho ngươi khoái hoạt nha. Được rồi, ta là đến từ biệt ngươi, tuy ta không thể tiếp tục lợi dụng Đa Đa, nhưng trên đời này người cô độc tịch mịch cũng không ít nga, cho nên ta sẽ vĩnh viễn tồn tại, hẹn gặp lại." --------- "Đùa gì chứ, còn lâu ta mới muốn gặp lại ngươi!" Tôi hướng hắn rống to. --------- "Vậy cũng không nhất định, " hắn trêu đùa, "Đa Đa đúng là rất có tiềm lực nha, nói không chừng ngày nào đó sức mạnh của hắn lại phát huy, chúng ta còn có thể yêu nhau lần nữa đó nha. Huống chi ngươi đáng yêu như vậy, có lẽ cũng có những người khác thích ngươi thì sao, ha, ha, ha. . ." --------- "Ngươi đi chết đi!" Theo tiếng cười của hắn từ từ biến mất, tôi nhịn không được mắng, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có chút bất an. --------- Chính lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, tôi vừa mở cửa ra liền trông thấy Đa Đa đang dùng cặp mắt tròn xoe nhìn tôi. --------- "Đa, Đa Đa. . ." Tôi càng thêm bất an, "Làm sao vậy, trễ như thế còn đến?" --------- "Chú Tiểu Dục, cháu rất nhớ chú." Đa Đa nhìn tôi nói. --------- Trời ơi là trời, tên nhóc này làm ôn làm phước đừng nói câu như thế nữa có được không, tôi không thể làm gì hơn là nói: "Đa Đa, ở nhà trẻ có tốt không?" --------- "Dạ, tốt lắm." Đa Đa gật đầu, "chẳng qua các bạn nhỏ tuy nhiều, nhưng chẳng có ai tốt hơn chú Tiểu Dục, cho nên, cho nên Đa Đa nghĩ, vẫn muốn cùng chú Tiểu Dục kết hôn." --------- A? ! --------- Tôi vội vàng nói: "Đa Đa, chuyện kết hôn phải đợi sau khi cháu lớn lên, hơn nữa, hơn nữa hôm nay Chú Tiểu Dục thật sự mệt muốn chết đi được. . . Đa Đa ngoan, về phòng của mình đi, nghe lời, gặp lại sau nha?" --------- Vừa nói vừa đóng cửa phòng, khóa kỹ. --------- Trời ạ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . . --------- Tôi, tôi muốn chuyển nhà —— —–>> Toàn bộ văn hoàn <<—— --------- Vốn không nghĩ muốn viết cái gì lời cuối sách, nhưng những ngày gần đây, tôi dần dần sinh ra một vài ý tưởng. --------- Bộ tiểu thuyết này ( cứ xem là tiểu thuyết đi *-*) thật sự bắt nguồn từ khoảng thời gian sinh hoạt gần đây của tôi. Nói thực ra, từ khi còn là thiếu niên, tôi cũng rất dễ bị tiểu quỷ quấn quanh, cho tới bây giờ cũng không thấy chuyển biến tốt hơn, nhìn chung, hình như bọn nhóc đều có một điểm chung—— tịch mịch. --------- Trẻ con cần âu yếm, thật sự, nếu vào giai đoạn này không chiếm được thỏa mãn, trong nội tâm bọn nhóc sẽ sinh ra "Tâm ma", chuyện này quả thật rất khủng bố đó nha. . . --------- Kỳ thật tôi chỉ muốn truyền đạt ý nghĩ đó trong tiểu thuyết này, nhưng nếu post trên LUCIFER, sẽ không có thể không dính tới BL, không nghĩ qua sẽ viết thành H văn, mặt đỏ mà. --------- A, đương nhiên, tính giải trí là mục đích chủ yếu trong tiểu thuyết này, mọi người ngàn vạn lần không nên vì vậy mà hoài nghi Tiểu Bảo Bảo bên cạnh mình nha, dù sao bọn nhỏ cũng là thiên sứ, mà không phải ác ma, ha ha. . . --------- Về phần bản thân tôi, vẫn là mượn một câu của Takehito Koyasu —— từ nay về sau, không bao giờ ... nữa làm "thụ". . . Ít nhất không làm loại "nhược thụ" này. --------- Được rồi, dù có nói sao đi nữa, hôm nay cũng coi như xong việc rồi, hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ các bộ truyện khác của tôi, tôi tại chỗ này cám ơn mọi người. --------- Cám ơn! -HẾT-
Nhưng tôi không thể nào suy nghĩ tiếp nữa, Đa Đa vùng khỏi tay tôi sau đó nhanh chóng cởi bỏ áo ngủ của tôi, cũng đưa tay vào trong quần lót của tôi dò xét.
Kết thúc.
----------------------------------------------------------
Lời cuối sách
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro