Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Trước lễ động hôn, dưới sự chứng kiến của quần thể chư vị văn võ ,nàng và hắn đã uống rượu bôi tiêu, hẹn thời nguyện ước, mãi mãi , đời này, kiếp này, trọn kiếp bên nhau, cho dù thế nào, tâm cũng không lay chuyển, sống cùng sống, chết cùng chết .
Tại phòng tân hôn
Đến ba canh giờ thì mới kết thúc, sau buổi lễ, nàng trở về phòng tân hôn, cởi bỏ xiêm y, lau đi lớp trang điểm chỉ để mặt mộc. Vừa đúng lúc đó , hắn cũng bước vào trong, hắn nhìn nàng, ánh mắt có chút trầm tư như đang suy nghĩ gì đó, sắc mặt không cảm xúc làm cho người ta khó thâm dò không biết vui hay buồn nữa .
-"Ngươi ngủ ở đây đi."
-"Ngài không có gì để nói với ta hay sao?.Nàng hỏi hắn, chỉ thấy hắn lắc đầu, quay người lại, vẫn không  ngoảnh đầu lại nhìn nàng lấy một lần. Duy chỉ có nàng ở lại , một mình, một mi ướt với khoảng trống vắng ấy làm nàng có chút cô đơn và buồn.

Thật buồn cười, nàng vì cái gì mà buồn chứ?.

Nàng vốn dĩ đã biết ngay từ đầu, cuộc  hôn nhân không có tình yêu  của hắn và nàng,  sẽ không mang đến kết thúc tốt đẹp hay có hậu cả .

Nàng còn chờ mong gì ở nó?

Có lẽ trải qua một số chuyện, nàng đã thay đổi, nàng đã dần có cảm xúc, lại dần yếu đuối, mẫn cảm, không còn như trước đây khi nàng làm sát thủ.

Sát thủ ?
Sát thủ thì không có yêu, ghét, hận thù, sát thủ càng không được có những cảm xúc, không được có tạp niệm, không thể yêu như người bình thường được. Thứ mà sát thủ quan tâm chỉ là nhiệm vụ, một là sống hay là chết. Cho dù chết đi thì nhiệm vụ cũng phải hoàn thành.

Chẳng phải nhiệm vụ của nàng là trả thù cho mẫu thân, cho những thống khổ  mà bà phải chịu đựng và có thể đứng trên những vị trí cao nhất, nắm được quyền lực và địa vị, danh vọng, dưới một người mà trên vạn người và bảo vệ cho những người mà mình yêu quý nhất, không để họ chịu ấm ức.

Đúng vậy, đó mới là những gì mà nàng nên làm, sát thủ thì vốn không cần tình yêu.

Nàng vì mệt mỏi mà ngủ thiếp dần lúc nào không hay
---------------------------------------------------
Sáng hôm sau, nàng thức dậy liền thấy hắn ở đó.
-"Ngài đang làm gì ở đây vậy? "Nàng ngạc nhiên hỏi hắn, có chút ngạc nhiên khi hắn ở đây.
-"Đợi ngươi dùng bữa,còn không  nhanh lên. "
Bạch Tiểu Ly sau đó nhanh chóng thoát khỏi chiếc giường yêu dấu, vội thay xiêm y, lon ton cùng hắn chạy đi.

Tại phòng ăn
Ở phòng ăn có hơn hai mươi món sơn  hào hải  ngon từ khắp nơi, món nào nhìn cũng ngon và hấp dẫn .
Thục Đông Hàn gấp thức ăn cho nàng , nàng cũng không từ chối, nàng vẫn nhận.Sau đó, nàng cũng gấp lại cho hắn, hắn cũng không chối từ, hắn vẫn nhàn nhã,  thưởng thức, hoàn toàn không hề biểu lộ gì.

Nhưng đến cuối buổi, nàng đột nhiên thấy sắc mặt hắn tái nhợt, người nổi những mẫn đỏ khiến nàng cũng rất lo lắng.
-"Ngài có sao không vậy ?Có cần thần đưa người mời ngự y hay không? ".
Hắn lắc đầu như trả lời cho nàng , bảo nàng đi đi, đừng lo lắng cho hắn nhưng người nào đó quyết không chịu nghe.
-"Người có bệnh thì tất phải chữa , nếu để lâu, bệnh sẽ càng trở nên trầm trọng hơn, người không lo nhưng xin người hãy nghĩ tới nhọn dân trăm họ.
Thứ lỗi cho thần vì những chuyện sắp làm."

Thục Đông Hàn lúc này sắc mặt tái xanh, hắn cảm giác khó thở, trông vô cùng thảm thương nha .Giờ khắc này, hắn cũng không có cách gì khác ngoài việc bất đắc dĩ nằm yên để nàng làm gì thì làm bởi hắn cũng không còn cách nào khác .

Một lát sau đó, ngự Y cũng tới, chẩn đoán cho hắn.Sau một hồi lâu, hắn dần hồi phục, sắc mặt cũng trở nên hồng hào và đỡ hơn khiến nàng cũng an tâm mà bớt lo lắng đi.
-"Ngự y, ngài ấy rốt cục là bị gì?
-"Thưa hoàng hậu, ngài ấy là bị dị ứng?
-"Dị ứng."

Thôi đúng rồi, hắn là bị dị ứng với hải sản, lúc nãy, nàng chỉ toàn gấp cho hắn hải sản mà thôi.

Nhưng hắn thật ngu ngốc mà, biết bản thân không thể ăn nhưng vẫn cố chấp.

Có thể nào là hắn vì giữ thể diện cho nàng trước mọi người mà làm như vậy?.

Suy nghĩ hiện lên trong đầu rồi chợt tắt trong tâm trí nành.Nàng khẽ thở dài, bất giác cười khổ, rốt cuộc kì trăng mật vốn dĩ bây giờ trở thành chuyến thăm bệnh rồi .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro