CHƯƠNG 114: NGỦ YÊN
Lâu lâu không ra chương, tưởng gì, hóa ra là đang nghĩ cách cho con ghẻ ăn hành 😒
___***___
CHƯƠNG 114: NGỦ YÊN
#cv_edit: Vy #support: Namca
Khổng Minh đăng chập chờn cả đêm trên bầu trời xứ Bắc.
Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý hoàn rất nghi thức, "yến hội" hết sức đơn giản được bắt đầu, sau khi mọi người cùng nhau uống trà liền vội vàng rời khỏi, bởi vì Không Minh, Cù Hiểu Tinh hay Lạc Cẩm Tang đều có công chuyện của riêng họ, đến ngủ còn không đủ giấc, nói gì đến thời gian thư thả tán gẫu.
Tiễn mọi người ra về, Trường Ý và Kỷ Vân Hòa trở lại tẩm điện của hắn ở bên cạnh.
Kỷ Vân Hòa đi rửa mặt, quay về liền bắt gặp Trường Ý đang ngồi bên giường, nâng vạt áo hỷ phục trên tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi cá. Đầu ngón tay hắn mềm mại, ánh mắt cũng đong đầy ấm áp, làm Kỷ Vân Hòa trông thấy mà đau lòng.
Nàng bước tới bên cạnh Trường Ý, không vội ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, nhẹ nhàng ôm trọn Trường Ý: "Ôm ôm." Nàng vừa nói vừa vuốt nhẹ tóc Trường Ý.
Trường Ý ngẩn ra, cũng lập tức buông xuống vạt áo, vòng tay ôm eo Kỷ Vân Hòa, mặt áp sát lên bụng nàng, là nơi mềm mại nhất, cũng là nơi ấm áp nhất, khiến hắn cảm thấy từng cơn rét căm toàn thân đều bởi vì Kỷ Vân Hòa mà dịu bớt.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, không nói một lời, lại hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Qua một hồi, Trường Ý mới nhẹ giọng mở miệng: "Ta không mất đi đuôi cá."
"Hả?"
"Ở đây, nàng chính là đuôi cá của ta."
Mặt hắn nhẹ nhàng cọ lên bụng nàng, trái tim Kỷ Vân Hòa thoáng chốc tan chảy, Kỷ Vân Hòa cũng ôm hắn càng chặt hơn: "Chàng cũng là một phần sinh mạng của ta."
Trường Ý nhắm hai mắt lại, ôm Kỷ Vân Hòa chặt thêm chút nữa: "Ừ."
Đêm đó vừa hay là đêm xuân ấm áp nhất của xứ Bắc...
Bởi vì Kỷ Vân Hòa hơi khó ngủ, vậy nên Trường Ý thì thầm bên tai nàng khúc hát của giao nhân. Hắn thấp giọng ngâm nga, giống như vạn dặm biển cả, khi thì sóng vỗ, khi thì suối chảy, thanh âm của hắn dỗ Kỷ Vân Hòa từ từ nhắm mắt.
Nàng cách thực tại càng xa, là cách mộng cảnh càng gần, trong giấc mộng, chìm trong tiếng hát của Trường Ý, Kỷ Vân Hòa mơ hồ thấy mình đang đứng cạnh mắt trận của thập phương trận, nàng kéo Trường Ý mang theo hy vọng và mong ngóng, nhảy vào đầm nước đen ngòm. Bóng tối trước mắt dần dần thối lui, ngày mai tỉnh lại, thế gian bỗng phủ đầy hoa xuân, không còn là mảnh đất trời mờ mịt.
Kỷ Vân Hòa trong tiếng hát của Trường Ý ngủ thiếp đi, khóe môi nàng khẽ cong lên, tựa hồ đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tiếng hát của Trường Ý nhỏ dần, rốt cuộc, đôi môi mím lại, tiếng hát lặng im, tẩm điện trở nên có chút trống trải tịch mịch.
Hắn mượn ánh trăng đáp xuống điện để nhìn rõ hơn đường cong nơi khóe môi Kỷ Vân Hòa.
Ý cười của nàng cơ hồ lây sang hắn, khiến Trường Ý cũng vô thức cong môi. Hắn vươn tay, muốn chạm vào bờ môi ấm áp của Kỷ Vân Hòa. Nhưng khi ngón tay lọt vào tầm mắt, Trường Ý mới phát hiện...
Đầu ngón tay hắn, đã bị băng sương bao trùm một tầng mỏng màu trắng đục, băng sương ngưng đọng, giống như băng châm sinh trưởng trên ngón tay hắn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy gai nhọn tỏa ra hơi lạnh, nếu chạm vào mặt Kỷ Vân Hòa, sợ rằng sẽ đâm rách da thịt nàng.
Trường Ý thu tay về, mấy ngày nay, hắn cũng không cảm nhận được cơ thể mình đã lạnh đến nhường nào.
Vì không muốn Kỷ Vân Hòa nhìn ra hắn có điểm dị thường, hắn tìm Không Minh lấy một loại thảo dược, thảo dược giống như thuốc phiện, có thể khiến cơ thể hắn không còn đau đớn. Tuy rằng bệnh không chữa khỏi, nhưng cũng không làm chậm trễ hôn lễ của hắn.
Trường Ý cho rằng, sau này hắn không thể bầu bạn với Kỷ Vân Hòa bao lâu, vậy nên thời gian có thể ở bên nàng, phải tận lực biến nó thành hồi ức hoàn mỹ nhất.
Giống như bầu trời đêm này.
Là lễ vật đáng giá nhất cuộc đời tặng cho hắn và Kỷ Vân Hòa.
Trường Ý buông Kỷ Vân Hòa ra, hắn co người cách xa Kỷ Vân Hòa, tận lực không để thân thể kề sát bên nàng, tránh cho hàn khí của mình đánh thức nàng từ trong mộng đẹp. Hắn muốn nhìn thấy nụ cười của Kỷ Vân Hòa, mãi đến thời khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức...
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Kỷ Vân Hòa đã mở mắt.
Mặc dù là ngày đầu tiên sau hôn lễ, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, trước đã đến muộn một lần, Kỷ Vân Hòa thầm nghĩ về sau nhất định sẽ không đến muộn nữa, nhưng nàng vừa ngồi dậy, rón rén xuống giường mặc y phục, định quay đầu nói tiếng từ biệt với Trường Ý, lại chợt sững người.
Góc giường Trường Ý nằm bốn phía đã kết băng, duy nhất chỗ Kỷ Vân Hòa vừa nằm không bị đóng băng bởi vì thân nhiệt nàng nóng như lửa, vì lẽ đó hàn băng chưa lan đến. Nhưng Trường Ý... đã bị băng phong hoàn toàn.
Kỷ Vân Hòa cả người chết lặng, trong miệng tựa hồ theo bản năng phát ra tiếng độc thoại yếu ớt: "Vì sao lại nhanh như vậy..."
Kỷ Vân Hòa lập tức trở lại giường, tay nàng vận công pháp, chín cái đuôi tức thì bung ra trong căn phòng lạnh giá, toàn thân nàng cháy rực ngọn lửa màu đen, thoạt đầu là dùng lửa xoa xoa gò má Trường Ý, trông thấy băng sương dần dần tan chảy, trong lòng Kỷ Vân Hòa dấy lên một tia hy vọng, nàng cúi người xuống.
"Trường Ý..." Nàng vừa gọi vừa áp sát cơ thể Trường Ý, "Không sao đâu, không sao đâu..." Tiếng thì thầm dồn nén, cũng không biết là đang nói với Trường Ý, hay nói với chính bản thân mình.
Ngọn lửa xung quanh Kỷ Vân Hòa luân chuyển, cơ hồ bao trọn cơ thể Trường Ý.
Tầng băng ngoài cùng rất nhanh bắt đầu tan chảy, nhưng khi tan đến gần da thịt Trường Ý, mặc cho Kỷ Vân Hòa ôm chặt hắn thế nào, thân thể Trường Ý cũng không có bất cứ thay đổi gì.
Kỷ Vân Hòa cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt tái nhợt dưới lớp băng của Trường Ý.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, khẽ mỉm cười, dường như còn đang nằm mơ, giấc mộng đẹp như vậy, khiến cho hắn không nguyện ý tỉnh lại.
"Trường Ý, Trường Ý..." Kỷ Vân Hòa giang tay ôm lấy hắn, "Mặt trời mọc rồi, chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc nhé, đừng ngủ nữa." Nàng nói có chút hỗn loạn, hoảng hốt đến lạc cả giọng.
Nàng ôm Trường Ý, để hắn ngồi dậy, cơ thể hắn giữa lửa nóng rốt cuộc cũng mềm ra đôi chút, Kỷ Vân Hòa còn có thể cõng hắn trên lưng: "Đi, ta đưa chàng đi. Thấy mặt trời mọc, chàng sẽ tỉnh lại..."
Cánh tay trắng xám của Trường Ý buông thõng xuống, trên tay hắn kết một tầng băng dày, hai mắt Kỷ Vân Hòa đỏ hoe. Nàng cắn răng, không để nước mắt chảy ra.
"Chàng không ôm ta cũng không sao, sức ta lớn, có thể cõng chàng." Nàng vừa nói vừa cõng Trường Ý lặng im như tờ từng bước bước ra ngoài.
Nhưng hiện thực khác xa những gì nàng nói, sức nàng hình như cũng chẳng được bao nhiêu, toàn thân nàng đều đang run rẩy, từ chân, lồng ngực, đến ngón tay đang giữ Trường Ý, còn có khóe môi và mí mắt.
Nàng cõng Trường Ý ra đến cửa, nàng giơ tay muốn đẩy cửa ra, nhưng Trường Ý trên lưng lại trượt xuống, lòng Kỷ Vân Hòa giật thót, lập tức xoay người ôm lấy Trường Ý.
Lưng nàng dựa vào cửa điện, trong lòng ôm chặt Trường Ý hai mắt nhắm nghiền. Nàng chật vật ngồi xuống, Trường Ý gối lên đùi nàng, khóe môi vẫn giữ đường cong nhè nhẹ, Kỷ Vân Hòa cúi đầu nhìn hắn, nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà tuôn trào, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt Trường Ý.
Bởi vì thân nhiệt hắn cực thấp nên những giọt lệ kia lập tức đông lại, biến thành những châm băng sắc bén dựng đứng trên mặt Trường Ý.
Kỷ Vân Hòa đưa tay lau những giọt nước mắt ngưng tụ của mình đi, nhưng nước mắt vẫn liên tục rơi xuống.
Lúc này, Kỷ Vân Hòa mới phát hiện, nàng căn bản không kiên cường đến vậy, mất đi Trường Ý, chỉ mang theo thân phận cùng ký ức liên quan đến hắn mà nghênh đón ngày mai, so với tưởng tượng của nàng còn khó hơn ngàn vạn lần.
Ánh bình minh chiếu sau lưng nàng, bóng nàng đổ vào trong điện, mặt trời càng lên cao, cái bóng càng ngắn lại, cuối cùng, ánh mặt trời rơi trên mặt Trường Ý.
"Mặt trời mọc rồi..."
Kỷ Vân Hòa khàn giọng.
Nhưng Trường Ý vẫn không tỉnh lại.
Dẫu mặt trời có mọc, đôi mắt màu lam khuynh thành ấy cũng vĩnh viễn không mở ra nữa rồi.
#ngu_yeu_chuong_114
#link_wattpad: https://my.w.tt/V5qPRrIAXV
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro