Ngủ dưới vòm cây 3
6. Tình yêu - Siêu thị - Ngón tay vương bụi phấn
Em tôi chết năm nó mười sáu, tôi mười bảy tuổi. Một buổi chiều, nó được phát hiện đã lạnh cóng, rúm ró dưới gốc cây trong vườn. Khi tôi đỡ nó dậy, lớp bụi phấn từ cái gói trên người nó rắc xuống tay tôi như thể tôi đã chạm vào một con bướm.
Chẳng ai hiểu tại sao hôm đó em tôi lại uống vào, nuốt đi chừng đó thứ, từ thuốc viên cho đến dạng bột, hàng nửa chục loại. Người ta nói, nó đã cố tình tìm đến cái chết. Một cái chết chìm trong ảo ảnh diễm lệ, huy hoàng qua đôi mắt của một người điên.
Ba tôi nói, nó qúa cô đơn. Và trong lúc cô đơn, người ta có thể làm những điều mà chính mình không kiểm soát được. Người ta cần có kẻ khác ở bên cạnh một phần cũng vì để ngăn những điều mà bản thân không kềm giữ được ấy.
Trong mỗi con người đều tiềm ẩn nỗi điên loạn u buồn.
Ba tôi nói thế, và rồi ông cũng tự sát một vài năm sau đó.
Tôi vẫn đi về căn nhà rộng lớn trống hoác, bên cạnh luôn có một ai đó đi theo. Để giữ bản thân mình lại trong những giờ phút trượt dài giữa nỗi thinh lặng vô cùng.
Tình cảm không phải là điều quan trọng. Từ khi tôi biết nhận thức, gia đình tôi đã tồn tại bên nhau với những sự hiện diện chỉ có chức năng như ba tôi đã nói: Để ngăn sự u buồn điên loạn của nỗi cô đơn. Em tôi, rụt rè nhưng đầy khao khát, bé nhỏ nhưng bất ổn, đã là người đầu tiên trượt khỏi qũy đạo và phá vỡ cấu trúc hoàn chỉnh ấy. Nó là kẻ đầu tiên nhận ra, trong những vòng quay tán loạn của tâm trí và cảm xúc, rằng những kẻ bên cạnh mình đều mang những bí mật không thể sẻ chia cùng ai. Một người trong sáng, đơn thuần như nó đã trở thành lạc lõng.
Tôi có một bí mật. Mẹ tôi có một bí mật. Ba tôi cũng có một bí mật.
Bí mật của ba tôi là điều mà mãi sau khi ông chết, tôi mới nhận ra: Ông chưa bao giờ yêu thương chúng tôi, những đứa con máu thịt của mình. Bí mật ấy được ông che giấu khéo léo đến mức cả mẹ tôi cũng không nhận biết.
Tôi và em chỉ hơn kém nhau một tuổi. Được tạo thành trong sự vội vàng hoàn thành nghĩa vụ và chỉ tiêu mà ông bà đặt ra cho ba mẹ. Trong nỗi đau vết thương ký ức của mẹ và sự day dứt u uất của ba. Trong tình yêu qụy lụy và nỗi khinh khi đau đớn.
Ba tôi yêu mẹ tôi, ông cũng yêu bản thân, yêu những gì mà cuộc đời đã cho ông, yêu cả cái vị trí và định kiến mà xã hội đã mặc nhiên trao tặng cho một người đàn ông. Và ông không bao giờ chấp nhận được rằng mẹ tôi đã thất tiết trước khi lấy chồng. Mẹ tôi, với nỗi buồn và sự tự tôn, không bao giờ xin tha thứ. Chẳng có gì để tha thứ, chẳng phải là một tội lỗi để tha thứ.
Nhưng ông vẫn yêu mẹ tôi, yêu đến hết cuộc đời, cho đến hơi thở cuối cùng. Nhưng ông vẫn yêu bản thân đến mức không chấp nhận bất kỳ sai lạc nào.
Tình yêu ấy là một nỗi xa xót nặng nề. Nó ghi dấu sâu sắc lên trái tim mỏng manh của em tôi. Tâm hồn nhạy cảm của nó, cùng độ rung căng suốt với cuộc sống, nhận ra rằng tình yêu thương chỉ là một ảo ảnh được dàn dựng thật đẹp đẽ. Nó tìm đến những ảo giác và lãng quên để trốn tránh sự lãng quên và ảo giác. Nó chạy trốn và nó cô độc. Nó ẩn mình đi và nó trở thành lạc lõng.
Tôi đã chẳng làm gì để giúp được nó.
Thiên Thiên cho rằng, một trong những điều nên làm để trở thành một kẻ chân thật là không bao giờ hối hận.
Hối hận, tự bản thân nó đã hàm chứa sự không chân thành. Hối hận vì đã làm sai với bản thân mình, nghĩa là anh đã không chân thật với mình trong qúa khứ. Hối hận vì nguời khác, nghĩa là anh đã không chân thật với họ trong tương lai.
Chẳng có con đường nào vẹn toàn, thế thì thà chọn bản thân mình là tốt hơn hết. Vì cuối cùng cũng chỉ còn có mỗi một mình ta với ta. Mẹ em nói, khó khăn nhất trong đời là tìm được ai đó chịu khổ vì mình.
Cho nên em cứ thích vặn vẹo anh?
Ồ không, đó chẳng phải anh chịu khổ vì em. Vì anh đấy chứ. Giống như một món ăn nhạt phèo cần phải bỏ muối hay tiêu, ớt vào vậy.
Tôi nhớ lần đó mình đã không tranh luận với Thiên Thiên. Chính tôi còn không biết rõ thứ mà mình đang ngụp lặn, đang say sưa, đắm chìm kia có thật là một thứ nhạt phèo hay không. Ngay cả những lời yêu thương cũng có thể nói ra như một thói quen khi nhìn thấy cô gái đẹp trước mặt. Những từ ngữ đi từ não xuống lưỡi, bật ra thành tiếng nói, mất hút vào cái cười nhàn nhạt của người nghe. Có lẽ chính vì thái độ cợt nhạo của Thiên Thiên mà những lời ấy mới được tự nhiên đến thế.
Tôi nhớ ấn tượng đầu tiên của Thiên Thiên trong tôi hoàn toàn nhòa nhạt. Những đường nét, màu sắc chuẩn mực của chì kẻ, son môi, phấn, quần áo, giày dép, số đo... đầy tính thời thượng, và do đó, cô từa tựa như muôn vàn cô gái khác. Những vẻ đẹp công nghiệp như ma-nơ-canh được sản xuất trong xưởng, kiêu kỳ và vô hồn. Cả cái cười của Thiên Thiên với tôi cũng vô hồn, câu chuyện giữa chúng tôi về công việc chán ngắt không thể chịu nổi.
Chúng mình như hai diễn viên gặp nhau trên sân khấu, nhỉ. À không, giống cái máy phát thanh với cái máy ghi âm đặt cạnh nhau. Thiên Thiên cười.
Vậy mà khi điều không rõ ràng ấy mất đi rồi, tôi lại thấy chỗ trống nó để lại tràn ngập trái tim mình. Lòng nhẹ bỗng như bị đẩy ra trước một khung cảnh rộng lớn, bao la đến mức không có cả đường chân trời. Tôi thấy cái bóng của mình kéo dài vô tận, lặp đi lặp lại thành hàng ngản mảnh vụn xung quanh.
Em sao thế? Tôi gọi lại cho Thiên Thiên, nghe đầu dây bên kia lặng phắc, không một tiếng động, như thể cô đang ở trong một căn phòng kín.
Em mệt qúa. Mình chia tay đi. Vẫn giọng nói thong thả buổi sáng, Thiên Thiên trả lời tôi. Dừng lại một chút, cô nói như thở dài.
Đã bao giờ em nói là yêu anh đâu.
Đáng lẽ còn nhiều điều tôi có thể hỏi, nhưng tôi đã buông máy. Chẳng phải là lần đầu tiên tôi có những mối quan hệ kiểu này, cũng chẳng phải là lần đầu tiên những cô gái kiểu này muốn rời xa tôi. Có thể họ khác Thiên Thiên ở chỗ là họ sẽ đến cám ơn tôi vì tôi "rất tốt, đã cho họ một thời gian thật đẹp", nhưng (điền vào đây 1000 lý do) mà họ buộc phải rời xa tôi. Cũng có loại người đơn giản nói thẳng "em có người khác". Tình yêu chưa bao giờ được hay bị đem ra làm lý do. Có ai đem những thứ biết thừa là vô lý ra giải thích bao giờ.
Cho nên, tôi chẳng cần nghe Thiên Thiên nói đến ngàn lẻ một lý do kia làm gì. Tôi chưa bao giờ níu giữ bất cứ cô gái nào, bất cứ ai. Chúng tôi như những khách hàng trong siêu thị, ngắm nghía, ướm thử và chọn lựa. Vui vẻ và hờ hững. Hững hờ vui vẻ.
Cảm giác trống rỗng mà tôi đang trải qua này hẳn giống với khi nhìn món hàng ưa thích bị người ta đưa đi mất, nhận ra rằng trong suốt qúa trình thử, ướm, chọn lựa đó, tôi lại không đem theo tiền. Và tôi biết trước kết cục là mình sẽ đi khỏi siêu thị vui vẻ đó với hai bàn tay trắng, thậm chí không có được một viên kẹo để ngậm. Tôi không phải là các bà các cô để tìm sự vui sướng trong lúc lang thang nhìn ngắm những thứ không thuộc về mình. Tôi cũng không vào siêu thị để dạo chơi. Nhưng rốt cuộc tôi lại quên mất mình đã muốn tìm cái gì. Và rồi cũng chẳng quan trọng nữa khi tôi không có một xu dính túi. Mọi việc nghe buồn cười một cách đáng ngạc nhiên. Tất cả là sự phung phí thời gian, công sức và cả cảm xúc một cách đáng ngạc nhiên.
Chúng tôi không yêu nhau. Thật sự giản đơn. Ắt hẳn cũng chẳng phải vấn đề gì lớn khi một mối quan hệ như vậy tan vỡ.
Bước ra. Nhún vai. Nhìn xe chạy. Rồi quên.
Tôi vẫn thấy Thiên Thiên trên chương trình truyền hình mỗi ngày, cái hình ảnh gần ngay trước mắt mà xa xăm hàng vạn dặm lại đem đến một cảm giác rất quen thuộc. Như thể mỗi cuộc gặp gỡ với Thiên Thiên trong ký ức của tôi đều là giấc mơ, y hệt những gì tôi cảm thấy trong cơn mộng vào buổi sáng hôm ấy, khi sự im lặng cùng với ánh mắt của Diệp cắt qua tôi. Những lưỡi dao vô hình để lại vết xước vô hình.
Tôi biết, chẳng thể và không nên yêu cầu tình cảm của bất cứ ai. Đó là chuyện ngốc nghếch nhất, như thể cầm lấy thòng lọng tự đưa vào cổ mình.
Dưới tán cây với những đốm nắng nhảy múa, khi xác em tôi đã được đưa đi, tôi đã nhìn xuống bàn tay mình còn đầy bụi trắng. Trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh cánh bướm vùng vẫy giữa hai ngón tay.
Trên đôi cánh của con bướm in rõ dấu những ngón tay tôi đang vương bụi phấn.
7. Liên Hoa - Trò chơi giả vờ - Ngôi nhà của yêu tinh
Anh không biết cách tha thứ cho chính mình.
Liên Hoa đã ghi dấu vào cuộc đời tôi với câu nói ấy. Cô gái nhỏ, cặp mắt chẳng biết buồn, tóc buộc cao và áo quần sặc sỡ, bước chân nhún nhảy trên gạch lát hơi nhô lên ở mép lề đường. Thỉnh thoảng cô quay lại nhìn tôi, cười rạng rỡ. Nụ cười của cô có thể thắp sáng cả bầu trời u ám ngày mưa bão.
Liên Hoa không phải và chưa bao giờ là người yêu của tôi. Có những mối quan hệ không thể đẩy đi xa hơn nhưng cũng gần gũi đến mức không thể định nghĩa. Vả lại, Liên Hoa cười nói, chỉ có anh chàng nào thật liều lĩnh mới có thể yêu em. Em cứ bay tán loạn thế này thì còn lâu mới có người giữ em lại được.
Hồi nhỏ em có đọc một câu truyện về anh chàng nọ yêu cô gái tâm thần. Anh ta yêu cái thế giới được nhìn qua đôi mắt của cô ta, cách cô ta sống trong thế giới của riêng mình và cả cách cô ta yêu anh ta. Khi cô gái ấy khỏi bệnh, anh ta lại không thể yêu cô gái bình thường hoàn- toàn- xa -lạ ấy được nữa.
Trên đời này liệu có ai yêu em như thế hay không?
Liên Hoa xoay một vòng trên gót chân, cười lớn. Sau những cuộc đi lang bạt, cô lại dạt vào ghé thăm tôi vào một ngày đầu mùa hạ. Náu mình trong cái vẻ nhỏ bé trong veo của một người từ chối trưởng thành, cô có vẻ chẳng thay đổi gì so với khi gặp tôi chục năm về trước, trong sân trường đại học miền đông nước Mỹ. Lần ấy, cô đụng vào tôi khi đang chạy ào ào trên tuyết, tiếng cười giòn vỡ như băng rạn.
Chúng tôi làm quen rồi thân, gắn bó với nhau vì một điểm tương đồng: Không cần bất cứ ai trong cuộc đời mình. Có những đêm chúng tôi ngồi với nhau uống rượu, vỏ chai chất thành đống. Có những ngày chúng tôi lái xe qua hoang mạc trải dài ngút mắt mà không biết đi về đâu. Liên Hoa đem đến trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của tôi những cơn hứng khởi vô mục đích và điên khùng như thế, rồi đột nhiên cô biến mất mà không hề báo trước, chỉ gửi lại cho tôi một tấm thiệp có hình con khỉ nhe răng.
Vốn đã biết rằng chẳng cần nhau thì buồn bã là vô ích. Chỉ thỉnh thoảng Liên Hoa quay lại, nhảy chân sáo đi bên cạnh tôi với nụ cười chẳng biết đến vui buồn.
Cứ quấy rầy anh thế này có phiền không? Chỉ vì em quen thân có mỗi mình anh thôi.
Tôi nhìn Liên Hoa, mỉm cười, bảo rằng cô không cần phải lo chuyện đó. Tôi biết tại sao mình lại yêu qúy Liên Hoa đến thế. Cô giống hệt em tôi, nhỏ bé và bất an. Chẳng bao giờ tin tưởng rằng có ai đó có thể yêu thương mình và sự bỏ mặc như là một phần của lẽ tất nhiên. Tự ru mình trong phù phiếm và trốn chạy trong những cuộc đi dài không ngơi nghỉ, rốt cuộc càng thấy bản thân nhỏ bé như bụi trong nắng, chẳng khiến ai lưu tâm. Sự tự đày đọa huyễn hoặc đó mang vẻ đáng thương của cái vô nghĩa trong một cuộc đời, của sự chênh chao và niềm tuyệt vọng hằn vết không thể nào tẩy xóa nổi.
Cái tàn phá con người nhiều nhất là sự khao khát không được đáp ứng. Thiên Thiên đã từng nói, một ngày xa xôi nào đó. Trong đôi mắt cô là khoảng không trống hoác của những gì đã từng đổ vỡ hoặc chưa từng được dựng xây.
Cho nên một kẻ không có khao khát như anh lại dễ sống.
Tôi vẫn nhớ nụ cười của Thiên Thiên. Tôi vẫn nhớ cô. Thiên Thiên là một cô gái bất ổn nhưng thông minh. Những kẻ thông minh bao giờ cũng khiến người khác phải nhớ. Và một người phụ nữ thông minh thì bao giờ cũng biết thời điểm để chia tay người đàn ông bên họ. Người phụ nữ thông minh biết cho và nhận vừa đủ để không bao giờ tự làm tổn thương mình.
Tôi vẫn nhớ Thiên Thiên, nỗi nhớ vừa đủ đầy, thoáng qua trong những phút giây lơ đãng, chẳng xót xa mà cũng không nuối tiếc. Tình cảm và nỗi nhớ như kết qủa được tạo thành trong một trò chơi may rủi của hóa công, chẳng có quy luật cũng như không thể đòi hỏi hay ước mong. Mà qủa thật, đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình đã bao giờ mong ước điều gì?
Thiên Thiên bao giờ cũng là một cô gái thông minh, tôi nghĩ thầm và mỉm cười. Đi trước tôi, Liên Hoa đang đưa máy ảnh dò quanh, màn hình LCD trắng lóa nắng. Cô chụp thành phố mình vẫn thường qua lại với sự thích thú của một du khách, bao giờ cũng ngơ ngác và đơn độc trước cảnh tượng lạ lẫm trải ra trước mắt. Tôi biết số ảnh Liên Hoa chụp được lưu giữ trong đĩa CD đã có thể làm thành một cái nhà kho nho nhỏ.
Người yêu hiện giờ của anh là ai vậy? Đột nhiên, Liên Hoa hỏi, vẫn chú mục vào cái màn hình nhỏ xíu của máy ảnh. Lúc trước cô đã từng hỏi tôi về chuyện chẳng cặp kè với ai được hơn một năm, giờ thì hẳn cô cũng quen với sự thay đổi đó.
Vừa chia tay. Tôi nhún vai.
Vậy anh làm người yêu của em đi.
Em đùa à?
Hạ cái máy ảnh xuống, Liên Hoa quay người nhìn tôi, nụ cười vẫn an nhiên trên môi.
Ba mẹ em bảo sẽ không chu cấp nữa nếu như em cứ lang bang thế này. Em đang cần một người để đem về giới thiệu cho hai ông bà già an tâm, nhưng em chẳng quen thân ai cả.
Nếu anh thấy phiền thì thôi. Liên Hoa nói sau một khoảng im lặng ngắn. Sự bất an nghi hoặc ấy bao giờ cũng có vẻ đáng thương khiến tôi dễ mủi lòng. Trong suy nghĩ của tôi, mỗi người đều có cách sống cho riêng mình, và một người như Liên Hoa thì chỉ thích hợp với cuộc sống trôi nổi mà cô đã chọn. Tôi chẳng muốn can thiệp vào cuộc đời của người khác, cũng không thích những sự can thiệp.
Tôi đồng ý, chóng váng và dửng dưng.
Điều tôi không chờ đợi là ngôi nhà mà Liên Hoa đưa tôi đến lại là nhà của ông bà tôi ngày trước, ngôi nhà mà tôi đã sống những năm niên thiếu. Qua rất nhiều lần đổi chủ, cuối cùng nó lại thuộc về Liên Hoa, như là một vòng quay quái ác.
Ba mẹ em bảo, chừng nào em lấy chồng thì sẽ cho em ngôi nhà này. Liên Hoa hồn nhiên nói, không để ý đến gương mặt tôi. Ngay lúc bước vào cửa, nhìn thấy gốc cây xù xì và cái dáng nghiêng nghiêng của cái cây giữa vườn, lưng áo tôi đã ướt mồ hôi. Ngôi nhà trắng, hàng rào cây xanh cùng lối đi lát sỏi chẳng có gì thay đổi, như nó đã không thay đổi trong gần nửa thế kỷ tồn tại. Cảnh vật tựa như một cảnh phim đang trải ra trước mắt tôi, bao bọc lấy tôi, cuốn tôi vào, đẩy tôi trở lại với qúa khứ- Cái ngày cuối cùng mà tôi đứng nơi đây với hai bàn tay lấm đầy phấn trắng.
Anh sao vậy? Liên Hoa hỏi khi tôi đứng lại. Tôi chỉ im lặng.
Có những điều sẽ vĩnh viễn không được nói ra. Có những điều mà không ai được biết tới. Như tôi chưa bao giờ nói với Liên Hoa tại sao tôi lại thân thiết với cô đến thế...
Khi ra đi, em tôi cũng mang theo nó một bí mật. Bí mật duy nhất trong quãng đời ngắn ngủi phù du, đè nặng, siết chặt nó đến tức thở.
Nó chết sau ngày tôi báo với cả nhà rằng sẽ ra đi.
Những điều không bao giờ được nói ra lại như lưỡi dao vô hình cứa nát ký ức thành những mảnh vụn tả tơi. Những điều tưởng như sẽ đi theo người ta xuống mộ vẫn còn ở lại, lơ lửng trong dương gian, âm vang như những câu hỏi không lời đáp.
Không sao cả. Tôi trả lời, trấn tĩnh lại. Liên Hoa đưa tôi vào nhà, nhưng hôm đó cha mẹ cô lại đi vắng. Cô hẹn tôi hôm khác. Tôi bước ra khỏi căn nhà, rất nhanh.
Đêm. Tôi uống say, rồi theo thói quen, lại gọi cho Thiên Thiên. Cô nhấc máy, hỏi tôi với giọng rất bình thản, như thể giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh sao vậy?
Không hiểu sao anh lại gọi vào số của em. Tôi trả lời, ngạc nhiên chân thật. Bên kia nghe Thiên Thiên cười khẽ.
Có chuyện gì vậy? Cô hỏi. Tôi thấy mình lạc giữa biển khơi của ngôn từ, ngạt hơi đến mức lặng im. Thiên Thiên vẫn chờ đợi tôi. Đầu dây bên kia nghe yên tĩnh như thể cô đang ở trong một căn phòng kín.
Anh nghĩ đến một căn nhà của yêu tinh. Tôi nói, nhắm mắt lại. Một căn nhà mà sau khi tỉnh dậy, người thợ săn sẽ thấy mình nằm bơ vơ trên tuyết. Một căn nhà xuất hiện trong bão gió, trong đêm. Một căn nhà không bao giờ thay đổi. Không bao giờ thay đổi, chỉ xuất hiện và biến mất. Không bao giờ tìm lại được.
Anh biết không, anh giống một cái cây. Thiên Thiên nói, cùng tiếng thở dài. Nó đứng đó, nhìn ngắm xung quanh và trải qua rất nhiều biến cố, nhưng chẳng ai biết được. Chỉ khi chặt ngang thân, người ta mới có thể thấy dấu vết ghi lại của thời gian.
Thế à? Anh cũng đã từng so sánh một người với cái cây. Cái cây giữa đồng.
Anh là cái cây bên đường, giữa thành phố. Luôn có vẻ không phải là nó. Chịu tổn thương và gánh nặng hơn bất cứ đâu.
Này, Thiên Thiên, tại sao chúng ta lại không thể yêu nhau?
Cái cây thì làm sao biết yêu được.
Anh hỏi thật đấy.
Anh nghĩ em đùa à?
Tôi thấy mình lơ mơ như muốn ngủ. Em biết không, tôi nói, anh đang nhớ lại rằng trong truyện cổ tích ấy, người thợ săn đã thức dậy dưới một gốc cây. Đúng vậy, anh ta đã thức dậy dưới một gốc cây.
Em không biết. Đã bảo rằng em không quan tâm đến truyện cổ tích.
Nếu anh thức dậy ngày mai, liệu anh có thấy mình nằm dưới một gốc cây không nhỉ? Tất cả đều biến mất, và chỉ còn mình anh nằm dưới gốc cây. Tất cả đều tan biến, và chỉ còn mình anh nằm dưới gốc cây.
Tất cả đều chẳng còn gì hết, chỉ còn mình anh nằm dưới gốc cây...
8. Hoang mạc - Người cũ - Nỗi mệt mỏi của tình yêu
Tôi đã từng đến nơi ấy. Hoang mạc cát và những ngôi đền cát, vàng rực dưới nắng. Một sắc vàng mang vẻ trầm tư, vỡ vụn của ký ức. Trong gió, cát rào rào thổi. Những cụm cây cỏ rải rác lay lắt bơ phờ. Những ngôi đền lặng im. Hình thù điêu khắc lặng im. Đá lặng im. Nhìn ra xa, chỉ thấy núi nhấp nhô, lặng im.
Với tôi, đó là hình ảnh tiêu biểu nhất của sự vô tình. Nơi đó, mình sẽ rơi xuống, và bị lấp đi. Nghe thanh âm của thời gian thổi qua. Vĩnh viễn như sao trời. Ghi khắc vào trong tâm trí tôi những hình thù méo mó quái dị.
Sáng hôm ấy Thiên Thiên đến tìm tôi. Khi thức dậy, tôi thấy mình đang nằm trên sô pha đặt trong phòng khách. Chống cằm lên tay, Thiên Thiên ngồi đối diện tôi, quan sát tôi nặng nề ngồi dậy với nụ cười thoáng qua rất nhẹ. Bên ngoài mưa ào ạt, nghe rõ tiếng đập của những cánh cửa trong gió.
Sao em lại ở đây?
Đến xem anh thế nào. Nghe anh nói chuyện tối hôm qua rất không ổn.
Tóc Thiên Thiên buộc ra sau, khuôn mặt trang điểm rất nhẹ, để lộ một đường viền đen mờ quanh mắt, như thể cô đã thiếu ngủ nhiều ngày.
Có sao đâu. Tôi đứng dậy, tự rót cho mình một ly nước, thấy đầu vẫn chuếnh choáng. Nền nhà dưới chân tôi dập dềnh như trên một con tàu. Thiên Thiên nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên.
Không có ai ở đây với anh sao? Thế mà nói là không có gì.
Chuyện đó thì có liên quan gì?
Anh biết những gia đình trên thế giới có truyền thống tự tử không? Người ta nghi ngờ rằng có thể do di truyền.
Suýt nữa thì tôi bật cười. Nhưng tôi chợt nhận ra sự hiện diện của Thiên Thiên trong căn phòng lạnh lẽo này sau một thời gian dài vắng bóng lại đem đến mùi hương kỳ lạ vào không khí nơi đây. Mùi thơm thơm của da thịt con người quanh quẩn cùng hơi mưa.
Vậy là em lo cho anh nên đến đây?
Bọn mình đâu phải trẻ con. Thiên Thiên nhún vai. Nói chia tay là bo bo xì không thèm nhìn mặt nhau nữa sao? Trừ phi anh không muốn nhìn thấy em, em đi ngay.
Không, anh vẫn xem chương trình của em mà.
Thiên Thiên bật cười. Cầm ly nước, tôi ngồi lại xuống chiếc ghế đối diện cô, khẽ day trán. Cơn đau đầu vẫn chưa dứt.
Nếu thấy mệt thì anh nghỉ đi. Dù sao hôm nay thì anh cũng ngủ đến trưa rồi.
Một người say việc như em mà cũng có lúc khuyên thế sao?
Sao lại không? Hồi bé, những lúc không muốn đi học, em bảo với mẹ là bệnh rồi, cho em nghỉ. Hồi đó mẹ em làm việc trong khu lưu niệm gần cảng, nó giống như một công viên với đủ thứ hồ phun nước, trảng cỏ, lại ở ngay bên cạnh sông. Hồi đó còn có rất nhiều bươm bướm, loại bướm màu tím, nhỏ như đầu ngón tay ấy. Thế là em suốt ngày lang thang bắt bướm, đến lúc lên cơn sốt thật.
Mẹ em làm gì ở đó?
Trong căn-tin. Có những đêm em phải ngủ lại ở sau bếp. Em ghét căn phòng đó. Bao giờ cũng chứa cả đống bao tải thịt, tim, gan, phèo, phổi, xương, da... chồng lên nhau, tanh rình, máu nhỏ tong tong. Những cái thau chậu nước múc từ sông lên đục ngầu, hôi thối. Đầy xoong chảo đen kịt muội than. Bếp ăn tập thể là nơi dơ dáy bẩn thỉu nhất trần gian.
Em bao giờ cũng đầy ắp bất mãn.
Không đâu. Hồi bé em đâu có thế. Hồi đó thì nhìn xung quanh ai cũng khổ, thấy mình chịu khổ là đương nhiên. Nhưng mà sau này nghĩ thì chẳng tội quái gì mình phải chịu khổ cả. Chỉ có kẻ nhu nhược hoặc những tên lừa gạt mới đi ca ngợi cái khổ. Khổ sở là thứ đáng lẽ nên căm ghét, cực kỳ căm ghét.
Vậy có hạnh phúc hơn không?
Thiên Thiên im lặng. Có những thứ quan trọng hơn hạnh phúc. Cuối cùng, cô nói. Có lần, em gặp vị hoàng tử từ một đất nước rất xa. Anh ta hỏi em tại sao lại chọn công việc này. Loại công việc mà bao giờ cũng phải trét son phấn đầy mặt, cười suốt từ khi thức dậy đến lúc nằm xuống giường. Loại công việc mà em đã phải trả giá qúa nhiều cho nó. Em trả lời, anh có chọn lựa để làm hoàng tử không? Ta phải trả giá cho bất cứ điều gì mà ta có. Nhưng em đã được chọn lựa. Hạnh phúc làm người ta nhu nhược.
Em cũng từng phỏng vấn một nhà văn nữ trẻ tuổi, hỏi rằng tại sao cô ấy lại chọn cuộc sống cô độc để chìm vào con chữ. Cô ấy trả lời, Loại người như tôi được nuông chiều đến mức trở thành ích kỷ, từ ích kỷ trở thành cô độc. Đã đánh mất khả năng tin tưởng vào bản thân mình. Không tin mình đem được hạnh phúc cho người khác. Cũng không tin mình có thể yêu được người khác hay được yêu thương. Tin tưởng qúa nhiều nên giờ đây lại hóa ra nghi ngờ. Bao giờ cũng phải cố gắng để biến mình thành một loại tiêu chuẩn gì đó, rốt cuộc lại không thể chấp nhận điểm yếu của bản thân cũng như ở người khác. Vừa thực dụng mà cũng qúa nhiều mơ mộng. Đầy khiếm khuyết nhưng lại đòi hỏi qúa cao. Cuối cùng thấy rằng chỉ có tồn tại một mình là yên ổn nhất. Không phải phán xét, cũng chẳng cần đối phó. Cho rằng sự cảnh giác đầy hèn nhát là thông minh, sự nghi ngờ đầy ích kỷ là thận trọng, sự thiếu khả năng hòa nhập là cô đơn. Cho rằng mình xa lạ với thế giới ô trọc nhưng thực ra lại là không dám bước vào. Cho rằng lòng người lạnh lùng tàn nhẫn nhưng thực ra lại không chấp nhận được nguyên lý tất nhiên của cuộc sống. Than thở về những điều dĩ nhiên. Đau buồn vì cảm giác hơn là vì hiện tượng. Âu cũng là sự huyễn hoặc tự giết dần giết mòn mình.
Mỗi khi nghĩ đến những lời ấy, lại thấy ít ra mình cũng vui vẻ lắm. Phải như em, em chỉ nói: Vì hồi còn nhỏ, mỗi lần thấy mặt em là mẹ lại bảo, con vào bếp làm cơm đi. Em chán ghét chuyện đó đến nỗi có lần ước gì mình không có gia đình cho xong.
Người ta thường tự cho rằng mình chìm vào biển, nhưng chẳng qua vì người ta không thấy, không cảm được xung quanh mà thôi. Biết đâu họ lại như con kiến rơi vào chậu nước rửa bát lềnh bềnh thối hoăng thì sao.
Cơn mưa bên ngoài ngày càng lớn. Tiếng nước sầm sập ào xuống như thể một dòng thác. Tôi chợt nhớ đến những ngày như thế này, mình đã từng ngả đầu vào vai Thiên Thiên, để cơn buồn ngủ lười nhác xâm chiếm trong hương nước hoa Chaconne nhẹ bỗng. Người của ngày xưa ấy vẫn ở đó, nhưng với tay cũng không thể chạm vào được nữa.
Vẫn có nhiều điều anh không biết về em. Tôi nhẹ cười. Thiên Thiên nhướng mày.
Làm sao mà anh biết được. Nếu muốn biết tất cả thì em phải kể từng ngày, từng ngày trước kia cho anh à?
Nếu như có thời gian, anh sẽ nghe. Tôi thầm nghĩ. Đó là vì tôi quan tâm hay vì tôi đang muốn nghe chuyện của người khác để lãng quên vấn đề của bản thân mình? Tôi không thể phân biệt được tình cảm với sự ích kỷ, thật lạ là bây giờ tôi mới nhận ra. Thật đơn giản để với tay chạm vào một con người trong thành phố đông đúc này, thật dễ dàng để nhìn và cảm thấy sự hiện diện của con người, nhưng biết về họ là chuyện không thể. Sau khi chia tay, tôi mới biết thế giới của Thiên Thiên không chỉ bó hẹp trong một góc cầu thang tối. Nếu cứ sống với nhau cho đến hết một đời, có khi cũng không nhận ra, không biết được những điều như thế.
Mối quan hệ được gọi là tình yêu nhiều khi ở một mặt nào đó cũng rất hời hợt. Cho nên người ta mới có thể rời bỏ nhau khi không còn yêu nữa.
Em nấu cháo rồi, anh ăn bây giờ không? Thiên Thiên hỏi. Tôi gật đầu. Cô đứng dậy, quay lưng đi vào bếp. Nghe tiếng chén đũa vọng ra. Cả tiếng Thiên Thiên hát khe khẽ.
Ngày còn yêu nhau, tôi thường đưa Thiên Thiên ra ngoài. Bàn ăn phủ vải trắng. Pha lê chói sáng. Nến thơm lung linh. Nhìn qua cửa sổ thấy thành phố lấp lánh sáng, dù trong nắng, trong mưa hay trong đêm đen. Mỗi người một đĩa, một bộ dao nĩa. Có người phục vụ đem ra và dọn đi. Chỉ ngồi đó, thấy thành phố lấp lánh sáng.
Tình yêu đôi khi cũng là thứ rất phù phiếm. Hay con người làm cho nó thành phù phiếm bằng việc mơ mộng và xây đắp qúa nhiều.
Cháo Thiên Thiên nấu rất đạm bạc. Không thịt, không trứng, chỉ có tiêu và hành. Tủ lạnh nhà anh chẳng có gì hết, mà trời mưa to không ra ngoài được. Cô nhún vai. Em không ăn à, tôi hỏi. Lúc anh ngủ, đói qúa em ăn rồi. Giờ chỉ thấy mệt thôi. Vậy em đi nghỉ đi, mưa xem ra còn lâu mới tạnh. Thiên Thiên gật đầu, đứng dậy mà không cần tôi chỉ cô đến ngủ ở phòng nào.
Hương thơm vẫn quẩn quanh trong không khí một lúc lâu sau khi cô đã rời khỏi phòng. Vừa ăn, tôi vửa nghĩ ngợi vơ vẩn, về căn nhà cũ, về mẹ và em, cả về những gia đình có truyền thống tự sát mà Thiên Thiên nhắc tới. Ba tôi nói đúng, trong cô độc thì người ta suy nghĩ qúa nhiều, đó là điều không nên. Nhưng tôi cũng đang cảm thấy mệt với những mối quan hệ của con người. Quen Thiên Thiên là một điều tốt, vì đôi lúc trống vắng thì tôi chỉ cần nhìn thấy cô trên tivi là đủ. Việc này nghe ra đúng là rất buồn cười.
Bỏ bát cháo đã ăn hết vào chậu rửa, lần chần một lát, tôi đi tìm Thiên Thiên.
Cô đang ngủ trong phòng khách đã lâu không có người ở. Ánh sáng mờ nhạt bên ngoài lọc qua tấm màn cửa sổ không đủ xóa tan bóng tối lờ nhờ. Mưa vẫn sầm sập bên ngoài. Hương thơm quen thuộc chan đầy không khí, lẫn với vị xưa cũ của căn phòng, gợi nhắc đến mùi một bông hoa đã khô bên hiên. Thiên Thiên nằm yên, có vẻ như đã ngủ say. Cô bao giờ cũng trong một tình trạng thiếu ngủ trầm trọng. Ngay cả khi còn bên tôi, sau khi rời tôi ra, cô đã có thể ngủ ngay như chết rồi.
Tình yêu nhiều khi cũng là sự hao phí sức lực và thời gian. Để đổi lấy một vài khoảnh khắc. Một mối quan hệ nghiêm túc bao giờ cũng rất mỏi mệt.
Tôi khép cửa, trở lại phòng mình. Trong qúa khứ, những ngày mưa thế này, chúng tôi thường ngủ trong vòng tay nhau. Ngay cả lúc mới yêu, ái tình của chúng tôi cũng mang vẻ trầm tĩnh, chậm rãi và đầy cân nhắc. Chẳng ai là trẻ con hoặc qúa đam mê để lao vào nhau. Chẳng ai qúa thần thánh hóa hoặc qúa tin tưởng qúa một điều gì. Nhiều khi nghĩ chúng tôi như một cặp đã ở bên nhau hàng chục năm, thân quen đến mức trở thành hờ hững.
Dù sao, ở bên cạnh Thiên Thiên rất vui. Tôi nghĩ thầm, ngồi xuống chiếc giường lớn. Chợt đưa mắt về bên kia, khoảng trống phủ trên tấm vải trắng. Đã từng có người ở đó, cô gái với gương mặt lờ mờ không rõ dáng hình.
Và tôi nghĩ về hoang mạc một ngày gió lớn rào rào cát xoáy.
9. Biển Đỏ - Ký ức - Yêu Thương của tôi
Coi vậy mà Liên Hoa cũng đã từng yêu. Người cô yêu là thằng bạn thời đại học của tôi: Hồng Hải. Tôi chỉ biết được điều đó sau cuộc gặp gỡ với cha mẹ Liên Hoa, khi mẹ cô nhắc đến chuyện ngày xưa cô đã từng viết thư về nhà kể về cậu bạn trai cùng trường. Ra đó là cháu, bà nói, mắt ấm áp như cười. Tôi gật đầu, tất nhiên, biết rằng đó chẳng thể là tôi.
Hai người chia tay rồi chứ? Tôi hỏi ngay lập tức khi nghe đến cái tên Hồng Hải. Liên Hoa nhận ra vẻ kinh ngạc đến hốt hoảng ấy, cười khẽ.
Chứ anh nghĩ cái gì? Em với anh ấy thậm chí còn chưa bao giờ hẹn hò nữa là.
Chậc, tôi định nói, nhưng thôi. Đã mấy năm rồi tôi không gặp thằng bạn cũ, tuy vẫn nghe tin tức của nó. Hiện thời nó đang hớn hở ở một thành phố Đông Âu nào đó, chắc thế. Nó lúc nào cũng hớn hở, vui vẻ và hạnh phúc, đến mức không hề để tâm đến chân mình đã đạp lên cái gì. Vẻ bề ngoài, có thể nó rất giống với Liên Hoa, nhưng bên trong thì khác nhau như qủa ổi so với qủa trám.
Em biết chứ, với anh ấy thì chẳng đi đến đâu cả, cho nên chuyện cũng chẳng có gì. Liên Hoa vẫn cười, hai bàn tay đan lại sau gáy, hơi ngửa đầu ra sau. Khoảng sân sau ngôi nhà trắng đã được lắp thêm đèn, ánh sáng vàng rọi trên sỏi lát lạnh lẽo. Đêm yên tĩnh, không một ngọn gió. Cây cối trong vườn lặng phắc.
Anh nhớ lần em bỏ đi lúc đang học đại học chứ? Lần ấy em đến tận Biển Đỏ để ngắm nhìn nơi mang tên anh ấy. Anh không thể hình dung ra được màu đỏ như thế đâu khi chưa nhìn thấy nó. Ánh sáng của hoàng hôn và mặt nước đỏ cuồn cuộn, sóng cũng đỏ, rong rêu cũng đỏ. Bao la. Choáng váng. Như máu khắp thế gian đã tạo nên vùng nước này. Màu đỏ ấy đổ ập xuống em như một cơn ác mộng. Em khóc suốt một đêm, rồi cuối cùng quyết định dứt bỏ anh ấy.
Tôi im lặng, không biết phải nói gì. Có những chuyện xảy ra ngay bên cạnh mà tôi không hề hay biết. Ngày ấy, Hồng Hải cũng có đôi lần đi cùng tôi và Liên Hoa, nhưng ngoại trừ vài ba câu chọc ghẹo thì giữa hai người chẳng hề biểu lộ bất cứ gì được gọi là cảm tình. Hồng Hải mải mê với những trò vui của nó hơn là chú ý đến cô gái có vẻ không bao giờ lớn bên tôi.
Anh ấy không bao giờ biết đâu, chuyện em yêu anh ấy đấy mà. Liên Hoa nghiêng đầu, hơi tặc lưỡi. Nhanh nhỉ, mới đó mà đã hơn chục năm rồi. Anh ấy vẫn lông bông thế, đúng không?
Em có thể gọi người khác là lông bông à? Tôi cười, cố gắng đùa. Bóng mờ của nụ cười thoáng qua gương mặt Liên Hoa.
Em khác anh ấy. Em không để bất cứ người đàn ông nào chạm vào mình. Em không để ai làm vấy bẩn mình. Không giống như anh ấy.
Sao cơ?
Liên Hoa ném về phía tôi vừa hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn một cái nhìn rất nhanh.
Hồi còn ở bên đó anh cũng biết chuyện của chị Mai mà. Hai người ấy yêu nhau, nhưng anh ấy vẫn đi với người khác. Phát hiện bao nhiêu lần, thề thốt bao nhiêu lần, giận dữ rồi làm hòa bao nhiêu lần, thật giống như diễn kịch. Nhưng mà cuối cùng chị ấy cũng ra đi vì không thể cải tạo nổi cái kẻ không hề có chút khả năng kềm chế bản thân đó. Điều tức cười là anh ấy yêu chị Mai thật.
Ờ.
Anh đừng có làm bộ à ừ thế, trong khi anh biết rõ nhất. Nói thật đi, hai anh từng rủ nhau đi hút cocaine, đúng không?
Chỉ có một hai lần gì đó. Tôi gật đầu trước đôi mắt đang cau lại của Liên Hoa.
Vậy đó. Cô nhún vai. Anh ấy chỉ vui sướng khi làm chuyện xấu. Mình đưa cho anh ta một ly nước, anh ta sẽ không uống dù khát khô cổ mà lại đi đập vỡ ly vì nghe tiếng vỡ rất vui tai. Anh ấy đen tối từ tận trong bản chất, đụng đến chỗ nào để bóc tách ra thì cũng chỉ toàn rác rưởi, ung nhọt thối rữa.
Đừng nói là vì vậy nên em có ý nghĩ "giữ mình trong sạch" suốt đời?
Ừ, vậy đấy, rồi sao?
Liên Hoa nhìn xoáy vào tôi, hất cằm như thách thức. Tôi nhìn ra hàng rào cây đen thẫm trong đêm, lắc đầu.
Anh không hiểu nổi em.
Anh nói câu ấy đến lần thứ một trăm hay một ngàn rồi đấy. Sao cũng được, chuyện của ba mẹ giải quyết xong rồi, tuần sau em sẽ lại lên đường thôi.
Ừ. Tôi gật đầu, không rời mắt khỏi bóng cây yên lặng. Đêm mùa hạ lặng gió vẫn hanh hao hơi nóng không thoát ra được trong bức tường cây. Ngồi nơi đây, vẫn trong ánh đèn vàng và hoàn toàn xa khỏi cái bóng nghiêng nghiêng của cây xoài giữa vườn, tôi vẫn cảm thấy chờn chợn. Bóng tối nhảy múa bên ngoài, xung quanh tôi, chắn lối cửa ra. Tôi đã lớn lên nơi đây, chưa bao giờ biết sợ những câu chuyện ma quái bao trùm ngôi nhà này, nhưng năm tháng đã phủ lên nó một sự xa lạ đến gần như đe dọa. Ngày xưa, tôi đã từng là một phần của nó. Bây giờ, tôi là kẻ thù hằn nó. Hoặc là nó thù hằn tôi. Sự ghét bỏ đó tôi có thể cảm thấy được trong từng viên gạch lát.
Ghét bỏ. Đó là cảm giác thực sự của tôi với qúa khứ của mình. Giờ đây thì tôi nhận ra.
Tôi đã từng ru mình trong hình ảnh của tán cây với muôn ngàn đốm nắng những buổi trưa tĩnh mịch. Tôi đã tưởng nhớ khu vườn rợp tán cây với những giấc mơ lơ đãng. Tôi đã cố gắng để ghi nhớ tuổi mười sáu của mình bằng những hình bóng tươi đẹp, ngay cả trong những phút giây cô độc.
Nhưng tôi cũng căm ghét những ngày ấy vô cùng. Tôi căm ghét sự cô độc ấy, những mất mát đã từng xảy ra. Tôi đã chạy trốn qúa nhanh, qúa xa, qúa gấp gáp để không nhận ra được nỗi căm ghét ấy. Nó tạo ra một khoảng trống trong trí nhớ của tôi, kéo giãn một vài hình ảnh khác ra để thay thế. Tất cả như chiếc bóng trượt dài sau tôi, chỉ đợi đến khi mặt trời đi qua gần hết vòng quay của mình để xuất hiện trước mắt. Vậy mà tôi đã không thấy. Chưa bao giờ thấy.
Màu đỏ ấy đổ ập xuống em như một cơn ác mộng. Tôi nhớ đến những lời Liên Hoa vừa nói. Chợt nghĩ, thật ra thì tôi có thể hiểu cô- Yêu thương nỗi căm ghét ám ảnh của mình.
Khát khao. Đó là những từ đã bị ngăn cấm nói ra. Chỉ nghe tiếng thì thầm như hơi thở giữa phố dài. Đau đớn. Đó là từ dành cho những người can đảm hoặc lời chế giễu dành cho kẻ hèn nhát, nhưng cũng đã từng bị ghét bỏ. Biển Đỏ. Tôi nghĩ đến cái nơi ấy, mảnh đất mà tôi chưa từng đặt chân đến bao giờ. Phá tan mọi giới hạn, lao vào nó. Tự làm tổn thương mình. Chà đạp những gì mình đã từng tôn thờ. Tôi nhớ đến cảm giác của làn khói trắng bốc lên từ cuộn giấy bạc trong cái quán dành cho người da đen mà Hồng Hải đã dẫn tôi vào. Nhạc Jazz buồn, giọng ca nhừa nhựa, mùi mồ hôi tanh, mùi da thuộc lẫn trong hơi thép. Tất cả đã lung linh sáng như những đốm nắng xuyên qua tán cây, đem đến lệ dâng đầy trong mắt.
Cái ảo giác ấy khiến tôi không bao giờ đụng đến cocaine lần nữa.
Tôi căm ghét tuổi mười sáu của mình. Tình yêu đầu. Những trò chơi và truyền thuyết cổ xưa. Hoa sao. Hoa mai. Bí mật. Tan vỡ. Cái chết. Sụp đổ. Chạy trốn. Mất mát- không có Hồi sinh. Tất cả đã tan ra như đốm sáng biến mất sau tán cây khi nắng tắt.
Tôi nhìn mãi vào bóng cây đen thẫm, đến mức hình dáng của nó ghi dấu vào trí nhớ tôi suốt đêm hôm đó, ngay cả khi tôi đã từ biệt Liên Hoa cùng gia đình cô ra về.
Thiên Thiên à, em nghe anh nói được chứ? Hôm nay anh nhận ra mình rất căm ghét một thứ đã từng yêu thương. Không, đó không phải là em đâu. Không, anh vẫn yêu thương nó, thật đấy. Nhưng anh thấy qúa xa lạ với nó, rồi anh chuyển sang ghét nó. Đó có phải là những gì anh đã thực sự cảm thấy không? Thật ra thì cảm giác của anh lúc đó là gì vậy? Anh không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Những điều ấy, tôi chỉ nói trong tâm trí mình. Thiên Thiên đang ở trong tivi, đọc một bản tin nào đó. Cô có cái miệng xinh xắn, khi cười vành môi cong lên như trăng khuyết. Những chuyện như vậy, chỉ sau khi chia tay rồi tôi mới nhận ra. Tựa bóng đổ trượt dài trong hoàng hôn, nỗi nhớ ngày càng xa vời vợi nhưng lại lấp dần con đường hun hút trước mắt. Diệp cũng là một hình ảnh như thế, nỗi nhớ đầu tiên của tôi khi gợi nhắc đến thời niên thiếu. Dù gương mặt cô thì tôi phải mất một lúc lâu mới hình dung lại được.
Dù sao, tất cả đã qua rồi. Dù yêu hay ghét thì cũng chẳng còn mấy ý nghĩa.
Anh không biết cách tha thứ cho chính mình.
Liên Hoa đã nói câu ấy trong một lần say rượu, khi tôi đâm xe vào một cột điện. Trời mùa đông lạnh, chúng tôi co ro ngoài tuyết đợi xe. Vừa nhảy loi choi để giữ ấm, Liên Hoa vừa cười bảo, Có chuyện gì đâu. Mắc sai lầm là chuyện rất đương nhiên. Trả giá cho nó, rồi quên đi. Chỉ sợ nhất làm rồi không quay lại được, chứ vẫn còn sống thì việc gì phải bận tâm qúa nhiều.
Tivi trong quán đổi sang kênh khác. Tôi trả tiền, bước lang thang trên đường. Đường đã thưa người. Ánh đèn loãng ra. Trên những ngôi nhà cao, nhiều cửa sổ cũng tối lại.
Mẹ hẳn vẫn còn đang ngồi trước bàn thờ, tôi chợt nghĩ. Không có tháng năm, chẳng có đêm ngày, tất cả chỉ là sự chờ đợi khuây khỏa đến một giây phút an nghỉ vĩnh hằng. Mẹ đã để tôi ở lại, chẳng hề một lần ngoái nhìn. Tôi là sự tồn tại còn lại của tội lỗi bà đã gây ra trên cõi đời này, là dấu tích của tủi hổ và xót xa. Tôi là kết qủa được tạo thành từ vết rạch ngang qua trái tim hai con người. Tôi chưa bao giờ được yêu thương.
Mẹ cũng không yêu chúng ta. Giấu mình trong căn phòng tối, em tôi đã khóc. Trong cơn say cuồng đớn đau của thuốc phiện, em tôi đã khóc. Không ai yêu chúng ta cả.
Chuyện đó có quan trọng gì đâu. Hình như tôi đã trả lời như thế. Em vòng tay ôm lấy tôi, tiếng nấc khàn.
Em yêu anh mà. Em yêu anh. Em yêu anh. Em yêu anh. Em yêu anh.
Không. Em không yêu anh đâu. Em chỉ yêu chính bản thân mình thôi. Em chỉ muốn anh yêu em thôi. Tình yêu mà em muốn là một sự trao đổi, em có nhận ra không? Anh không trao đổi bản thân mình với ai hết. Nên anh sẽ ném tình yêu dành cho em đi. Anh sẽ ném điều đã từng tồn tại ấy đi.
Người ta có thể phản bội anh. Nhưng không ai được đưa ra điều kiện với anh.
Kể cả em. Yêu Thương của tôi.
10. Mắt giếng - Tiếng đàn trong tuyết - Hư vô
Em tôi là một thiên tài, tôi tin chắc như thế. Trái ngược với thằng tôi ham chơi lêu lổng, biết mỗi thứ một ít nhưng chẳng làm được gì, nó giỏi trong tất cả những môn học, những ngành nghệ thuật mà nó chạm tay vào. Âm nhạc, hội họa, thậm chí là cả điêu khắc, những tác phẩm mà nó làm ra trong cuộc sống ngắn ngủi của mình chất đầy căn hầm dưới nhà tôi. Căn hầm không ai còn đặt chân đến nữa.
Nếu được sinh ra vào một nơi khác, nó đã là một niềm tự hào vô bờ bến của bất cứ ai.
Nhưng không, những gì nó làm ra chỉ được phủ vải kín trong bóng tối, trong những ngăn tủ đầy mùi gỗ. Cánh cửa chỉ được mở ra, tấm vải chỉ được lật lên sau cái ngày mà chủ nhân của chúng không còn trên cõi đời này. Thứ duy nhất mà nó chia sẻ cho người khác là âm nhạc. Trong những đêm mất ngủ, nó ôm đàn ra hàng hiên ngồi hát khe khẽ, bên cạnh là giấy bút ghi lại những bài hát mà nó sáng tác ra. Những bài hát chưa bao giờ được hát lên.
Đêm cuối cùng đứng trên sân khấu trong một ngày hội trường, nó rực rỡ, chói sáng và giọng hát của nó tạo thành mưa sao rơi xuống người bên dưới. Nó hát bài ca của người khác, đôi mắt buồn trên sân khấu có phông nền trắng, chỉ có một chấm đen ở giữa.
Anh biết đó là gì không? Mắt giếng đấy. Nó nói khi lễ hội đã tan, mọi người đã ra về gần hết, chỉ còn nhóm dọn dẹp ở lại. Nó nghiêng đầu quan sát tấm vải trắng đang được gỡ xuống. Em thiết kế ra nó đấy.
Nghĩa là gì?
Anh đã từng ở trên cao nhìn xuống một cái giếng chưa? Sâu hút, tối đen, nước long lanh sáng, phản chiếu bầu trời bên trên. Giống như một con ngươi mắt giương lên dõi vào trời vĩnh viễn. Cũng đen như thế, cũng sáng trong như thế, cũng tối như thế. Anh thử nghĩ về nguồn gốc cái giếng xem nào. Người ta dò mạch ngầm trong đất, rồi người ta đào. Nước phụt lên. Người ta xây thành giếng lại. Cái mắt ấy là thứ được tạo thành bằng cách đâm thấu vào lòng đất.
Em không thấy cái cách diễn đạt của mình quái đản lắm sao?
Không. Bây giờ thì em nghĩ, khi mạch ngầm mất đi, giếng cạn thì nó sẽ trở thành gì nhỉ? Hốc mắt à? Lúc đó nó còn có thể thấy được gì nữa không?
Giờ đây, khi nghĩ lại về câu chuyện trên sân trường ấy, tôi lại cảm thấy ngay từ lúc đó, em tôi đã có triệu chứng của sự cuồng loạn bất định. Nghệ thuật đã cứu nó, an ủi nó, nhưng đồng thời cũng ném nó vào một thế giới say cuồng khác, nơi nó chỉ tìm được niềm vui trong ảo giác. Khi thế giới hiện thực không thể đáp ứng, nó tìm đến với ma túy như một lẽ đương nhiên. Hẳn nó đã bay lơ lửng trên cao, nhìn xuống cái mắt giếng ấy trong một lần thăng hoa trong khói trắng, quan sát bằng cái nhìn của kẻ say đắm với nỗi đau.
Thiên tài không thể sống lâu. Có lần, Thiên Thiên nói khi dạo bước qua những bức tranh trong một gallery. Lời của cô chẳng nhắm vào bất cứ ai, nhưng cũng làm tôi giật mình.
Có lần, trong một đêm tuyết rơi ngập trên sân trường đại học, tôi đã leo lên sân thượng, đàn thử một vài bài hát mà em để lại. Những nốt nhạc bốc cháy như lưỡi lửa lúc gần tàn đi trong gió, rì rào như bọt sóng ngấm sâu vào cát, thì thầm như nắng buổi hoàng hôn. Vừa mê đắm vừa xót xa, vừa níu kéo vừa vô vọng. Trôi tuột đi cơn mộng lúc vừa tỉnh giấc, không để lại cho người ta chút bàng hoàng. Đẹp đẽ, mỏng manh, bỏng cháy. Bỏng cháy, đẹp đẽ, mỏng manh.
Tôi đàn. Và nhìn tuyết trắng trút xuống ngày càng dày. Phong kín đêm đen. Rơi.
Xuyên qua bóng tối.
Bên kia là lãng quên. Tưởng chừng đưa tay ra là chạm đến được. Bên kia là nỗi nhớ. Tưởng chừng bước chân đến là có thể trở về.
Trở về đâu? Căn phòng tối ngập tràn tiếng nấc? Trở về đâu? Bóng nắng rát bỏng mắt nhìn?
Gió nổi. Giấy bay tan tác. Chao liệng xuống khoảng không mờ màu tuyết trắng. Mình giấy mỏng manh, trắng lóa. Không giữ lại. Bất cứ một trang nào. Dây đàn lạnh. Những thanh âm cuối cùng cô đặc, đứt lìa.
Những bài hát không bao giờ được cất lên đã biến mất trong hư vô. Tiếng hát của thiên thần lịm tắt trong tro bụi. Tôi là người hủy hoại. Chỉ có mắt giếng nhìn tôi trân trối trong lặng câm.
Bầu trời như mắt giếng trân trối nhìn tôi trong lặng câm.
Em là một thiên tài. Điều đó cũng vô nghĩa như khi khen ngợi một đám mây. Em biến mất. Điều đó cũng vô nghĩa trong cuộc đời như sự biến mất của một đám mây. Em yêu tôi. Điều đó cũng vô nghĩa như dõi nhìn vào mắt giếng để chỉ thấy chính mình.
Em ngốc nghếch của tôi, đừng bao giờ mộng tưởng qúa cao về vị trí của mình.
Những gì ở qúa cao rồi sẽ rơi, như nước trong mây, như cánh chim rời rã. Hoặc chúng sẽ buộc phải đi mãi trong một vòng tròn, trong một qũy đạo hay trong hành trình vô định. Chúng ta qúa nhỏ bé để rơi. Chúng ta sẽ rơi, nhưng không phải lúc này. Lúc này chúng ta đang quay tròn, quay tròn trong một vũ điệu đẹp đẽ chán ngấy. Chúng ta sẽ rơi. Rơi vào hủy hoại. Biến mất trong mắt giếng.
Em đã viết như thế, nhớ không em?
Hư vô nhớ được gì hả em?
Em và anh, chúng ta lớn lên bên nhau. Anh chỉ hơn em một tuổi. Em đã ở bên anh từ trước khi anh nhận ra. Em là hồi ức đầu tiên của anh về những gì ở ngoài bản thể mình.
Để anh nhận ra những gì không phải là mình thì sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Em ngốc nghếch của tôi, đừng bao giờ mộng tưởng rằng có thể níu giữ được bất cứ điều gì.
Những bài hát không bao giờ được cất lên của em vẫn còn đầy trúc trắc, em biết không? Vì chưa bao giờ được hát lên, em chỉ có thể nghe được chúng trong tâm thức. Tâm thức chưa phải là tất cả, không thể thẩm định được tất cả đâu em. Những bài hát của em trúc trắc như tiếng nấc.
Em ngốc nghếch của tôi, đừng khóc.
Những bài thơ của em, những bức tranh, tượng, cả truyện và hoa, anh không bao giờ nhìn đến chúng. Anh đem chúng cất xuống tầng hầm, và ném đi chìa khóa. Em không muốn chia sẻ chúng cho bất cứ ai khi còn sống. Thế thì chúng sẽ sống mà không được sẻ chia cho bất cứ ai. Chúng sẽ ở trong hoang tàn và mục rữa, vui không em?
Hư vô cảm được gì hả em?
Em ngốc nghếch của tôi, đừng bao giờ mộng tưởng rằng em có thể yêu bất cứ ai.
Anh yêu em ngay cả khi biết em không bao giờ thuộc về mình, ngay cả khi em khóc trong ảo giác, ngay cả khi em rơi và trượt ngã, ngay cả khi em không yêu anh. Em có làm được điều đó không?
Không.
Hư vô biết được gì hả em?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro