Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Hối hận muộn màng

Chỉ một lần gặp gỡ lại đem trái tim trao đi...

Ngày trước, cô vì tình yêu mà lấy anh, nhưng anh lại vì gia sản gia đình cô mà cưới cô. Cô biết điều đó...
Ngày trước, cô ngây thơ, tin tình yêu của mình có thể cảm hóa trái tim lạnh giá của anh. Nhưng niềm tin vào tình yêu của cô đã bị anh giết dần qua từng ngày...
* * *
Cưới cô về, anh chăm sóc, chiều chuộng cô. Nhưng trong mắt anh chỉ toàn chán ghét. Cô nhìn thấu, nhưng cô tin qua thời gian anh sẽ thay đổi. Và rồi anh thay đổi thật...
Mẹ mất ngày cô còn bé, bây giờ đến bố cũng rời đi. Cô đau khổ tuyệt vọng, anh luôn bên cạnh cô.
Cô mang thai đứa con của anh. Anh vui sướng ôm cô vào lòng thì thầm. "Cuối cùng anh cũng có được một đứa con rồi"
Cô chuyển tất cả tài sản bố để lại cho mình sang tên anh. Vì cô nhận thấy trong mắt anh đã có ánh cười, anh đã yêu...

Để rồi, trớ trêu thay, tình yêu của anh lại chỉ dành cho đứa con trong bụng cô và người con gái ấy.
Anh dọn hẳn tới chỗ cô ấy sống, mỗi tháng chỉ quay về một lần đón cô đi khám thai. Cả căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi cô với những đêm dài âm thầm rơi nước mắt. Rồi chợt nhận ra, lúc cô có thai, anh nói là con của "anh" chứ không phải của "chúng ta".
* * *

Người con gái ấy, xinh xắn, hồn nhiên, được anh hết mực yêu thương...

Cô cũng từng như vậy, từng ngây thơ sống trong sự bảo bọc của bố...

Người con gái ấy yêu anh vô cùng, xem anh là cả bầu trời hạnh phúc...

Trước kia, cô cũng thế, chỉ hận không thể đem tất cả những gì tốt nhất đến cho anh...

* * *

- Anh ấy nói em là người anh yêu nhất trên đời này. Anh chưa từng yêu chị.

- Khi xưa anh ấy cũng nói yêu tôi nhất trên đời...

- Xin chị, hãy để anh ấy hạnh phúc. Đừng dùng đứa nhỏ để giữ chân anh...

- Đó là con trai của anh, tất nhiên anh sẽ sống hạnh phúc.
- Chị hãy ly hôn với anh ấy đi! Tội gì phải làm khổ cả ba người chứ? Con chị cứ sinh ra, em sẽ thay chị chăm sóc đứa nhỏ, sẽ nuôi dưỡng nó trưởng thành, sẽ đối xử với nó như chính con của mình.

- Chỉ cần một ngày tôi còn sống, tôi vẫn sẽ là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, con của tôi sẽ có đầy đủ cả bố và mẹ. Cô đừng mơ mộng nữa.
........................
- Anh có bao giờ yêu em chưa?
- Chưa bao giờ. Với cô, tôi chỉ thấy ghê tởm, chán ghét. Tôi chán ghét ánh mắt của bố cô, của những người trong công ty nhìn tôi, đầy rẫy sự nhạo báng và thương hại.

- Vậy sao khi xưa anh đồng ý lấy em?

- Tôi nghĩ cô biết rõ chứ. Nếu không phải gia sản của bố cô giúp tôi vực dậy công ty, đám cưới đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Cho nên, ly hôn đi. Để tôi tự do, cô cũng nên tìm một ai đó mà sống hạnh phúc. Vẹn cả đôi đường
- Anh nói anh không yêu em, anh lấy em vì tiền, vậy tại sao anh lại chọn cô ta?
- Vì tôi yêu cô ấy.
- Không. Anh không yêu cô ta. Cô ta giống em, từ khuôn mặt, khí chất, cho đến tình yêu dành cho anh. Không đủ can đảm yêu em, nên anh chọn trốn tránh, tìm người thay thế em. Anh là kẻ hèn nhát! Là kẻ tàn nhẫn, với em và cả cô ta!
Rồi cô động thai, ngất đi...
Cơn đau bất tận kéo cô tỉnh dậy. Cảm nhận sinh linh nhỏ bé đang trượt dần khỏi tay mình, cô bật khóc. Dù đánh đổi mạng sống cô cũng phải giữ lại đứa con của cô và anh.

.........
- Cô đi chết đi! Chỉ cần cô chết, tôi và cô ấy sẽ được ở bên nhau.
Anh đành lòng buông những lời như vậy khi cô vừa trong phòng sinh ra. Cô đã chịu nhiều đau đớn, đối mặt với cái chết cận kề chỉ vì muốn con trai của anh có thể bình an chào đời.
- Anh chưa từng yêu tôi. Là anh che giấu quá giỏi, hay là tôi ngu ngốc nên mới không nhận ra? Tôi nói cho anh biết. Tôi chẳng còn yêu anh nữa. Tôi cũng không hận anh. Bất cứ thứ cảm xúc nào dành cho anh tôi cũng cảm thấy tiếc. Vì anh không xứng đáng.
............
- Bác sĩ! Bác sĩ! Sản phụ này có hiện tượng băng huyết sau khi sinh. Cần cấp cứu ngay.
Y tá hét lên. Anh nhìn thấy ga giường cô đẫm màu đỏ...

.............
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng chị nhà không qua khỏi. Anh hãy về lo hậu sự. Vì đứa trẻ mới sinh nên còn yếu, anh hãy để qua vài ngày rồi đón về.
* * *
Chuyện cũ kéo về trong giấc mơ...
"Chỉ cần con cưới cô ta, công ty bố con có thể vực dậy."
"Không mẹ ạ. Con cưới cô ấy vì con yêu cô ấy, không liên quan gì tới gia sản..."
................
"Cậu cưới con gái tôi, liệu mà chăm sóc nó cho tốt. Nếu không một đồng cậu cũng đừng mơ hưởng được. Tôi sẽ khiến nhà cậu tán gia bài sản..."
................
"Con rể chủ tịch đó. Mặt mũi cũng đẹp mà tiếc là nhân phẩm không có. Cái thứ vì tiền mà bán thân, có khác gì trai bao?"
Tiếng xì xầm dần dần chìm vào im lặng.

Anh thấy cô, im lặng nhìn anh...Như đứa trẻ bơ vơ tìm được người thân, anh ôm chầm lấy cô mà khóc...

"Hãy tha lỗi cho anh...Chỉ vì không vượt qua được ánh mắt người đời mà suýt nữa đánh mất em, anh hối hận rồi. Anh sẽ không bao giờ đẩy em ra xa nữa, anh sẽ bên em đến hết cuộc đời. Hạnh phúc của em, chỉ có thể do anh mang đến. Anh yêu em, trọn đời trọn kiếp."

Cô cứ mỉm cười ngọt ngào nhìn anh, lâu đến mức anh nghĩ rằng cô đã tha thứ...

"Tôi chẳng còn yêu anh nữa...Tôi cũng không hận anh...Anh không xứng đáng..."
Giật mình bừng tỉnh, anh nhận thấy mắt mình ươn ướt, thì ra là khóc.
Đêm đêm cơn mơ cứ kéo đến rồi đi. Tỉnh giấc, cảm giác đau đớn khi mất cô vẫn cứ chân thật như mới vừa xảy ra hôm qua.
Giấc mơ đó cứ kéo dài mãi...
* * *
- Mẹ mất cũng được 20 năm rồi. Bố còn đợi gì mà không rước ả đàn bà kia về?
- Bố yêu mẹ? Bố không thấy mình giả dối lắm sao? Năm xưa chẳng phải vì ả ta mà bố hại chết mẹ sao...

* * *

Trong căn viện đó, Lăng Bạt ngồi ngẩn ngơ nhìn mọi việc qua tấm gương. Trong gương, người đàn ông ngoài 50 ngồi tiều tụy trước di ảnh của một cô gái trẻ, nước mắt cứ vô thức mà rơi...

- Trường Ân, chàng nói xem, rõ ràng bọn họ đã từng yêu nhau như vậy, cuối cùng lại âm dương cách biệt, có đáng tiếc không?

- Chúng ta cũng yêu nhau như vậy, sao chàng lại nỡ rời bỏ thiếp mà đi? Thiếp còn phải đợi bao nhiêu lâu nữa chàng mới quay về?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro