mộng chồng lên mộng
em ơi có biết chăng, tôi nhớ lắm...
nhớ cái một thoáng đã qua.
nhớ đến những miền hồi ức còn đọng lại.
khi hai ta cùng nhau sánh bước giữa dòng người,
khi lòng ta vẫn còn đang dâng trào cảm xúc mãnh liệt, không thể chia cắt,
tôi vẫn nhớ,
nhớ đến gương mặt non trẻ, mái tóc ánh lục bạc của em khoe sắc ươm màu nằm sâu trong miền ký ức, đổ mượt dưới ánh chiều vàng nhạt nhòa như lần mực kéo dài hòa vào hoàng hôn.
mây tan, những vầng tinh tú ánh lên trong đôi mắt em yêu dấu loang màu xanh xám tựa trầm tư, cứ vậy mà thấm vòng lòng tôi.
không gió, không mây, kẽ tay tôi trôi tuột cố níu giữ hình bóng ấy, em tôi nhẹ nhàng đong đưa, nhạt nhòa tựa như tấm vải mỏng, vội rã ra như khói.
tiếng gió khẽ ngân vang, từ đâu vọng về kéo tôi khỏi giấc miên mang...
ánh nắng của bình minh nhạt màu lên xa, vỗ lên ngực tôi thức giấc dưới tấm chăn ấm mà thấy lòng mình lạnh giá đến lạ.
chiếc giường hôm nay quá rộng lớn để một người yên giấc nhưng lại quá nhỏ bé để ôm hết gọng kìm của nỗi nhớ nhung đang uốn lượn trào ra, khiến lòng nặng trĩu với nghìn vạn ký ức
giọt ban mai ấm êm rơi xuống căn phòng yên ắng chỉ còn có thể nghe thấy trái tim rung lên trong từng khoảng lặng.
khẽ nhìn ánh sáng níu giữ vạt áo, tôi quyết định trôi trong bảo tàng của những ký ức đẹp dịu ngọt như ly viên đường hòa tan trong ly trà nóng... trôi dạt vào miền kí ức có em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro