Ngợp trong vàng son - Chương 3
Convert: KhangNinh
Edit: MakiHorikita6
Chương 3
Buổi sáng khi Lâm Mặc Khôn tỉnh giấc, đã nhìn thấy cô gái nhỏ kia mặc một chiếc váy ngủ in hình chú gấu Teddy đángg yêu bận rộn trong nhà bếp. Cô dường như càng yêu kiều hơn trong chiếc váy ngủ ngắn, rộng lớn thông thoáng, không giống như những cô bạn bạn gái ngoài kia của anh buổi sáng thì mặc quần trong của anh, đặc biệt chờ đợi anh trên giường để hấp dẫn anh. Miệng vết thương dần dần khép lại, cô cũng trở nên thuận theo, ít nhất mặt ngoài như thế. Nhưng anh nhìn ra được cô trong lòng quật cường, cô chọn lựa như vậy, có lẽ là đang trong thời giang thực lực kém khác xa nhau để tự bảo vệ mình, để thương tổn xuống mức thấp nhất. Cho dù là loại biểu hiện giả dối, tại đây hơn nửa tháng, ở trên đả nhỏ tư nhân này, Lâm Mặc Khôn cảm giác được một loại sự bình yên chưa từng có trước đây. Rời xa thế gian gió tanh mưa máu, chính là đang cùng một người con gái dịu dàng trong nhà, loại ấm áp này để cho anh Lâm Mặc Khôn khó mà tin được mình cũng con mẹ nó có thể cảm giác được niềm hạnh phúc đùa vui trẻ con này.
Ngữ Quân vỗ vỗ tay anh, Lâm Mặc Khôn lấy lại tinh thần, nhìn thấy cô, thấy Ngữ Quân cười, nụ cười không màng danh lợi, "Ăn cơm đi."
Lâm Mặc Khôn ngồi phía đối diện, cô cúi đầu, cái miệng nhỏ đang ăn, nhưng lại ăn rất nhanh. Trong lúc có tiếng đồ vật rơi xuống, anh vô thức cầm nó để lên, vừa mới bắt đầu thì vô tình khẽ đụng vào cô. Cô thì tựa như con thỏ nhỏ đã chịu qua kinh hãi, trừng to mắt nhìn anh, hiện giờ đã có thói quen thỉnh thoảng anh chạm vào.
Cô tiếp tục tùy ý ăn vài ngụm, nói : "Em no rồi," liền đã muốn chạy ra bên ngoài.
Lâm Mặc Khôn nhìn cô chỉ ăn mới non nửa bát cháo kia, quát: "Trở về, ăn hết nửa bát cháo."
Cô đứng ở cửa, nắm lấy váy ngủ, nhỏ giọng nói thầm: "Các cô ấy đang đợi em mà."
Nam nhân tựa hồ cũng không thỏa hiệp, lạnh giọng nói: "Muốn anh lôi em lại đây?" Nhìn cô mè nheo cọ lại đây, túm lấy cánh tay cô, đem cô đặt ngang trên đùi, vỗ mấy bàn tay trên cái mông nhỏ nhỏ, cô liền ngoan ngoãn không dám động. Kéo cô đứng lên, thấy tiểu nữ nhân sợ hãi ánh nhìn của anh, thì mới hỏi: "Có đau hay không?"
Cô gái nhỏ nghe hắn hỏi liền ủy khuất, "Đau."
"Đau còn không nhớ lâu hả, sau này, không ăn cơm thật tử tế liền có loại đãi ngộ này, nghe thấy không?"
"Nghe thấy được."
Buông cô ra, để cô an vị ngồi trên ghế, yên lặng ăn hết nửa bát cháo, sau đó nhìn anh, anh cười thật bất đắc dĩ, "Đi chơi đi"
Cô vừa nghe liền rất vui mừng chạy đi thay quần áo, vội vàng chạy ra ngoài, sau đó lại quay trở lại, nói: "Giữa trưa, em ăn cơm bên ngoài."
"Ừ, có mang tiền không?"
"Có mang theo, em đi nhé"
Ban đầu khi Ngữ Quân đến trên đảo này tưởng rằng chỉ có hai người bọn họ, sau lại vì Lâm Mặc Khôn muốn dỗ dành cô nên đưa cô đến đi dạo qua khu chợ trên đảo. Lúc ấy cô mới biết đảo này lớn biết bao nhiêu, tựa như một thành thị kỳ lạ. Những người sống ở nơi này có đủ màu da, tuy nhiên cũng thật thần kỳ họ nói tiếng Trung Quốc. Mấy ngày nay cô đã giao hảo được với mấy cô gái trẻ trên đảo, mỗi ngày đi theo các cô gái ấy tìm chuyện chơi đùa. Trong đó có một cô gái tên là Tháp Đế Á, thân với cô nhất. Tháp Đế Á người cao lớn đen sẫm, cười rộ lên lộ một hàm răng trắng tinh, cô ấy thực thích cười, nhìn cô ấy cười Ngữ Quân liền bất giác cũng ngây ngô cười theo. Tháp Đế Á thích một anh chàng trẻ tuổi bán đồ thủ công mỹ nghệ theo phong cách Trung Hoa. Ngữ Quân nhìn nhìn, đó là một anh chàng dáng vẻ thật rất có thần, chỉ là anh ta không thích Tháp Đế Á. Ngữ Quân liền một mực cùng Tháp Đế Á nghĩ biện pháp, cô đem mấy phương pháp trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình mà mình xem qua đều lấy ra, theo đuổi suốt một tháng, mà người con trai kia chỉ xem như bọn họ đang chơi đùa, chỉ cười cười cho qua. Sắp tới ngày sinh nhật anh chàng, Ngữ Quân và Tháp Đế Á nổi lên khổ não, không biết nên tặng người đó cái gì. Hôm nay, Ngữ Quân ở lại nhà Tháp Đế Á cùng cô ấy viết thư tình, kết quả liền viết đến quên thời gian, rốt cuộc khi đã đại công cáo thành thì cũng gần 12 giờ đêm. Cô vội vội vàng vàng chạy thật nhanh về phía biệt thự, chỉ thấy Lâm Mặc Khôn đang đứng ở cửa đi qua lại.
Phòng khách ấm áp, Ngữ Quân lại cảm thấy được sự lạnh lẽo, cô đứng trước mặt anh, cảm nhận được cơn giận của anh, "Mấy giờ rồi? Chơi thật buông thả tự do có phải không? Lần trước anh đã nói như thế nào?"
"Buổi tối trước chín giờ nhất định phải về nhà"
"Còn có?"
"Trở về muộn sẽ bị phạt."
"Phạt như thế nào?"
Ngữ Quân cắn môi, xấu hổ đến đỏ cả mang tai, "Bị, bị cởi truồng đánh đòn."
"Đi lấy thước ra đây." Ngữ Quân đến phòng ngủ cầm lấy cây thước làm bằng trúc kia đưa cho Lâm Mặc Khôn, nhìn anh gõ gõ mấy cái lên cái bàn trà bằng gỗ mộc, liền lập tức quỳ úp sấp xuống bàn trà đã được thu dọn sạch sẽ bốn phía. Đây là tư thế anh yêu cầu, tư thế thực nhục nhã, từ lần đầu tiên bị hung ác đánh về sau, Lâm Mặc Khôn nói cho cô biết những quy cũ bị phạt, nhưng cũng không có chân chính cảm nhận được sự trừng phạt, lúc phạm sai lầm chỉ thường thường là tay trần đánh mông vài cái. Lúc này thế nhưng lại dùng đến thước cây.
Lâm Mặc Khôn cúi người túm kéo quần của cô đến dưới bắp đùi, cuộn áo thun hướng lên đến trên thắt lưng, cây thước lạnh như băng kề sát mông cô, Ngữ Quân nhẹ nhàng rung động, nghe tiếng nói của anh lạnh như băng giáo huấn: "Eo hạ thấp, mông nhấc cao lên."
Thân trên mình Ngữ Quân kề sát bàn trà, mông thì hướng lên trời nâng vểnh thật cao, cô cảm thấy cái mông của mình tựa như tế phẩm, trắng ngần trần trụi, ở trong không khí chờ vận mệnh bi thảm của nó. Chiều dài bàn trà cũng không tải nổi thân mình một người trưởng thành, Ngữ Quân quỳ gục ở chỗ này liền càng có thêm vẻ đáng thương.
Chỉ là, cái người hành hình kia cũng không cảm thấy được cô đáng thương, thước không chút do dự rơi xuống, bốp một tiếng dừng ở viên đồi tròn run rẩy kia, để lại một vệt ứ hồng. Ngữ Quân 'A' một tiếng, tiếp theo thước lại rơi vào cùng một chỗ, Ngữ Quân cắn chặt răng. Sau đó thước lại lần nữa rơi vào vết tích kia, càng làm tăng thêm màu sắc nơi đó, Ngữ Quân đau nước mắt viền quanh mi, "Đừng, đừng đánh chỗ ấy," cô không dám quay người lại, nhỏ giọng than thở kêu lên.
Sự thật cây thước thế nhưng vẫn một lần nữa đánh ở nơi này, rốt cuộc đánh ra nước mắt Ngữ Quân, sau đó kết hợp với mấy vết tích kia những roi sau lần lượt tạo ra những vệt sắp thành hàng đi xuống dưới. Thước mang đến cơn đau đớn, cố tình ở giữa mỗi roi đều cách khoảng trong chốc lát, cơn đau vừa mới dịu đi thì liền lại đến nữa, hơn nữa dù biết rõ khi nào nó đến thì lại không thể trốn tránh chỉ có thể gắng gượng chịu đựng đau khổ. Lâm Mặc Khôn trong thời gian phạt người tuyệt không nương tay, chỉ chốc lát sau cái mông của cô chính là một mảnh đồi núi đỏ au.
Ngữ Quân khóc nức nở, cánh tay trắng nõn bé nhỏ bên cạnh chần chờ nghĩ muốn sờ sờ nơi đang bị đánh. Nhưng cũng không dám, thước nhiều lần chạm tay cô, cô lưu luyến không nỡ mà bắt tay thả lại dưới thân. Lâm Mặc Khôn dừng thước lại, chạm chạm vào hai luồng thịt đỏ đáng thương, nhiệt độ đã nóng hầm hập, nhìn cô gái khóc đến giống như đứa trẻ nhỏ, đoán rằng đã rất đau, giúp cô quỳ thẳng thân người dậy, cầm thước để từ giữa hai chân cô hướng lên đưa thẳng đến nơi riêng tư. Cô có chút kháng cự, nhưng khi nhìn người đàn ông tỏa khí tràng đông lạnh, cuối cùng là không dám phản kháng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn lên người đàn ông, nghe anh nói: "Kẹp thước cho tốt, rơi xuống một lần 5 roi. Quỳ ở chỗ này cho tử tế, ngoan ngoãn hối lỗi, đợi lát nữa anh đến hỏi, trả lời tốt thì đi ngủ, trả lời không xong tiếp tục bị phạt."
Nói xong liền đi vào thư phòng, để lại một mình Ngữ Quân ở chỗ này nhận lấy cách thức xử phạt lên thân thể mang theo sự xấu hổ nhục nhã. Mông vẫn còn đau, còn phải kẹp lấy thước cây giữa hai chân, cả mông lẫn nơi tư mật đều phải dùng sức, nước mắt cô rơi lộp bộp trên sàn nhà. Nửa giờ đi qua, Ngữ Quân lắc lư run rẩy thân thể, chờ đợi người trong thư phòng kia có thể đi ra cho dù anh khiến cô sợ hãi. Lâm Mặc Khôn dứt khoát tắm rữa thật kỹ, đi đến phòng khách, anh thấy trong mắt cô thoáng hiện lên một tia sáng nhưng trong thời gian rất ngắn. Anh cầm thước cây lấy ra, ôm cô ngồi lên trên ghế sa lon, xoa phần hạ thân cứng ngắt của cô, vừa xoa vừa hỏi: "Tại sao phải đánh em?"
Cô nức nở, "Bởi vì về nhà trễ, không nghe lời."
"Mấy lần rồi?"
"Ba, ba lần. Sau này em không dám nữa."
"Tái phạm thì sao?"
"Tái phạm để anh đánh roi mây vào mông."
Lâm Mặc Khôn nhìn thấy cô khóc ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn cười hỏi: "Anh là ai vậy?"
Ngữ Quân sửng sốt, xoay xoay đôi con ngươi, nói "Là chồng."
Lâm Mặc Khôn nở nụ cười, Ngữ Quân ngây ngẩn nhìn nụ cười tươi xán lạn của anh. Tuy rằng kẻ ma quỷ này lúc bình thường cũng sẽ cười, nhưng mỗi lần nụ cười đều không đạt tới đáy mắt. Lúc này đây là chân chính tươi cười, nổi bật lên cả người anh đều lóe sáng chói mắt. Tắm rửa xong, nằm lỳ trên giường, Lâm Mặc Khôn giúp cô bôi thuốc. Thuốc mỡ mịn màng mát rượi, một lúc sau Ngữ Quân hồi tưởng lại, có thể cụm từ "Chồng" nhằm làm kế tạm thời kia đã khiến cho kẻ ác ma trở nên ôn nhu, người đàn ông này, thật ngây thơ chăng?
Bởi vì về muộn, ngày hôm sau Ngữ Quân kéo người vẫn còn có chút đau mông, ngoan ngoãn ở lại nhà, không dám vọng động. Chuông cửa vang, Tháp Đế Á xuất hiện ở cửa, Ngữ Quân kinh ngạc nhìn cô ấy, "Sao cô đến đây?"
Tháp Đế Á cười hì hì nhìn cô, một hàm răng trắng sáng lạn chói mắt, "Tôi biết cô ở chỗ này, có lần lúc về cô có chỉ tôi xem mà."
"Vậy sao?"
Lâm Mặc Khôn từ trên lầu đi xuống, hỏi: "Ai tới à?"
Ngữ Quân có chút chật vật trước ánh nhìn của anh, "Bạn em."
Lâm Mặc Khôn đi đến trước mặt Tháp Đế Á, thân thiện mà khách khí mỉm cười, "Chào cô, tôi là Lâm Mặc Khôn, chồng của Ngữ Quân."
Lúc này đổi lại Tháp Đế Á kinh ngạc, "Oh, my god,"
Ngữ Quân cùng tháp Đế Á đi tản bộ trên bờ cát trước mặt căn biệt thự, Tháp Đế Á hưng phấn nói: "Ngữ Quân, chồng cô thật đẹp trai, lại còn rất ôn nhu."
Ngữ Quân trong lòng cười lạnh, đó là anh ta đang trước mặt cô giả bộ thực chất là sói ba đuôi, cắt. Ngày hôm đó, lúc Tháp Đế Á ra về vào buổi tối rất thỏa mãn, bởi vì con sói ba đuôi đã giúp Tháp Đế Á thiết kế một buổi sinh nhật nhằm tìm phối ngẫu, còn chỉ điểm cho cô ấy biết nên tặng quà gì. Tiễn Tháp Đế Á đi, Ngữ Quân bĩa môi nói: "Mấy cái kia anh nói đều là ác tục, thứ dùng trong tiểu thuyết đều dùng nát vụn."
Lâm Mặc Khôn lơ đểnh, "Tuy rằng ác tục, nhưng nhất định hưởng thụ." Anh nhìn tiểu nữ nhân, nói thêm, "Ngày mốt chúng ta trở về."
Ngữ Quân ngơ ngẩn, "Trở về?"
Anh xoa xoa đầu của cô, "Đúng, quay về thành phố X"
Ngữ Quân cúi đầu, "Chúng ta có phải hay không nên thu dọn đồ đạc a?" Lâm Mặc Khôn gật gật đầu, Ngữ Quân không nói gì, chuyển trên người thật lâu.
Ngày hôm sau là sinh nhật cậu thanh niên kia. Buổi tối, Tháp Đế Á khẩn trương nắm tay Ngữ Quân, Ngữ Quân cũng khẩn trương, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm qua loại chuyện này, mặt đỏ bừng đầy khói lửa. Xem ra quyển sách mang theo tình cảm thực tế thuần túy của Tháp Đế Á, cô ấy tự mình làm cho cậu thanh niên kia món ăn quê nhà bình dân, cậu ta bình thường ăn uống đều không tốt lần này ăn trúng món ăn quê nhà bình dân khóc đến nước mắt chảy ròng ròng, ôm Tháp Đế Á gào khóc. Ở giữa khung cảnh khói lửa chiếu rọi, đã đồng ý với Tháp Đế Á, Tháp Đế Á vui vẻ cười thật to, ôm Ngữ Quân giật giật thân mình, còn Ngữ Quân thì khóc. Sau đó Ngữ Quân hỏi Lâm Mặc Khôn, làm sao anh biết mà bảo đưa món ăn bình dân, Lâm Mặc Khôn nói:
"Cô bé con, trong món ăn bình dân có hương vị người mẹ và quê nhà, mà loại tình cảm này khiến cho người ta khó có thể kháng cự."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro