Chap 1: Khởi đầu
☔️ Rào...rào☔️
Cơn mưa nhẹ nhàng mở đầu cho một mùa thu thơ mộng và đẫm buồn. Trên đường vài chiếc xe "bay" qua như muốn thoát khỏi cơn mưa kia. Bầu trời sáng sớm ủ dột và buồn bã đến lạ thường, thật chẳng hợp với ngày khai trường.
" Hồ Tử Nhi ! Dậy đi con, có biết hôm nay là ngày gì không hả? "
" Vâng....Vâng...."
Thân hình nhỏ nhắn với mái tóc dài xoắn nhẹ bắt đầu cựa mình chuyển giấc. Cô nhíu đôi lông mày mảnh hé nhìn qua ô cửa sổ đầy nước kia. Đôi môi mím lại, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu không thể mở ra được.
Bước xuống chiếc giường đủ lớn để đựng thân hình nhỏ nhắn của cô. Đôi chân nặng nề lết mình vào toi-lét. Nhìn vào tấm gương phản chiếu, khuôn mặt khả ái, mái tóc bù xù nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp dịu dàng.
Sau khi test lại sắc đẹp , Tử Nhi phóng xuống phòng ăn như siêu nhân và tiếp đất một cách ngoạn mục.
Nhìn trên bàn chễnh chệ thức ăn. Mắt cô sáng bừng lên và tất nhiên là phải nhào vào bàn chén no nê rồi!
........................🍚🍚🍚......................
..........................ăn_ing........................
" Tử Nhi, con nhớ mang theo dù kẻo lại bị cảm đấy, đồ ăn trưa của con đây"🍱
" Vâng ! Cảm ơn mẹ . Con đi học đây"
Nhoẻn miệng cười hạnh phúc, cô cúi người 90 độ lễ phép chào mẹ. Nhét đôi bàn chân nhỏ vào đôi giày không to hơn chân cô là mấy . Cô bước đi một cách nhẹ nhàng................
〰〰〰〰Giải phân cách〰〰〰〰
🔸Nhân vật hảo soái xuất hiện🔸
〰〰〰〰〰〰〰〰〰〰〰〰〰
🕕6h sáng trong một căn biệt thự lớn với vẻ hào nhoáng và sang trọng của nó, tất nhiên chủ sở hữu ở đây phải có thân phận không hề đơn giản - Chủ tịch Dương - nắm giữ số tài sản khổng lồ và sở hữu tập đoàn Dương thị đứng đầu trong giới kinh doanh, quyền lực vô đối.
Phóng to căn biệt thự, trong căn phòng tối tăm, thứ bóng tối đen đáng sợ ấy có thể nuốt chửng mọi thứ. Có một chàng trai đang nhìn những giọt mưa rơi ngoài kia, ánh mắt như vô hồn nhưng sắc bén nhìn về phía xa xăm. Đó là Dương Tuấn Khải - con trai độc nhất của tập tòan Dương thị , là người thừa kế tài sản khổng lồ đó.
Anh xoay mình bước về phía toilét. Thật đẹp, từ cách đứng, cách đi đều toát lên vẻ phong nhã, hảo soái đến khác người.
" Mời cậu chủ dùng bữa sáng ! "
Bác quản gia nhẹ nhàng nói với Khải. Ngồi vào bàn, anh nhìn vào những sơn hào hải vị mà có lẽ chỉ những gia đình giàu như anh mới có được. Nhưng đối với anh đó là những thứ quá đỗi tầm thường.
" Dạ...dạ mời ông chủ vào bàn ăn sáng .... "
Giọng bác quản gia thay đổi hẳn, cả cử chỉ và hành động thoáng có nét rụt rè, sợ sệt từ khi có sự xuất hiện của Chủ tịch Dương.
Người đàn ông mang ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị và dáng đi oai phong khiến ai nhìn vào cũng phải cúi mình.
Bước vào bàn, chủ tịch Dương và Tuấn Khải như hai người xa lạ, không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy ngôi nhà lỗng lẫy kia....
Ăn xong, Tuấn Khải leo lên chiếc siêu xe màu đen bóng loáng đưa đến trường......
〰〰〰〰〰〰☔️☔️〰〰〰〰〰
Hồ Tử Nhi rải bước nhẹ nhàng trong mưa. Cô cảm nhận sự lãnh lẽo và vô tình của mưa, cảm nhận sự hào nhoáng dễ thành dễ vỡ của những giọt mưa nhỏ bé đó. Tâm trạng cô đậm buồn.....
Dừng lại, Hồ Tử Nhi nhìn lên tấm bảng to ghi dòng chữ :
" HỌC VIỆN RIMIT ".
Nó thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Dương thị và chỉ dành cho những cô cậu chủ của các tập đoàn. Nhưng tại sao Tử Nhi lại được học trường này? À là do......
〰〰〰〰Hồi ức_ing〰〰〰
➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖
🚘🚙 Đùng❗️Âm thanh nghe thật chói tai khiến ai cũng giật mình quay người lại. Trên mặt đường, Tử Nhi đang nằm bất động trong vũng máu. Một người đàn ông mặt áo vest lịch lãm tay đang cầm cả điện thoại lẫn tay lái, ông ta đã vượt đèn đỏ và bây giờ người phải gánh chịu hậu quả đó là Tử Nhi....
Khi mẹ cô hay tin thì cô đã nằm trong phòng cấp cứu. May thay cô qua được cơn nguy kịch. Sau vài tiếng nằm trong phòng hồi sức, Tử Nhi nhăn mặt nhíu mày mở mắt. Cảm giác đau đớn đó thật khó chịu....
Cô tỉnh được một lúc thì bác sĩ đưa cho mẹ và cô một tấm danh thiếp của người gây tai nạn để lại. Tay cô run run cầm tờ danh thiếp, đôi mắt mở to lộ rõ màu đen nâu của con nhãn. Thì ra người gây tai nạn cho cô là chủ tịch tập đoàn Vương Thị....
Sau 2 tuần nằm viện thì Tử Nhi đã hồi phục hoàn toàn. Cô về nhà và nghỉ ngơi. 2 ngày sau, có 1 bức thư có tên người gửi là chủ tịch tập đoàn Vương Thị. Ông mời cô đến để dùng bữa.
Hồ Tử Nhi có vẻ choáng và không tin vào mắt mình rằng cô có thể bước chân vào nhà của Chủ tịch Vương...
Tối hôm đó, cô có mặt ở căn biệt thự. Tử Nhi choáng lần 2 khi nhìn thấy căn biệt thự thật xa hoa và bóng bẩy. Chủ tịch Vương vui vẻ chào mừng và cẩn thận hỏi han về tình hình sức khỏe của cô. Ông thật thân thiện và gần gũi.
Trong cuộc nói chuyện ông đã khiến cô bất ngờ khi ông đã đề nghị cho cô học ngôi trường mà người như cô chưa từng nghĩ đến: Học Viện RIMIT. Chưa cần đến sự đồng ý của cô thì ông đã ghi tên cô vào danh sách nhập học và khiến cô không thể từ chối
Ở đây cô gặp được Vương Đại Nguyên - chủ tập đoàn Vương thị trong tương lai. Chàng trai ấy cao và trạc tuổi Tử Nhi. Dáng vẻ lưu phong, sáng ngời, toát lên vẻ điển trai khiến bất kì cô gái nào cũng bị hút mắt, và không ngoại trừ Tử Nhi. Đại Nguyên rất dễ gần và không như những cô cậu chủ sang chảnh như cô tưởng tượng.
〰〰〰 Kết thúc hồi tưởng 〰〰〰
🔸Thực tại_ing🔸
〰〰〰〰〰〰〰〰〰〰〰〰〰
Bước vào sân trường rộng lớn và uy nghi kia cô cảm thấy mình thật bé nhỏ.
"A ! A ! A! Dương Tuấn Khải kìa !! "
" A ! Thiệt là đẹp quá đi ! ".....
Chuyện gì mà ồn ào thế nhỉ ? Cái gì Dương Tuấn Khải.... Tử Nhi quay lại khi thấy chàng trai đang bước xuống từ chiếc xe hơi sang chảnh với khuôn mặt thanh tú nhưng không hề nhoẻn nụ cười..... Thoáng nghĩ: cậu ta cũng hảo soái đấy nhưng không liên quan đến mình. Thế rồi Tử Nhi tiếp tục khám phá ngôi trường mới.....
➖➖➖ To be continue ➖➖➖
(P/s: Ahihi ! Đây là lần tiên mị viết fic. Có nhiều sai sót, nên xin mọi người cứ góp ý thẳng thắn ạ !)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro