Chương 35
Tống Nhiên giống như không thể kìm chế được, vẫn chưa từ bỏ ý định dùng răng cọ sát cần cổ Hoắc La Yên, lầm bầm nói: “Không được giãy giụa, Bản Vương lệnh cho ngươi không được giãy giụa… … Bản vương là Vương gia… … Không được phản kháng, không được… … Bản vương là Vương gia, ngươi không phải phải nghe lời Bản vương sao… … Chỉ cần… …”.
Tống Nhiên hơi không chú ý liền bị Hoắc La Yên đặt dưới thân, đầu đập xuống đất, phát ra âm thanh đau đớn, hắn nhíu nhíu mày, một lúc sau mới mở to mắt mà nhìn người phía trên mình, ánh mắt mơ mơ màng màng, sau đó nở nụ cười nhợt nhạt, hơi ngẩng đầu, đôi môi hồng nhạt khiến người ta khao khát. Hoắc La Yên liền biết Tống Nhiên này ăn mềm chứ không ăn cứng ra sức thấp giọng dụ dỗ.
“Tống Nhiên, không phải đệ từ nhỏ luôn nghe lời ta sao? Ngoan, hiện tại không cần làm khó ta nữa, có được không?… …”. Vô thức nỉ non, bàn tay Hoắc La Yên không an phận mà xoa lên mặt Tống Nhiên, đến cổ rồi trước ngực, đôi môi khép mở, lòng Tống Nhiên rung động, liền nhắm mắt mà oán hận hôn lên đó.
Nói là hôn, chẳng bằng nói là cắn, hai môi chạm nhau, Tống Nhiên cũng không thèm để ý đến những chuyện khác nữa, chỉ điên cuồng mà gặm cắn đôi môi của Hoắc La Yên, giống như muốn đem toàn bộ dục vọng trong cơ thể phát tiết ra vậy.
Sau khi nụ hôn kia kết thúc, Hoắc La Yên mơ hồ dựa vào người Tống Nhiên, bàn tay vẫn giữ chặt bả vai Tống Nhiên như trước, chống nửa thân trên lên, liếc nhìn Tống Nhiên một cái, khóe mắt mang theo ba phần quyến rũ.
Chỉ một cái nhìn kia liền khiến cho Tống Nhiên cảm thấy hoảng loạn, giống như ảo giác lướt qua rồi lại nhanh chóng biến mất, Tống Nhiên liền cúi đầu mà dùng môi mút mát trên cổ nàng.
“Tống Nhiên...nghe lời ta... Buông.. ra!”. Hoắc La Yên chỉ cảm thấy một trận tê dại trên cổ, mở miệng ra mới phát hiện giọng nói của mình có chút đứt quãng, sự tức giận trong đó đều bị che mất, chỉ còn tràn đầy tình dục.
Động tác của Tống Nhiên càng lúc càng bừa bãi, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập, đi vào trong tai Hoắc La Yên liền trở thành kích thích trí mạng, Tống Nhiên trong lòng ngứa ngáy, hạ phúc nóng cháy, rõ ràng là đã có phản ứng.
Hoắc La Yên cả kinh, dục vọng càng không thể khống chế được, bất tri bất giác hô hấp càng lúc càng nhanh hơn, toàn thân nóng lên, không tự nhiên mà xoay người, giống như không thể phát tiết mà cảm thấy khó chịu trong người.
“Cho ta, cho ta… …”. Tống Nhiên hơi hé miệng, thấp giọng nỉ non, giống như tiếng gọi của ái nhân, dần dần thả lỏng bàn tay đang kiềm giữ Hoắc La Yên, lung tung cởi bỏ quần áo của Hoắc La Yên, quần áo của chính mình cũng đã trở nên lộn xộn, trong lúc hai người dây dưa, nút thắt ở cổ áo nàng cũng đã rơi ra, lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết, lung linh xinh đẹp, vì mang theo tình dục mà có chút đỏ ửng, lộ ra vẻ mê người.
Dường như nhận ra được điều gì đó, Hoắc La Yên sợ hãi ra sức dãy khỏi người Tống Nhiên:" không...bỏ ra...a..!" Nghe thấy Hoắc La Yên liên tục kháng cự, lòng ngực bị nàng đánh không ngừng, Tống Nhiên đã bị dục vọng che mờ lí trí, xẹt qua một tia lửa giận, liếc mắc sang bên cạnh liền thấy áo ngoài đang vứt ngổn ngang liền lấy tới trói chặt hai tay nàng, không biết ở đâu lại có lực tay lớn như vậy trực tiếp xé toạt áo trong của Hoắc La Yên, Tống Nhiên liền hoảng hồn thêm vài phần thanh tỉnh
"Ngươi..."nhìn những băng vải trước ngực, Tống Nhiên sửng sốt nói không nên lời. Mặt Hoắc La Yên hiện tại đỏ như xuất huyết, vừa thấy người kia đang tháo băng vải ra sức vặn vẹo cơ thể ,lắc đầu run rẩy nói " đừng mà...hức Tống Nhiên... dừng lại... A"
Vừa nói dứt câu Tống Nhiên đã giựt phắt băng vãi xuống, bộ ngực trắng nõn liền lập tức nhảy ra, hai đầu nhũ đỏ muốn rỉ máu như có như không mà run rẩy trong không khí, bên trên bầu ngực còn lộ ra một vệt đỏ do băng vãi để lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, yết hầu hắn như khát khô trực tiếp đem đầu nhũ đỏ như quả anh đào tiến vào miệng mà trêu đùa.
“ ta muốn ngươi… …”. Tống Nhiên thấp giọng lẩm bẩm, một bên tiếp tục cởi quần áo của Hoắc La Yên, đầu lưỡi mềm mại lại ở trên điểm đỏ thẫm trước ngực nàng nhẹ nhàng đảo qua đảo lại. Từ đời trước đến đời này, Hoắc La Yên đều chưa từng trải qua dư vị tình ái như thế này, không khỏi có chút sợ hãi, hai tay đều đã bị trói lại nhưng vẫn ra sức đánh vào lưng Tống Nhiên, bức rức cắn môi đến bật máu.
"Tống Nhiên...Tống Nhiên...hức" mảnh vãi cuối cùng trên người cũng bị gỡ xuống, cái mông phía dưới lại càng đầy đặn run rẩy chống đỡ phía sau, dáng dấp của nàng lúc này thực sự phong tao không từ nào có thể miêu tả được. Lửa nóng càng lúc càng mãnh liệt, dục vọng trên người cũng đã đạt đến cực hạn, Tống Nhiên cắn răng, nắm lấy vai Hoắc La Yên xoay người đè y xuống.
Bởi vì thân thể thiếu hụt, cho nên Hoắc La Yên đối với tính dục cũng không ham tích, trong quân danh thấy những binh sĩ trên người tù binh cùng kỹ nữ quân binh tiết dục, bất kể là thân thể của nam nhân hay nữ nhân đều khiến nàng buồn nôn.
Nàng có chút không biết làm sao, nơi kia ngoại trừ lần xuân mộng mà chảy chút nước ra bên ngoài, xưa này đều khô cằn không cần an ủi, nàng vẫn luôn nghĩ thân thể của mình không ham thích tính dục cùng bản thân bận rộn không có tinh thần quan tâm những chuyện này.
Nghe thấy từng tiếng, từng tiếng gọi của Hoắc La Yên, thân thể Tống Nhiên càng lúc càng nôn nóng, ngón tay dao động trên người Hoắc La Yên một lúc, sau đó liền hướng về nơi tư mật của Hoắc La Yên mà dò xét.
Có lẽ sự khác thường ở phía dưới làm cho Hoắc La Yên cảm thấy sợ hãi, đôi mắt đã ngập hơi sương, cố gắng kìm lại đôi tay không an phận dưới nơi tư mật, Hoắc La Yên giãy giụa kịch liệt muốn khép chân lại. Sau khi trật khớp, chân nàng hiện tại đã không còn cảm giác gì, vặn vẹo muốn tránh đi đôi tay kia: " Tống Nhiên... đừng...A"
Tống Nhiên không để ý đến sự giãy giụa của nàng, trực tiếp kéo hai chân ra, cảnh xuân bị bại lộ ra trước mắt, Hoắc La Yên khóc không thành tiếng, cắn răng mà dùng chân còn lại đá người trước mặt liền đột ngột bị người nắm lại, lực tay như bóp nát từng khung xương, Tống Nhiên cũng không trấn an, chỉ ghé vào tai Hoắc La Yên mà nói: “ Hoắc La Yên! ngươi nghe cho rõ đây, ta không phải là Tống Nhiên của ngươi, ta là Tần Khương là Vương gia của Tần Nguyên này, Tống Nhiên mà ngươi nói đã chết vào bốn năm trước rồi!" Đúng lúc này, hai ngón tay của Tống Nhiên đã ở trong thân thể của Hoắc La Yên, tùy tiện dò xét liền đem ngón thứ ba cắm vào.
“A… …” Thực sự cảm thấy đau đớn, Hoắc La Yên khẽ kêu một tiếng, cũng không phải là rên rỉ thống khổ, chỉ là có chút hoảng sợ, liền muốn kháng cự.
Tống Nhiên cũng đã kìm nén đến khó chịu, thấy nàng như vậy, liền rút tay về, gắt gao nắm chặt hai chân của Hoắc La Yên, thẳng người một cái liền đâm vào.
“A a a… …”. Hoắc La Yên kêu lên một tiếng thảm thiết, hai mắt đều mở to, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ còn lại sự mờ mịt, dường như không biết sẽ đau đớn đến như vậy, máu cứ như thế mà chảy ra, thịt huyệt cũng không tự giác mà co lại.
Tống Nhiên rên lên một tiếng, chỉ có thể đưa tay xoa lên lưng nàng, đem người ôm lên, càng làm cho hai người thân mật, làm cho Hoắc La Yên thả lỏng ra.
" Sẽ...hỏng mất..."Hoắc La Yên đau tới nước mắt lưng tròng, tựa như dính chặt trên người Tống Nhiên, Hoắc La Yên liền gắt gao ôm lấy cổ hắn, hơi hơi ngẩng đầu mà thở dốc, toàn thân run lên từng đợt thi thoảng lại rên rỉ thành tiếng, khiêu khích dục vọng của Tống Nhiên.
"Ngươi... ướt..." Dường như cảm nhận được một dòng nước ấm nóng đang bao phủ lấy hạ phúc bên dưới, Tống Nhiên thầm than một tiếng. Chờ cho Hoắc La Yên hơi thả lỏng, Tống Nhiên cũng bất chấp mọi thứ, nhờ có máu bôi trơn mà khẩn cấp ra vào.
Hoắc La Yên vô lực mà bị động mặc cho hắn ra vào, gắt gao nâng hông muốn thoát khỏi, cảm giác được Tống Nhiên đột ngột nắm chặt eo nàng kéo xuống liền làm cho bên trong hoa huyệt muốn bị thao mở, Hoắc La Yên cứ như vậy mà cao trào. Tống Nhiên vùi đầu vào vai nàng gặm cắn lung tung, bên dưới như được ngâm trong dòng nước ấm nóng, ánh mắt mê ly dần hiện lên một tia vui mừng cùng với thê lương. Nơi giao hợp không ngừng phát ra tiếng nước ước át làm cho nàng toàn thân đỏ như tôm luộc.
"Hỏng ...hức...mất" Hoắc La Yên triệt để tan rã, không ngờ người mình từng nhận nuôi lại có ý niệm đó với mình. “Tống… … A a ──”. Cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rơi ở trên người Tống Nhiên, nhưng ai cũng không nhìn thấy, sờ không đến. Tống Nhiên vẫn cực lực ra vào không ngừng nghỉ làm cho nơi đó của nàng muốn tê dại.
" Aaa...đừng ra..bên..a hức"Đến lúc cao trào Tống Nhiên liền hung hăng cắn lên vai Hoắc La Yên, Hoắc La Yên toàn thân co giật kịch liệt hoàn toàn chìm vào trong khoái cảm, tay nàng chỉ có thể gắt gao cào cấu lung tung trên lưng Tống Nhiên, thảm thiết kêu lên.
Một cơn ấm áp từ trong cơ thể lan ra, Tống Nhiên chậm rãi buông lỏng khớp hàm, Hoắc La Yên chỉ có thể ngồi phịch trên người hắn, run rẩy thở dốc, trong mắt một mảnh mờ mịt.
Tống Nhiên kích động đưa đẩy, không chút ôn nhu mà hôn lên môi của người dưới thân, hết thảy trước mắt đều như ảo giác, nhìn dung nhan mang theo tình cảm mãnh liệt kia, giống người mà mình vẫn mơ thấy hàng đêm, hắn không nhịn được mà hôn lên đôi môi hơi mở ra kia, thấp giọng gọi: “Thẩm Liên… …”.
Toàn thân Hoắc La Yên cứng đờ, bên dưới lại gắt gao co rút, cố kìm nén nước mắt lưng tròng, hai tay gắt gao ôm lấy đầu Tống Nhiên, chôn đầu vào vai hắn, giấu đi gương mặt của chính mình.
Động tác chẳng khác gì mời gọi, Tống Nhiên giữ chặt người trong lòng, lại một lần nữa động thân.
Hoắc La Yên nhỏ giọng hô một tiếng, chậm rãi chảy xuống nước mắt, chỉ tùy tiện người kia ở trên người mình luật động, triệt để chìm vào hôn mê.
Một lần, lại một lần… …
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro