Chương 24
Hoắc La Yên dường như có hừ một tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy thanh âm. Chỉ chốc lát, trên mặt nàng liền từ từ đỏ lên, hiện lên một dấu tay rõ ràng.
Nàng vẫn khoanh tay đứng một chỗ, chậm rãi đưa tay lên chạm vào bên mặt bị đánh, nhìn Tần Di, ánh mắt dường như lại nhìn ra xa xăm, một lúc sau cúi đầu bật cười, một chữ lại một chữ nói: “Ngươi, đánh, ta?”.
Nhìn dáng vẻ của Hoắc La Yên, Tần Di mơ hồ có chút bất an. Cố gắng trấn tĩnh, trầm giọng nói: “Ta chính là muốn đánh cho ngươi tỉnh lại. Ngang nhiên khi không chạy đến nơi này làm loạn, sao ngươi có thể tùy hứng như vậy!”.
“Sao lại tùy hứng như vậy?”. Hoắc La Yên cười hừ nói, xoay người không nhìn tới Tần Di, “Một mình chạy đến đây gọi là tùy hứng? Đám cẩu nô tài kia ở chỗ này tranh cãi ầm ĩ, quấy nhiễu tỷ tỷ, giết cũng là tùy hứng? vậy ngươi nói rõ một chút, như thế nào mới gọi là không tùy hứng?”.
Nhìn thấy Hoắc La Yên dùng giọng nói lạnh nhạt như vậy, nói như là chuyện hiển nhiên, ngực Tần Di càng sinh ra vài phần tức giận: “Trong phủ náo loạn gà bay cho sủa đều là vì người. Ngươi nói bọn họ quấy nhiễu nơi đây, nếu như không phải ngươi tùy hứng, bọn họ dùng hai ngày tìm hết trong thành ngoài thành cũng không thấy thì bọn họ sẽ đến đây sao? Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, có chỗ nào giống một Tướng quân? Ngươi đừng quên ngươi là người chấn giữ biên cương, là Chinh đại Tướng quân”.
“chấn giữ biên cương? Chinh đại Tướng quân?”. Hoắc La Yên thấp giọng nhắc lại, chậm rãi bật cười, “Xuất quân, nói nghiệp Gia, cái nào có thể làm cho ta hài lòng? Những người trong triều ngoài mặt là trung tâm, nhưng sau lưng lại chỉ chỏ? Ta một lần tùy hứng lại không được… Ngay cả nơi này, ta cũng là lần đầu tiên tới, là Tướng quân một nước thì ngay cả tảo mộ cho tỷ tỷ mình cũng không được?”. Hoắc La Yên khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Di, trong câu nói nửa phần lên xuống cũng không có, giống như là nói một chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
“Nếu ngươi đã ngồi lên tước vị Tướng quân thì phải nghĩ trước về những chuyện đó! Quản thúc cả trăm vạn quân đồng thời bị cả trăm vạn quân quản thúc lại, Tiên đế đã tha cho gia đình ngươi một mạng thì hãy quý trọng điều đó Liên nhi sức khỏe yếu ớt không thể thực hiện tâm nguyện của Gia ngươi thì ngươi phải làm, thượng triều nghe đủ các chuyện, những chuyện này vốn là trách nhiệm của một Tướng quân. Ngươi thử nói xem, từ xưa tới nay có vị Tướng quân nào tùy hứng như ngươi?”. Tần Di từng câu từng câu nói ra, giọng nói càng lúc càng nghiêm khắc, “Tảo mộ cho tỷ tỷ, Tướng quân nếu đã nhớ kỹ nàng là tỷ tỷ của ngươi, thì càng nên cố gắng làm một Tướng quân có trách nhiệm. Gia đình ngươi là do Liên Nhi dùng mạng đổi lấy, không cho phép ngươi hủy hoại!”.
“Bởi vì tỷ tỷ đã chết, nên ta phải dùng chính mình để bồi tội sao?”. Dường như đã đè nén thật lâu, Hoắc La Yên gào đến lạc giọng, “Cũng bởi vì tỷ tỷ tự nguyện chết, ta tùy hứng một chút cũng không được sao? Tỷ tỷ chỉ làm những gì tỷ ấy đã đáp ứng, là những gì tỷ ấy phải làm, vì sao lại cho rằng ta đồng ý cho tỷ ấy hi sinh, vì sao lại bắt ta hi sinh cùng với tỷ ấy?”.
Một tiếng “ba” thanh thúy vang lên, Tần Di lại tát Hoắc La Yên thêm một cái, trên mặt vừa đỏ vừa sưng, mặt nàng nghiêng qua một bên, vẫn không chịu ngừng lại: “Là tỷ ấy tự ý bỏ trốn là tỷ ấy chết bất đắc kỳ tử, là tỷ ấy tự chấp nhận nhận lấy tất cả để kết thúc, tất cả mọi chuyện đều theo ý nguyện của tỷ ấy mà phát triển, tại sao ta tùy hứng một chút lại không được? Ta chỉ…”. Thanh âm của nàng khàn khàn, xen lẫn một chút tiếng cười đau khổ, “Ta chỉ… cầu một giấc mộng mà thôi… nếu ba năm dài quá, hai năm cũng có thể, cho dù là một năm, nửa năm, thậm chí là vài tháng, cũng là sai sao?”.
“Ngươi nói bậy cái gì vậy?”. Tần Di hơi nhíu mày, nhìn Hoắc La Yên, " Nàng ấy cái gì cũng không có được, thậm chí dùng cả mạng của mình để ngươi được sống, ngươi còn oán hận cái gì? Lúc ngươi còn ở Gia Hữu, được mọi người che chở thì nàng dù đang mang một thân bệnh tật vẫn tính toán từng bước cho ngươi. Khi ngươi ở trong Lạc kinh thì nàng mang cơ thể bệnh tật kia đi cầu xin thánh thượng, giúp ngươi lên được vị trí hiên tại. Vì để cho ngươi leo lên tước vị Tướng quân này, nàng ngay cả tên cũng không có, cũng không thể dùng thân phận của mình, ngươi dựa vào cái gì mà so sánh với nàng? Ngươi dựa vào cái gì mà không phục? Ngươi dựa vào cái gì mà đố kỵ với nàng? Nếu ngươi đã ngồi lên tước vị Tướng quân này, liền làm cho tốt những gì ngươi nên làm, vứt hết toàn bộ tùy hứng của ngươi đi, bảo vệ thật tốt thiên hạ này kể cả gia đình ngươi đó là do mạng nàng ấy đổi về. Bởi vì, là ngươi nợ Liên nhi!”.
Bởi vì, là ngươi nợ Liên nhi.
“Là ta… nợ tỷ tỷ?”. Hoắc La Yên cúi đầu lặp lại, ánh mắt mê man, “Ta, nợ tỷ tỷ…”.
Lặp đi lặp lại câu quở trách, Tần Di nhìn Hoắc La Yên một lần lại một lần lặp lại như vậy, trong lòng càng lúc càng bất an, cuối cùng nhìn không được kêu lên: “Tướng quân?”.
Hoắc La Yên chậm rãi quay đầu, ánh mắt mờ mịt dừng trên người Tần Di, ánh mắt dần dần ngưng kết lại, làm cho hắn có chút ảo giác, ngực Tần Di đập mạnh một cái, liền thấy Hoắc La Yên giật giật môi. Dù rất cố gắng nhưng hắn vẫn không nghe được Hoắc La Yên đang nói gì.
“Tướng… …”.
Vừa dứt lời, hắn liền thấy Hoắc La Yên gập bụng mà cười.
"Phải....haha...là ta phụ tỷ ấy, là ta ganh tị tỷ ấy, tất cả là tại ta, tại ta....haha... Ta chỉ cầu một chút yêu thương thôi mà, chẳng lẽ là quá xa xỉ sao?"
Tần Di như đứng hình mà nhìn người trước mặt
Qua một lúc lâu điệu cười đó mới ngưng lại, Hoắc La Yên liền lẩm bẩm gì đó
Hoắc La Yên như phản xạ mà lùi một bước, giống như trẻ con mà đem tay giấu ở sau lưng, ngửa đầu cười, híp mắt hỏi Tần Di: “Ngươi biết không? Tên của tỷ tỷ ấy”.
“Cái gì?”. Tần Di nghe không hiểu câu hỏi của y.
Hoắc La Yên mân môi, mặc kệ hắn, tự mình trả lời: “Là tên nha… Tỷ tỷ cũng có tên”. Nàng cúi đầu không nhìn Tần Di nữa, “Lạc Dung, trên gia phả viết như vậy. Tên của tỷ tỷ là Hoắc Lạc Dung”.
“Lạc Dung sao?"Tần Di trầm ngâm một lát, nhìn về phía Hoắc La Yên, “Thì sao? Ta chỉ biết nàng ấy là Thẩm Liên”
Vừa dứt lời, hắn liền thấy Hoắc La Yên nở nụ cười nhợt nhạt.
Xán lạn đến hoa mắt, làm cho người khác kinh diễm, mỹ lệ mà yếu đuối, một khắc kia, giống hệt với nụ cười làm người ta kinh sợ của Thẩm Liên.
"Tần Di!"
Tần Di cả kinh không ngờ Hoắc La Yên vậy mà dám gọi thẳng tên mình
"Ta đã sống một kiếp người, đời này ta muốn được buông xuống....Tỷ tỷ đã đổi một mạng cho Gia, ta cũng không còn nhiều thời gian để bảo vệ mảnh đất này này nữa, ta không muốn nối nghiệp Gia nữa, ta muốn buông xuống...Tất cả".
Như có thứ gì nghẹn ở cổ, Tần Di nghe Hoắc La Yên nói như vậy, chỉ có thể theo bản năng mà trả lời
"Ngươi đang nói trăng nói cuội gì đấy?"
"Cứ xem như ta nói đùa đi" Hoắc La Yên cười cười
Tần Di kinh ngạc nhìn Hoắc La Yên, không nói nên lời, thật lâu sau mới ý thức được mình thất thần, cuống quýt mở mắt, vội bước đến gần chỗ Hoắc La Yên.
Như cảm nhận được người kia đang đến gần Hoắc La Yên vội lùi lại giơ kiếm chỉ thẳng vào Tần Di lạnh giọng gào lên
" Đừng đến đây... Nếu ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa"
Vội buông lỏng tay, thanh kiếm rơi xuống đất tạo ra một thanh âm *keng* lây động cả bầu không khí
Hoắc La Yên lặng lẽ xoay người bước đến trên lưng ngựa nhảy lên nhỏ giọng nói
"Chín năm một kiếp người"
Trong Tần Di chấn động, nhất thời không nói thành lời, chỉ có thể nghe Hoắc La Yên nói từng chữ, thanh âm vừa nhỏ vừa trầm.
Tần Di một mình đứng trong gió nhìn thân ảnh kia phi ngựa chạy đi.
Gió thổi rất mạnh, làm cho Hoắc La Yên phát đau.
Là tên, là tên thật nha.
Ngươi cuối cùng vẫn không hiểu
Ta cũng sẽ không có dũng khí lặp lại lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro