Chương 20
"Ngươi cho là gì?”. Tần Di tức giận trừng hắn một cái: “Với sự thông minh của ngươi chắc cũng đã đoán được là vì sao rồi”.
Sở Thái Phi cũng không ngẩng đầu, vẫn cung kính như trước mà nói: “Là vì chuyện của Sở Thái Phi?”.
Tần Di vỗ bàn, nhịn không được mà chỉ Sở Thái Phi mắng: “Thái Phi à Thái Phi, lấy năng lực của ngươi, căn bản là không thể làm khó được, ngươi bỏ nhiều công sức một chút, còn sợ không đạt được mục đích sao? Vì sao lại cố tình chỉ vừa đủ tiêu chuẩn? Ngươi không phải là không định làm Thừa Tướng chứ?”.
“Hoàng thượng bớt giận”. Sở Thái Phi trầm giọng nói: “Thái Phi nguyện trung thành với Hoàng thượng, có phải là Thừa Tướng hay không cũng đâu có quan hệ gì”.
Tần Di nhìn hắn nói: “Vậy ngươi nghĩ vì sao Trẫm lại để ngươi làm Thừa Tướng?”.
“Bởi vì Thái Phi là huynh đệ kết nghĩa với Hoàng thượng a”. Thái Phi cười.
Tần Di cười lạnh: “Đúng, vì ngươi là huynh đệ với Trẫm, cũng là vì năng lực của ngươi, vì bối cảnh của ngươi! Trẫm hôm nay chính là muốn cho cả thiên hạ này biết, chỉ cần có năng lực, mặc kệ từng là người nơi nào, hiện tại đều là con dân thiên tử. Không có gì bất đồng”.
Thái Phi cũng không nhịn được mà thanh âm có chút khó chịu: “Một khi đã như vậy, vậy còn Tuyên Thừa tướng thì, hắn đã phò tá ba đời quân vương?”.
“ Ha Tuyên Thừa tướng, mục đích của chúng chẳng lẽ Trẫm không biết sao. Hiên tại trẫm vẫn chưa nhược quán đây há chẵn phải là cơ hội ngàn vàng cho bọn chúng cướp ngôi sao? Thiên hạ hôm nay đã đổi chủ. Chọn ngươi làm Thừa Tướng, chính là muốn nói cho bọn họ, chỉ cần nguyện ý trung thành, triều đình không sợ dùng người không phò tá Tiên Hoàng. Huống chi, ngươi không thừa nhận mình có năng lực sao?”.
Nghe ra được trong giọng nói của Tần Di sự kiên định vững vàng, Thái Phi trong lòng âm thầm thở dài, ân uy cùng thực hiện sao? Cười cười cúi người: “Tạ ơn Hoàng thượng ưu ái”. Đứng thẳng người lên, trong mắt hắn đã có vài tia vô lại: “Nhưng mà không biết Hoàng thượng định dùng cách gì để trấn áp sự phản đối trong triều? Theo Thái Phi biết, Thái bảo Đông các đại học sỹ từ khi Hoàng thượng chưa lên ngôi đã theo bên cạnh phù trợ, là thần tử có công cao, chỉ sợ là khó đối phó đi? Hơn nữa…”.
Tần Di vốn đã bị Thái Phi nói làm cho phiền lòng, lại thấy hắn chậm chạp không chịu nói hết câu cuối cùng lại càng khó chịu hơn: “Hơn nữa cái gì?”.
“Hơn nữa, ngay cả Hoắc Tướng quân cũng không đứng về phía Hoàng thượng”.
Trong lòng Tần Di chấn động, bất động thanh sắc hỏi: “Thì sao?”.
Thái Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Di: “Ngay cả Hoắc Tướng quân cũng không đứng về phía Hoàng thượng, nên bây giờ trong lòng Hoàng thượng đang khổ sở đi?”.
Nghe xong câu nói của Sở Thái Phi, Tần Di nhất thời cả kinh, hừ một tiếng: “Có ý gì?”.
Sở Thái Phi sờ sờ cánh mũi, chỉ cười cười: “ Hai tháng trước, sau khi Hoàng thượng tuyên bố bị phong hàn, Thái Phi cùng với công công bên người Hoàng thượng đi ra cửa cung, vừa vặn đụng phải Hoắc Tướng quân bộ dạng khả nghi ra khỏi tẩm cung của Hoàng thượng”.
Sắc mặt Tần Di trầm lại: “Đem mọi chuyện nói cho rõ ràng”.
Thái Phi cười cười: “Hoàng thượng cũng biết, nữ nhân làm quan thì rất hiếm, mà Hoàng Thượng còn có ý đồ với thần tử”.
“Thì sao?”. Nghe ra trong câu nói của nói của hắn còn có hàm ý khác, trong lòng Tần Di càng thêm cân nhắc.
“Trong hoàng tộc Gia Lâm, nếu có Hoàng tử Thế tử tham luyến nữ phong, sau khi bị tước bỏ thân phận còn phải chịu rất nhiều hình phạt”.
Sở Thái Phi thấy trong mắt Tần Di đã dần hiện lên hàn khí, cũng không dám thừa nước đục thả câu nữa: “Việc tranh giành quyền lực trong hoàng tộc rất khốc liệt, cho nên có thể phân biệt được một người có ham nữ phong hay không, ánh mắt tự nhiên càng phải mẫn tuệ sâu sắc. Thần nói như vậy Hoàng thượng có hiểu được hay không?”. Hắn nhẹ nhàng cười, không nói nữa.
Tần Di nheo mắt nhìn hắn, một lúc sau cũng cười theo Sở Thái Phi: “Ngươi thật là thành thực. Ngươi đã nhìn ra vậy thì Trẫm cũng không phủ nhận, nhưng mà việc này ngươi chỉ cần biết trong lòng là được”. Thấy Sở Thái Phi gật đầu, Tần Di cũng không lo lắng, y vốn không để ý ánh mắt của người khác, nhưng mà Hoắc La Yên không muốn vậy, y cũng chỉ có thể thu liễm lại. Dừng một chút, Tần Di chậm rãi đánh giá Sở Thái Phi, mở miệng hỏi: “Ngươi là hậu duệ của hoàng tộc Gia Lâm?”.
Riêng chuyện Sở Thái Phi có thể giải thích rõ ràng việc người của hoàng tộc Gia Lâm rất lợi hại trong việc nhận ra một người có ham nữ phong hay không, lại vừa nói rằng biết chuyện của Tần Di và Hoắc La Yên, ý trên mặt chữ, có thể thấy rõ thân phận của hắn.
Sở Thái Phi lại lắc lắc đầu: “Không, Thái Phi chẳng qua chỉ là một thảo dân bình thường, tuy rằng phụ thân và huynh trưởng đều từng làm quan trong triều nhưng cũng đã là chuyện xưa rồi. Chẳng qua…”, hắn cười cười, “rất không may mắn cùng với một vị cô nương có một đoạn nghiệt duyên thôi”.
Nói là nghiệt duyên, nhưng trong mắt Sở Thái Phi lại dao động quang mang, có thể hiểu được không đơn giản chỉ là nghiệt duyên. Ánh mắt Tần Di ngưng lại: “Ngươi muốn báo thù cho nàng?”.
Từ sau khi Sở Thái Phi đến kinh thành thì người con gái đó cũng là thiếp thân của một người giàu có. Mà người đó đang ở vùng Gia Lâm phản nghịch Triều đình.
Đại khái là đoán được trong lòng Tần Di đang nghĩ gì, Thái Phi lại lắc đầu:" Điều đó là điều do nàng tự nguyện gả cho người đó, cũng không trách được Vũ Tướng quân canh giữ nơi đó. Huống hồ người đó cũng chưa rơi vào tay Vũ Tướng quân, tên người giàu đó vốn là con rơi của Tiên Hoàng không được sủng ái, người biết hắn tồn tại cũng không nhiều. Nhưng mà hắn một lòng lật đổ Tần Nguyên".
“Sao?”.
“Thiên hạ dù có là của ai thì có quan hệ gì? Chỉ cần người ngồi trên đế vị là minh quân, dưới chân thiên tử là hiền thần, ai làm Hoàng đế, thiên hạ chia làm mấy phần thì có gì liên quan? Nếu lại tiếp tục chiến loạn cũng chỉ làm cho sinh linh đồ thán thôi”. Sở Thái Phi cười một tiếng: “Hắn lại không hiểu điều đó”.
Tần Di nhịn không được nở nụ cười: “Ngươi nói như thế, không sợ Trẫm lệnh Vũ Tướng quân gia tăng truy bắt sao?”.
Sở Thái Phi cúi người: “Thần thề sẽ nguyện ý trung thành, vĩnh viễn không phản bội. Chỉ mong nếu có một ngày hắn rơi vào tay Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng cho thiếp thân của hắn một cơ hội sống”.
“Vậy phải xem tình huống như thế nào”. Tần Di không thích đồng ý suông như vậy, nếu đến lúc đó lỡ tay giết chết người kia thì hiện tại cần gì phải lừa Sở Thái Phi.
Sở Thái Phi chỉ cần hắn đồng ý là đủ rồi.
“Là do Hoàng thượng ưu ái, chọn Thái Phi làm Thừa Tướng, nhưng mà trong triều lại không có ai ủng hộ. Cho dù hôm nay Thái Phi có được làm Thưà Tướng, ngày khác cũng sẽ bị mọi người gạt bỏ, vậy thì làm rồi cũng chỉ là uổng công”.
Một câu nói đã đâm trúng vết thương trong lòng Tần Di.
Không có ai ủng hộ.
Về tình, Hoắc La Yên huống hồ không là tình nhân của hắn, nhưng về lý, Hoắc La Yên là cận thần hắn giữ bên người, vô luận nói như thế nào, Hoắc La Yên đều nên đứng về phía hắn, nhưng lúc lên triều, Hoắc La Yên cũng không hề giúp đỡ hắn, chỉ làm qua loa lấy lệ.
Nhìn thấy gương mặt Tần Di không chút thay đổi, ý cười của Thái Phi càng đậm: “Quân thần bày mưu đặt kế, không ngoài ân uy cùng sử dụng, nhưng nếu là một loại thân phận khác, thuyết phục nàng cũng không phải là biện pháp tệ”.
Tần Di ngẩn người, một lát sau khuôn mặt lộ ra vẻ rét lạnh, thật lâu sau mới cắn chặt răng chỉ Sở Thái Phi, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Chẳng lẽ ý ngươi là muốn Trẫm,… …”.
“Lời này là do chính Hoàng thượng nói”. Sở Thái Phi cười đến vô lại.
Vung tay một cái, Tần Di không thèm nhìn đến Sở Thái Phi, một lúc sau mới bất mãn nói: “Trẫm có biện pháp làm Hoắc Tướng quân xác định lập trường, từ nay về sau ở trong quan trường nàng tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi”.
Sở Thái Phi cười cười cúi đầu: “Như vậy, những lời vừa nãy của Thái Phi cũng đủ để Hoàng thượng tin cậy chứ?”.
Tần Di ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn Thái Phi, hắn ngay cả chuyện của chính mình và hoàng tộc Gia Lâm cũng đã nói ra, không hề nghĩ đến lao ngục tai ương họa sát thân, cũng không tránh được nơi chốn bị nghi kỵ, đó là thế tục đạo đức, không chấp nhận được hắn nửa phần. Bí mật như vậy cũng dám thẳng thắn nói ra, thật sự là đủ làm cho người ta tin tưởng.
Nhưng mà một khi đã như vậy, sao Sở Thái Phi lại còn đi một vòng lớn, đem cả chuyện Hoắc La Yên cũng nói ra, thậm chí bức chính mình cho hắn một cơ hội, bức mình đi đối phó với Hoắc La Yên, làm cho hắn sau này có một chỗ dựa vững chắc…
“Ngươi dám tính kế Trẫm? Thái Phi à Thái Phi, ngươi vậy mà cũng dám!”. Tần Di nghiến răng nói.
Thái Phi lúc này lại thật sự đứng đắn, quỳ hai chân xuống: “Hoàng thượng thứ tội!”.
Tần Di nheo mắt nhìn hắn một lúc, sau đó mới phun ra một câu: “Đứng lên đi. Lần này không tính, nếu còn có lần sau, Trẫm sẽ đem cả lần này tính chung luôn”.
Dường như đã sớm đoán được kết quả như vậy, Thái Phi nở nụ cười, dập đầu nói: “Tạ ơn Hoàng thượng!”. Sau đó vội lui xuống
Chưa đi được hai bước thì dường như nhớ ra điều gì đó dừng lại nói
" Hoàng thượng, thần có thể nhìn rõ trong mắt người, Hoắc La Yên chỉ là một thế thân cho Thẩm Liên. Nếu trong lòng người nghĩ đối với Hoắc La Yên đó gọi là yêu, nhưng thần có thể thấy được đó chỉ là ham muốn lấp đầy mà thôi. Thần chỉ muốn nói với Hoàng thượng một câu:" Nếu như không yêu thì đừng làm đau lòng người khác, kể cả người" nói rồi vội hành lễ bỏ đi
---------------------------------
“Này, cữu cữu đặt tên cho muội rồi sao?”. Trong trí nhớ hiện ra câu hỏi của đứa bé có khuôn mặt giống mình vài phần.
“Dạ… gọi là Hoắc, La, Yên”. Y gian nan nhớ lại tên mình. “La trong lụa , Yên trong yên tĩnh”.
“Cái tên này cũng không tồi…”.
Y đưa tay qua cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của tỷ tỷ: “Tỷ tỷ cũng đi nói cữu cữu đặt cho một cái tên đi”.
Khi đó tỷ tỷ chỉ lắc đầu, cười nhạt: “Cữu cữu nói nếu muốn có tên thì phải có địa vị, thân thể ta không thích hợp làm Tướng, ta là con cả nếu như thân thể ta tốt thì ta sẽ nối nghiệp gia”.
Y mân mân môi, đôi mắt chứa đầy sương mù chưa tan đi. Lời nói của tỷ tỷ y đã sớm nghe qua nhiều lần, nhưng mà y luôn không rõ, vì cái gì mà ngay cả tên cũng không thể có.
“A, đúng rồi!”. Đột nhiên nhớ tới gì đó, y nhảy dựng lên, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, “Tỷ tỷ, đi thôi, muội biết làm sao để tỷ có tên rồi”.
“Hả?”.
Bởi vì mình bị tru vi tam tộc, vì vậy nên mình và tỷ tỷ mới mất đi thân phận phải trốn đi, nhưng mà con cháu trong tộc, tên đã sớm được ghi trên gia phả. Bọn họ còn chưa sinh ra thì đã có tên rồi.
Y từng nghe Cữu cữu nói qua, thời điểm rời khỏi Lạc kinh, cữu cữu có mang theo trên người một phần gia phả đã được sao chép, vậy gia phả có thể là nằm trên người cữu cữu đi?
Hai người nắm tay thật chặt, tránh khỏi sự chú ý của các thúc bá, chạy vào thư phòng của cữu cữu.
Thật lâu thật lâu sau này, Hoắc La Yên vẫn còn nhớ rất rõ ràng những khẩn trương, hưng phấn và vui sướng khi đó, còn có bàn tay tỷ tỷ nắm tay mình dần dần ấm lên.
“Xem kìa, là tên của gia! Phía dưới chính là tên của chúng ta”. Y hưng phấn kêu lên, đem tỷ tỷ đang thở dốc kéo lại gần, để tỷ tỷ ngồi dựa vào mình, “Nào, đây là con trưởng, chính là tỷ tỷ đó, chữ này là… …”.
“Dung, phát âm giống với con cá bơi dưới nước vậy, chính là ý tứ tốt đẹp”.*
(*) Chữ “Dung” đọc là “yù” còn “con cá” đọc là “yú”
Y nở nụ cười: “Vẫn là tỷ tỷ lợi hại! Đó chính là tên tỷ, Hoắc Lạc Dung”.
“Ừ ừ”. Khi đó tỷ tỷ chỉ cười qua loa lấy lệ, cũng không để ý đến. Tỷ tỷ sáp đến gần: “Vậy của muội đâu? Ta xem xem… Hoắc Lạc Chi?”.
“Lạc… Chi? Tên của muội vốn là Lạc Chi? Không phải là Hoắc La Yên?”.
“Ừ, gọi là Chi”.
Mũi có chút cay cay, nhịn không được mà kéo tỷ tỷ: “Gọi thêm một lần nữa đi”.
Tỷ tỷ cười đưa tay qua nhéo nhéo cái mũi y: “Chi”.
“Gọi thêm một lần nữa”.
“Chi”.
“Gọi thêm một lần nữa, một lần nữa…”.
“Thật là không có biện pháp với muội mà! Chi, Chi, Tiểu Chi Nhi”.
“Tỷ tỷ, những lúc không có ai, tỷ gọi tên của muội được không?”.
Tỷ tỷ đã chết rồi.
Không còn ai cười sủng nịnh với y, gọi y là “Chi, Chi, Tiểu Chi Nhi” nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro