Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Hoắc La Yên ánh mắt mơ hồ nhìn màng trướng, cơ thể lúc này khắp nơi điều đau nhức giống như bị một thứ gì đó chém lìa hai khúc. Nàng lúc này giống như một con búp bê bị hỏng nằm bất động trên giường mặc người bày bố.

Tấn Di kề sát vào cổ nàng phun ra từng hơi thở nóng bất giác làm Hoắc La Yên rùng mình, một lúc sau mới thấp giọng nỉ non

"Nếu như...muốn Trẫm lập Hậu thì Trẫm muốn người đó chính là..... nàng"

Sau khi nghe câu nói, Hoắc La Yên mở bừng mắt nhìn Tần Di, hốt hoảng muốn đẩy người đó ra nhưng không có tác dụng, lắp bắp nói

"Hoàng.... Hoàng Thượng, chuyện này là trọng đại, không thể nói... nói đùa. Huống chi thần thân là thần tử, chuyện...chuyện này là trái luân thường đạo lý"

Bỏ ngoài tai lời nói của Hoắc La Yên, Tần Di càng được nước lấn tới. Hoắc La Yên dường như có thể cảm nhận được có thứ gì đó ấm nóng liếm vào tai mình bất giác làm nàng run lên

"Ta muốn nàng" Giọng nói khàn khàn của Tần Di như làm cho bầu không khí ngập trong tính dục. Nói liền làm ngay, không do dự mà hung hăng xé y phục của Hoắc La Yên. Vì dùng lực quá mạnh mà quần đã rách một mảng lớn, những ngón tay thon dài như có như không mà mơn trớn phần thịt non trong bắp đùi.

Hoắc La Yên triệt để tuyệt vọng, nằm im trên giường run lên từng đợt. Cắn chặt răng, hai mắt hiện tại cũng đã nhắm nghiền

Tại sao người lại làm chuyện đó với ta. Chẳng phải người đã có tỷ tỷ rồi sao. Tại sao còn muốn ta? Tại sao?.

Hiện tại lại nghĩ tới khuôn mặt ngây ngô của Tống Nhiên khi nhìn mình. Trên mặt vẫn còn chút non dại. Nhớ lại khoảnh khắc ở cùng Tống Nhiên làm cho Hoắc La Yên cảm thấy được hơi ấm gia đình, nhưng khi ở cùng Tần Di chỉ toàn là đau đớn cùng dằn vặt, tim như bị bóp nghẹt vì những gì Tần Di đáp trả mình.

Nhận thấy người trên giường không phản khán. Tần Di cảm nhận được điều khác lạ thì nhận ra Hoắc La Yên sắp khóc. Hai mắt đỏ hoe nhìn lên trần. Tần Di thấy thế mới biết mình đã hơi quá vội buông Hoắc La Yên ra , run rẩy lấy tay sờ lên khuôn mặt ấy thì bị Hoắc La Yên nghiêng đầu tránh né

" Người đừng chạm vào thần" Giọng nói nhỏ đến mức giống như chỉ có mình nàng nghe được. Sau đó trở mình qua một bên không muốn nhìn mặt người kia.

Tần Di nhìn liền biết Hoắc La Yên đã giận rồi, lẳng lặng nằm cạnh nàng xoay người ôm người đó vào trong lòng như ôm tiểu hài tử. Qua một lúc lâu Hoắc La Yên mới lên tiếng

" Hoàng thượng, thần... có điều muốn nói”

" Hửm?" Tần Di trả lời bằng giọng mũi cố ý dụi dụi đầu vào hõm vai Hoắc La Yên hôn lên gáy làm người nào đó run lên nhè nhẹ.

"Cầu người đừng....làm hại Tống Nhiên".

Câu nói của nàng làm cho hắn đột nhiên ngừng lại hành động như suy nghĩ điều gì đó. Hoắc La Yên liền biết Tần Di sẽ không đáp ứng. Hiện tại y rất muốn ngủ, cơ thể lúc này mệt mỏi vì những chuyện vừa rồi, mí mắt nặng trĩu sắp nhắm lại nhưng người kia cũng không lên tiếng, Hoắc La Yên triệt để nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm ôm Hoắc La Yên không rời, phía dưới trướng tới phát đau. Lặng lẽ ngồi dậy nhìn người kia vẫn còn say ngủ, liếc mắt nhìn xuống chiếc quần đã bị rách vẫn còn mặc trên người Hoắc La Yên, yết hầu Tần Di như khát khô, nuốt xuống một ngụm nước bọt nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người nàng sau đó đi ra khỏi phòng phân phó điều gì đó với Vương công công.

------------------------------------

Tần Di ngồi trong phòng khách của phủ Tướng quân, cầm trong tay chén trà mà ban nãy nha đầu kia lo sợ dâng lên, vừa đưa mắt đánh giá thiếu niên đứng trước mặt mình.

Làn da có hơi trắng, trên mặt lại tràn đầy vẻ non nớt, đầu đã được băng bó vì vết thương hắn để lại, bộ dáng cũng không quá cường tráng. Vậy nhưng dung mạo của người này lại thanh tú động lòng người, hơn nữa đôi mắt của cậu lại rất linh động, cho dù đứng giữa trăm người cũng làm người khác dễ dàng nhận ra cậu.

“Ngươi chính là Tống Nhiên?”.

Tống Nhiên cúi đầu nói: “Đúng vậy”.

Tần Di nhìn bộ dạng rũ mắt ngoan ngoãn của cậu, một lúc sau mới nói: “Không cần giả vờ”.

Tống Nhiên ngẩn ra, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn không nói gì.

Tần Di buông cái chén trong tay xuống, đứng lên đi đến trước mặt Tống Nhiên, vươn tay nâng cằm cậu ta lên, hơi nheo mắt nhìn.

Tống Nhiên chỉ thẳng tắp đón nhận ánh mắt không chút cảm tình của người đứng đầu thiên hạ, không chút khiếp sợ.

“Ánh mắt không tồi”. Tần Di nở một nụ cười có chút khó hiểu, “Nhưng mà như vậy làm sao mà giống Trẫm lúc nhỏ được. Những kẻ đó thực sự là mù rồi mà.

“Tống Nhiên sao dám so sánh với Hoàng thượng”. Thật vất vả Tần Di mới bỏ tay ra, Tống Nhiên vội vàng lui xuống, cố áp chế sự chán ghét trong lòng, cung kính nói.

Tần Di hừ một tiếng: “Ngươi đương nhiên là kém hơn. Nhưng mà lại có nhiều người cố tình nói rằng Tống Nhiên trong phủ Tướng quân được sủng ái là vì giống với Trẫm”. Hắn hơi giương mắt nhìn Tống Nhiên, cười như không cười, “Ngươi nói, đây là vì sao?”.

“Hoắc Tướng quân là thương tiếc Tống Nhiên không có nơi nương tựa, nên mới quan tâm đến Tống Nhiên, đây là do Hoắc Tướng quân nhân hậu, người bên ngoài thấy đỏ mắt nên mới khua môi múa mép nói bậy, mong Hoàng thượng không tin là thật”.

Tần Di đánh giá người trước mặt, đột nhiên hỏi một câu: “Bao nhiêu tuổi?”.

Tống Nhiên nhất thời sửng sốt, liền nói: “mười sáu”.

Tần Di gật gật đầu: “Tuổi đúng là xấp xỉ, nghe nói ngươi rất lanh lợi, còn biết cách lấy lòng Tướng quân, chỉ dựa vào những điểm này mới có thể khiến cho Hoắc La Yên nhìn ngươi mà nhớ tới Trẫm . Chẳng qua, ngươi phải nhớ rõ rằng, đừng chỉ dựa vào sự sủng ái của Hoắc Tướng quân mà quên đi thân phận của mình, hiểu không? Nếu Trẫm còn nghe được những câu nói này kia nữa, nhất định không tha”. Nói đến chữ cuối cùng, thanh âm của Tần Di đã trầm xuống, mang theo sự áp bách khiến người khác không thể chống cự.

“Đây mới là những gì hắn muốn nói đi”. Tống Nhiên cười thầm trong lòng, đối với vị Hoàng đế này càng thêm khinh bỉ. “Tống Nhiên cả gan, những lời này của Hoàng thượng, Tống Nhiên không làm theo được”.

“Ngươi nói cái gì?”. Tần Di dường như không ngờ rằng thiếu niên này vậy mà dám không tuân theo lời mình.

“Miệng là sinh trên người người khác, Tống Nhiên không thể quản được. Huống chi, đây là chuyện của Tống Nhiên và Hoắc Tướng quân, chỉ sợ cũng không đến lượt Hoàng thượng quản”.

“To gan!”. Tần Di vỗ bàn.

“Tống Nhiên biết tội!”. Tống Nhiên khuỵu một chân xuống.

Tần Di nhìn thiếu niên quỳ dưới đất, một lúc sau mới hừ một tiếng: “Miệng ngươi tuy nói là biết sai, nhưng chỉ sợ trong lòng lại không phục đi”.

Tống Nhiên chỉ cúi đầu, không nói một tiếng.

"Đem những gì không phục trong lòng ngươi nói ra, Trẫm sẽ tha tội." Tần Di cười lạnh nhìn Tống Nhiên, thanh âm hòa hoãn lại.

Tống Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tần Di, một lúc sau mới nói: “Vậy mong Hoàng thượng thứ cho Tống Nhiên nói thẳng”. Cậu cũng không chờ Tần Di nói chuyện, đứng thẳng lên, trong mắt không chút sợ hãi, “Hoàng thượng không đáng để Hoắc Tướng quân yêu thương”.

Sắc mặt Tần Di nhất thời biến đổi, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống, bất động thanh sắc hỏi lại: “A?”.

“Về việc quân thần, một vị quân chủ hỉ nộ vô thường không đáng để thần tử tận trung, Hoàng thượng lâm triều phạt đánh Hoắc Tướng quân bảy mươi trượng, buổi tối lại dùng danh nghĩa quan tâm mà đón Hoắc Tướng quân vào cung, lại đi rất nhiều ngày, thánh ý khó dò như vậy, không phải là phúc khí của thần tử. Về việc riêng, Hoàng thượng không đáng để Hoắc Tướng quân gần gũi, gần vua như gần cọp, Hoàng thượng lại hỉ giận khó lường, ai dám làm tri kỉ với người?”.

Tống Nhiên một hơi nói nhiều như vậy, lại thấy trên mặt Tần Di không chút biến hóa, trong lòng càng thêm nghi hoặc, cuối cùng không câu nệ gì nữa mà nói thẳng ra:

“Cho dù bộ dạng của Hoắc Tướng quân và Thục Ý Hoàng Quý phi có chút giống nhau, người lại đối với Hoắc Tướng quân hết sức ân sủng, nhưng chung quy người trong lòng Hoàng thượng là Thục Ý Hoàng Quý phi chứ không phải Hoắc Tướng quân, cho dù người là thiên tử, cũng không thể để Hoắc Tướng quân trở thành thế thân cho Thục Ý Hoàng Quý phi trong lòng người. Việc này đối với người, đối với Hoắc Tướng quân đều không có lợi. Bởi vậy, Tống Nhiên không thấy Hoàng thượng có thân phận gì để can thiệp vào chuyện của Tống Nhiên và Hoắc Tướng quân cả”.

Tần Di vẫn yên lặng nghe cậu nói, một câu rồi lại một câu của Tống Nhiên đều như đâm vào lòng hắn, làm thần cũng vậy mà làm bằng hữu cũng vậy, đều không phải là điều hắn mong muốn, hắn để ý. Nhưng hắn cũng muốn đáp trả nàng, nhưng nàng lại muốn tránh né hắn.

Hắn thực… không đáng.

Tống Nhiên nín thở đứng một bên chờ Tần Di tức giận, lại thủy chung không thấy Tần Di mở miệng, trộm đưa mắt nhìn, lại nhìn không ra dung nhan kia có một tia cảm xúc.

Mình đoán đúng rồi sao? Thứ người đứng đầu thiên hạ trước mặt này muốn chính là tâm của La Yên?

Nhớ lại những chuyện đã qua, Tần Di cúi đầu cười thành tiếng: “Tốt, tốt… Tống Nhiên của phủ Tướng quân, một Tống Nhiên miệng lưỡi sắc nhọn, những lời ngươi nói, Trẫm nhớ kỹ”.

Tống Nhiên không nhìn ra Tần Di đang suy nghĩ điều gì, chỉ có thể bất an cúi đầu: “Tống Nhiên quá phận”.

Tần Di cười cười, cũng không nói chuyện, dừng tay một chút, xoay lưng bước ra ngoài: “Người mà Hoắc Tướng quân che chở, Trẫm đã nhìn qua, đúng là trăm nghe không bằng một thấy… Không còn sớm nữa, cũng nên trở về thôi. Chuyện hôm nay coi như là bí mật giữa Trẫm với Tống Nhiên đi”.

“Vâng”. Tống Nhiên chần chừ đáp ứng, nghe thấy bước chân của Tần Di xa dần, mới ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt, cậu lại cảm thấy bóng dáng Tần Di đơn bạc mà thê lương.

Một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, Tống Nhiên cười giễu: “Hắn có gì mà đáng thương, chỉ một câu nói của hắn là khiến cho người khác chết ngàn lần vạn lần…”. Lời nói càng lúc càng nhỏ dần, chân của Tống Nhiên bất giác lùi lại vài bước, cuối cùng vô lực mà ngã ngồi trên ghế

Người kia, không có gì đáng thương hết.

Thiên hạ đều là của hắn, chỉ cần hắn ra lệnh, ai cũng không thể cãi lời. Thiếu niên thiên tử, giang sơn này, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm đều nằm trong tay hắn, văn tài võ lược, dung mạo đó, lại có bao nhiêu người có thể so với nửa phần của hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro