Chương 28 - Kịch Độc Nan Giải
Tiểu Nguyệt vạn lần không ngờ rằng, truyền linh lực lại cần thời gian dài đến vậy!
Ban đầu, nàng còn nhẫn nại phối hợp, cẩn thận cảm nhận từng dòng linh lực chảy xuôi trong cơ thể. Nhưng về sau, sự nhàm chán kéo đến, ý thức dần trở nên mơ hồ, tựa như lạc vào cõi hỗn độn thuở sơ khai, chỉ nhờ sợi linh lực của Mạnh Tử Huyên dẫn dắt mà không đến nỗi ngã quỵ.
Bên ngoài, Nhược Linh đứng ngóng trông, lòng nóng như lửa đốt.
Đêm qua, Mạnh Tử Huyên cầu xin nàng cho mượn một viên Vạn Niên Băng Châu, nói là muốn truyền linh lực cho Tiểu Nguyệt, coi như báo đáp ơn cứu mạng.
Vạn Niên Băng Châu tuy quý giá, nhưng cũng không phải vật hiếm hoi gì. Trong cung điện hiện có một viên, còn lại thì cất giữ tại Cửu Vực Băng Thất, nếu muốn lấy cũng chẳng qua chỉ tốn chút công sức.
Nhưng nếu là để truyền linh lực cho cô nương kia, Nhược Linh tất nhiên không thể đồng ý. Nàng ra sức khuyên can: nếu thực muốn báo ơn, cung điện của Giao tộc có vô số trân bảo, chỉ cần Tiểu Nguyệt vừa ý, cứ việc lấy đi, hà tất phải dùng chính linh lực của mình để đền đáp?
Thế nhưng Mạnh Tử Huyên chỉ khẽ lắc đầu, ôn hòa nói:
"Ta đã hứa với nàng, sao có thể nuốt lời?"
Nhược Linh thấy lời khuyên vô dụng, đành sai người chuẩn bị dược liệu, thỉnh đại phu túc trực bên ngoài, chỉ chờ hắn truyền công xong thì lập tức vào trong cứu trị.
Nhưng nếu Nhược Linh sớm biết được, việc trao đi một viên Vạn Niên Băng Châu lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, thì dù Mạnh Tử Huyên có dốc hết lời thuyết phục, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ với nàng, nàng cũng tuyệt đối không bao giờ đồng ý!
Lúc Nhược Linh không thể nhẫn nại thêm, phá cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt suýt khiến nàng hôn mê tại chỗ.
Tiểu Nguyệt lặng lẽ nằm gục trên người Mạnh Tử Huyên, ngủ say như chết, hiển nhiên đã bị yểm một loại mê chú.
Mà Mạnh Tử Huyên, lại bị một tầng băng dày bao phủ toàn thân, hệt như một pho tượng băng điêu khắc, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, không rõ sống chết ra sao!
Nhược Linh nhìn thân thể không còn chút sinh khí của hắn, cả người run rẩy không ngừng. Nàng muốn gọi tên hắn, nhưng cổ họng nghẹn lại, dù một chữ cũng không thốt ra được.
Nàng nắm lấy tay hắn, chỉ chạm vào lớp băng lạnh lẽo thấu xương.
Trong đầu trống rỗng, tâm cũng tựa như rơi xuống hầm băng ngàn năm. Nàng cứ thế đứng sững nơi đó, chẳng khác nào một bức tượng đá.
Mãi đến khi lão ngự y râu bạc bên cạnh cất lời nhắc nhở:
"Nữ vương, mau triệu tập chư vị trưởng lão của Động Huyền Nguyên, hợp lực phá băng, may ra còn cứu được!"
Nhược Linh bừng tỉnh, lập tức thân chinh đến Động Huyền Nguyên, lấy di thư tiên vương ép mười đại trưởng lão xuất quan.
Di thư này vốn là phụ thân Nhược Linh để lại cho nàng, dặn rằng khi quốc gia lâm nguy, có thể thỉnh mười vị trưởng lão xuất thủ tương trợ.
Thế nên, khi hay tin nữ vương mời bọn họ xuất quan chẳng qua chỉ để cứu một vị Thái tử Thanh Khâu vong quốc, ai nấy đều lộ vẻ bất mãn.
Song, di mệnh tiên vương đã ban xuống, dù lòng không cam, họ cũng đành tuân lệnh.
Mười trưởng lão hợp sức cùng Nhược Linh, hao tổn linh lực to lớn, mới có thể hóa giải tầng băng do Vạn Niên Băng Châu ngưng kết, miễn cưỡng bảo vệ tâm mạch của hắn.
Khi rời đi, mười vị trưởng lão ai nấy sắc mặt khó coi, trách mắng Nhược Linh hành sự hồ đồ. Một người trong số họ nghiêm giọng quở trách:
"Nhược Linh, chúng ta sớm đã là người ngoài thế tục, không còn vướng bận chuyện thế gian. Chỉ bởi niệm tình tiên vương, chúng ta mới đồng ý nếu quốc gia gặp nạn, sẽ xuất thủ tương trợ. Nay ngươi lại vì một tên tiểu tử mà đem di thư tiên vương ra sử dụng. Hỏi rằng mai sau, nếu thật có nguy biến, ngươi sẽ làm thế nào? Hành động hôm nay của ngươi, thực khiến chúng ta thất vọng! Mong rằng ngươi tự xét lại bản thân, đừng để cơ nghiệp vạn năm của Giao quốc, đi theo vết xe đổ của Thanh Khâu, một sớm tiêu vong!"
Dứt lời, hắn còn lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Tử Huyên, cảnh cáo Nhược Linh:
"Tiền nhân đã ngã, hậu nhân chớ bước vào vết xe đổ."
Nói đoạn, liền phất tay áo bỏ đi.
Nhược Linh bị trưởng lão quở trách một hồi, trong lòng vô cùng bực bội. Lại thấy Mạnh Tử Huyên vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng lại càng thêm phiền muộn.
Lão ngự y râu bạc đứng bên vuốt vuốt chòm râu dê dài, bắt mạch cho hắn, đầu lắc lia lịa như trống bỏi, miệng không ngừng thở dài.
Nhược Linh vừa bị trưởng lão trách móc, tâm trạng đã chẳng ra gì, giờ lại thấy lão bắt mạch cả buổi vẫn không nói rõ nguyên do, cơn giận bốc lên, "Rầm" một tiếng, bàn tay đập mạnh xuống bàn, quát lớn:
"Ngươi lắc đầu cái gì? Thở dài cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì, đã rõ hay chưa?"
Lão ngự y bị dọa đến run chân, vội quỳ rạp xuống đất, run giọng đáp:
"Bẩm nữ vương, không phải thần không hết lòng, mà là linh lực của Mạnh Thái tử đã hoàn toàn tiêu tán. Độc kia trước đó bị áp chế, nay mất đi khống chế, e rằng còn bạo phát dữ dội hơn trước. Ai, Quỷ Y đã chết, giờ khắp tam giới, thần thực sự không nghĩ ra ai có thể cứu được điện hạ."
"Linh lực tận tán?" Nhược Linh gần như không dám tin vào tai mình. "Ngươi chắc chứ? Ngươi bắt mạch lại cho rõ ràng!"
Lão ngự y thở dài: "Không cần phải bắt mạch lại nữa, nguyên đan trong thể nội Mạnh Thái tử trống rỗng, linh lực quả thực đã hoàn toàn tiêu tan!"
Nhược Linh đại kinh thất sắc, trong phút chốc, tâm trí cũng trở nên trống rỗng.
Mạnh Tử Huyên, ngươi nói chỉ truyền đi một chút linh lực mà thôi.
Ngươi thực sự lừa Nhược Linh ta thê thảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro