Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 213 - 214

Dịch: Hyeyangs

Ánh đèn sáng choang.

Anh Quyền, tên thật là Triệu Quyền, người Bảo Sơn, tỉnh Vân Nam, 40 tuổi. Qua điều tra, Triệu Quyền đã hoạt động nhiều năm tại vùng biên giới, tổ chức nhiều hoạt động phạm pháp như vượt biên trái phép, mại dâm, cầm đầu băng nhóm xã hội đen. Ngoài ra, có hai vụ án mạng chưa được phá giải, nghi ngờ có liên quan đến Triệu Quyền. Cảnh sát hiện đang tích cực điều tra.

Ngay lúc này, Triệu Quyền – kẻ từng trải bao sóng to gió lớn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện với những câu hỏi chính xác và sắc bén của cảnh sát, đỏ mặt tía tai, mồ hôi lã chã.

Đinh Quốc Cường – người chịu trách nhiệm thẩm vấn chính ngồi trước mặt anh ta cùng với Phương Giai, nét mặt lạnh lùng, chỉ cần một ánh nhìn sắc bén đã khiến tuyến phòng ngự tâm lý của Triệu Quyền gần như sụp đổ.

...

Ban đầu, Trần Phổ nhất quyết quyết muốn phỏng vấn, song Đinh Quốc Cường không đồng ý. Ông quá hiểu học trò của mình, chấp niệm bảy năm đã chôn sâu dưới vẻ ngoài trông khá điềm tĩnh của Trần Phổ. Ông nói: "Nếu anh thẩm vấn người này, anh nhất định sẽ bị cảm xúc chi phối, tôi sẽ đích thân thẩm vấn hắn ta. Anh còn không tin tưởng thầy anh à? Kể cả xương cốt hắn ta nuốt vào tôi cũng có thể khiến hắn ta nôn ra hết."

...

Sau khi thẩm vấn hồi lâu, Đinh Quốc Cường biết đã đến lúc chín muồi.

"Buổi tối ngày 1 tháng 6 năm 2017, sau khi Lý Cẩn Thành chạy ra ngoài từ phòng 101 tòa số 17 Gia viên Triều Dương, anh đã gặp cậu ấy ở đâu?"

Trong giàn phòng cách vách, Trần Phổ, Lý Khinh Diêu và những người khác đều cực kỳ hồi hộp.

Triệu Quyền mặt mày tái mét, mấp máy môi, trả lời: "Lúc đó...tôi đứng canh ngoài phòng 101. Cậu ta vừa chạy ra ngoài thì tôi đã thấy ngay."

Đôi mắt Đinh Quốc Cường lóe lên tia sáng: "Anh đã theo dõi cậu ấy từ trước?"

"Đúng vậy."

"Ai sai anh?"

"Là...La Hồng Dân!"

Đúng như suy đoán của Diệp Tùng Minh năm đó, trong thời gian Lạc Hoài Tranh bị giam giữ, La Hồng Dân lo lắng có rắc rối xảy ra nên đã sai Triệu Quyền âm thầm theo dõi hai thầy trò Tôn Viễn An và Diệp Tùng Minh. Ban đầu, La Hồng Dân vốn không biết đến sự tồn tại của tờ giấy báo cáo phá thai đó, ông ta nghĩ Tôn Viễn An nhận được tiền của Lý Mỹ Linh nên đã tiêu hủy hết sạch. Ông ta còn dặn dò cẩn thận Lý Mỹ Linh về việc này.

Cho đến khi Lý Cẩn Thành đến phòng khám và thường xuyên gặp Diệp Tùng Minh.

Triệu Quyền lăn lộn trong xã hội biết bao nhiêu năm, vừa nhìn đã nhận ra Lý Cẩn Thành không bình thường. Phong thái ngây ngô mà cương trực ấy, giống cảnh sát đ*o chịu được. Vả lại, Lý Cẩn Thành luôn tranh thủ lúc Tôn Viễn An đi vắng mới đến phòng khám, như đang nghe ngóng chuyện gì đó.

Triệu Quyền đã báo việc này với La Hồng Dân. Hai người kiểm tra, phát hiện Lý Cẩn Thành đúng là cảnh sát thật.

La Hồng Dân cũng giận tái mặt, phía Đội Cảnh sát Hình sự, nơi nào "lót" được ông ta cũng lo lót cả rồi, cũng tiêu tốn không ít tiền. Tuy nhiên, những người ông ta nhờ vả đều là người ở cấp trên, ngờ đâu lại đột nhiên lòi ra một thằng cảnh sát, không biết định làm gì.

La Hồng Dân đành lệnh cho Triệu Quyền tiếp tục theo dõi Lý Cẩn Thành.

Tối ngày 1 tháng 6, Triệu Quyền theo dõi ở bên ngoài phòng khám, phát hiện Diệp Tùng Minh lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp giấy tờ, đưa cho Lý Cẩn Thành. Triệu Quyền cũng nghe loáng thoáng được vài câu trong cuộc trò chuyện của họ, có nhắc đến các chữ như "Hướng Tư Linh", "phá thai".

Triệu Quyền có thể giúp La Hồng Dân làm việc này, đương nhiên là biết một số nội tình. Anh ta thấy tình hình không ổn liền báo ngay với La Hồng Dân. Lúc đó La Hồng Dân đang tham dự một cuộc họp tại Giang Thành nên bảo Triệu Quyền tiếp tục theo dõi, còn bản thân thì về Tương Thành ngay trong đêm.

Thế là, Triệu Quyền bám theo Lý Cẩn Thành từ khoảng cách xa, đến trước cửa phòng 101.

Lẽ ra Lý Cẩn Thành nên cảnh giác. Nhưng trước đó, anh đã làm nhiệm vụ, thức trắng suốt mấy đêm ròng, kiệt quệ tinh thần, lại đang vội đi gặp Lưu Đình Muội, cộng thêm việc so với một tay mơ vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát như anh thì Triệu Quyền chính là con cáo già. Vậy nên Lý Cẩn Thành không hề phát hiện ra mình bị anh ta theo dõi.

Triệu Quyền không rõ chuyện gì đã xảy ra trong phòng 101. Khu tái định cư đó sống đủ loại người vàng thau lẫn lộn, ồn ào suốt ngày, đứng bên ngoài cũng chẳng nghe được gì.

Khi Lý Cẩn Thành bị thương nặng, lảo đảo chạy ra từ căn phòng 101, Triệu Quyền biết ngay có chuyện chẳng lành, song cũng không phải chuyện của anh ta. Đúng lúc này, La Hồng Dân cũng đã gần đến Gia viên Triều Dương, sắp sửa đến nơi. Anh ta hỏi La Hồng Dân nên xử lý thế nào? La Hồng Dân nói, phải lấy bằng được thứ Lý Cẩn Thành đã lấy từ phòng khám.

Thế là Triệu Quyền không chút do dự, nhân lúc xung quanh không có ai, anh ta lao đến, dùng một viên gạch đánh ngất Lý Cẩn Thành từ đằng sau rồi kéo anh đến góc tối, đợi La Hồng Dân tới.

Lạc Long có lẽ đã chạy ra vào ngay lúc này, nhìn thấy cảnh ấy, hắn ta định tiến lên nhưng lại dè chừng vì Triệu Quyền nhác thấy còn tàn nhẫn hơn cả mình. Lạc Long do dự một lát, rồi một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Một kẻ dám xuống tay với cảnh sát thì cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Nửa đêm nửa hôm lén lút kéo người đi, e rằng...

Tim Lạc Long đập như trống bỏi.

Tên cảnh sát này lắm chuyện như vậy, ai mà biết hắn ta còn không biết trời cao đất dày, đắc tội với nhân vật đáng sợ nào. Nghĩ vậy, Lạc Long suýt thì bật cười thành tiếng. Xưa nay hắn ta luôn tự cho mình là người thông minh, liều lĩnh, hắn ta quyết định cược một ván, thôi kệ — có người gánh tội thay, khử luôn tên cảnh sát này, chẳng phải càng tốt hay sao?

Hắn ta lập tức quay lại phòng 101, dự định bảo mọi người thu dọn đồ đạc đưa Lưu Đình Muội đi. Chỉ là không ngờ, khi hắn ta quay lại, không chỉ Lưu Đình Muội mà cả Lưu Hoài Tín cũng đã biến mất.

Nhóm phát trực tiếp ba người coi như đã tan rã, chỉ còn lại hắn ta và tên Tiền Thành Phong đang dùng băng gạc quấn đầu.

Hôm sau, quả nhiên sóng yên biển lặng, tên cảnh sát đó cũng không đến tìm chúng nữa.

Lạc Long đoán chuyện này chỉ e rất lớn, nên đã chôn sâu trong lòng, hắn ta không nói với ai kể cả Tiền Thành Phong. Tuy nhiên, Lưu Đình Muội chạy thoát, hai bọn chúng vẫn rất tức giận, ngày hôm sau dứt khoát tận dụng ảnh cũ của Lưu Đình Muội lúc trước, làm một buổi tưởng niệm trên mạng, ít nhiều gì cũng kiếm được một khoản.

...

"La Hồng Dân đến lúc nào?"

"Ông ta đến rất nhanh, lục soát người cảnh sát đó, quả nhiên tìm được giấy báo cáo phá thai, Lạc Hồng Dân vô cùng tức giận. Tôi hỏi ông ta định làm thế nào? Tôi cứ tưởng ông ta sẽ mua chuộc hoặc là dạy cho cảnh sát này một bài học. Nào ngờ ông ta trầm ngâm một lúc rồi nói, tên cảnh sát này phải chết."

Đinh Quốc Cường và Phương Giai lặng thinh.

Trong căn phòng bên cạnh, Châu Dương Tân cũng thót tim, anh ấy lén nhìn Trần Phổ và Lý Khinh Diêu. Bộ dạng của cả hai y hệt nhau, nhìn chằm chằm vào Triệu Quyền, cứ như một pho tượng lạnh lùng và cứng rắn. Song, Châu Dương Tân chỉ nhìn bộ dạng của họ thôi cũng đã cảm thấy tức ngực.

"Ông ta có nói lý do không? Chuyện tày trời như giết cảnh sát mà các anh cũng dám làm?"

"Cảnh sát à, không phải, không phải tôi làm...Người ra tay là La Hồng Dân. Tôi cũng biết giết cảnh sát là chuyện tày trời, tôi đâu có ngu. Ông ta vừa dứt lời, tôi liền nói chuyện này tôi không làm được. Nhưng La Hồng Dân..." Triệu Quyền ngập ngừng. "Hình như hễ là chuyện liên quan đến Hướng Tư Linh là ông ta lại mất lý trí."

Triệu Quyền hãy còn nhớ rõ bộ dạng đêm hôm đó của La Hồng Dân, mặt mày tái mét, nhìn chằm chằm vào giấy phá thai, ánh mắt như muốn nuốt chửng Lý Cẩn Thành.

Điên.

Trong đầu Triệu Quyền hiện lên từ này.

"Không ai được phép cản trở chúng ta." La Hồng Dân lẩm bẩm. "Tên cảnh sát này đã điều tra ra được, nửa đêm nửa hôm một mình rơi vào tay chúng ta, chết cũng đáng."

Đinh Quốc Cường hỏi: "Các anh đã đưa Lý Cẩn Thành hôn mê đi đâu? Một người đàn ông trưởng thành, không thể nào tự dưng biến mất ở Gia viên Triều Dương được."

Triệu Quyền nuốt nước bọt, cúi gằm mặt, im lặng không nói.

"Mau khai thật!"

Triệu Quyền co rúm người, chậm rãi trả lời: "Tôi có một người chú, mở một nhà máy hóa chất nhỏ ở Gia viên Triều Dương, ngay cạnh trường Tiểu học trong khu. Ở đó...có máy nghiền và máy trộn xi măng. Tôi góp vốn nên cũng có chìa khóa."

—Hết chương 213—

Một cảnh sát lão luyện và điềm tĩnh như Đinh Quốc Cường bỗng dưng nghẹn lời, ông ngồi đờ ra, bất động, ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn. Phương Giai đột nhiên bật dậy khỏi ghế, túm lấy cổ áo Triệu Quyền định đánh anh ta, nhưng Đinh Quốc Cường kịp nhận ra và ấn anh ấy ngồi xuống.

Trần Phổ chống một tay lên cửa kính, bỗng dưng cúi gằm mặt, nghiêng người về phía góc tường, mãi không xoay mặt lại, không một ai nhìn thấy khuôn mặt anh.

Tất cả các cảnh sát đều im lặng, nét mặt nghiêm trang.

Hạ Dũng Trạch khó chịu tột độ, lén lút quay sang nhìn cộng sự của mình. Lý Khinh Diêu vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng thẩm vấn, song cậu ấy đã thấy cơ thể cô bắt đầu run lên khe khẽ.

Tối hôm ấy, thực ra cũng chẳng khác gì đêm hôm nay.

Mây lững lờ trôi, trăng thanh ngời sáng, cả thành phố yên tĩnh như đang chìm vào giấc ngủ.

Nửa đường, Lý Cẩn Thành đã từng tỉnh lại trong chốc lát, có điều đầu óc anh cực kỳ mơ hồ. Anh cảm thấy mình mẩy rã rời, cũng không nhớ nổi mình đang ở đâu và đang làm gì. Trước khi nhắm mắt lại, anh nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, ánh trăng trong veo và sáng ngời.

Anh nghĩ, mình chỉ chợp mắt một lát, chỉ một lát thôi, người mình đau quá rồi. Khi tỉnh dậy, vẫn còn bao nhiêu việc phải làm, phải đi tìm người hỗ trợ, cứu một người nào đó đáng thương, cô ấy vẫn đang chờ mình...Có điều, người đó là ai nhỉ, anh nhất thời chẳng nhớ nổi.

Anh còn phải phá vụ án của Lạc Hoài Tranh, như vậy em gái sẽ không còn khóc nữa. Khi nào em gái đỗ đại học trọng điểm, anh mới báo cho con bé tin vui rằng anh có thể giúp Lạc Hoài Tranh lật lại vụ án .

Và cả Trần Phổ nữa, thằng nhóc này đi công tác chắc cũng sắp về rồi, thế thì anh sẽ có thêm trợ thủ.

Vẫn còn rất nhiều rất nhiều việc đang chờ anh làm.

Anh yên lòng nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Tương Thành.

Đoàn xe cảnh sát chạy nhanh như bay vào Gia viên Triều Dương.

Lý Khinh Diêu ngồi trên một trong những chiếc xe cảnh sát ấy, Trần Phổ lái xe, Hạ Dũng Trạch và Châu Dương Tân cũng ngồi trên xe. Suốt cả chặng đường, không ai nói với ai một lời.

Không chỉ trên quãng đường này

Mà kể từ ngày hôm kia, sau khi Triệu Quyền khai nhận tất cả, Lý Khinh Diêu bắt đầu không nói chuyện với ai.

Trần Phổ cũng như vậy.

Hai hôm nay Lý Khinh Diêu gần như không ngủ hoặc chỉ chợp mắt được một tiếng rồi lại giật mình tỉnh dậy, ngước nhìn bầu trời đêm xanh thẫm và tĩnh lặng bên ngoài ô cửa sổ, cô mới bàng hoàng nhận ra đêm tối đã lại dài đằng đẵng nữa rồi.

Trần Phổ râu ria lởm chởm, hai mắt thâm đen, tinh thần sa sút. Mấy hôm nay cũng không ai dám nói chuyện với anh. Đến cả Đinh Quốc Cường cũng trầm mặc.

Sắp đến nơi rồi.

Lý Khinh Diêu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên sững sờ.

Cô đã từng đến đây.

Hôm kia, khi Triệu Quyền nhắc đến nhà máy ven đường ở góc Gia viên Triều Dương, cô vẫn chưa nhớ ra. Giờ phút này, nhìn thấy phía Đông phía Nam đều là nhà cao tầng, phía Bắc là trường tiểu học, cô mới nhận ra đây là nơi Đường Bác Đào – anh nhân viên cửa hàng tiện lợi tốt bụng phát hiện Lưu Đình Muội.

Sau đó, anh ấy đã đưa Lưu Đình Muội đến chỗ người dì làm việc tại Ủy ban Nhân dân, người dì lại đưa Lưu Đình Muội đến Viện Phúc lợi Đại hải.

Lý Khinh Diêu ngẩn ngơ nhìn nơi này.

Nhưng sao Lưu Đình Muội lại đuổi theo đến tận đây?

Xe cảnh sát đỗ trước cổng nhà máy hóa chất, hàng loạt đồng nghiệp chạy qua lại lại, căng băng cảnh báo, pháp y và nhân viên giám định lần lượt tiến vào. Vụ việc thu hút đông đảo người dân đến xem, tất cả cảnh sát đều giữ im lặng, nét mặt nghiêm nghị.

Lý Khinh Diêu xuống xe, đầu óc vẫn còn ngơ ngác.

Hạ Dũng Trạch là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của cộng sự, cậu ấy hỏi: "Chị sao thế? Không khỏe hả?" Cậu ấy lo lắng nhìn về phía Trần Phổ.

Trần Phổ đang tập trung nhìn nhà máy hóa chất, nghe vậy liền quay sang nhìn Lý Khinh Diêu, định hỏi thăm nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, anh hắng giọng rồi mới gọi cô: "Lý Khinh Diêu."

Lý Khinh Diêu hơi thất thần, cô ngẩng đầu trả lời: "Em không sao, chỉ là...chỉ là..."

Trần Phổ lùi về sau vài bước, vai kề vai cùng cô, đặng hỏi: "Sao thế em? Vụ án này còn có điều gì mà anh không biết à?" Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng lại chất chứa sự đè nén khó tả.

Cô cúi đầu nói: "Có lẽ em đã hiểu ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Trước đây em cứ băn khoăn tại sao sau khi rời khỏi Viện Phúc lợi, Lưu Đình Muội lại không báo cảnh sát ngay lập tức, khi đó nếu báo cảnh sát thì xác suất tìm được anh trai em nhất định sẽ cao hơn rất nhiều. Sau này, cô ta nói là vì giết người nên sợ hãi, còn nói sợ không buộc tội được ba kẻ kia. Em cứ cảm thấy lý do ấy rất gượng gạo, dường như cô ta đang che giấu điều gì đó. Hôm nay em mới biết, tối hôm ấy cô ta đã đuổi theo đến nhà máy hóa chất, còn đuổi theo xa hơn cả Lạc Long. Vậy sao cô ta có thể không nhìn thấy người đưa anh trai em đi? Nhưng có vẻ như cô ấy thật sự không nhớ những chuyện ấy, không nhớ ra sự tồn tại của Triệu Quyền và La Hồng Dân.

Ngẫm kỹ mới thấy, hành vi của Lưu Đình Muội thực ra rất mâu thuẫn. Kể từ lúc trốn thoát vào bảy năm trước, cô ta chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là báo thù. Cô ta đã nói như vậy với người bạn thân ở hộp đêm và cũng nói như vậy với Tạ Vinh Thành. Ngay từ đầu cô ta đã không nghĩ đến chuyện đi tìm anh trai em. Lẽ nào...đêm hôm đó, thực ra cô ta đã nhìn thấy? Cô ta từ lâu đã biết rằng anh trai em không còn nữa.

Cho nên cô ta mới luôn đau khổ như vậy và không đi báo cảnh sát, vậy mới hợp lý. Bởi vì cô ta biết báo cảnh sát đã không còn ý nghĩa gì nữa, không thể kết án tử cho tất cả bọn chúng, Lạc Long, Tiền Thành Phong và Lưu Hoài Tín càng không đáng tội chết. Kể từ đó, cô ta đã quyết tâm tự tay giết chết từ kẻ một.

Có điều những năm sau đó, số người cô ta giết ngày càng nhiều, có phải...cô ta đã dần dần quên đi chuyện anh trai em không còn nữa? Hoặc là trong tiềm thức cô ta biết rõ điều đó, nhưng lại không muốn đối diện với sự thật? Bởi vì cô ta hy vọng anh ấy vẫn còn sống, vẫn rất muốn gặp lại anh ấy. Vậy nên cô ta lại quay lại tìm anh ấy."

Trần Phổ nhìn về phía xa xăm, trả lời: "Có lẽ là vậy, nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi."

Triệu Quyền cùng với người chú họ bất đắc dĩ phải che giấu giúp anh ta đều bị còng tay và áp giải đến hiện trường để xác nhận. Đã bảy năm trôi qua, máy nghiền và máy trộn giờ đã cũ kỹ, phía cảnh sát cũng gần như không thể thu thập được bất cứ chứng cứ có giá trị nào.

Đinh Quốc Cường trầm giọng, hỏi: "Phần còn lại đâu? Đưa đi đâu rồi?"

Hai tên tội phạm nín thở, Triệu Quyển giơ ngón tay run rẩy, chỉ về phía bức tường không xa trước mặt mọi người.

Đó là một bức tường màu xám, trơ trọi, đứng lẻ loi trong góc nhà máy, do dãi nắng dầm mưa nên trên tường đã xuất hiện rất nhiều vết nứt và vết bẩn, song thân tường vẫn kiên cố như lúc mới xây, đứng sừng sững ở đó.

Tất cả các cảnh sát đứng thành vòng tròn trong im lặng và trang nghiêm rồi cởi mũ xuống.

Có rất nhiều người đã bật khóc.

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đứng ở hàng đầu.

Đã bảy năm rồi, ngoài những lúc khóc thầm trong cơn mơ, Trần Phổ chưa từng khóc vì Lý Cẩn Thành ở trước mặt bất cứ ai. Nhưng ngay lúc này, anh ngước đôi mắt nhòe, đôi tay run lẩy bẩy chạm vào bức tường rồi từ từ ngồi thụp xuống, vùi mặt vào cánh tay, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn như loài thú hoang.

Lý Khinh Diêu đứng lặng, cũng nhìn về phía bức tường, nước mắt rơi lã chã. Cô cúi đầu, thì thầm bằng giọng nói chỉ mình cô nghe thấy: "Anh ơi...em đã tìm được anh rồi, nhưng làm sao anh về nhà với em được đây, làm sao về nhà bây giờ...

Em đã từng nhớ anh da diết khôn nguôi, đã từng hối hận tột cùng vì khiến anh vướng vào âm mưu phạm tội.

Anh hiến dâng cả sinh mệnh cho huân chương cảnh sát.

Nhưng ai sẽ trả lại người anh máu mủ ruột thịt cho em đây?

—Hết chương 214—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro