CHƯƠNG 206 - 207 - 208 - 209
Dịch: Hyeyangs
—
Hai người đàn ông còn lại đã hiểu ra.
Được lắm, hóa ra hai đứa mày quen nhau từ lâu, cảm tình có vẻ khá sâu đậm! Tuy rằng chúng không biết chuyện này là thế nào nhưng ngọn lửa bị phản bội đã cháy phừng phừng trong lòng chúng. Chẳng trách! Chẳng trách một Lưu Đình Muội luôn ngoan ngoãn nghe lời, để mặc cho chúng sắp đặt lại bỗng dưng không chịu đi theo ông chủ Đường, đột nhiên như có chính kiến.
Hóa ra nó bị thằng nhãi từ xó xỉnh nào chui ra dụ dỗ lôi kéo!
Một người lòng dạ bẩn thỉu thì nhìn ai cũng thấy bẩn thỉu. Chúng chỉ nghĩ rằng Lý Cẩn Thành cũng thèm muốn sắc đẹp của Lưu Đình Muội, muốn lừa cô về tay. Ai mà chịu được? Lưu Đình Muội là con gà đẻ trứng vàng của chúng, là của riêng của chúng, sao có thể để kẻ khác chấm mút?
Tiền Thành Phong xông đến kéo Lưu Đình Muội về.
"Lưu Hoài Tín, trông chừng nó!" Tiền Thành Phong quay người lấy một cây gậy bóng chày từ phòng khách rồi chạy ra ngoài.
Lưu Hoài Tín lao vào phòng, nhìn Lý Cẩn Thành ngoài cửa sổ bằng ánh mắt đầy thù hằn và đố kỵ, kéo Lưu Đình Muội ra khỏi phòng, anh ta định nhốt cô ấy vào một căn phòng khác. Lưu Đình Muội bước loạng choạng, liên tục ngoái lại nhìn Lý Cẩn Thành, nước mắt lã chã.
Lưu Đình Muội lúc này mặt mũi bầm dập, trông chẳng xinh đẹp chút nào. Tuy vậy, những giọt nước mắt ấy lại lấp lánh và trong suốt hơn bất cứ vì sao nào anh từng nhìn thấy.
Lý Cẩn Thành đột nhiên đột phá, anh giơ hai tay lên, chụp lấy cánh tay cầm dao của Lạc Long nhanh như chớp. Anh gầm lên miệng tiếng, một cú quật ngược mượt mà khiến Lạc Long – gã đàn ông vạm vỡ cao to hơn anh đập mạnh vào tường rồi ngã sõng soài ra đất.
Lạc Long xây xẩm mặt mày, hắn ta nào đã bị người ta tẩn bao giờ, lập tức giận tím mặt, nhìn thằng oắt giẻ cùi tốt mã mới bao lớn trước mặt, hắn ta cầm con dao găm bò dậy, từng bước áp sát.
Lý Cẩn Thành lạnh lùng nói: "Chúng mày định làm gì? Định hành hung cảnh sát à? Tao là cảnh sát đấy! Buông vũ khí trong tay xuống!"
Lý Cẩn Thành thở hổn hển quay người lại, Tiền Thành Phong cầm gậy bóng chạy cũng chạy đến, chúng dồn anh vào góc tường.
Lạc và Tiền nhìn nhau.
Tiền Thành Phong bán tín bán nghi, còn Lạc Long thì không tin, nghĩ rằng thằng nhãi này đang nói dối. "Cảnh sát gì? Điêu vừa! Mày dụ dỗ đàn bà của bọn tao, còn muốn đưa nó chạy trốn? Ngủ với nó chưa? Sướng lắm đúng không? Đéo mẹ, hôm nay bố không cho mày biết tay thì bố không mang họ Lạc nữa!"
Tiền Thành Phong đã có men say trong người, cùng bị Lạc Long nói đến nỗi máu nóng bừng lên, vung gậy đập Lý Cẩn Thành.
Lý Cẩn Thành thấy tình hình bất ổn, hai tên nát rượu này rõ ràng đã mất hết lý trí, đến cảnh sát mà cũng không sợ. Hơn nữa, trong ấn tượng của anh, các nhóm buôn người thường rất liều lĩnh, cũng thực hiện không ít các hành vi giết người cướp của. Anh không còn đường lui, ngay lúc này, Lạc Long cũng đâm một nhát dao. Lý Cẩn Thành dứt khoát chống tay lên bệ cửa sổ, nhảy vào trong nhà một cách linh hoạt.
Hai tên kia sững sờ, cũng định chui qua cửa sổ nhưng lại phát hiện thân hình của chúng đều cao to hơn Lý Cẩn Thành, không chui lọt được. Thấy Lý Cẩn Thành đã chạy ra khỏi phòng, Lạc Long thét lên: "Đuổi theo!" Hai bọn chúng chia nhau ra bọc sân trước và sân sau.
Lý Cẩn Thành nhảy xuống đất liền xông thẳng đến phòng khách, Lưu Hoài Tín đang kéo Lưu Đình Muội vào trong phòng. Lý Cẩn Thành không hề giảm tốc độ, anh lao thẳng đến trước mặt Lưu Hoài Tín, tung một cú đấm khiến Lưu Hoài Tín không kịp phản ứng, ngã lăn ra đất. Chính Trần Phổ đã dạy Lý Cẩn Thành cú đấm này.
Bởi vì mỗi lần Lý Cẩn Thành và Trần Phổ đọ sức, mười trận thì anh thua mất chín trận. Trần Phổ liền nói với anh: Cậu đánh nhau cũng không thua kém tôi tí nào, vậy có biết tại sao cậu cứ thua suốt không? Là do cậu đấy, tính tình quá hiền lành, ra tay cũng rất khách sáo, chân chỉ hạt bột suốt, từng chiêu từng chiêu, thiếu đi sự dứt khoát.
Đánh nhau không phải luyện chiêu. Người xưa có câu hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng còn gì? Nhớ kỹ, khi tấn công trực diện, tốc độ và sức mạnh chính là tất cả. Cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy, giống tôi này, cứ lao thẳng đến, tung một cú thật mạnh khiến đối phương nổi đom đóm mắt thì chuyện kế đó liền dễ giải quyết thôi.
(*) Hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo, người dũng cảm sẽ chiến thắng.
Lý Cẩn Thành kéo tay Lưu Đình Muội bỏ chạy, nhưng vừa chạy đến cửa thì một tên cầm dao găm lao đến. Lý Cẩn Thành đẩy Lưu Đinh Muội sang một bên, đánh nhau với Lạc Long bằng tay không.
Lạc Long khi đó mới hai bảy, hai tám tuổi, chính là độ tuổi khỏe mạnh nhất của đàn ông, cũng là độ tuổi liều lĩnh nhất. Hắn ta cũng không thuộc dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, Lạc Long rất xảo quyệt, đánh nhau lại khôn khéo, từ nhỏ đến lớn không biết đã đánh nhau bao nhiêu trận. Còn Lý Cẩn Thành xuất thân từ trường lớp chính quy, tuy rằng thân thủ tốt nhưng xưa nay chỉ tập luyện với đồng nghiệp xuất thân từ trường lớp chính quy giống mình, rất hiếm khi đối đầu với tội phạm như thế này trong lúc thực chiến cho nên lúc này, cả hai đều ngang tài ngang sức.
Tiền Thành Phong giơ gậy lao đến, hét lên: "Lưu Hoài Tín, mày còn đứng ngây ra đó làm đéo gì? Nó ngủ với đàn bà của mày đấy, vào bếp lấy dao ra đây giúp bọn tao ngay!"
Lưu Hoài Tín nghiến răng chạy vào trong bếp.
Lý Cẩn Thành và Lạc Long chen chúc trong hành lang hẹp, Tiền Thành Phong vung gậy tấn công, Lý Cẩn Thành cố gắng né tránh. Anh biết rõ nếu cứ giằng co như vậy cũng không phải cách, buộc phải khiến đối phương hoảng sợ. Thế là, anh lại quát to: "Chúng mày muốn ngồi tù à? Tao là Lý Cẩn Thành, cảnh sát hình sự Trung đội 2 Đội Cảnh sát Hình sự Phân cục Công an Nhạc Tây, số hiệu cảnh sát: XXXXXX. Chúng mày dám đánh cảnh sát?"
Tiếng quát này thật sự khiến Tiền Thành Phong hoảng sợ. Bàn tay đang cầm gậy dừng lại giữa chừng, do dự không biết làm thế nào.
Dạy dỗ thằng nhãi ăn vụng là một chuyện, hành hung cảnh sát lại là một chuyện khác. Thằng nhãi này thật sự là cảnh sát à? Vậy bọn hắn...ánh mắt Tiền Thành Phong lóe lên, nhìn về phía Lạc Long.
Lạc Long cũng đang ngờ vực trong lòng, tiếng quát của Lý Cẩn Thành thổi bay gần hết men say trong hắn. Hắn ta và Tiền Thành Phong nhìn nhau, không rõ tại sao lại bị cảnh sát chú ý đến. Nhưng việc ba bọn chúng từng làm trong căn phòng này chắc chắn không giấu được cảnh sát. Chúng khó lắm mới thoát khỏi cuộc truy quét lần trước, lần này phiền to rồi.
Lúc này, Lưu Đình Muội vừa khóc vừa nói: "Anh ấy là cảnh sát, anh ấy thật sự là cảnh sát. Các anh đừng đánh anh ấy nữa!" Cô ấy nhân cơ hội lao đến ôm lấy eo Lý Cẩn Thành. Lý Cẩn Thành lập tức ôm lấy cô ấy bằng một tay, che chở cho cô ấy, lạnh lùng nhìn hai tên đàn ông trước mặt.
Cục diện rơi vào thế giằng co.
Đến cả Lạc Long quỷ kế đa đoan cũng không biết nên làm thế nào.
Không thể thả tên cảnh sát này đi, đây là điều chắc chắn. Giờ đã kết thù, nó sẽ trả thù và dẫn cảnh sát đến điều tra thì chuyện ba bọn chúng từng làm cũng đủ để chúng ngồi tù mọt gông. Cộng thêm tội hành hung cảnh sát, chắc chắn sẽ bị xử nặng.
Nhưng bọn chúng có thể làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ giết chết tên cảnh sát này ư? Dù là Lạc Long lúc đó cũng không dám nghĩ đến khả năng này. Suy cho cùng, ba bọn chúng cũng chỉ ăn xổi ở thì, mục đích chỉ là vì kiếm tiền, ai dám gánh tội giết người? Lại còn là giết cảnh sát?
Trừ phi phạm trọng tội phải chịu chắc án tử, nếu không ai mà dám giết cảnh sát? Chúng không muốn sống nữa à?
Sự do dự và lùi bước của chúng đều lọt vào mắt Lý Cẩn Thành, anh càng tự tin hơn, vừa định nói thêm vài câu nữa để uy hiếp chúng thì Lưu Hoài Tín đã cầm dao phay từ trong bếp đi ra.
Lưu Hoài Tín nhìn thấy Lý Cẩn Thành và Lưu Đình Muội nép sát vào nhau, trong lòng anh ta chỉ thấy đau đớn, khuôn mặt bùng lửa. Tuy rằng bình thường ba người cùng chung Lưu Đình Muội, nhưng hai người kia cũng ngầm cho phép anh ta và Lưu Đình Muội bên nhau như người yêu. Từ trước đến nay, anh ta luôn cảm thấy bản thân là người đàn ông thật sự của Lưu Đình Muội, là bầu trời của cô ấy, là chỗ dựa của cô ấy. Còn cô gần như cũng ngoan ngoãn phục tùng, bảo sao làm vậy.
Nhưng hiện tại, trái tim của cô ấy đã thuộc về người đàn ông khác.
Chuyện Lưu Hoài Tín luôn muốn né tránh giờ đã bị cô nhẫn tâm xé toạc ngay trước mặt anh ta.
Đó chính là cô hoàn toàn không yêu anh ta.
Cô đã từng xuất sắc như bên, người ở bên cô nhẽ ra phải là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, chính trực và giỏi giang giống như Lý Cẩn Thành.
Chứ không phải anh ta, một Lưu Hoài Tín không bao giờ được cô để mắt tới.
Trong ba người, bình thường Lưu Hoài Tín hiền lành, nhẫn nhục nhất, dường như không biết giận là gì. Nhưng lúc này, khi sự ghen tuông thiêu sạch lý trí của anh ta, anh ta cũng trở thành kẻ liều lĩnh nhất.
Anh ta lạnh lùng nói: "Cảnh sát thì sao? Cảnh sát thì được mèo mả gà đông? Cướp bạn gái của người khác à?"
Chính những câu nói này đã đánh thức Lạc Long, khiến hắn ta tìm được biện pháp tối ưu nhất để giải quyết tình huống bế tắc nhất hiện tại.
Một cách vừa không cần giết người, vừa có thể khiến tên cảnh sát này im miệng, không tiết lộ bất cứ điều gì ở đây.
Đó chính là uy hiếp.
—Hết chương 206—
Tên cảnh sát này âm thầm dụ dỗ Lưu Đình Muội còn gì? Nó tự cho mình là hóa thân của chính nghĩa, muốn cứu vớt Lưu Đình Muội thoát khỏi nước sôi lửa bỏng còn gì? Thế bây giờ chúng sẽ bắt nó lại, chụp ảnh khỏa thân của nó và Lưu Đình Muội.
Nó là một cảnh sát, nếu không muốn thân bại danh liệt, không muốn mất việc thì bắt buộc phải cảm kết giữ im lặng về mọi chuyện và tránh xa Lưu Đình Muội. Nếu không chúng sẽ gửi ảnh khỏa thân đến Cục Công an, viết thư nặc danh tố cáo nó ngủ với bạn gái của người khác! Haha, quả là một biện pháp tuyệt vời!
Lạc Long chốt phương án, nói: "Đừng nghe thằng nhãi này bốt phét, Phân cục Nhạc Tây cái đéo gì. Tao nhớ ra rồi, tao từng nhác thấy nó trong khu dân cư, nó chỉ là quản lý quèn ở quán net thôi! Tất cả xông lên, dạy cho thằng nhãi này một bài học. Không bồi thường 300 nghìn tệ thì đừng hòng thoát!"
Lạc Long nói như vậy vì sợ Lưu Hoài Tín và Tiền Thành Phong dè chừng thân phận cảnh sát của nó, sợ bóng sợ gió. Nói chung cứ khống chế nó được rồi tính sau.
Quả nhiên, sắc mặt của Tiền Thành Phong và Lưu Hoài Tín đều thay đổi, nghe thấy Lạc Long nói còn có thể vớ được một khoản, ánh mắt càng sáng rực.
Ba kẻ đồng thời áp sát.
Tiền Thành Phong vô cùng xảo quyệt, hắn ta đập một phát vào bụng Lưu Đình Muội. Lý Cẩn Thành buộc phải kéo cô sang, vừa khéo tránh được. Lưu Hoài Tín nhân cơ hội bổ một nhát dao phay, Lý Cẩn Thành trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, đá một phát vào cánh tay Lưu Hoài Tín, cả người lẫn dao ngã lăn ra đất.
Đúng lúc này, Lạc Long bắt lấy cơ hội, từ phía sau đâm một dao vào đùi Lý Cẩn Thành, hắn ta vẫn không dám đâm vào chỗ hiểm.
Chân phải của Lý Cẩn Thành run lên. Anh không ngoái đầu lại, một cú giật cùi chỏ mạnh khiến máu mũi Lạc Long chảy ròng ròng.
Lần này, ba tên lưu manh cũng đã bị đánh đến độ máu nóng bừng lên, kẻ nào kẻ nấy khuôn mặt dữ tợn, cầm vũ khí trong tay tiến lên một lần nữa.
Lý Cẩn Thành thấy tình hình không ổn, mình dù sao cũng đơn thương độc mã, nếu tiếp tục đánh nữa thì e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Anh nhận ra bản thân không có khả năng đưa Lưu Đình Muội đi ngay bây giờ, vội vàng đặt tay hai tay lên vai cô, thì thầm: "Đợi anh, anh nhất định sẽ quay lại cứu em." Lưu Đình Muội lo lắng nước mắt lưng tròng gật đầu, chỉ chỉ lặp lại một cách máy móc: "Anh đi mau...Đừng lo cho em, đi mau đi..."
Trong lòng Lý Cẩn Thành đau đớn khôn tả, anh đẩy mạnh cô về phía trước, vừa hay ngã vào lòng Tiền Thành Phong, sau đó xoay người lao về phía Lạc Long. Cánh cửa nằm ngay sau lưng hắn ta!
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng!
(*) Hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo, người dũng cảm sẽ chiến thắng.
Tiền Thành Phong đẩy Lưu Đình Muội ra, đang định lao tới thì Lưu Đình Muội bất ngờ cầm cái bếp từ chúng ăn lẩu lúc trưa lên đập mạnh vào đầu Tiền Thành Phong. Đầu Tiền Thanh Phong kêu "ong" một tiếng, Lưu Đình Muội dồn hết sức vào cú đập này nên đã khiến anh ta vỡ đầu chảy máu. Nhưng anh ta không ngã xuống, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt không thể tin được, rồi vung gậy đập mạnh một phát vào trán Lưu Đình Muội.
Lưu Đình Muội ngã xuống đất, hoa mắt chóng mặt, xây xẩm mặt mày, phía sau đầu từ từ chảy máu.
Lý Cẩn Thành không chú ý đến cảnh tượng đằng sau, anh dồn toàn bộ sự tập trung vào Lạc Long phía trước. Lạc Long đâm một nhát dao, Lý Cẩn Thành cứ như một chú én nhẹ nhàng, vừa lao nhanh lên phía trước, vừa né tránh, đồng thời giơ tay lên tóm lấy cánh tay cầm dao của Lạc Long rồi vặn mạnh một cái, con dao găm rơi xuống đất kêu keng một tiếng, bả vai của Lý Cẩn Thành huých về phía trước, khéo léo đẩy Lạc Long vào tướng, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Có điều lúc này cơn giận của Lý Cẩn Thành đã sục sôi, anh cũng biết những tên lưu manh này vô cùng độc ác, bản thân anh không thể lơ là. Anh chưa bao giờ ra tay nặng như vậy, anh túm đầu Lạc Long đập mạnh vào tường liên tiếp bảy tám cái, khiến Lạc Long sứt đầu mẻ trán. Sự tàn nhẫn đáng sợ ấy cũng khiến Lưu Hoài Tín đứng cạnh dè chừng, không dám xông đến.
Song đúng lúc này, chân phải đau nhức khiến động tác của Lý Cẩn Thành chậm lại, anh biết mình không thể hiếu chiến. Anh chỉ cách cửa vài bước chân, vừa đỉnh buông Lạc Long và chạy ra ngoài thoát thân cái rồi tính thì bỗng nhiên anh nhác thấy trên mặt đất có một xấp giấy tờ.
Anh nhận ra ngay đó là giấy phẫu thuật phá thai của Hướng Tư Linh. Không biết nó rơi từ trong túi ra từ khi nào.
Lý Cẩn Thành không do dự, anh bất chấp cúi xuống nhặt xấp giấy lên nhét lại vào trong túi áo. Đúng lúc này, một chiếc gậy bóng chày mang theo luồng gió mạnh giáng thẳng vào tấm lưng gầy gò của Lý Cẩn Thành, khiến anh ngã sõng soài ra đất, phun ra một ngụm máu.
Là Tiền Thành Phong đang điên tiết vì bị Lưu Đình Muội đánh vào đầu bằng bếp từ lao đến.
Nhanh như cắt, Lý Cẩn Thành ngậm máu, bật dậy, Tiền Thành Phong thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Lý Cẩn Thành thì đã bị anh đấm một cú vào mặt. Tiền Thành Phong đập đầu vào tường, trong lúc sơ ý, cây gậy trong tay cũng bị Lý Cẩn Thành đoạt mất.
Lý Cẩn Thành lúc này đùi đã túa máu, bụng quặn đau, đã không còn nhiều sức lực. Anh nhìn Lưu Đình Muội đang nằm trên mặt đất phía xa xa mà đôi mắt đỏ hoe, rồi dùng chút sức lực cuối cùng giáng một gậy mạnh lên đầu Tiền Thành Phong, khiến anh ta ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh, cây gậy cũng rơi xuống đất.
Sau đó, anh quay đầu nhìn Lưu Hoài Tín tay cầm dao phay, còn cả Lạc Long đang bò dậy nhặt con dao găm dưới đất lên, không còn thời gian, Lý Cẩn Thanh quay người loạng choạng chạy ra ngoài.
Tìm người hỗ trợ!
Phải tìm ngay một chiếc điện thoại gọi người hỗ trợ!
Nung nấu ý nghĩ cháy bỏng này, Lý Cẩn Thành tập tễnh chạy đi. Nhưng bởi vì cú đập vừa rồi rất có thể đã làm tổn thương nội tạng, Lý Cẩn Thành nhận ra mình đã không còn sức lực để kêu cứu nữa rồi. Giờ đã nửa đêm, xung quanh tối om, không một bóng người. Anh chỉ biết lần theo phương hướng trong ký ức, lao đầu vào trong bóng tối, chạy về phía con đường lớn.
Cuối cùng Lạc Long cũng hết choáng, hắn ta đứng dậy, chửi thề một câu rồi nhìn Lưu Hoài Tín đang ngơ ngác và Tiền Thành Phong đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nói: "Đồ ngu! Mày đứng nhìn nó chạy thế thôi à? Nó mà dẫn thêm nhiều cảnh sát tới thì ba chúng ta xong phim đấy!"
Lưu Hoài Tín ấp a ấp úng.
Cảnh tượng cuối cùng mà Lưu Đình Muội nhìn thấy trước khi hôn mê chính là Lạc Long một mình cầm dao đuổi theo ra ngoài.
—
"Sau đó thì sao?" Lý Khinh Diêu hỏi.
"Sau đó tôi đã tỉnh lại. Thực ra có lẽ tôi không hôn mê quá lâu. Bời vì lúc đó Tiền Thành Phong vẫn còn nằm bất động trên mặt đất, Lưu Hoài Tín không quan tâm đến hắn ta. Vết thương trên đầu tôi đã được băng bó cẩn thận rồi."
"Lưu Hoài Tín định làm gì?"
"Anh ta định đưa tôi đi."
...
Tạ Tân Nhụy vẫn còn nhớ rõ như in cảnh tượng cô ấy nhìn thấy sau khi tỉnh lại vào ngày hôm ấy. Lưu Hoài Tín có lẽ đã chết đứng trước biến cố không lường trước được trong đêm nay, hoặc có lẽ là cuối cùng đã đợi được cơ hội. Cô ấy vừa mở mắt liền nhìn thấy anh ta đang ngồi trước bàn sắp xếp lại ba lô, trong tay cầm căn cước của cô và anh ta.
Thấy cô ấy tỉnh lại, anh ta nói một cách rất tự nhiên: "Lại đây, Tiểu Ngọc, lại đây với anh. Anh đã hứa sẽ đưa em đi rồi. Chỉ cần em không nhớ đến Lý Cẩn Thành nữa, anh sẽ không so đo chuyện trước đây giữa em và anh ta. Em ngoan, hôm nay cứ theo anh đi, sau này anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa."
Anh ta thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt.
Lưu Đình Muội chịu đựng cơn đau đầu, bước tập tễnh đến. Khó chịu hơn so với cơn đau đầu chính là cảm giác buồn nôn và cảm giác đầu óc như muốn nổ tung. Cô đột nhiên nhận ra một điều, đã ba năm rồi, đầu óc của cô chưa bao giờ tỉnh táo giống như bây giờ. Như thể màn sương mù dày đặc bao phủ đầu óc cô suốt bấy lâu nay đang dần dần tan biến.
Cô nhìn Lưu Hoài Tín với gương mặt thâm tình, thiết nghĩ, rốt cuộc anh ta đang làm gì? Mấy năm nay, rốt cuộc họ đã làm gì với cô?
Lưu Đình Muội không thể nhớ lại chi tiết, cứ nghĩ lại là đầu cô lại đau, cứ như có một thứ mãnh liệt khó chịu đựng gần như muốn nuốt chửng cô.
Cô lặng thinh bước đến, khi đi ngang qua con búp bê rơi trên sàn, cô nhặt nó lên rồi bước đến cạnh anh ta, đột nhiên vươn tay ra lấy lại căn cước của mình trên bàn, nhét vào trong túi.
Lưu Hoài Tín giật mình, hỏi: "Em làm gì thế? Tiểu Ngọc, trả nó cho anh. Thứ đó có ích đấy, em đừng lấy ra nghịch."
Cô lạnh lùng nhìn anh ta.
Ánh mắt ấy khiến trong lòng Lưu Hoài Tín đổ mồ hôi lạnh, anh ta thậm chí còn vô thức lui về sau một bước.
Lưu Đình Muội cực kỳ bình tĩnh. Dù rằng đầu óc cô vẫn còn mơ màng, có rất nhiều chuyện cô tạm thời vẫn chưa nhớ ra, nhưng có một suy nghĩ cứ khắc sâu trong tâm trí cô: Như thể có người chỉ mới vài phút trước hoặc là từ kiếp trước xa xôi đã dùng những giọt máu và nước mắt đau thương tột cùng để khắc sâu suy nghĩ đó vào trong tâm trí hỗn độn của cô.
Đuổi theo! Lưu Đình Muội, mau đuổi theo đi chứ!
Đi tìm Lý Cẩn Thành.
Đi tìm anh ấy.
Sau đó...dùng tất cả sức mạnh của mày để bảo vệ anh ấy!
Không được để anh ấy bị thương thêm nữa.
Cô ngoảnh đầu nói: "Lưu Hoài Tín, anh là hàng xóm của tôi, cũng là bạn của tôi, lớn lên cùng nhau suốt mười mấy năm. Anh đã làm gì với tôi?"
Anh đã làm gì với tôi?
Mặt mũi Lưu Hoài Tín tái mét, ngồi phịch xuống ghế, trơ mắt nhìn cô cầm theo con búp bê chạy ra ngoài, cơ thể như hóa đá.
Anh ta ôm mặt, nước mắt rơi lã chã.
—
"Chị có đuổi kịp không?" Lý Khinh Diêu không quan tâm vết thương gãy xương, cũng không để tâm đến cổ tay trái đau nhói vì bị còng, cơ thể cô gần như dán vào hàng ghế trước. "Chị đã nhìn thấy gì?"
Tạ Tân Nhụy nhìn cô qua gương chiếu hậu, đôi mắt thăm thẳm như hồ nước, thoáng ngẩn ngơ.
"Tôi không nhìn thấy gì cả, đi được nửa đường thì ngất xỉu rồi." Cô ấy cụp mặt, nét mặt buồn bã.
Trái tim Lý Khinh Diêu tựa như một tòa tháp ọp ẹp được xây từ những khối gỗ, đổ sụp xuống. Cô nghẹn ngào hỏi: "Vậy tại sao đến cả Lạc Long cũng không biết anh tôi đã đi đâu?"
"Vì Lạc Long nhìn thấy anh trai cô bị người khác đưa đi. Anh ta không nhìn rõ mặt người đó, nhưng theo lời nói của anh ta trước khi qua đời, anh ta đã nhìn thấy đặc trưng nổi bật của người đó, có lẽ là thật."
Trái tim Lý Khinh Diêu giật thót, cô đang định hỏi thêm thì Tạ Tân Nhụy đã dừng xe.
Lái xe suốt một ngày dài, họ đã rời khỏi đường cao tốc, chạy lên tỉnh lộ rồi tiếp tục đến đường làng. Lúc này hoàng hôn đang dần buông, xe của họ dừng lại cuối con đường làng.
Phía trước là một bản làng thưa thớt, toàn là những căn nhà mái nhọn hai tầng có lan can gỗ mang đậm phong cách dân tộc Thái.
Năm người đàn ông đứng bên vệ đường như đang chờ đợi.
Người đứng phía trước rõ ràng là kẻ cầm đầu. Hắn ta sở hữu vóc người lực lưỡng, to cao vạm vỡ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, da trắng, mũi khoằm, nửa cười nửa không, nhìn là đã biết không phải người dễ đối phó. Ở thị trấn biên giới này, ban này thời tiết oi bức, sáng sớm và tối trời thì lại se lạnh. Người đàn ông mày mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, bên ngoài khoác sơ mi đen dài tay. Bốn người còn lại thì mặc sơ mi hoa hoặc áo khoác phong cách Đông Nam Á.
Nhìn thấy họ, người đàn ông mỉm cười nhưng dù nở nụ cười thì trên người anh ta vẫn toát lên hơi thở u ám và nặng nề.
Tạ Tân Nhụy đưa chìa khóa còng tay cho Lý Khinh Diêu, nói: "Đi theo tôi, nói ít thôi, chớ gây chuyện. Xong việc tôi sẽ theo cô về."
—Hết chương 207—
Khi Châu Dương Tân cầm theo túi đựng vật chứng tiến vào trong phòng bệnh, đúng lúc bắt gặp Trần Phổ đang tập động tác hai tay chống xuống, từ từ nâng người lên.
Châu Dương Tân: "..."
Anh ấy thấy Trần Phổ đúng là điên thật rồi, hậu phẫu mới được mấy ngày mà đã bắt đầu tập luyện phục hồi rồi? May mà bác sĩ mổ chính cho anh là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất tỉnh Quý Châu, Trần Phổ cũng yêu cầu sử dụng các loại thuốc nhập khẩu đắt đỏ tự chi, thêm cái sức khỏe vốn đã tốt nên vết thương mới hồi phục nhanh như vậy.
"Được rồi đấy, cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi." Châu Dương Tân thân là người nhà "trông nom không kỹ" đã quá quen với việc bị bác sĩ mắng. "Có phát hiện mới. Lần này là tin tốt đấy."
Trần Phổ dừng động tác, vịn giường chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy những tấm ảnh Châu Dương Tân đưa. Trong tấm ảnh là một bãi bồi, một chiếc điện thoại nằm trên bãi bồi đó.
"Đồng nghiệp tìm kiếm men theo bờ sông đã phát hiện ra điện thoại của Lý Khinh Diêu ở bên bãi bồi cách nơi họ rơi xuống 5.5km, nơi này cách bờ sông khoảng 100 mét." Đôi mắt Châu Dương Tân sáng lên. "Điện thoại bị ngấm nước nặng, không thể sử dụng, cho nên trước đó cũng không định vị được. Nhưng Lý Khinh Diêu chắc chắn còn sống!"
Trần Phổ mặt mày u ám suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng ánh lên nét cười. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng suy luận những khả năng có thể xảy ra.
Nếu Lý Khinh Diêu bỏ mạng dưới sông thì điện thoại không thể nào xuất hiện trên bờ. Nếu bỏ mạng bên bờ sông, điện thoại sẽ không xuất hiện tại vị trí xa bờ đến thế, người khác cũng không có lý do gì để làm như vậy. Vì vậy, Châu Dương Tân nói rất có lý, chỉ còn một khả năng: Cô đã lên bờ.
Nhưng nếu như cô được tự do hành động, nhất định sẽ liên lạc liền với họ. Cho nên chiếc điện thoại này hoặc là Lý Khinh Diêu đã bỏ lại bên bờ sông, hoặc là người khác bỏ lại.
Dù thế nào thì hiện tại có lẽ cô đang nằm trong tay Tạ Tân Nhụy. Điều này cũng phù hợp với suy đoán ban đầu của Trần Phổ về Tạ Tân Nhụy: Cô ta đã cài cắm sẵn tiếp viện.
Trái tim treo lơ lửng trên cao của Trần Phổ đã hạ xuống một nửa.
"Kế hoạch hành động tiếp theo là gì?" Anh hỏi.
"Ở gần bờ sông ấy có một con đường quốc lộ và một con đường cao tốc. Hiện tại, mọi người đang toàn lực điều tra dấu vết và thu thập camera an ninh trong mấy hôm nay, kiểm tra từng cái một."
Trần Phổ chau mày.
Đúng là nên điều tra như vậy, cũng chỉ có thể điều tra như vậy, nhưng tốc độ quá chậm. Lượng xe cộ lưu thông một ngày trên đường quốc lộ, nhất là đường cao tốc cực kỳ lớn, ai mà biết Tạ Tân Nhụy đã đưa Lý Khinh Diêu đi đâu. Đã hai ngày rồi, đợi đến khi cảnh sát tra ra được tung tích của hai người thì chỉ e tất cả đã ngã ngũ.
Quan trọng là, rốt cuộc Tạ Tân Nhụy muốn làm gì?
Trần Phổ cầm áo khoác cảnh phục vắt trên tay vịn mép giường, chậm rãi mặc vào: "Đi làm thủ tục xuất viện."
Châu Dương Tân trừng mắt: "Cậu điên rồi, phẫu thuật xong mới được ba ngày!"
"Bác sĩ đã nói nhanh nhất một tuần là xuất viện được rồi mà? Giờ cũng còn có vài ngày, vết thương cũng đã bắt đầu lành rồi, không sao đâu. Tôi không cử động mạnh, cũng không làm việc, đến đâu cũng nằm yên, chỉ ở cạnh quan sát các cậu điều tra vụ án thôi, cũng không khác nằm viện là bao."
"Cậu cho rằng không có cậu thì chúng tôi không phá được vụ án này đúng không?"
Trần Phổ nhìn dán vào đôi mắt anh ấy, nghiêm túc nói: "Các cậu nhất định sẽ phá được, nhưng chỉ có tôi và Lý Khinh Diêu hiểu rõ nhất và toàn diện nhất về chuỗi vụ án này và người tên Tạ Tân Nhụy. Hơn nữa, tôi biết Lý Khinh Diêu đang nghĩ gì và cô ấy cũng biết tôi sẽ nghĩ gì. Nếu tôi có mặt, biết đâu tôi có thể giúp đỡ mọi người trong một bước ngoặt nào đó."
Châu Dương Tân nói không nên lời.
Đúng lúc này, điện thoại của Châu Dương Tân đổ chuông. Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, sắc mặt anh ấy nghiêm túc hẳn, đi ra chỗ vắng người ngoài phòng bệnh để nghe điện thoại. Một lát sau, anh ấy vội vã trở về, không nén nổi phấn khích, anh ấy đi đến bên cạnh Trần Phổ, cúi xuống thì thầm với anh: "Cảnh sát Vân Nam vừa gửi tin, đã có tung tích của Lý Khinh Diêu rồi! Cô ấy cừ thật đấy!"
"Cô ấy đã làm gì?"
"Cậu xem trong nhóm đi."
Trong nhóm công việc của họ đã gửi thông báo tiến triển mới nhất:
Hóa ra, sáng hôm nay, một lao công trên đường cao tốc Vân Nam đã nhặt được một con búp bê vải. Người lao công tưởng là người khác ném từ xe xuống. Nhưng khi vô tình lật ngược con búp bê lại, sau lưng con búp bê viết hai chữ đầy máu: Báo cảnh sát!
...
Khi đó, nếu Lý Khinh Diêu ném vật phẩm cá nhân khác ra ngoài cửa sổ thì một là sẽ dễ thu hút sự chú ý của Tạ Tân Nhụy, hai là dù lao công nhặt được, rất có thể sẽ xem là rác mà thu gom. Vì vậy, khi nhìn thấy chai nước khoáng trong túi ghế trước, lại sờ thấy con búp bê của Kiều An Nhiên mình để trong túi, Lý Khinh Diêu đã nghĩ ra kế sách này.
Trước tiên, cô mượn cớ ngột ngạt bảo Tạ Tân Nhụy mở cửa sổ. Sau đó, khi dùng miệng cắn nắp chai nước khoáng, Lý Khinh Diêu cố tình lề mề, đồng thời nhân cơ hội cắn rách đầu ngón tay. Trong lúc nói chuyện với Tạ Tân Nhụy, Lý Khinh Diêu đã nhanh tay viết chữ lên lưng con búp bê. Cô cố tình giơ con búp bê lên cạnh má trái của Tạ Tân Nhụy, "bất cẩn" làm rơi nó ra ngoài cửa sổ, lại nhanh chóng chuyển hướng chú ý của Tạ Tân Nhụy bằng việc nhắc đến vấn đề giết người ở Viện Phúc lợi. Tuy nhiên lúc đó dù Tạ Tân Nhụy phát hiện ra thì cũng không thể dừng xe lùi lại để nhặt con búp bê.
...
Quả nhiên, lao công nhặt được con búp bê đã hoảng sợ, còn đưa con búp bê lên mũi ngửi thử, kết quả vẫn ngửi thấy mùi máu nhạt nên đã báo cảnh sát ngay lập tức.
Cảnh sát địa phương cũng cảm thấy kỳ lạ, với tinh thần trách nhiệm, họ đã lập tức kiểm tra DNA trong vết máu. Kết quả đối chiếu trùng khớp với một cảnh sát tên Lý Khinh Diêu đang công tác tại Tương Thành. Họ lập tức thông báo cho cảnh sát Tương Thành.
Trần Phổ xem đi xem lại những tấm ảnh chụp mặt trước và mặt sau của con búp bê trong nhóm trò chuyện mà trong lòng vô cùng khó tả. Có lẽ là vừa vui mừng lại vừa xót xa. Bạn gái của anh thật sự rất bản lĩnh. Nhưng anh cũng không thể tưởng tượng nổi, ngay dưới tầm mắt của kẻ giết người hàng loạt thông minh máu lạnh giống như Tạ Tân Nhụy, trên chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao, Lý Khinh Diêu đã làm như thế nào?
Ánh mắt anh tiếp tục dừng lại trên những tấm ảnh chụp đường cao tốc khác, trên biển báo ghi rõ các địa danh như Lâm Thương, Hồng Hà, Phổ Nhị.
Họ đang chạy xe về phía Nam tỉnh Vân Nam.
"Tôi biết Tạ Tân Nhụy muốn đi giải quyết việc gì rồi?" Anh nói.
"Giải quyết việc gì?"
Trần Phổ để điện thoại xuống, vừa cài cúc cảnh phục, vừa nói: "Thực ra, tất cả chuỗi vụ án này suy cho cùng đều là kế hoạch trả thù của hai người phụ nữ."
Châu Dương Tân đang nghiên cứu tâm lý học tội phạm, nghe anh nói vậy liền gật gù đồng ý: "Chuẩn!"
"Tuy rằng sau khi hai cô ta đến Hắc Lê Phong mới bắt đầu kết bè. Nhưng theo tôi thấy, cả hai cũng xem là..." Anh ngừng lại một lát, hình dung bằng một thành ngữ không biết có đúng hay không: "Hết lòng hết dạ, sống chết có nhau. Trong ván cờ sát phạt mà cả hai chủ mưu, hiện giờ chỉ còn lại một kẻ đáng chết nhưng vẫn chưa lìa đời. Có lẽ do trước đây Hướng Tư Linh vẫn chưa nhẫn tâm hoàn toàn, hoặc có lẽ cô ta muốn để Lý Mỹ Linh sống để từ từ tra tấn. Nhưng giờ Hướng Tư Linh đã chết, Lý Mỹ Linh đương nhiên cũng không cần thiết phải tồn tại trên cõi đời này. Tạ Tân Nhụy thay Hướng Tư Linh chấm dứt mối thù với mẹ cô ta."
Trong lòng Châu Dương Tân ầm ầm sóng dậy, cứ thế lặng thinh.
—
Bầu trời dần chuyển tối.
Lý Khinh Diêu theo sau Tạ Tân Nhụy, dưới chân là con đường đất gồ ghề. Cô đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Tạ Tân Nhụy và người đàn ông cao to kia.
"Người đẹp, cô là..."
Tạ Tân Nhụy nhoẻn cười: "Đã nói trong điện thoại rồi, là chị gái của Hướng Tư Linh, tôi họ Tạ."
Anh Quyền cũng cười tủm tỉm, nhưng vẫn toát lên cảm giác lạnh lẽo, nói: "Cô ấy họ Hướng, cô họ Tạ?"
"Chị họ."
"Sao cô ấy không tự đến đây?"
"Chắc là không muốn đối mặt. Dạo này cô ấy cũng không đi được. Tóm lại, anh cứ giao người cho tôi là được, 70% tiền cọc đã được chuyển đến tài khoản Hồng Kông của anh rồi, kiểm tra đi."
Anh Quyền nhác cô ta rồi dừng bước, thế là tất cả mọi người cũng dừng theo. Anh ta lấy điện thoại ra kiểm tra, nụ cười trên khuôn mặt quả nhiên càng chân thành hơn. Anh ta nói: "Chị gái hay em gái cũng được, chỉ cần hợp tác thì đều là bạn bè. Tiền vào túi thì cái gì cũng dễ bàn. Đây, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô một căn nhà trúc nhỏ rồi, phong cảnh rất đẹp, cũng rất an toàn, tối nay cô cứ nghỉ ngơi đi đã."
Tạ Tân Nhụy rất đỗi tự nhiên, dù bị một đám đàn ông mặt mũi bặm trời vây quanh, cô ấy vẫn toát lên phong thái tự tin. Tạ Tân Nhụy nói: "Phiền anh quá. Tư Linh suốt ngày nói với tôi anh Quyền rất uy tín, quả đúng là vậy."
Anh Quyền cười ha hả, nói: "Đương nhiên rồi. Hồi xưa tôi theo bố dượng của cô ấy. Sau này tình hình căng thẳng, tôi về lại Vân Nam, tôi và sếp La cũng gọi là đôi bên hợp tác vui vẻ. Năm nay Hướng Tư Linh tìm tôi, giá cả hợp lý, thanh toán sòng phẳng, tôi đương nhiên cũng sẵn sàng giúp đỡ. Người làm ăn như tôi coi trọng nhất là chữ "tín", việc nào ra việc nấy, rõ ràng đâu ra đấy." Anh ta cứ như mới vừa nhìn thấy Lý Khinh Diêu đang băng bó: "Cô em xinh đẹp này là..."
"Trợ lý của tôi." Tạ Tân Nhụy thản nhiên nói: "Trên đường tới đây chúng tôi gặp chút rắc rối, cô ấy bị gãy tay, nhưng là người đáng tin cậy."
Lý Khinh Diêu: "Chào anh Quyền ạ." Dáng vẻ đúng mực, tháo vát và nhanh nhẹn.
Anh Quyền quả nhiên không nhìn cô nữa.
Nhóm anh Quyền dẫn hai người đến trước một căn nhà nhỏ, có hai tên đàn em đứng trước cửa. Anh Quyền thậm chí còn vui vẻ chào họ theo kiểu quân đội, nói: "Vậy tôi không vào trong nữa, hai người đẹp cứ tự nhiên nhé. Yên tâm, trong trại rất an toàn, cảnh sát cũng không đến đâu. Dưới tầng có hai anh em trực ban, có gì cần cứ bảo họ giúp đỡ. Tất cả nghe rõ..." Anh Quyền lạnh lùng nhìn quanh một vòng. "Hai cô gái này là khách hàng quan trọng của tao, nhớ phải tôn trọng một chút. Đứa nào dám cản trở tao kiếm tiền thì tao sẽ xử lý đứa đấy."
Bảy tám tên đàn em lập tức trả lời: "Vâng!"
Tạ Tân Nhụy hỏi: "Khi nào bên anh giao người? Chúng tôi phải đi gấp."
"Người đã được đưa đến đây mấy tháng rồi, Hướng Tư Linh đã dặn phải vứt ở nơi bẩn thỉu khổ sở nhất. Hiện giờ ả ta đã mắc bệnh lậu, tinh thần cũng có vấn đề. Trại ả ở cách đây khá xa, không có đường cho xe vào. Tôi đã cử người đi đón rồi, ngày mai sẽ đưa ả đến đây."
—Hết chương 208—
Hai tiếng sau, Trần Phổ và Châu Dương Tân ngồi trên chuyến tàu cao tốc đến Vân Nam.
Đợt này, hai người ngồi khoang thương gia, chứ không ngồi khoang hạng hai giống những đồng nghiệp khác. Trần Phổ nhất quyết đi cho được, kiên quyết làm thủ tục xuất viện, Đinh Quốc Cường cũng phải bó tay. Tuy nhiên, Trần Phổ cũng quý trọng mạng sống, lỡ như vết thương chuyển biến xấu thì lại phải nhập viện, không thể tìm được Lý Khinh Diêu trong thời gian nhanh nhất. Vì vậy, anh tự bỏ tiền túi đặt vé hạng thương gia, nằm sấp cả chặng cho miệng vết thương thoáng khí, còn tiện thể nhờ bác sĩ trong đội đến truyền dịch. Thế nên Châu Dương Tân cũng được "hưởng sái" hạng thương gia.
Đoàn tàu lao vun vút, hoàng hôn dần buông, Trần Phổ cũng không rảnh rỗi, lúc nào cũng dán mắt vào tin nhắn trong nhóm công việc và các tài liệu trong tay.
Nơi họ sắp đến là Phổ Nhĩ.
Lúc đầu, Lộ Tinh đã vượt biên trái phép từ Phổ Nhĩ, giao Lý Mỹ Linh cho một nhóm người lạ mặt.
Và tại con đường cao tốc phát hiện ra con búp bê, điểm cuối cùng vừa hay lại là Phổ Nhĩ.
Có thể khẳng định rằng, Tạ Tân Nhụy cũng đưa Lý Khinh Diêu đến Phổ Nhĩ.
Nhưng Phổ Nhĩ là một thành phố cấp địa khu, dù phát triển kém đến đâu thì cũng cực kỳ rộng lớn. Vả lại họ vẫn chưa tra ra được chiếc xe Tạ Tân Nhụy lái.
Giống như mò kim đáy bể.
Trần Phổ chống tay lên má, liên tục suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng tìm được họ? Điểm đột phá nằm ở đâu?
Suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có manh mối, Trần Phổ sực nhớ đến một câu nói đơn giản nhưng triết lý mà Đinh Quốc Cường từng nói: Khi không có hướng đi và manh mối, ta có thể thử tìm hiểu gốc rễ của vấn đề, nó thường sẽ giúp ta tìm ra câu trả lời.
Gốc rễ của khó khăn anh hiện đang đối mặt là gì?
Tìm Tạ Tân Nhụy và Lý Khinh Diêu, thực ra chính là đang tìm Lý Mỹ Linh.
Muốn tìm được Lý Mỹ Linh, gốc rễ ở đâu?
Đương nhiên là Hướng Tư Linh đã chết.
Trần Phổ cau mày, ngẩng đầu nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua ở bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đầu óc linh lợi.
Anh vừa nghĩ đến một vấn đề.
Một vấn đề liên quan đến Hướng Tư Linh, một vấn đề tiềm ẩn trước đây đã bị họ xem nhẹ, bỏ qua song lại rất mâu thuẫn.
Hướng Tư Linh, một người sinh ra và lớn lên ở Tương Thành, tốt nghiệp đại học xong liền đảm nhiệm vị trí quản lý cấp cao trong công ty gia đình, tại sao lại quen biết tay anh chị ở Vân Nam? Có thể giúp Lộ Tinh vượt biên trái phép, còn có thể giấu Lý Mỹ Linh vào tay đối phương?
Đừng nói là cô ta đi du lịch Vân Nam và tình cờ quen biết, không thể nào. Những tay anh chị này thuộc dạng tam giáo cửu lưu, ẩn chứa nhiều bí ẩn, có khi còn thuộc một tổ chức tội phạm nào đó. Người bình thường muốn móc nối cũng không tìm được đường. Hơn hai mươi năm cuộc đời Hướng Tư Linh gần như không thể có bất cứ mối liên hệ nào với loại người này.
Vậy tại sao cô ta lại làm được?
Đầu óc Trần Phổ hoạt động hết công suất, anh liên tục đánh giá, suy đoán, ngòi bút trong tay chấm nhanh lên trang giấy.
Cứ từ từ, Trần Phổ, từ từ suy nghĩ. Anh tự nhủ, mày nhất định sẽ nghĩ ra.
Chắc chắn là có manh mối nào đó, hoặc là dấu vết nào đó từng xuất hiện trong vụ đại án này nhưng lại bị anh bỏ qua và cũng bị tất cả mọi người bỏ qua.
Trực giác cảnh sát mách bảo anh, nhất định là có.
Tìm ra chúng.
Anh sẽ tìm ra được chúng.
...
Trong một lúc nào đó, một tia sáng đột nhiên rọi vào đầu Trần Phổ.
Anh nhớ ra một chuyện.
Lộ Tinh từng khai rằng, kẻ đưa Lý Mỹ Linh đi lúc ở Phổ Nhĩ là một gã đàn ông cao to xăm kín cánh tay. Trời tối mịt nên anh ta không nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ.
Nhưng tại sao Trần Phổ cứ cảm thấy cụm từ gã đàn ông "xăm kín cánh tay" còn từng xuất hiện ở đâu đó trong vụ án này?
Là ở đâu?
Là ai đã từng nhắc đến gã đàn ông này?
Lộ Tinh, Lý Mỹ Linh, Hướng Tư Linh, La Hồng Dân...
Tôn Viễn An, Diệp Tùng Minh...
Diệp Tùng Minh!
Anh nhớ ra rồi.
Trong sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh cũng đã từng đề cập đến gã đàn ông xăm kín cánh tay. Đó là vào những ngày anh ta chuẩn bị rời khỏi Tương Thành, giấu tờ báo cáo phá thai kia, lo lắng bất an, nghi thần nghi quỷ. Nhưng có hai lần, anh ta đều bị cùng một tên đàn ông theo dõi. Một lần là ở cửa phòng khám, một lần là lúc anh ta và bạn gái ở công viên.
Gã đàn ông xăm kín cánh tay này rất có thể là người của La Hồng Dân. Trong giai đoạn nhạy cảm lúc Lạc Hoài Tranh bị bắt giữ, gã đàn ông này đã theo dõi sát sao thầy trò Tôn Viễn An và Diệp Tùng Minh, không cho họ vạ miệng. La Hồng Dân là một chủ thầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau này dần dà phát triển lớn mạnh, nghành nghề của họ ẩn chứa nhiều ngóc ngách tối tăm, dưới tay ông ta chắc chắn cũng nuôi một số kẻ không sạch sẽ.
Vậy vấn đề được đặt ra là, gã đàn ông xăm kín tay giấu Lý Mỹ Linh và gã đàn ông Diệp Tùng Minh từng gặp có phải là một người hay không?
Nếu khả năng là cùng một người, vậy điểm chung và mối liên hệ giữa họ là gì?
...
Là Hướng Tư Linh!
Nghĩ đến Hướng Tư Linh, Trần Phổ sực nhớ đến một câu chuyện nhỏ khác.
Ngay từ lúc lật lại bản án giúp Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh đã nói dối mình mắc hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, không nhớ chuyện tối hôm đó, còn đổ tội hiếp dâm lên đầu Hướng Vĩ. Khi đó, cô ta còn viện ra rất nhiều lý do giải thích tại sao mình không báo cảnh sát. Bởi vì Lý Mỹ Linh đã dùng ảnh khỏa thân đe dọa cô ta, còn nói sẽ đổ điêu là cô ta ngủ với đám lưu manh. Hướng Tư Linh còn nói một câu là, nếu cô ta không nghe lời, họ nạt sẽ bán cô ta sang Đông Nam Á.
Một người bình thường, một cặp bố mẹ ở Tương Thành, dù đe dọa người ta cũng không thể nào nói ra lời nói như vậy. Chắc chắn Lý Mỹ Linh và Hướng Vĩ cũng không có đủ khả năng để làm vậy.
Là La Hồng Dân.
La Hồng Dân từng đe dọa Hướng Tư Linh như vậy.
Cũng tức là Hướng Tư Linh có lẽ biết rõ dưới tay La Hồng Dân còn có mạng lưới đường dây ở Vân Nam và Đông Nam Á.
Vậy liệu có phải sau khi La Hồng Dân chết, mạng lưới này đã vào tay Hướng Tư Linh và đã sử dụng thủ đoạn với Lý Mỹ Linh, vợ của La Hồng Dân?
Đúng là nực cười.
Trần Phổ nhận ra khả năng này cực kỳ cao. Bởi vì Hướng Tư Linh giỏi nhất là lợi dụng tất cả những người xung quanh mà cô ta có thể lợi dụng. Sau khi La Hồng Dân chết, cô ta đã tiếp quản toàn bộ mạng lưới quan hệ và tài sản của ông ta, mua chuộc thêm một tay xã hội đen là việc dễ như trở bàn tay.
Vì vậy, bây giờ chỉ cần tìm được gã đàn ông xăm kín cánh tay thì sẽ tìm được Lý Mỹ Linh cũng như là Tạ Tân Nhụy và Lý Khinh Diêu.
Dù sao phần lớn các tay xã hội đen đều làm việc vì tiền bạc lợi ích.
Trần Phổ không nằm yên nữa, anh ngồi dậy, khoanh chân, không ngừng tính đi tính lại. Châu Dương Tân nằm cạnh gọi anh: "Trời ạ, ông cố ơi, ngồi dậy làm gì đấy?" Anh cũng không quan tâm.
Phải nhanh, nhất định phải nhanh. Không ai biết mụ điên Tạ Tân Nhụy này sẽ còn làm ra chuyện gì.
Có cách nào nhanh nhất để tìm ra gã đàn ông xăm kín cánh tay không?
Trần Phổ nghĩ đến một cái tên: Tiết Lệ.
Tấm da Hướng Tư Linh từng sử dụng. Anh nghĩ, với cái tính cẩn trọng của Hướng Tư Linh, chắc chắn sẽ không sử dụng số điện thoại đứng tên mình để liên lạc với gã đàn ông xăm kín tay đó. Vậy rất có thể cô ta đã sử dụng số điện thoại của Tiết Lệ.
Trần Phổ lập tức gọi điện thoại, yêu cầu đồng nghiệp trong cục kiểm tra lại danh bạ điện thoại của ba người La Hồng Dân, Hướng Tư Linh và "Tiết Lệ" và lịch sử cuộc gọi trong hai năm gần đây xem có số điện thoại nào đến từ Vân Nam hay không.
Khi tàu cao tốc sắp đến ga, kết quả điều tra của các đồng nghiệp đã được gửi đến.
Song kết quả lại nằm ngoài dự liệu của Trần Phổ.
Trong điện thoại Tiết Lệ không lưu bất kỳ số điện thoại nào, cũng không có lịch sử cuộc gọi với bất kỳ người nào đến từ Vân Nam. Cũng phải, Trần Phổ nhận ra mình đã đoán sai, nếu không trước đây khi cảnh sát điều tra kỹ càng tấm da "Tiết Lệ" này thì đã phát hiện ra rồi.
Trong danh bạ điện thoại của La Hồng Dân có năm số điện thoại Vân Nam, hai số là của quan chức địa phương, hai số là quản lý cấp cao chi nhánh Vân Nam của Tập đoàn Hoa Dự. Còn có một số điện thoại được lưu là "Quyền", không rõ thân phận, đã gần hai năm nay không liên lạc gì.
Còn trong điện thoại của Hướng Tư Linh, ngoài số điện thoại của quản lý cấp cao chi nhánh Vân Nam, còn có số điện thoại liên lạc của sáu học sinh nghèo trên khắp cả nước mà cô ta hỗ trợ, tất cả đều được đánh dấu, chẳng hạn như XXX học sinh nghèo tỉnh XX.
Trong số đó có một học sinh nghèo đến từ Vân Nam, số điện thoại thuộc vùng Phổ Nhĩ. Dữ liệu đăng ký cũng cho thấy số điện thoại này được đăng ký dưới tên một thiếu niên mười tám tuổi làng X ở Phổ Nhĩ Vân Nam, nhìn ảnh của thiếu niên thì trông rất bình thường.
Sau đó, đồng nghiệp trong cục đối chiếu kỹ lưỡng thì phát hiện số điện thoại này trùng khớp với số điện thoại lưu tên "Quyền" trong điện thoại của La Hồng Dân.
Nếu đây thật sự là học sinh nghèo Hướng Tư Linh giúp đỡ thì tại sao số điện thoại này lại xuất hiện trong điện thoại của La Hồng Dân từ nhiều năm trước?
Trần Phổ nhìn đăm đăm vào số điện thoại này một lúc, bỗng nhiên cầm điện thoại, gọi điện trong ánh mắt khiếp đảm của Châu Dương Tân.
Sau bảy tám hồi chuông, đối phương mới bắt máy, bực bội hỏi: "Alo? Ai đấy?"
Rõ là giọng của đàn ông trưởng thành, tiếng ồm ồm và trầm thấp.
Châu Dương Tân thót tim.
Trần Phổ cầm điện thoại, đôi mắt thăm thẳm, suy nghĩ một lát, anh cười nói: "Anh Quyền ạ, cô Hướng Tư Linh tổng giám đốc Hướng Tư Linh bảo em gọi cho anh hỏi xem người đã đến chưa."
Đầu bên kia lặng thinh.
Trần Phổ cũng giữ im lặng, hơi thở ổn định.
Lúc này, đối phương mới nói: "Sao cô ấy không tự gọi?"
Trong lòng Trần Phổ như có một tảng đá đang lăn xuống kêu ầm ầm, giọng càng tự nhiên hơn: "Dạo này tình hình hơi căng, không tiện ạ."
Anh Quyền đầu bên kia bật cười, nói: "Thế à. Cậu là ai?"
"Em đương nhiên là người của sếp Hướng, nếu không sao có được số này ạ."
Đối phương "ừ" một tiếng, nói: "Yên tâm đi, cô Tạ và trợ lý của cô ấy vừa mới tới, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tôi sẽ giao người cho họ, sẽ không có sai sót gì đâu."
Hành động to gan lớn mật này khiến Châu Dương Tân nghệt ra.
Cúp điện thoại, không cần Trần Phổ nhắc, Châu Dương Tân đã gọi cho Đinh Quốc Cường. Trần Phổ cầm điện thoại, nói: "Thầy ạ, thầy lập tức cử người truy tìm định vị của số điện thoại này. Em đã tìm được Tạ Tân Nhụy, Lý Khinh Diêu và Lý Mỹ Linh rồi!"
—Hết chương 209—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro