CHƯƠNG 202 - 203 - 204 -205
Dịch: Hyeyangs
—
Ở bên kia.
Tạ Tân Nhụy cho Trần Phổ một phát đạn rồi trở mình bò dậy từ dưới đất, động tác nhanh nhẹn cứ như chưa từng trúng đạn bị thương.
Sau đó, sau khi bị Trần Phổ đấm một cú trời giáng, Lạc Long đã thấy sợ sệt và muốn thoái lui. Cảm giác sợ sệt này dần tích tụ trong hắn ta qua nhiều lần đối đầu cùng cảnh sát trong suốt ba mươi năm qua. Lúc này, nhìn thấy Trần Phổ cương nghị và dũng mãnh đến vậy, nỗi sợ hãi tiềm ẩn trong lòng hắn ta lớn dần, hoàn toàn nuốt chửng ý chí của tên ác nhân này. Hắn ta loạng choạng bò dậy, định chạy trốn, nhưng Lạc Long bấy giờ đã hồn bay phách lạc, chạy được vài bước, không ngờ lại chạy đến mép thác nước.
Tạ Tân Nhụy nổ hai phát súng liên tiếp một cách cực kỳ điềm tĩnh, bắn trúng hai chân của Lạc Long, khiến hắn ta hoàn toàn ngã xuống đất. Kế đó, cô ấy chạy tới, tiếp tục nhắm vào hai cánh tay hắn nã mỗi bên một phát súng rồi kéo lê hắn từ phía sau cho đến rìa vách núi chỉ còn cách khoảng một hai bước chân, song lại chĩa súng vào đầu hắn ta. Cô nhanh tay lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng, cũng không biết Tạ Tân Nhụy đã thắt nút thế nào nhưng chỉ vài ba vòng đã trói chặt cánh tay của mình và Lạc Long.
Trần Phổ cũng gắng đứng dậy, nòng súng nhắm vào Tạ Tân Nhụy từ xa. Lúc bấy giờ, Lý Khinh Diêu chạy đến cạnh anh, thấy máu loang lổ trên lưng anh, sắc mặt tái đi, cô vô cùng đau đớn, vội vã đỡ anh.
Trọng lượng nửa người anh dồn hết lên người cô, nhưng vẫn nói: "Anh vẫn ổn, đừng lo lắng."
Lý Khinh Diêu cắn chặt hàm răng, hai người kề vai giương súng, từng bước áp sát Tạ Tân Nhụy.
Đã gần nửa đêm, trên núi âm u lạnh lẽo. Tạ Tân Nhụy kéo theo Lạc Long đứng trên đỉnh vách núi. Vầng trăng đã ló ra khỏi tầng mây, ánh trăng sáng trong như sóng nước, phủ khắp không gian bao la vắng lặng, soi gần như rõ ràng dung nhan của Tạ Tân Nhụy. Cô ấy mặc quần đen áo đen, không biết từ khi nào mái tóc đuôi ngựa đã xõa tung, mái tóc đen óng ả tung bay theo làn gió, tôn lên nét xinh đẹp quyến rũ của dung nhan cô.
Trần Phổ nói: "Bỏ súng xuống, cô đã bị bao vây."
Tạ Tân Nhụy nhìn Hướng Tư Linh cách đó không xa, mắt thoáng ánh lệ. Nhưng lời nói lại vô cùng đanh thép: "Người bỏ súng xuống phải là các người. Nếu các người nổ súng, tôi cũng sẽ nổ. Một khi Lạc Long chết, trên thế giới này sẽ không còn ai biết tung tích của Lý Cẩn Thành. Tôi nghĩ đây không phải là điều các người muốn nhìn thấy."
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đều lặng thinh.
Sau lưng họ, trong khu rừng rậm trên cao đã vọng lại tiếng bước chân lộn xộn và dồn dập.
Bàn tay cầm súng của Lý Khinh Diêu đã rịn mồ hôi. Cô biết Tạ Tân Nhụy nói thật. Con đường báo thù cố chấp của Tạ Tân Nhụy đã gần đi đến điểm cuối. Nếu cuối cùng không được toại nguyện, một người cố chấp như cô ấy thật sự có thể đồng quy vu tận cùng Lạc Long.
Nhưng có lẽ cô ấy cũng rất muốn gặp được anh nhỉ?
Thế là, Lý Khinh Diêu dịu giọng, khuyên lơn: "Chị cũng nghe thấy rồi đấy, một đội cảnh sát sắp sửa đến đây, núi Vọng Bộc đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp, chị không chạy thoát được đâu. Giao hắn ta cho chúng tôi, chị cũng bỏ súng xuống theo chúng tôi về. Cảnh sát là người chuyên nghiệp, nhất định sẽ tra hỏi ra tung tích của anh trai tôi. Tôi có thể bảo đảm với chị, nếu tìm được anh ấy, nhất định sẽ để chị...gặp anh ấy một lần."
Tạ Tân Nhụy nhìn cô, đôi mắt đong đầy nước mắt. Nhưng cô ấy nhanh chóng chớp mắt mấy cái, nuốt nước mắt vào trong. Cô ấy nói: "Không được. Đây là chuyện của tôi, là chuyện tôi đã hứa với Lý Cẩn Thành ở trong lòng. Tôi phải đích thân tra khảo hắn ta, hành hạ hắn ta đến mức sống không bằng chết rồi mới giết. Sau đó, tôi muốn tự đi tìm anh trai cô, anh ấy nhất định đang chờ tôi ở một nơi nào đó, luôn luôn chờ đợi tôi."
Nước mắt Lý Khinh Diêu rơi lã chã, cô vội vàng lấy tay áo lau sạch.
Cuối cùng cô cũng nhận ra một chuyện mà có lẽ cô nên nhận ra từ lâu, tâm lý của Tạ Tân Nhụy đã không bình thường từ lâu rồi.
Trần Phổ nói: "Chuyện cô muốn làm là đúng đắn, Lý Cẩn Thành biết được cũng sẽ biết ơn cô nhiều lắm. Nhưng chúng tôi không thể thả cô đi, cô cũng không đi được. Cô bỏ súng xuống đi, Lưu Đình Muội, Lạc Long phạm nhiều tội ác nghiêm trọng. Tôi bảo đảm với cô hắn ta nhất định sẽ bị kết án tử hình. Tất cả đã kết thúc rồi, cô không cần phải mang gánh nặng về những chuyện này nữa, cô đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi. Từ giờ trở đi sẽ do chúng tôi đảm nhận."
Lý Khinh Diêu cũng nhìn Tạ Tân Nhụy, nhưng dường như cô ấy hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên chân thành của Trần Phổ. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Lý Khinh Diêu, cô lại đây. Tôi có lời muốn nói với cô, liên quan đến anh trai cô."
Lý Khinh Diêu và cô ấy nhìn nhau, cô vừa định tiến lên thì Trần Phổ đã giữ tay cô lại: "Đừng đi."
"Cô ấy sẽ không làm hại em đâu." Cô nói nhỏ. Đến cả một cô bé xa lạ mà hai cô ấy còn liều chết để cứu, nếu không thì sao lại đánh nhau ác liệt thế này.
Cô chậm rãi bước về phía trước.
Nhìn cô bước từng bước về phía Tạ Tân Nhụy, trong lòng Trần Phổ nóng như lửa đối. Lúc này, lưng anh lại bắt đầu đau đớn dữ dội, đau đến mức anh suýt nữa thì ngã xuống, nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững. Anh nắm chặt khẩu súng bằng bàn tay run rẩy, bắt đầu lẳng lặng di chuyển về phía họ.
Lý Khinh Diêu đi đến vị trí cách Tạ Tân Nhụy khoảng một mét rưỡi, Tạ Tân Nhụy nói: "Được rồi, đứng yên, đừng lại đây nữa."
"Lẽ nào chị muốn nhảy xuống cùng hắn ta à?" Lý Khinh Diêu nói, "Chị có biết ở đây cao bao nhiêu không? Chắc chắn chỉ có một con đường chết, chị đừng làm chuyện dại dột."
Tạ Tân Nhụy không quan tâm lời cô nói, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Còn trong đôi mắt xinh đẹp và sâu thẳm của cô ấy lại ánh lên nét dịu dàng: "Thực ra tôi chỉ muốn nói với cô một câu: Xin lỗi."
"Tại sao?" Trong lúc nói chuyện, Lý Khinh Diêu lại tiến thêm một bước nhỏ.
"Bởi vì anh trai cô mất tích do cứu tôi. Suốt mấy năm nay, tôi không có cách nào xin lỗi anh ấy nên chỉ biết nói với cô. Còn cả bố mẹ cô nữa."
Trái tim Lý Khinh Diêu như bị thứ gì đó đâm trúng, cơn đau nhói tràn ra từ dưới đáy lòng. Nhưng cô bình tĩnh lại chỉ trong tích tắc, vừa cố gắng tiến lại gần cô ấy, vừa thuyết phục cô ấy: "Chị đã có lòng rồi. Nếu chị quan tâm đến anh trai tôi như vậy, chị chắc hẳn biết anh ấy không hề muốn nhìn thấy chị đi đến bước đường cùng. Anh ấy chắc chắc mong chị sống tốt, cũng không muốn nhìn thấy chị giết người. Chị bỏ súng xuống, chúng ta bàn bạc lại..."
Cô vẫn chưa nói xong.
Tạ Tân Nhụy nhoẻn cười, ghì chặt Lạc Long tứ chi tàn phế giờ y như loài bò sát. Cơ thể họ cùng ngã ra sau.
Con tim Hướng Tư Linh lạnh toát, nghĩ đến việc Lạc Long là người duy nhất trên đời này biết tung tích của anh trai, cô vô thức lao đến, túm chặt hai chân của Lạc Long.
Trần Phổ đứng phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, lý trí lẫn con tim đều vỡ vụn. Anh còn chưa kịp kêu cứu thì đã nhìn thấy trọng lực rơi kéo Lý Khinh Diêu ngã xuống dòng nước của thác. Một dòng nước mới tràn đến, lập tức nuốt chửng ba người họ, cả ba biến mất phía trên vách núi.
Tất cả xảy ra chỉ trong tích tắc.
Trần Phổ sững sờ nhìn thác nước trống, đột nhiên lấy sức chạy về phía trước. Trong đầu anh chỉ còn lại một ý nghĩ: Nhảy xuống, giữ lấy cô ấy! Nhưng cơn đau dữ dội ở phần lưu gần như khiến anh oằn mình, Trần Phổ ngã rầm xuống đất, nhưng lại lập tức bò dậy, thân hình cao lớn còng xuống, lao về phía vách núi một lần nữa.
Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy Trần Phổ từ phía sau. Hạ Dũng Trạch vừa mới chạy tới, sợ bạt vía bởi hành động của Trần Phổ, cậu ấy gào lên: "Trần Phổ, anh đang làm gì thế? Phía trước là vách núi! Không muốn sống nữa à?"
Trần Phổ vẫn còn nhìn đằm đăm về phía vách đá, người đàn ông hiếm khi rơi lệ, vậy mà bây giờ đã trào nước mắt. Anh lau khô nước mắt rồi bỗng dưng bật dậy, gào thét: "Tránh ra!" Anh giáng một cú đấm vào mặt Hạ Dũng Trạch, khiến người đàn ông rắn như tháp sắt phải lùi về sau hai bước. Vài cảnh sát đồng thời lao đến, giữ chặt lấy anh, có người hoảng hốt hô to: "Cậu ấy trúng đạn rồi! Bác sĩ! Bác sĩ!"
Hạ Dũng Trạch xây xẩm mặt mày, bịt chiếc mũi đang chảy máu, nghĩ bụng: Vãi thật, Trần Phổ trúng đạn mà vẫn còn đánh mạnh cỡ này được! Cậu ấy nhìn xung quanh, ngờ vực hỏi: "Cộng sự của em đâu? Trần Phổ! Cộng sự của em đâu?"
Trên vách núi lộn xộn, người đổ về đây ngày càng nhiều. Trong tiếng ồn ào, giữ lời hỏi thăm của bao người, cuối cùng Trần Phổ đã bình tĩnh lại, không còn vùng vẫy nữa. Anh ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, kiên quyết muốn đến bên vách núi xem thử. Thế là, hai đồng nghiệp vừa đỡ vừa giữ anh đi đến bên vách núi.
Giữa trời đất bao la bát ngát, núi non trùng điệp, xung quanh tối đen và yên tĩnh.
Bên dưới thác nước đổ từ trên cao xuống, một dòng sông chảy xiết trong bóng đêm, đổ về phương xa chẳng rõ bến bờ, còn đâu bóng dáng nhỏ bé của cô?
—Hết chương 202—
Khi Trần Phổ tỉnh lại, thứ anh nhìn thấy là một phòng bệnh xa lạ. Xung quanh còn có bệnh nhân đang ho sù sụ. Một người đang gục đầu bên mép giường anh.
Vết thương sau lưng đau âm ỉ, anh chống tay định ngồi dạy nhưng cơn đau dữ dội ập đến ngay tức khắc.
Người đang ngủ gục giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, nói: "Đừng cử động lung tung. Tuy chỉ bị thương ở xương bả vai nhưng bác sĩ nói cậu phải nghỉ ngơi trên giường ít nhất hai tuần."
Người đó là Châu Dương Tân, anh ấy vẫn còn mặc bộ đồ rằn ri dã chiến, tóc tai bù xù, đôi mắt thâm quầng. Anh ấy vội vã đỡ Trần Phổ nằm xuống lại.
"Đây là đâu?" Trần Phổ cất lời, giọng khàn đặc.
"Một bệnh viện hạng III gần tỉnh Quý Châu. Nào, uống ngụm nước đi." Châu Dương Tân đưa ly nước có ống hút đến trước mặt anh.
Trần Phổ nghiêng đầu tránh né, nhìn thẳng vào đôi mắt Châu Dương Tân: "Lý Khinh Diêu đâu?"
Châu Dương Tân không dám nhìn vào đôi mắt anh, anh ấy đặt ly nước xuống, nghiêng người đi, rồi nói: "Sau ca phẫu thuật, cậu đã ngủ li bì suốt một ngày một đêm, tôi được giao nhiệm vụ ở lại đây chăm sóc cậu. Trong khoảng thời gian này, tất cả lực lượng đều đã được huy động, lực lượng vũ trang tỉnh Quý Châu cũng đã đến rồi. Mọi người đã tìm kiếm hai mươi cây số dọc theo hai bên bờ sông, hiện vẫn chưa có phát hiện gì. Cả ba người đều mất tích."
Sau khi nói xong, Châu Dương Tân đợi mãi nhưng không nghe thấy Trần Phổ trả lời, anh ấy quay đầu lại nhìn, Trần Phổ đang nhìn chòng chọc vào chiếc tủ màu xanh nhạt cũ kỹ cạnh giường như thể muốn đâm thủng nó, vành mắt anh đỏ hoen.
Châu Dương Tân cũng nghe nói về chuyện xảy ra trên đỉnh núi Vọng Bộc. Nếu là trước đây, có đánh chết anh cũng không tin một người đàn ông mạnh mẽ như Trần Phổ sẽ nhảy vực vì tình yêu.
Song, một người đàn ông trong Đội cứng rắn hơn cả là Hạ Dũng Trạch đã nói: "Nhảy vực thì sao? Nếu vợ em rơi xuống, em cũng sẽ nhảy."
Mọi người lúc này mới im lặng thở dài.
Về chuyện này, Đinh Quốc Cường chỉ nhận xét bằng bốn chữ: "Chí tình chí nghĩa."
Lúc này, thấy Trần Phổ như vậy, Châu Dương Tân cũng cảm thấy khó chịu, bèn an ủi anh: "Cậu đừng lo lắng, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, cát nhân ắt có thiên tướng. Lý Khinh Diêu thông minh cực kỳ còn gì? Trong toàn đội Cảnh sát Hình sự, cô ấy có lẽ là người có IQ cao nhất, chắc chắn sẽ sống sót mà. Tôi đoán bây giờ cô ấy lạc ở đâu đó trong rừng và đang tìm lối ra. Hơn nữa, lực lượng cứu hộ của chúng ta nhiều như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cô ấy sớm thôi."
"Cậu nói đúng." Trần Phổ nở nụ cười với Châu Dương Tân, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến cõi lòng Châu Dương Tân khó chịu hơn. Anh ấy chỉ đành đưa ly nước cho Trần Phổ một lần nữa. Lần này Trần Phổ nghe lời, uống một ngụm to.
Kế đó, Châu Dương Tân lại gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh rồi đi lấy cơm, lấy thuốc, cho anh uống thuốc. Trần Phổ rất hợp tác, còn ăn hết sạch cơm canh.
Truyền dịch thêm lần nữa, không lâu sau Trần Phổ lại thiếp đi. Châu Dương Tân đã tất bật suốt mấy ngày, cũng tranh thủ nằm gục bên giường nghỉ ngơi. Tuy nhiên, anh ấy đã đặt đồng hồ báo thức, chợp mắt nửa tiếng sẽ phải tỉnh dậy, gọi y tá đến thay thuốc.
Khi Châu Dương Tân bị báo thức điện thoại trong lòng đánh thức, anh ấy vội vã tắt đi, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Trần Phổ đang thức, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Châu Dương Tân khuyên nhủ: "Đã bảo cậu đừng nghĩ ngợi lung tung rồi. Ăn nhiều ngủ nhiều cho chóng khỏe rồi xuất viện mới là thượng sách."
"Tôi đang suy nghĩ một việc." Giọng Trần Phổ rất điềm tĩnh, Châu Dương Tân giật mình nhận ra đội trưởng Trần rất có thể thật sự không phải đang nghĩ ngợi linh tinh.
"Chuyện gì?"
"Tại sao Tạ Tân Nhụy và Hướng Tư Linh lại tìm thấy Lạc Long và Thượng Nhân nhanh hơn chúng ta? Trùng hợp ư? Tình cờ chạm trán à? Không thể nào. Núi rừng bạt ngàn, chúng ta có nhiều người như vậy mà còn không tìm ra được. Tốc độ di chuyển của hai người phụ nữ đó cũng không thể nhanh bằng chúng ta. Vậy chỉ có một khả năng – Tạ Tân Nhụy có thiết bị định vị nào đó. Cô ta đã cài thiết bị định vị lên người Lạc Long và Hướng Thượng vào một thời điểm nào đó, có thể là vào lần cô ta tấn công căn nhà gỗ hoặc là sớm hơn."
Châu Dương Tân sững sờ.
Tối hôm trước, khi đại đội đến thác nước, cảnh tượng họ nhìn thấy là hai bé gái hoảng loạn, hai thi thể và cả Trần Phổ trúng đạn nhưng không ai giữ nổi. Sau đó, tất cả mọi người đều tập trung vào việc tìm kiếm Lý Khinh Diêu và truy bắt hai tên tội phạm. Châu Dương Tân thật sự chưa từng nghĩ đến nội tình trong đó.
"Thì?"
Trần Phổ nhìn Châu Dương Tân bằng đôi mắt lạnh như băng: "Nếu biết trước vị trí của đối thủ thì có thể nắm bắt điều kiện địa hình và chuẩn bị chu đáo. Tạ Tân Nhụy là người rất có năng lực, không thiếu tiền bạc, nhân lực và càng không thiếu ý chí. Bắt đầu từ lúc cô ta khống chế Lạc Long vào tối đó, cô ta đã có ý định kéo hắn ta đến gần vách núi, tôi nghĩ cô ta sẽ không cam tâm bỏ mạng dưới đáy sông cùng Lạc Long, như vậy thì quá hời cho hắn ta rồi. Vì vậy, khả năng cao là cô ta đã chuẩn bị sẵn đường lui. Dù nhảy xuống vách núi tiềm ẩn nhiều rủi ro lớn, nhưng nếu thành công, cô ta có thể phá vòng vây của cảnh sát và chạy thoát."
Điều mà Trần Phổ không nói ra đó là dù rằng Tạ Tân Nhụy đã trở thành kẻ giết người hàng loạt tội ác chất chồng. Nhưng xuất phát điểm khi cô ta thực hiện tất cả mọi thứ, và cả hành động cứu hai cô bé của cô ta và Hướng Tư Linh khiến Trần Phổ có một linh cảm, linh cảm này có thể không hợp lý nhưng anh nghĩ sâu trong tâm hồn Tạ Tân Nhụy, tình yêu vẫn lớn hơn thù hận.
Vì vậy, Trần Phổ cho rằng, mặc dù Tạ Tân Nhụy luôn miệng nói rằng muốn tự tay đâm chết kẻ thù, nhưng trong lòng cô ta, việc tìm được Lý Cẩn Thành có lẽ còn quan trọng hơn cả việc giết người trả thù.
Cho nên cô ta sẽ không vội vàng kéo theo Lạc Long mạo hiểm nhảy xuống vực.
Xác suất Tạ Tân Nhụy còn sống cực kỳ cao.
Dù vậy, Trần Phổ lòng vẫn nặng trĩu. Tạ Tân Nhụy có đường lui không đồng nghĩ cô ta nhất định còn dư sức giúp đỡ Lý Khinh Diêu. Hơn nữa, dẫu kế hoạch có chu toàn đến mấy thì chỉ cần sơ sẩy một chút là cả ba sẽ chôn chân dưới lòng sông.
Châu Dương Tân nghe mà mắt sáng rực: "Cậu nói đúng, nếu Tạ Tân Nhụy dám nhảy, chứng tỏ sẽ không chết. Rất có thể cả ba người đều còn sống."
Trần Phổ cố dằn nỗi lắng lo bất an đang đè nặng trong lòng, anh hỏi: "Bác sĩ bảo tôi hai tuần nữa mới được xuất viện à? Cậu đi hỏi lại xem có thể xuất viện sớm hơn được không?
Châu Dương Tân thở dài, nói: "Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà. Tôi đã hỏi rồi, bác sĩ nói ít nhất phải một tuần, không thể nhanh hơn được nữa. Chú Đinh cũng dặn dò rồi, trong vòng một tuần cậu không được phép xuất viện."
Trần Phổ cụp mắt.
Lý Khinh Diêu vẫn chưa biết đang lưu lạc chốn nào. Anh không thể nào nằm yên trong bệnh viện chờ đợi lâu như vậy.
—
Lý Khinh Diêu cảm thấy có một tia nắng nóng rọi lên khuôn mặt mình. Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy mình đang ở trong một chiếc xe đang chạy, còn thấy tay trái của mình bị còng vào tay nắm trần xe.
Đây là một chiếc xe năm chỗ, Lý Khinh Diêu ngồi ngay sau ghế lái. Phía trước có một người đang lái xe, đội mũ lưỡi trai, mái tóc đen dài xõa trên vai, đường xương hàm trắng trẻo rõ mồn một.
Bên ngoài có vẻ là đường cao tốc, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy biển báo nào. Mặt trời treo lơ lửng trên không, có lẽ giờ đang ban trưa.
Cánh tay phải nhói đau, Lý Khinh Diêu cúi đầu nhìn thấy tay mình đang bị treo lên bằng băng gạc. Một số hình ảnh ùa về trong tâm trí cô.
Trong dòng nước tối đen, cô liên tục bị dòng nước xiết cuốn nhanh về phía trước, hoàn toàn không thể dừng lại. Nhưng cô đã gắng hết sức giữ mình nổi trên mặt nước để hô hấp, trôi theo dòng nước, tiết kiệm thể lực.
Xa xa vài mét trước mặt cô, có hai người đang chìm nổi, đương nhiên là Tạ Tân Nhụy và Lạc Long.
Bất ngờ, một khúc cây gãy to cỡ vòng eo đàn ông trưởng thành trôi tới. Lý Khinh Diêu nhìn thấy Tạ Tân Nhụy kéo cơ thể Lạc Long, lấy hắn ta ra chắn cú va đập mạnh của khúc cây kia. Sau đó, khúc gỗ đâm về phía Lý Khinh Diêu, cô lập tức giơ hai tay lên bảo vệ phần đầu, cánh tay phải kêu cái "rắc" đúng ngay lúc này.
"Tỉnh rồi à?" Tạ Tân Nhụy nói.
Lý Khinh Diêu lặng thinh, ngồi thẳng dậy, chịu đựng cơn đau ở cánh tay phải, sờ thắt lưng, trái tim lạnh buốt. Bao súng trống không. Cô lại sờ túi, điện thoại cũng không còn, chỉ sở được một món đồ khác, không ngờ nó vẫn còn trong túi.
Tạ Tân Nhụy quan sát cô qua kính chiếu hậu, nói: "Súng của cô chắc đã rơi xuống nước rồi, còn điện thoại tôi đã vứt trên bờ. Có lẽ họ sẽ phát hiện ra sớm và biết cô chưa chết. Nhưng muốn tìm được chúng ta thì không dễ vậy đâu."
"Ai băng bó giúp tôi thế?"
"Bác sĩ chuyên nghiệp, yên tâm."
"Chị lấy đâu ra xe?"
Tạ Tân Nhụy chỉ cười, không trả lời.
Thế là, Lý Khinh Diêu hỏi đôi câu mà đã rút ra kết luận giống hệt Trần Phổ.
Ngay từ lúc ở núi Vọng Bộc, Tạ Tân Nhụy chắc chắn đã có thiết bị định vị theo dõi nào đó, hơn nữa còn chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Tuy rằng cảnh sát Tương Thành đã phát lệnh truy nã Tạ Tân Nhụy, nhưng chỉ là chuyện một hai hôm nay, tin tức chưa lan rộng. Hơn nữa, trong tay Tạ Vinh Thành chắc chắn cũng có một số người trung thành làm việc cho Tạ Tân Nhụy.
Lý Khinh Diêu không băn khoăn về những việc này nữa mà hỏi một vấn đề quan trọng nhất: "Lạc Long đâu?"
Đôi môi đỏ của Tạ Tân Nhụy thốt ra hai chữ: "Chết rồi."
Lý Khinh Diêu nuốt nước bọt, cổ họng khô rát, cô nói: "Tôi khá quá, có nước không?"
"Trong túi phía trước có."
Có hai chai nước khoáng nhỏ được nhét trong túi lưới lưng ghế phía trước. Lý Khinh Diêu loay hoay dùng cánh tay gãy cầm chai nước đưa lên miệng, vặn nắp bằng răng. Động tác của cô rất vụng về, cắn một lúc mới mở được nắp, uống một hơi cạn cả chai nước.
"Trước khi chết, Lạc Long có tiết lộ tung tích của anh tôi không?"
"Hắn ta đã khai ra tất cả mọi chuyện hắn ta biết."
Sống lưng Lý Khinh Diêu lạnh toát
Lạc Long là một kẻ thông minh, hắn thừa biết rơi vào tay Tạ Tân Nhụy, một khi khai ra sự thật thì điều chờ đợi hắn chính là cái chết. Vậy nên hắn ta nhất định sẽ chọn cách im lặng, kéo dài thời gian, biết đâu vẫn còn cơ hội sống sót.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn khai ra.
Chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ cực hình Lạc Long phải chịu trước khi chết khiến hắn ta thà chọn khai ra sự thật, cầu xin cái chết đến thật nhanh.
Như đoán được Lý Khinh Diêu đang nghĩ gì, Tạ Tân Nhụy nói: "Món nợ hắn ta nợ tôi xem như đã trả xong rồi."
"Hắn ta nói anh trai tôi đang ở đâu?"
Xe của Tạ Tân Nhụy chạy vừa êm vừa nhanh, những dãy núi dưới ánh mặt trời liên tục lướt qua hai bên đường. Cô ấy nói: "Lý Khinh Diêu, tôi biết cô rất thông minh, cũng rất khó đối phó. Vậy nên tôi mới còng cô lại nhưng tôi không định làm hại cô đâu. Tôi có thể nói cho cô biết là:
Lạc Long cũng không biết anh trai cô đã đi đâu, nhưng hắn ta đã tiết lộ một thông tin quan trọng. Bây giờ, tôi phải đi giải quyết một việc, một việc tôi đã hứa với người khác. Nếu suôn sẻ thì khoảng một hai ngày là sẽ giải quyết xong xuôi.
Đến lúc đó, tôi sẽ tự nguyện theo cô về, gánh chịu những tội ác mà tôi đã gây ra. Ngoài ra, tôi cũng sẽ tiết lộ cho cô biết thông tin quan trọng đó.
Xin lỗi nhưng hiện giờ tôi không thể thả cô đi, bởi vì nếu cô đi, trong vòng nửa tiếng nữa, có lẽ xe của tôi sẽ bị cảnh sát bao vây. Song tôi cũng không muốn làm hại cô, vì vậy trước khi tôi giải quyết xong việc, mong cô đừng phản kháng hay tìm cách tấn công tôi. Cô đã gãy một cánh tay, đánh không lại tôi đâu, vả lại tôi vẫn còn súng trong tay. Được không?
Mặc dù cô là cảnh sát, tôi lại tội phạm bỏ trốn, nhưng tôi nghĩ giữa hai chúng ta không có mâu thuẫn căn bản nào. Thậm chí có thể nói, mục tiêu sau này của hai chúng ta đều giống nhau, đều muốn tìm được anh trai cô. Nhưng tôi không thể trở lại Tương Thành được nữa, ở đó đã giăng thiên la địa võng chờ đợi tôi, tôi không còn cơ hội đích thân đi tìm kiếm tung tích anh trai cô. Sau khi tôi tiết lộ với cô thông tin quan trọng kia, việc tìm kiếm anh trai cô sau này phải nhờ cô và Trần Phổ rồi. Xin cô nhất định phải tìm được anh ấy. Khi có kết quả, dù khi đó tôi đang ở đâu, cô nhất định phải báo cho tôi biết một tiếng, nhé?"
—Hết chương 203—
Lý Khinh Diêu tiếp thu lượng thông tin khổng lồ Tạ Tân Nhụy tiết lộ, chẳng nói chẳng rằng.
Tạ Tân Nhụy cũng không để tâm.
Lát sau, Lý Khinh Diêu hỏi: "Mở cửa sổ được không? Tôi thấy hơi ngột ngạt. Yên tâm, tôi bị còng rồi, cửa sổ để mở tôi cũng không nhảy ra được."
"Không đến mức đó." Tạ Tân Nhụy chỉ hạ hai cửa sổ phía trước xuống, để làn gió mát lùa vào trong xe.
Lý Khinh Diêu nhìn cô ấy từ phía sau thêm lần nữa.
Không đúng.
Lời Tạ Tân Nhụy nói hiện giờ hoàn toàn khác với lời cô ấy nói trên vách núi. Lúc đó cô ấy luôn miệng nói rằng không thể giao Lạc Long, không chịu khuất phục là bởi vì không chỉ muốn chính tay tâm chết kẻ thù mà còn quyết tâm tự tìm ra tung tích của Lý Cẩn Thành – Lộ rõ sự cực đoan và điên rồ.
Tuy nhiên hiện tại, cô ấy hiểu rõ rằng, dù có được thông tin quan trọng, cô ấy cũng không thể nào trở về Tương Thành tìm Lý Cẩn Thành. Những chuyện này buộc phải dựa vào cảnh sát, cô ấy cũng định nhờ cảnh sát.
Vậy, cô ấy mạo hiểm nhảy xuống vách núi chỉ là để hành hạ Lạc Long cho đến chết ư?
Không, không phải.
Là vì cô ấy sắp đi giải quyết chuyện kia. Lời nói trên vách núi chỉ là để đánh lạc hướng họ, khiến cảnh sát không đoán được đường đi nước bước tiếp theo của cô ấy.
Lý Khinh Diêu định thần, lạnh lùng nói: "Chị cũng biết Trần Phổ là người anh em tốt nhất của anh trai tôi, vậy mà lại bắn anh ấy."
"Vậy nên tôi đã tránh chỗ hiểm. Rất xin lỗi."
"Thôi, coi như chị cũng vì anh trai tôi." Giọng điệu của Lý Khinh Diêu nghe vẫn còn khá bực tức, nhưng đã nén lại. "Có một món đồ, có lẽ tôi nên trả lại cho chị." Cô ngừng lại một lát, giọng chùng xuống: "Tôi tin anh trai tôi cũng muốn tặng nó cho chị, chị cứ giữ lại làm kỷ niệm đi."
Tạ Tân Nhụy sững sờ.
Không biết từ bao giờ trong bàn tay gãy của Lý Khinh Diêu đã xuất hiện con búp bê vải nhăn nhúm do bị thấm nước, cô cố gắng đưa nó đến bên gò má trái của Tạ Tân Nhụy và nói: "Đây là con búp bê anh trai tôi tặng cô hồi đó, tôi tìm được nó ở Viện Phúc lợi Đại Hải."
Tạ Tân Nhụy cảm thấy hành động này của Lý Khinh Diêu là lạ, nhưng cô ta đã dồn hết sự chú ý vào con búp bê, chỉ nhìn một cái đã cau mày ngay: "Không phải con này."
"Không phải à? Thế chắc nhân viên lâu năm ở Viện Phúc lợi nhầm lẫn rồi. Họ nói khi cô đến đã cầm con búp bê này trong tay." Lúc này, cánh tay của Lý Khinh Diêu như bất cẩn đụng trúng lưng ghế, kêu đau một tiếng, thả tay ra, con búp bê từ cửa sổ xe phía trước rơi ra ngoài.
Tạ Tân Nhụy nhìn con búp bê lăn xuống xa xa trên đường cao tốc phía sau, cảnh giác hỏi: "Cô muốn làm gì? Trong con búp bê có gì?"
Cánh tay Lý Khinh Diêu run bần bật vì đau: "Không cầm chắc, tay tôi đau quá. Con búp bê này tôi lấy từ Viện Phúc lợi, trong đó không có gì cả. Nhắc đến Viện Phúc lợi, tôi còn có hai việc muốn hỏi cô. Tô Phong Hùng – viện trưởng Viện Phúc lợi và cả Triệu Lượng Thần – bạn trai của của Liêu Đình Đình đều do cô giết đúng không?"
Tạ Tân Nhụy lại sững sờ, ngước mắt lên, quan sát nữ cảnh sát khiến cô ấy bất ngờ qua gương chiếu hậu.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi Tạ Tân Nhụy vấn đề này.
Cô ấy bật cười: "Sao lại hỏi vậy?"
"Trước khi đến Quý Châu, tôi đã nhờ đồng nghiệp bên Phòng Giám định đối chiếu một số vật chứng. Dấu vân tay thu thập được tại nhà cô và hai dấu vân tay không rõ danh tính được tìm thấy trong phòng Tô Phong Hùng, cùng với bằng chứng camera an ninh cảnh sát thu thập được vào tại núi Thiết Lô ngày Triệu Lượng Thần tử vong và những ngày trước đó.
Hôm ấy, tôi vừa xuống tàu cao tốc ở tỉnh Quý Châu thì đã nhận được kết quả giám định từ đồng nghiệp. Dấu vân tay của cô hoàn toàn trùng khớp với một trong những dấu vấn tay trong phòng Tô Phong Hùng. Buổi tối ông ta chết cô cũng có mặt. Và ngày Triệu Lượng Thần chết, camera an ninh không quay được cô nhưng vài ngày trước đó đều quay được một người phụ nữ có dáng người giống y đúc cô ra vào núi Thiết Lô. Tôi nghĩ có lẽ cô đang điều nghiên địa hình. Hóa ra thói quen của cô đã hình thành từ lúc đó.
Tại sao lại giết họ?
Triệu Lượng Thần thì tôi đoán được, Liêu Đình Đình là người đối xử tốt với cô nhất lúc đó, Triệu Lượng Thần nợ khoản vay trực tuyến, liên tục quấy rầy cô ấy, rất có thể còn từng đánh cô ấy. Cô đã giết Triệu Lượng Thần giúp cô ấy, từ đó không còn phiền não. Nhưng nhìn từ phản ứng của Liêu Đình Đình thì có vẻ cô ấy không biết chuyện cô làm cho cô ấy."
Tạ Tân Nhụy mỉm cười: "Cô ấy không cần biết, tôi chỉ mong từ nay về sau cô ấy hạnh phúc hơn là được."
"Còn Tô Phong Hùng? Tại sao? Có phải ông ta toan cưỡng hiếp cô không?"
"Không phải. Tuy ông ta háo sắc nhưng dù sao cũng là người làm trong cơ quan nhà nước nên vô cùng cẩn trọng, chỉ chơi gái bên ngoài chứ chưa bao giờ động đến ai trong Viện Phúc lợi. Bởi vì ông ta biết nếu bị người ta tố cáo thì sẽ xong đời. Tuy rằng ánh mắt ông ta nhìn tôi khá tởm lợm nhưng chưa từng làm gì tôi." Nét mặt Tạ Tân Nhụy lạnh nhạt. "Đêm hôm đó, ông ta đánh chị Tống Huy, đánh rất dã man. Tôi đứng ngoài cửa nghe thấy, ông ta còn nói rất nhiều lời xúc phạm. Cuối cùng, ông ta còn định cưỡng hiếp chị ấy."
"Vậy là cô Tống Huy gánh tội thay cô?"
"Tôi ra tay trước, sau đó chị ấy cũng xử lý chung với tôi. Sau khi xong việc, chị ấy đã ép tôi đi." Tạ Tân Nhụy thở dài, "Chị ấy cũng là một trong số những người tốt tôi từng gặp."
Dù đã đào được sự thật bị chôn vùi rất lâu của hai vụ án cũ nhưng trong lòng Lý Khinh Diêu không hề cảm thấy kích động. Trong lòng cô như có một vũng nước tĩnh, chỉ khẽ gợn lăn tăn mỗi khi gió thổi.
Cô nghĩ có lẽ mình đã hiểu được Lưu Đình Muội sau khi khôi phục ký ức đã trở thành con người như thế nào và đã xảy ra những chuyển biến gì.
Thời niên thiếu, cô gái ấy vốn đã vô cùng thông minh, kiêu hãnh, tự tin, tương lai rộng mở, tràn đầy hoài bão. Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện đó, sau khi khôi phục ký ức và trí lực, cô ấy đã đối diện với bản thân, với cuộc đời như thế nào?
Đương cô ấy nghe thấy Tô Phong Hùng đánh đập, chửi mắng và cưỡng hiếp Tống Huy trong phòng, đương cô tấn công ông ta từ phía sau, khi cô từng nhát từng nhát đâm chết ông ta, có phải lúc đó cô mới thực sự xoa dịu được một chút nỗi đau trong lòng?
Sau đó, chính là người bạn trai của của Liêu Đình Đình, cô gái cũng từng đối xử tốt với cô ấy.
Hai người đàn ông này đều là những tên khốn nạn nhưng chưa đến mức phải chịu tội chết. Sau đó, Lưu Đình Muội thông minh và kiêu hãnh, Lưu Đình Muội chất chứa trong lòng đầy thù hận và lửa giận đã kết án tử cho họ.
Cuộc đời cô ấy đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có bởi một biến cố to lớn không lường trước được. Đứng trước tội lỗi và khổ đau không thể chịu đựng nổi, có lẽ Lý Ngọc sẽ cúi đầu nhẫn nhục nhưng Lưu Đình Muội lựa chọn không chấp nhận.
Có lẽ, cô ấy đã tìm thấy sự cân bằng tâm lý mới từ việc giết người, để cuộc đời cô ấy được tiếp tục.
Lý Khinh Diêu cũng nhớ lại mình đã từng hỏi Tạ Vinh Thành, Tạ Tân Nhụy có từng giết người ở Hồng Kông không? Lúc đó Tạ Vinh Thành muốn nói lại thôi.
Thế thì Lưu Đình Muội, cũng tức là Tạ Tân Nhụy rốt cuộc đã giết bao nhiêu người trước khi tìm ba kẻ kia để trả thù?
Ba người, bốn người, năm người hay là nhiều hơn?
Suy đoán của Châu Dương Tân là đúng. Chỉ có kẻ giết người hàng loạt thực sự mới có thể sở hữu trạng thái tâm lý thoải mái và tự tin như vậy.
Đây cũng là lý do Tạ Vinh Thành không giữ được Tạ Tân Nhụy. Tại sao dù đã có tất cả mọi thứ nhưng cô ấy vẫn không thể đón nhận cuộc sống mới.
Bởi vì bắt đầu từ lúc cô ấy giết người đầu tiên thì đã không thể nào quay đầu lại. Khi cô ấy nhìn thấy máu tươi của những người đó phun ra, phải chăng sẽ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc tột độ, kéo theo sự mệt mỏi không thể xua tan? Khi cô ấy có thể thống trị sinh mạng của hết người này đến người khác, liệu cô ấy có nghĩ mình đã lấy lại được quyền kiểm soát cuộc đời?
"Vậy nên...đây là lý do sau khi rời khỏi Viện Phúc lợi, chị không lập tức báo cảnh sát, tìm anh trai tôi à? Chị rõ ràng biết lúc đó nếu đi tìm ngay thì khả năng tìm được anh ấy sẽ cao hơn rất nhiều. Là vì chị đã mang tội giết người ư?"
Tạ Tân Nhụy cúi đầu, lặng thinh hồi lâu rồi mới nói: "Có lẽ là vậy. Lần đầu tiên giết người, sau khi tỉnh táo lại, tôi cực kỳ sợ hãi, tôi từng nghĩ đến việc đi tìm cảnh sát, nhưng tôi cũng sợ họ không tin lời một kẻ giết người. Tôi không sợ ngồi tù, nhưng lỡ như lúc đó không tìm được anh trai cô, trái lại còn tự đưa mình vào tù. Hơn nữa, tôi chỉ có một cái miệng, không có chứng gì gì để chứng minh vụ án mất tích của anh trai cô có liên quan đến ba kẻ đó."
Lý Khinh Diêu cau mày, cảm thấy lời nói của cô ta khá gượng gạo, có lẽ vẫn còn nội tình. Cô muốn hỏi thêm nhưng Tạ Tân Nhụy đã kéo vành mũ xuống, bực dọc nói: "Đừng hỏi gì nữa."
Đúng lúc này, chiếc xe rẽ vào một góc cua, chuyển sang một con đường cao tốc khác. Lý Khinh Diêu nhìn rõ biển báo: Phổ Nhĩ, 108km.
Con tim Lý Khinh Diêu thót lên.
Cô biết Tạ Tân Nhụy muốn đi giải quyết việc gì rồi, cũng biết cô ta đã hứa với ai. Thảo nào cô ta lại liều mạng như vậy.
Dằn sự nhộn nhạo trong lòng xuống, Lý Khinh Diêu nói: "Tôi hỏi cô một câu hỏi cuối cùng. Tôi là em gái anh ấy, tôi có quyền được biết. Ngày 2 tháng 6, buổi tối anh tôi đến tìm cô, tại phòng 101 tòa nhà 17 Gia viên Triều Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
—Hết chương 204—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro